Ngoại truyện:Đi công tácChu Minh Nghĩa đã đi công tác.
Doãn An Nhiên không cảm thấy có gì không quen. Cậu vẫn đi làm như bình thường, giờ không cần phải về nhà đúng giờ, sau khi tan ca thì cùng các đồng nghiệp ra ngoài uống chút gì đó, hoặc hát karaoke hay đi xem phim, giải trí tiêu khiển để Gi*t thời gian buổi tối.
Nếu nói nhớ nói buồn, chính là lúc Doãn An Nhiên phải một mình về nhà vào ban đêm, lúc mở cửa không thấy ánh đèn. Còn nữa, lúc cậu ngồi trong phòng sách của Chu Minh Nghĩa, nhìn ngọn đèn quen thuộc trên bàn, trong lòng Doãn An Nhiên là một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời. Cậu quay lại như một thói quen, tưởng như Chu Minh Nghĩa sẽ xuất hiện bên cạnh mình, để rồi lại thất vọng, hụt hẫng. Tuy đã nhiều lần tự nói với mình, đây là chuyện bình thường, nhưng không thoải mái thì vẫn là không thoải mái.
Sau khi kết thúc công việc trong ngày, Doãn An Nhiên đang dọn dẹp bàn làm việc thì có người gọi cậu.
- An Nhiên.
Thì ra là Vương Hiểu Phân, Lý Quyên và Lý Thắng Bình. Vương Hiểu Phân vẫy tay với Doãn An Nhiên.
- An Nhiên, An Nhiên, tối nay có tiết mục gì không?
- Không có, có chuyện gì không?
- Đi bar với chúng tôi. – Vương Hiểu Phân cực kỳ hưng phấn, má ửng đỏ.
- Được - Doãn An Nhiên đồng ý ngay.
- Có tiện không? – Lý Thắng Bình hỏi, rồi hất hàm nhìn về hai cô gái đi cùng. - Họ nói muốn chơi đến khuya.
- Không sao. Anh ấy đi công tác rồi, tôi có thể tự do làm gì thì làm.
- Vậy thì tốt quá, đi với chúng tôi đi. – Vương Hiểu Phân bước qua kéo Doãn An Nhiên.
Bốn người đi ăn cơm trước. Lúc đầu Doãn An Nhiên tưởng mọi người chỉ đi ăn cơm, cùng lắm là xem phim, đi bar, nhưng khi Vương Hiểu Phân đưa cậu đến khu này, Doãn An Nhiên vùng vằng.
- Ê, ê, sao lại đến đây chứ?
- Chúng ta đều là thanh niên, có sao đâu kia chứ. – Vương Hiểu Phân cười nói.
Doãn An Nhiên có cảm giác như lên phải thuyền giặc, thầm than vãn, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lý Thắng Bình. Anh ta cũng chỉ nhún vai đầy bất lực.
- Họ đã hẹn trước là đến đây để mở rộng tầm nhìn, lôi kéo tôi cho bằng được mới thôi, đến làm ‘hộ hoa sứ giả’, rồi lại cảm thấy tôi không đủ khả năng, nên mới nghĩ đến cậu.
- Tôi không muốn đi. – Doãn An Nhiên từ chối.
-Trời ạ, đi đi, đi đi, cứ coi như đi tham quan với chúng tôi đi. – Lý Quyên nói.
- Thôi đi, đâu phải đoàn du lịch. Các cô tự đi là được rồi, khu này là rất nổi tiếng nhưng cũng không phải không có người quản lý, ở đây có trị an lắm, cô và Tiểu Quyên tự đi được rồi. – Doãn An Nhiên không chịu đi tiếp.
- Làm ơn đi mà, coi như giúp chúng tôi đi. – Vương Hiểu Phân kéo tay Doãn An Nhiên không buông.
- Tôi không đến những chỗ này đâu. – Doãn An Nhiên nói thẳng.
- Đương nhiên là tôi biết anh không đến mấy chỗ này, cứ coi như đi chung với chúng tôi cho có bạn. Người anh em, đến tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi đi.
Không chịu nổi sự nằn nì của đồng nghiệp, Doãn An Nhiên bị kéo đi.
Nơi họ muốn đến là quầy bar nổi tiếng trong thành phố. Đó không phải quán bar bình thường, mà là bar dành cho gay.
