Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 34

Tác giả: Lâm Tử Tự

Ngoại truyện: Mơ
Đột nhiên mở mắt, phòng ngủ mang hương vị quyến rũ của đêm đen và không khí ấm áp, đối lập với cảm giác lạnh lẽo và trống trải trong mơ, khiến người vừa nằm mơ tỉnh táo nhanh chóng, hiểu ra những gì vừa gặp khi nãy chỉ là ảo ảnh. Là mơ, đúng, là mơ. Chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu. Đứa trẻ trong mơ giờ đã trưởng thành.
- Sao vậy? - Giọng nói thấp trầm chững chạc mang chút chất cảm của kim loại thì thầm bên tai, có tác dụng vỗ về một linh hồn đang bất an.
- Không có gì…
Một bàn tay đưa ra, luồn qua vòng cổ, Doãn An Nhiên thuận theo đó mà đến gần, gác đầu lên cánh tay anh, sau đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
- Gặp ác mộng đúng không? Đừng sợ đừng sợ…
Người đó lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng an ủi mỗi khi cậu tỉnh dậy sau cơn mơ. Có lúc cậu cảm thấy cách an ủi này quá trẻ con, nhưng đó lại là cách có hiệu quả nhất, làm cho thần kinh đang căng thẳng tột độ của cậu dịu lại ngay tức thì.
Hít thở một lúc, Doãn An Nhiên mới bình tĩnh trở lại. Mọi thứ trong mơ dường như đã rời xa, cậu nghiêng người dựa vào lòng Chu Minh Nghĩa, đưa tay ôm lấy vòng eo của anh.
- Hết sợ rồi chứ? — Giọng điệu nghe có vẻ đắc ý.
- Ừm. - Có anh ở đây chắc chắn cậu sẽ không còn sợ nữa.
- Hiệu quả chống tà của vật dụng như anh quả nhiên rõ rệt, rất có giá trị đó. - Ý cười thể hiện rõ ràng trong âm sắc người nói.
- Cái gì…?
- Những khi xem phim kinh dị em xem anh là gì, không lẽ không phải những thứ như kiếm gỗ đào sao?
- Em không có.
Phòng ngủ im ắng trong chốc lát, giọng nói Chu Minh Nghĩa vang lên.
- Mơ thấy gì?
Cả hai đều hiểu ác mộng không phải bởi vì phim kinh dị. Tuy biết dò hỏi bí mật của người yêu không hay lắm nhưng Chu Minh Nghĩa vẫn muốn biết, biết đâu anh có thể giúp người yêu tránh những giấc mơ đại loại như vậy.
Doãn An Nhiên im lặng một hồi mới lên tiếng.
- Thì chính là những giấc mơ đó…
Chu Minh Nghĩa không tiếp lời, nhẫn nại chờ đợi.
- … Em mơ thấy lúc nhỏ bị ăn Hi*p, bọn nhóc đó cười em, nói xấu em, nói xấu mẹ em, nói rằng bởi vì em và mẹ không tốt nên mới bị bố đánh… Đó không phải sự thật.
Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm Doãn An Nhiên vào lòng, vuốt ve mái tóc phía sau.
- Sau khi mẹ em ly hôn, lại nói em là đứa không có bố, là đứa mà không ai thèm, còn nữa… cô lập em… ăn Hi*p em… nhưng em không sợ, ai ăn Hi*p em, em sẽ đánh trả.
- Em hay mơ những thứ này sao?
- Cũng không thường xuyên.
- Sau khi ở chung với anh thì sao? Không phải sau khi quen nhau, mà là sau khi yêu anh.
Doãn An Nhiên suy nghĩ.
- Ít đi nhiều rồi…
Chu Minh Nghĩa “ừm” một tiếng.
- Anh thật sự muốn chui vào trong giấc mơ đó giúp em đánh nhau.
- Anh, anh không được đâu.
- Ai nói, ngày xưa anh đánh nhau lợi hại lắm đó.
- Em không tin.
- Không tin thì đánh thử xem.
Doãn An Nhiên bật cười.
- Ai thèm đánh nhau với anh chứ.
Thấy tâm trạng người yêu đã khá hơn, Chu Minh Nghĩa mới yên tâm, lát sau lại hỏi:
- Không quên được những điều đó sao?
- Cũng không phải là không quên được. Em lớn rồi, cái gì cũng khác, chỉ là dấu ấn để lại không xóa đi được. Tuổi thơ… không thể quay lại, nghĩ đến bản thân lúc đó, thật sự không diễn tả được đó là mùi vị gì, em nghĩ, trong tiềm thức nhất định là em đang hối tiếc cho thời thơ ấu của mình.
- Phải, tuổi thơ không thể quay lại được nữa.
Doãn An Nhiên nghĩ đến tuổi thơ của Chu Minh Nghĩa mà anh từng kể. Họ có ký ức thời thơ ấu khá giống nhau, đều là những đứa trẻ lớn sớm. Cậu có hối tiếc, anh cũng có.
- Giờ phải cố gắng vươn lên. - Doãn An Nhiên hít một hơi sâu, cậu muốn kéo mình và người bên cạnh trở về từ hồi ức. - Nếu không thì sao chứ? Quay ngược thời gian sao? Hiện tại rất tốt, em rất bằng lòng, cũng rất thỏa mãn.
Chu Minh Nghĩa lại cười.
- Vậy sao?
- Đúng vậy.
- Điều này có phải đồng nghĩa với việc anh đã làm tốt đúng không?
Doãn An Nhiên không lên tiếng, đáp án là khẳng định, còn ai có thể làm tốt hơn người bên cạnh cậu chứ. Cậu từng lo lắng, từng cảm thấy không xứng với anh. Anh từng nói trong tình yêu ai cũng bình đẳng. Bây giờ, người dám “giở trò” trước mặt anh cũng chỉ có mình Doãn An Nhiên. Khi yêu, người chủ động cũng là Doãn An Nhiên, thậm chí Doãn An Nhiên dần bắt đầu có cảm giác “Hỏa Hồ đã bị thuần phục hóa”. Chu Minh Nghĩa chững chạc, có trách nhiệm, chung thủy với tình yêu, làm Doãn An Nhiên rất yên tâm. Còn nữa, anh biết cách điều chỉnh bước đi để phối hợp cùng người yêu, nắm tay nhau thẳng tiến, anh hiểu cách yêu và bao dung người khác.
Ở bên nhau đã được ba năm, so với cuộc sống thì không dài, nhưng sợi dây nối giữa hai người càng lúc càng sâu nặng, khó mà chia cắt được. Doãn An Nhiên có lúc còn có cảm giác bản thân mình đã dính liền với da thịt của Chu Minh Nghĩa.
Bởi vì hai người là anh em trên pháp luật sao? Dường như đúng vậy, cũng dường như không phải. Người yêu, người thân, bạn bè… tầng tầng lớp lớp tình cảm kéo hai người dính chặt với nhau.
Nghĩ đến đây, lòng chợt nóng lên, sống mũi cay cay, cậu vội vàng che giấu, cậu không muốn để Hỏa Hồ biết, nhất định sẽ bị chê cười là “乃úp bê vô dụng”.
- Ngủ đi. - Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên và nói.
- Anh…
- Hả? - Cơ thể người bên cạnh rõ ràng đã cứng ngắc.
- Anh trai… - Thanh âm dịu dàng vang lên, có sức sát thương cực cao đối với tên Hỏa Hồ này, anh dường như rất nhạy cảm với từ “anh trai”.
- Ừm.
- Anh trai, giờ có anh ở đây, thật tuyệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc