Ngoại truyện: Gặp phụ huynh- Mẹ, để con. - Chu Minh Nghĩa đón lấy chiếc đĩa trên tay ĐổngVân bưng vào phòng khách.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Minh Nghĩa thay đổi cách gọi, từ “dì Vân” ban đầu nay đã thành “mẹ”. Bây giờ, mỗi lần nghe con trai mình gọi vợ mình như vậy, khóe mắt Chu Trọng Hàn đều giật giật. Ông không biết tiếng “mẹ” này rốt cuộc con trai ông xem người vợ tái hôn của ông là mẹ ruột hay là “mẹ vợ”.
Lén để ý thấy nét mặt phiền muộn của bố, Chu Minh Nghĩa cười thầm trong bụng. Chu Trọng Hàn biết con trai đang cười mình, hiếu con nhất vẫn là bố, đương nhiên ông hiểu anh, ông cũng biết anh rất giỏi “giả câm giả điếc” và “vờ như không thấy”. Chu Trọng Hàn thật sự không biết nên thể hiện như thế nào đế phối hợp với anh.
- Bác Chu hình như không được vui. - Doãn An Nhiên nói nhỏ vào tai Chu Minh Nghĩa.
- Ừ, chỉ cần thấy anh là ông ấy đều không được vui, không phải tại em, đừng để trong lòng. - Chu Minh Nghĩa an ủi người yêu.
Cuối tuần này, Chu Minh Nghĩa đưa người yêu về nhà, ở cùng bố mẹ. Sau khi bước vào nhà, anh đều ở bên canh mẹ kế, luôn miệng gọi “mẹ”. Trước đây Đổng Vân cũng để ý sự thay đổi trong cách xưng hô của anh, lúc đầu bà cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó hiểu ra. Bà không bận tâm về cách xưng hô, bất luận Chu Minh Nghĩa xem bà là mẹ ruột hay là mẹ vợ, bà đều thấy ổn cả. Đối với Đổng Vân mà nói, quan trọng nhất là cả hai người con có thể hòa hợp và vui vẻ chung sống với nhau.
Sau bữa tối, Chu Minh Nghĩa theo Đổng Vân vào bếp rửa chén, Doãn An Nhiên ở lại phòng khách, đối diện với Chu Trọng Hàn. Doãn An Nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên.
Trước đây, cậu không cảm thấy sợ ông Chu, cậu lúc nào cũng có thể tự nhiên thoải mái trước mặt ông, nhưng bây giờ, nên nói là từ sau khi Chu Minh Nghĩa thay đổi cách xưng hô, cậu đột nhiên không còn tự nhiên khi đối diện với ông nữa, bất an như một chú mèo rừng đối diện với khủng long bạo chúa khổng lồ. Hai bên khó xử hồi lâu, Chu Trọng Hàn lên tiếng trước.
- An Nhiên, gần đây công việc có bận rộn không?
Doãn An Nhiên ngẩn người, sau đó lắp bắp trả lời.
- A... a, cũng bình thường, bận, a, cũng không bận lắm ạ... - Nói rồi, mặt cậu ửng đỏ.
- Minh Nghĩa thì sao?
- Anh ấy... anh ấy... anh ấy rất bận ạ, anh ấy lúc nào cũng bận...
- À, có gia đình rồi cũng không chịu bớt lại chút nào. — Sắc mặt Chu Trọng Hàn chùng xuống.
- A... a! - Doãn An Nhiên không biết nên tiếp lời như thế nào. Đây là cách quan tâm của một người cha sao? Hình như cũng không đúng lắm, giọng điệu sao lại như đang an ủi “con dâu”?
Thấy bộ dạng bất an của Doãn An Nhiên, Chu Trọng Hàn cảm thấy kỳ lạ. Ông không dữ tợn, chẳng qua chỉ là muốn trò chuyện với cậu thôi, tại sao cậu lại thấp thỏm như ngồi trên đống lửa? Trước kia cậu không sợ ông, thường hay cùng ông đánh cờ trò chuyện, gần đây cậu không thường xuyên lui tới nữa, cho dù có đến cũng sợ sệt như con thú nhỏ vừa mới ra khỏi tổ. Ông Chu càng nghĩ càng thấy không được vui, vừa nhìn thấy con trai mình đang dựa vào cửa phòng khách, chống tay hai bên khung cửa nhìn về bên này, nửa như cười nửa như không, cơn giận của ông Chu bỗng bốc lên bừng bừng.