- Bên này, nhìn xem, chính là quán bar này. – Vương Hiểu Phân nhiệt tình chỉ đường, kéo tay Lý Quyên, không quan tâm đến hai người đàn ông đi cùng.
Doãn An Nhiên và Lý Thắng Bình đau khổ che mặt dồn về một bên, bất lực trước hai cô gái. Sau khi đi vào, Doãn An Nhiên phát hiện ngoài ít khách nữ ra, không còn điều gì khiến cậu cảm thấy lạ lùng. Bốn người ngồi xuống quầy bar, gọi chút rượu, Doãn An Nhiên cúi đầu, hai cô gái đi cùng to nhỏ trao đổi với nhau.
- Nhìn bên kia kìa…
- Mau nhìn bên kia…
Liếc nhìn thấy biểu hiện của Doãn An Nhiên, Vương Hiểu Phân chọc cậu một phát.
- Anh sợ cái gì, nếu có người bắt chuyện với anh, cứ nói Lý Thắng Bình là bạn anh là được rồi. Đừng làm ra vẻ ủ rũ này mà, nè, vui lên chút đi.
Doãn An Nhiên quay nhìn Lý Thắng Bình, anh ta cũng làm ra vẻ ‘chịu hết nổi’. Không hài lòng với việc chỉ ngồi không quan sát, hai cô gái bưng ly rượu lên rồi đi thám hiểm.
- Hai người ngoan ngoãn ngồi đây đừng đi lung tung, đừng đề hai đứa tôi tìm không được hai người đó.
Ngồi bên quầy bar một hồi, Lý Thắng Bình hỏi nhỏ:
- An Nhiên, có thật là cậu chưa từng đến mấy chỗ này không?
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Anh ta… không cho cậu đến đây?
- Không phải, chỉ là chúng tôi không thích. Anh ta không phải loại người thích đến bar.
- Vậy anh ta thường làm gì vào ban đêm?
Cảm thấy câu hỏi của Lý Thắng Bình có hàm ý ‘cấp giới hạn’, mắt Doãn An Nhiên khẽ giựt, cậu trả lời:
- Lúc đó thì thị trường cổ phiếu của New York vừa mở cửa, anh ta đang bận.
- Đúng rồi, sao tôi lại quên mất. – Lý Thắng Bình đấm vào lòng bàn tay phải, như chợt bừng tỉnh. – Thật vất vả.
Bên kia, hai cô gái đang phấn khích, có vẻ như vẫn chưa muốn về. Vừa bắt chuyện với phục vụ, vừa trêu đùa với chàng trai mà hai cô nhắm trúng. Đến khi xem xong biểu diễn trong quán bar đã quá nửa đêm, Doãn An Nhiên và Lý Thắng BÌnh cố kéo họ về cho bằng được. Ra khỏi quầy bar, hai cô gái đều đang bàn luận eo của các vũ công trong quán bar nhỏ thế nào, da dẻ trắng trẻo đến đâu, lại có anh phục vụ lông mi đẹp thế nào, còn bàn xem là người mặc sườn xám có phong thái nhất, còn có những phục vụ nào nhìn vào là không nghĩ đến tình dục nữa…
- Wa, quầy bar đông khách quá, đếm rồi thấy, tiểu thụ với gương mặt đẹp có đến ba mươi người, a ha ha, trêu chọc vui quá đi…
- Đúng đó, đúng đó…
- Còn nữa…- Nói đoạn, Vương Hiểu Phân đột nhiên nói. – Tại sao có nhiều tiểu thụ, tiểu công lại ít chứ? Còn nữa, những người đàn ông đẹp trai như Chu Minh Nghĩa lại không thấy một ai.
- Đúng vậy, những chàng trai trẻ đẹp cũng nhiều, công mạnh mẽ đẹp trai lại có chất đàn ông thì cực kỳ ít. Chú chân dài cũng tương đối nhiều.
Doãn An Nhiên sa sầm mặt, không nói gì.
Sau khi đưa hai cô gái về, một mình Doãn An Nhiên đi taxi về, vừa vào cửa đã đóng rầm lại. Tức tối ngồi trên sô-pha, Doãn An Nhiên nghĩ đến những người hôm nay gặp trong quán bar. Cậu muốn cười nhưng lại không cười nổi. Người đàn ông như Chu Minh Nghĩa, nếu anh chịu đi ra ngoài, thật sự có thể ‘Nhậm Ngã Hành’ (*). Chỉ cần anh thật sự đến bar dành cho gay, anh còn sợ không ai chịu theo anh sao. Nhớ lúc đầu cậu từng nghĩ, người như vậy, cho dù không có gia tài hơn trăm triệu, chỉ với gương mặt, cá tính, cách làm người làm việc là đủ thu hút rồi.
