Ngoại truyện: Du lịchThành phố, 2019.
Ngồi trên sô-pha, Doãn An Nhiên đập lên tràng kỷ.
- Em đã xin phép xong hết rồi, anh muốn bồi thường em như thế nào đây, hả?
Nghỉ một hồi, cậu lại đánh mạnh vào sô-pha.
- Rõ ràng là anh hứa với em trước, nói lời không giữ lấy lời, anh không giữ chữ tín.
- Em đã nói hết với đồng nghiệp là em sẽ đi Thương Sơn Nhĩ Hải, mọi người còn đang đợi em mang quà về đó, anh nói đi, em phải mang thế nào đây?
- Em không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ.
- Rốt cuộc anh muốn bồi thường cho em thế nào đây, hả? - Doãn An Nhiên vừa nói vừa vỗ vào gối dựa trên sô-pha, càng ngày càng mạnh tay.
Cuối cùng, cậu đành rúc người vào sô-pha, ôm lấy gối, cuộn lại như một con thú nhỏ, tỏ vẻ bất lực.
Đã là mười một giờ đêm rồi, cả phòng khách im ắng. Chu Minh Nghĩa vẫn chưa về.
Doãn An Nhiên chẳng qua chỉ là một mình diễn kịch cho qua cơn ghiền, người mà cậu muốn cằn nhằn nhất đang tăng ca tại công ty.
- Phù.
Doãn An Nhiên thở dài, nằm trên sô-pha, duỗi thẳng chân ra, gác tay làm gối, chán nản nhìn trần nhà. Vốn dĩ, Chu Minh Nghĩa hứa sẽ cùng An Nhiên đi du lịch Vân Nam.
Từ trước đến nay, Doãn An Nhiên luôn ngưỡng mộ mẹ. Bà được cùng bác Chu đi du lịch khắp nơi. Mấy năm nay, bác Chu gần như đã đưa mẹ cậu du lịch khắp châu Âu. Mẹ cậu cũng sưu tập được không ít quà lưu niệm, chụp rất nhiều hình, mỗi lần nhắc đến những điều mắt thấy tai nghe khi đi du lịch, bà đều cười vui vẻ.
Nhưng Chu Minh Nghĩa chưa lần nào đi du lịch với cậu.
Mỗi kỳ nghỉ dài, Chu Minh Nghĩa đều muốn ở nhà nghi ngơi, nghe nhạc, hoặc ở lại công ty tăng ca. Doãn An Nhiên có lúc cũng muốn đề nghị đi du lịch, nhưng nghĩ đến áp lực công việc của Chu Minh Nghĩa lớn như vậy, nếu anh muốn ở nhà, Doãn An Nhiên đương nhiên hy vọng anh có thể nghỉ ngơi cho tốt, vì vậy cậu cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.
Doãn An Nhiên cũng muốn đi du lịch một lần, đi đâu cũng được. Chu Minh Nghĩa không có hứng thú với châu Âu, vậy du lịch trong nước cũng được, tóm lại là đi đâu cũng được, Doãn An Nhiên chỉ muốn cùng anh, hai người cùng đi chơi một chuyến. Vốn dĩ, anh đã hứa, giờ lại đổi ý.
Trong mấy ngày Doãn An Nhiên xin nghỉ phép, đương chuẩn bị hành lý lên đường, tập đoàn Vạn Khải nhận được một hạng mục đầu tư khổng lồ. Hai công ty đầu tư của châu Âu cùng mời Vạn Khải đầu tư phát triển dự án năng lượng mới, nếu thành công thì hưởng lợi không nhỏ.