Tên nhóc này, đúng là đáng ghét, dám dụ dỗ con trai vợ bố mình, quá đáng lắm.
Chu Minh Nghĩa bước vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Doãn An Nhiên, gác tay lên vai Doãn An Nhiên làm cậu giật bắn mình. Cậu liếc nhìn sắc mặt nghiêm túc của Chu Trọng Hàn sau đó né vai, làm cánh tay Chu Minh Nghĩa rơi xuống. Chu Minh Nghĩa dường như có chút bất mãn, hứ một tiếng, không gác tay thêm lần nữa, Doãn An Nhiên khẽ thở phào.
Thật ngượng ngùng...
Đến khi Đổng Vân bước vào bầu không khí trong phòng mới dễ chịu hơn.
- Anh lại làm trò gì vậy? — Ngồi trên xe về nhà, Doãn An Nhiên như hét lên với Chu Minh Nghĩa.
- Anh thì làm sao?
- Anh cố ý đúng không? Chắc chắn là anh đang cố ý. - Doãn An Nhiên nghiến răng thu nắm đấm. - Vốn dĩ bác Chu đã không thích em, anh cố ý làm như vậy, lần này bác ấy lại càng không thích em...
Doãn An Nhiên cảm thấy mình thật thất bại, cúi gằm mặt.
- Làm sao có thể chứ, bố anh thích em nhất mà.
- Không đâu, gần đây về nhà, sắc mặt bác ấy nhìn không được tốt lắm.
- Yên tâm, ông ấy đang buồn phiền vì anh, chứ không phải vì em đâu.
- Anh có gì đáng để buồn phiền chứ. - Doãn An Nhiên đáp lại.
- Đương nhiên là thấy buồn phiền rồi, bởi vì anh đã thay đổi cách xưng hô, khi nào em mới thay đổi đây? Chắc ông ấy vẫn chưa thể quen, mấy chuyện này lại không thể tập được, vì vậy nên ông ấy mới thấy không được thoải mái. — Chu Minh Nghĩa cười cười.
- A... - Doãn An Nhiên mất một lúc để hiểu được ý của Chu Minh Nghĩa, cậu ngẩn người. — Em... cũng muốn...
- Ừm, sao? Em không đồng ý hả?
- A, không phải, không phải. — Doãn An Nhiên huơ huơ hai tay, vội vàng phủ nhận, sau đó, cậu lại chần chừ. — Cái này... được chứ...
- Bố anh và em cùng buồn phiền về một vấn đề, yên tâm đi. Em cứ tự nhiên, nếu không chấp nhận được, cũng không cần miễn cưỡng.
Doãn An Nhiên bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, có thật là cậu phải thay đổi cách xưng hô không? Phải gọi bác Chu là “bố” sao? Đã rất nhiều năm không xưng hô như vậy rồi, đúng là không quen. Có người cha như bác Chu, đương nhiên cậu rất vui, chỉ là không có cách nào chấp nhận ngay lập tức được, dù sao thì, Chu Trọng Hàn cũng không phải bố ruột cậu.
Nhà bên kia, hai ông bà cũng đang nói về chủ đề này.
- Khi nào An Nhiên mới thay đổi cách xưng hô đây? - Chu Trọng Hàn như đang lẩm bẩm một mình, lại như đang hỏi vợ.
- Ông sẽ không bận tâm đúng không? - Đổng Vân do dự nói.
- Đương nhiên là không, tôi rất thích An Nhiên, bà đừng suy nghĩ nhiều, tôi thấy nó còn giỏi hơn thằng con tôi.
- Ông không bận tâm là được rồi. — Đổng Vân luôn lo chồng mình không thể chấp nhận sự thật rằng quan hệ giữa con bà và con ông đã có sự thay đổi, nghe Chu Trọng Hàn nói vậy, bà thật sự thấy nhẹ nhõm.
- Ừm... — Chu Trọng Hàn trầm ngâm, ông bất đầu suy nghĩ xem lần sau chúng đến ông có nên thẳng thắn đề nghị hay không, nghĩ đến chuyện có thêm một người con ngoan ngoãn lại nghe lời, tâm trạng ông đột nhiên vui vẻ hẳn, bất giác nở nụ cười.