(*) Nhậm Ngã Hành: một nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Cụm từ này có nghĩa ‘làm theo ý mình, không sợ ai ngăn cản’.
Nghĩ đến đám nam thanh niên cậu gặp trong quán bar dành cho gay đó, Doãn An Nhiên đột nhiên có chút bất an. Trẻ trung, non nớt, quyến rũ, thanh tú, dịu dàng, yểu điệu, thon thả, từng khuôn mặt lướt qua đầu cậu, muốn quên đi, muốn không quan tâm, lại không thể. Rồi nghĩ đến gương mặt của Chu Minh Nghĩa, diện mạo anh không thuộc dạng chói lóa, không có ngũ quan hoa lệ, nhưng nhìn lâu cũng không chán, anh thuộc loại càng nhìn càng thấy đẹp điển hình, cộng thêm tài năng, bản lĩnh, thành tựu của mình, tất cả hóa thành vật trang sức tốt nhất trên người anh. Còn đôi mắt, màu nâu sâu thẳm, sáng, trong, như thủy tinh khói tan chảy…
Doãn An Nhiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, một nỗi khó chịu không có lý do.
Sau lần này, tâm trạng của Doãn An Nhiên đi xuống rõ ràng, cậu lặng lẽ làm việc mà không nói gì. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên lại đến rủ cậu đi quán bar gay, Doãn An Nhiên kiên quyết từ chối.
Một buổi tối mấy ngày sau, Doãn An Nhiên đang ngồi rúc trong chiếc ghế da to tướng trong phòng sách, thẫn thờ cắn ngón trỏ, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng cửa, nghi hoặc bước ra xem thế nào.
Đúng là Chu Minh Nghĩa đã về rồi. Anh đang ở phòng khách, cạnh chân anh là va-li, mang theo gió bụi của chuyến đi, mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng tâm trạng có vẻ rất vui. Thấy Doãn An Nhiên đi ra, anh đưa tay mỉm cười đầy ngụ ý. Doãn An Nhiên như một chú mèo đầy cảnh giác bước qua, cậu không ôm anh, mà tiến đến gần anh, ngửi ngửi cổ anh, sau tai anh, trước иgự¢ anh, thậm chí kéo cả tay áo lên để ngửi. Chu Minh Nghĩa ngoan ngoãn phối hợp.
- Anh hút thuốc? – Lát sau, Doãn An Nhiên ngẩng đầu.
- Ừm.
- Đi tắm đi.
- Ừ.
Đến khi Chu Minh Nghĩa vào nhà tắm, Doãn An Nhiên lại thấy hối hận. Cậu cảm thấy mình không nên đối xử với anh như vậy, nhưng không làm vậy trong lòng lại thấy không cam tâm. Sau khi kéo va-li vào phòng sách, Doãn An Nhiên bước vào phòng tắm, đứng ngoài gian xả nước hỏi:
- Anh có muốn ăn chút gì không? Em sẽ nấu.
- Không cầu đâu. – Chu Minh Nghĩa mở cửa, đưa đầu ra ngoài, mái tóc ướt cứ nhỏ nước, anh nháy mắt với Doãn An Nhiên. - Cùng tắm đi.
- Thôi đi. – Doãn An Nhiên quay đầu bỏ đi.
Lấy khăn bông trong phòng tắm lau khô tóc, Chu Minh Nghĩa bước ra ngồi bên cạnh Doãn An Nhiên. Thông minh như vậy, Chu Minh Nghĩa sớm đã nhận ra sự khác thường trong thái độ của Doãn An Nhiên, anh đang âm thầm đoán xem là chuyện gì đã khiến chú mèo con của anh không vui.
- Anh thật sự không đói? – Doãn An Nhiên hỏi.
Có thể đáp chuyến bay đêm về nước, cho thấy trái tim trở về của con người này. Có thể anh không được nghỉ ngơi tốt, vả lại nhất định gặp phải áp lực trong công việc, nếu không anh sẽ không hút thuốc.