Dự án mới này có số vốn đầu tư khổng lồ nên Chu Minh Nghĩa không dám lơ là, sau một hồi suy nghĩ, anh chỉ có thể từ bỏ kế hoạch nghỉ mát của mình, ở lại chỉ đạo mọi việc. Cuối cùng, Chu Minh Nghĩa đành phải lỡ hẹn cùng Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên không phải trẻ con, đương nhiên cậu biết phân biệt nặng nhẹ, chủ động nói sau này vẫn còn thời gian cùng nhau đi du lịch, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có chút không cam tâm, vì vậy mới ở nhà giận dỗi diễn kịch, phát tiết một chút. Doãn An Nhiên hiểu rõ, Chu Minh Nghĩa làm việc vất vả như vậy cũng không hoàn toàn chỉ vì bản thân anh. Nếu như dự án này thành công, tất cả nhân viên của Vạn Khải đều sẽ nhận được tiền thưởng, có người còn có thể nhờ dự án này mà tăng lương thăng chức, hoặc giả còn có thêm rất nhiều cơ hội tìm kiếm việc làm. Ai cũng mong muốn sự nghiệp thành công, tăng thêm thu nhập, cuộc sống sung túc hơn, Doãn An Nhiên cũng không ngoại lệ. Nghĩ đi nghĩ lại, Doãn An Nhiên tự an ủi mình, sau này nhất định còn có thời gian.
Nhìn đồng hồ, Doãn An Nhiên bò xuống sô-pha, định đi tắm rồi đi ngủ.
Ngâm mình trong bồn tắm, Doãn An Nhiên úp mặt vào nước, từ từ thở ra, trên mặt nước xuất hiện nhiều bong bóng. Nhìn thấy bong bóng, cậu nhớ ra, có một ngày, Chu Minh Nghĩa từng nghịch ngợm máy của cậu. Lúc đó cậu không chú ý, kết quả là ngày hôm sau, khi chụp ảnh, Doãn An Nhiên đột nhiên phát hiện phím chỉ thao tác trên màn hình máy ảnh từ hình mũi tên đã đổi thành hình một con cua nhỏ màu đỏ, lúc ngừng thao tác, con cua nhỏ đó còn biết chớp mắt, huơ huơ càng, vả lại còn nhả ra một loạt bong bóng, rất thú vị cũng rất đáng yêu. Bây giờ, mỗi khi làm việc đến tâm trạng phiền muộn buồn bực, Doãn An Nhiên sẽ lôi máy ảnh ra ngắm con cua nhỏ đó, tâm trạng của cậu sẽ khá hơn.
Đây cũng là chút tâm ý của Chu Minh Nghĩa, mặc dù chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Cúi đầu xuống, Doãn An Nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền trước иgự¢.
Mặt dây chuyền là hình chiếc máy ảnh nhỏ xíu, ống kính có đính viên kim cương tròn, to cỡ hạt đậu nành, viên kim cương không tì vết khiến người ta chú ý. Bình thường Doãn An Nhiên luôn để nó bên trong cổ áo.
Sau khi yêu nhau, Doãn An Nhiên không đeo nhẫn, chỉ Chu Minh Nghĩa đeo.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Doãn An Nhiên để ý thấy ngón áp út của Chu Minh Nghĩa có thêm một chiếc nhẫn, đó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường chứ không có họa tiết, kiểu dáng đơn giản nhất, nhưng đó mới là kiểu dáng của một chiếc nhẫn kết hôn. Doãn An Nhiên không hỏi. Nếu Chu Minh Nghĩa không nói, cậu sẽ không hỏi, cậu biết tâm ý của anh, vậy là đủ rồi.
Thật ra anh đã làm rất nhiều rồi, mình không nên tham lam như vậy. Doãn An Nhiên tự nhủ.
Từ phòng tắm bước ra, Doãn An Nhiên lại ngồi vào sô- pha, Chu Minh Nghĩa vẫn chưa thấy về. Đang chống cằm suy nghĩ thì trước cửa có tiếng người.
Chu Minh Nghĩa đã về. Vừa trông thấy Doãn An Nhiên đang ngồi trên sô-pha, Chu Minh Nghĩa bước đến.
- Đợi anh?
- Ừm.
- Em mệt thì cứ đi ngủ đi.
Doãn An Nhiên lắc dầu.