- Ừm. – Chu Minh Nghĩa lại suy tư, nghĩ một hồi, anh đặt khăn tắm xuống, đưa tay ra, toan ôm lấy Doãn An Nhiên. Cậu ta cuống cuồng giãy giụa.
- Anh muốn làm gì?
- Suỵt… - Dùng ngón trỏ đặt lên môi Doãn An Nhiên, trong lúc cậu còn đang ngẩn người, anh đã bế cậu dậy.
Bị đặt xuống giường trong phòng ngủ, Doãn An Nhiên dùng tay đặt trước иgự¢ anh, cố hết sức đẩy anh ra.
- Anh muốn làm gì?
Sau khi bị hôn, cậu nói cũng không nên lời. Lúc chính thức bắt đầu, những trách móc, thanh thở tan thành mây khói.
Ánh sáng vàng nhạt trong phòng ngủ khiến không khí cực kỳ ấm áp dễ chịu, gối lên cánh tay Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên kéo mền tới nách, chỉ để lộ hai cánh tay. Chu Minh Nghĩa dùng tay nghịch phá mái tóc của Doãn An Nhiên, hỏi:
- Có chuyện gì không vui sao?
- Không có gì. – Doãn An Nhiên sà vào lòng Chu Minh Nghĩa. Tiểu biệt thắng tân hôn, sau những ngọt ngào, cậu chỉ cảm thấy thỏa mãn, chiếc ‘xương cá’ mắc trong cổ họng khiến người ta không vui đó, hình như đã biến mất rồi.
- Nói ra đi, em không nói, anh sẽ sợ đó.
- Hứ, anh cũng biết sợ sao?
- Đương nhiên, nói đi, nói đi. – Chu Minh Nghĩa đang đoán khả năng có thể.
- Cũng không có gì, chỉ là em và các bạn đến quán bar dành cho gay chơi.
- Em đến đó? – Chu Minh Nghĩa ngắt lời, anh rất kinh ngạc. Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ đến điều này.
- Thì có làm sao nào. – Doãn An Nhiên bất mãn. – Sao hả, em không thể đi sao?
- Sau đó thế nào? – Chu Minh Nghĩa lại hỏi.
- Em thấy rất nhiều chàng thanh niên đẹp trai.
- Cho nên em chê anh già. – Chu Minh Nghĩa bỗng thấy ấm ức.
- Không phải.
Lát sau, Chu Minh Nghĩa hỏi:
- Em đến quán bar dành cho gay, có ai bắt chuyện với em không?
Doãn An Nhiên hơi do dự.
- Có chứ, thì sao?
Thật ra thì không có, lúc ở trong quán bar này, Doãn An Nhiên luôn đi chung với Lý Thắng Bình, rồi cùng ngồi trong góc. Hôm đó là ngày kỉ niệm thành lập quán, khách hàng dồn mọi sự chú ý lên màn biểu diễn trên sân khấu, không ai quan tâm đến hai người trong góc.
Vừa nói ra, Doãn An Nhiên thấy trong mắt Chu Minh Nghĩa có tia sáng nhỏ, sắc mặt anh thoáng thay đổi, tuy chỉ là một thoáng sau đó trở lại như bình thường, nhưng một thoáng đó bị Doãn An Nhiên bắt gặp. Đó là ghen tỵ, bất ngờ, kinh hoàng và lo sợ hòa lẫn vào nhau. Chu Minh Nghĩa bị người ta ví như ‘Chu Hỏa Hồ’, chính vì tâm cơ anh thâm sâu, không biểu lộ bên ngoài, không ai nhận ra anh đang vui hay buồn, những người bạn chơi với anh rất nhiều năm cũng không hiểu anh. Câu nói này tuy không mang ý tốt, cũng không có ý xấu gì, nhưng đó là để chỉ điểm đáng sợ của Chu Minh Nghĩa trong làm ăn. Có thể thấy biểu cảm phức tạp này trên gương mặt anh, Doãn An Nhiên cũng thấy bất ngờ.
- Anh ghen hả? – Doãn An Nhiên buột miệng.
- Đúng vậy. - Chu Minh Nghĩa không hề che giấu.
- Có gì để ghen chứ, em là người rất bình thường mà. – Doãn An Nhiên cảm thấy khó hiểu nói.
- An Nhiên, đừng hạ thấp bản thân mình, cũng đừng đánh giá anh quá cao. – Chu Minh Nghĩa chậm rãi nói.
- Ý anh là sao?
- Anh cũng rất bình thường, - Ánh mắt của Chu Minh Nghĩa thêm thâm trầm, như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Hứ, anh mới không phải người bình thường. Anh rất hoàn hảo. – Doãn An Nhiên mở to mắt nhìn anh.
- Anh tuyệt đối không phải người hoàn hảo. – Nói rồi Chu Minh Nghĩa cười gượng gạo. - Anh hoàn hảo chỗ nào? Anh có rất nhiều khuyết điểm. Đừng bởi vì anh biết kiếm tiền thì bỏ qua mọi khuyết điểm của anh. Đương nhiên, anh cũng không phủ nhận biết kiếm tiền đúng là một ưu điểm tương đối lớn, nhưng đồng thời, anh cũng có rất rất rất nhiều khuyết điểm. Có nhiều thứ anh không hiểu, không biết và không tinh thông. Cả điệu nhảy đơn giản nhất anh cũng không biết. Bất luận là điệu nhảy đường phố hay xã giao anh đều không biết. Anh biết các con số, nhưng anh không biết nhạc phổ, vả lại a cũng không hiểu tiết tấu trong âm nhạc. Anh không biết vẽ, không biết làm thơ, không biết làm sủi cảo, còn không biết đi xe đạp. Đầu óc anh không phát triển, khả năng giữ thăng bằng kém.
Nghe đến đây Doãn An Nhiên chau mày.
- Anh đang nói cái gi vậy?
- Nói sự thật.
- Nghe không hiểu. – Doãn An Nhiên dứt khoát nói.
- Anh biết, An Nhiên, anh biết em có áp lực khi ở bên anh, anh cũng biết có người nói thân phận của anh và em không ngang nhau. Nhưng mà, thế nào mới gọi là ngang nhau? Có phải em cũng là nhân viên làm trong ngành tài chính, cũng biết đầu tư, cũng có gia thế hùng hậu, vậy thì chúng ta sẽ ngang nhau? Không, không phải như vậy. Em có cái mà anh không có.
- Em không cảm thấy vậy. – Doãn An Nhiên chau mày.
- Thật ra anh rất ngốc, cũng rất đơn giản, người ta đã nói về anh quá phức tạp.
Điểm này thì Doãn An Nhiên đồng ý. Ở với anh mấy năm nay, cậu phát hiện Chu Minh Nghĩa trong mắt mọi người thật sự đã bị phức tạp hóa. Đặc biệt là các cộng sự hay đối thủ trong kinh doanh, họ đều né tránh anh. Chu Minh Nghĩa chỉ tùy tiện nói một câu, họ sẽ vắt óc suy nghĩ, cứ sợ mắc bẫy của anh. Không thể phủ nhận trong thương trường, đối diện với lĩnh vực tài chính, Chu Minh Nghĩa chắc chắn là vua, anh chưa từng đầu tư sai lầm, gần như là bất bại, đúng là rất ‘thần’. Thật ra trong cuộc sống Chu Minh Nghĩa là người đặc biệt đơn giản, cứ như một chú chó nhỏ rất dễ chăm sóc, không sủa không gây náo loạn, đồng thời lại ngoan, không kén chọn. Xuất thân trong gia đình bình thường, anh thích ăn nhất là các món ăn gia đình, cũng thích đi tìm các quán ăn ngon, thường hay mặc áo thun cũ ngồi trên sô-pha đọc sách, những tờ báo cũ được nhét đầy dưới gầm bàn đặt máy vi tính rồi giả vờ như không thấy, rất lâu sau mới dọn dẹp một lần; có xe nhưng không lái, ngày nào cũng đi xe buýt.
Nghĩ đến xe buýt, Doãn An Nhiên lại nhớ đến chuyện cũ, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp phòng. Lúc đầu hai người tình cờ gặp nhau trên xe buýt. Đâu ai ngờ người này lại đi xe buýt hàng ngày chứ. Nếu không có túi văn kiện bị rớt kia, có lẽ bây giờ hai người còn chưa quen nhau. A, không đúng, bởi vì bố mẹ họ lấy nhau, họ vẫn sẽ quen, nhưng mà, có giống quan hệ bây giờ không? Hay là chỉ đơn giản là quan hệ anh em kế…
- Nếu anh không quen em, anh sẽ như thế nào? - Doãn An Nhiên hỏi.
Chu Minh Nghĩa nghĩ ngợi.
- Nếu không quen em, bây giờ anh như thế nào anh cũng không biết. Nhưng có một điều anh có thể khẳng định, không có em anh sẽ rất cô đơn. An Nhiên, anh không dám nói anh thông minh, nhưng trong cuộc sống, có điểm này anh thấy anh làm rất tốt, đó là anh biết thế nào là đủ. Anh rất thỏa mãn, anh chưa bao giờ nghĩ đến những thứ ngoài tầm tay, anh luôn hiểu bản thân mình cần gì. Có em, anh thấy rất thỏa mãn, anh không cần những thứ gì khác nữa. Em có hiểu không?
Bị ánh mắt cố chấp và thâm tình của Chu Minh Nghĩa vây lấy, Doãn An Nhiên bất giác đỏ mặt.
- Này, anh đang nói cái gì?
- Sao hả? Tại vì là vợ chồng lâu năm nên không thể nói thật lòng sao?
- A, ai là vợ chồng lâu năm với anh, đó là bố mẹ chúng ta được chưa? Chúng ta chỉ mới ở bên nhau hơn bốn năm, có tính không? – Doãn An Nhiên vội vàng đẩy Chu Minh Nghĩa nói.
- Anh thấy cũng tính. – Chu Minh Nghĩa cười híp cả mắt, sau đó thay đổi sắc mặt, anh thu lại nụ cười. - … Anh tin, vả lại anh tin, An Nhiên, anh tin vào sự kiên cường, nghị lực, cố chấp và lòng tin trong nội tâm em. Nếu có một ngày, nếu có một ngày anh xảy ra bất trắc, để lại một mình em, anh tin em nhất định sẽ kiên cường, cố gắng sống tốt, chăm sóc tốt cho bố mẹ. Anh biết em sẽ đau khổ cùng cực, nhưng anh tin em nhất định sẽ sống tốt, cắn răng sống tiếp, vì anh…
- Đủ rồi!- Doãn An Nhiên giật mình, vội vàng nói. - Anh đang nói cái gì, anh nói vậy là có ý gì hả? Cái gì mà bất trắc chứ! Anh còn ăn nói lung tung cẩn thận em đánh anh đó! Đủ rồi! Anh đừng nói nữa, em hiểu rồi. - Nói đến đây giọng Doãn An Nhiên nhỏ đi. - Em hiểu rồi, em sẽ không để bụng người khác bàn tán gì về cái gọi là khoảng cách giữa hai chúng ta, em chỉ cần làm tốt mình là được.
- Người anh cần chính là một người như em. Giờ anh tìm được rồi, anh thất rất thỏa mãn.
Tuy những lời này Chu Minh Nghĩa nói không chỉ một lần, giờ nghe lại, Doãn An Nhiên vẫn rất vui. Lát sau, Chu Minh Nghĩa ᴆụng khẽ vào Doãn An Nhiên.
- Em ngủ rồi sao?
- A, mệt rồi.
- Ừm, người đàn ông đó trông như thế nào? - Chu Minh Nghĩa hỏi nhanh.
- Người đàn ông nào?
- Thì người bắt chuyện với em đó.
- Không có ấn tượng. - Doãn An Nhiên nói xong đưa tay kéo mền, đắp lên đến mũi.
- Anh ta đến mức làm em không có ấn tượng gì sao? - Chu Minh Nghĩa hỏi tiếp.
- Đúng vậy, không thể so sánh với anh được. - Doãn An Nhiên cố ý nói.
- Anh rất bình thường, nhiều người giống anh. - Chu Minh Nghĩa nói, đưa tay vuốt má cậu.
- Anh đừng hỏi nữa, em ngủ đây.
- Anh hỏi thêm một câu nữa.
- Cái gì? - Doãn An Nhiên bực dọc?
- Tuổi tác của anh chưa lớn lắm đúng không ?
- Đúng vậy, anh còn nhỏ mà.
- Ê, em trả lời đàng hoàng đi.
- Em đâu nói gì sai, anh mới hơn ba mươi tuổi, sao có thể tính là già được. Anh muốn làm ông già hả, anh dám không? - Doãn An Nhiên hỏi lại.
- Vậy thì…- Chu Minh Nghĩa trở người, nằm nghiêng, đối diện với Doãn An Nhiên, sau đó lộ ra nụ cười ám muội. - …Biểu hiện lúc nãy của nh, em có hài lòng không?