- Không mệt.
Chu Minh Nghĩa đến ngồi bên cạnh Doãn An Nhiên, ôm cậu vào lòng.
Ngửi thấy mùi thuốc là nhàn nhạt trên người Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên biết, anh nhất định đang đau đầu vì dự án đầu tư mới. Doãn An Nhiên ngước mặt nhìn Chu Minh Nghĩa, phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Để ý thấy đôi mắt nai của Doãn An Nhiên có chút ấm ức, Chu Minh Nghĩa bỗng thấy xót xa.
- Xin lỗi. - Trong nụ cười của anh vừa có ý xin lỗi lại có chút bất lực.
Doãn An Nhiên cong môi, nhìn Chu Minh Nghĩa một hồi, phát hiện anh lúc nào cũng mỉm cười. Cậu nghĩ ngợi một lúc. Cũng đâu phải anh cố ý, nếu không phải Vạn Khải mấy năm nay có thành tích vượt trội, thì làm gì có nhiều đối tác chủ động đến xin hợp tác như bây giờ. Doãn An Nhiên đương nhiên cũng hy vọng Chu Minh Nghĩa thành công trong sự nghiệp, vì vậy cậu lắc đầu nói:
- Không sao, bỏ đi, lần sau chúng ta sẽ cùng đi.
- Anh thât sự không nghĩ rằng đúng lúc này lại nhận dược dự án đầu tư mới. — Chu Minh Nghĩa thành tâm thành ý nói.
- Em biết, em biết. - Doãn An Nhiên cúi đầu.
Chu Minh Nghĩa áp sát mặt vào Doãn An Nhiên, môi anh gần như chạm vào tai cậu, anh nhỏ nhẹ:
- Em nói đi, muốn anh bù đắp cho em thế nào đây? Chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ làm được.
Doãn An Nhiên nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
- Nếu thật sự muốn bù đắp cho em, thì anh hãy cố gắng hoàn thành dự án này, kiếm đầy tiền, vậy là được.
- Được, anh biết rồi.
Đưa tay bế Doãn An Nhiên từ sô-pha lên, Chu Minh Nghĩa nói:
- Khuya quá rồi, ngủ thôi.
Nằm bên cạnh Chu Minh Nghĩa, dán mặt vào иgự¢ anh, Doãn An Nhiên có cảm giác rất an toàn. Từ khi chính thức ở chung với nhau đến nay, bất luận Chu Minh Nghĩa phải tiếp khách khuya đến đâu, cũng đều sẽ về nhà ngủ. Mỗi sáng mở mắt thức dậy, nhất định sẽ thấy gương mặt anh. Trong bóng tối, Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng hỏi:
- Em ngủ chưa, An Nhiên?
- Vẫn chưa.
- Mình nói chuyện đi được không?
- Ừm.
- An Nhiên, nếu em muốn thứ gì, chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ làm được.
Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa. Muốn cái gì, đương nhiên là có thể có nhiều thời gian ở bên nhau rồi, nhung anh phải làm việc, cậu cũng có công việc của mình, thời gian thân mật lúc nào cũng có giới hạn. Dần dần, Doãn An Nhiên cảm thấy khóe mắt nóng hổi, vội vàng cúi đầu. Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy Doãn An Nhiên, vuốt mái tóc cậu.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Doãn An Nhiên nằm trong lòng anh, lắc đâu.
- Anh nghĩ, anh đã quá tham lam, anh không biết cách từ bỏ. - Chu Minh Nghĩa nói.
- Không, không phải đâu. Sự nghiệp quan trọng hơn.
- Em cũng quan trọng. - Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn Doãn An Nhiên.
Không cần đi xa như vậy, nếu chủ nhật này anh có thể ở bên cạnh em, vậy là em thấy đủ lắm rồi.
- Thật sao? - Chu Minh Nghĩa hỏi. - Vậy chúng ta cùng đi biển đi được không? - Chu Minh Nghĩa lại hỏi.
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Được. Vậy, anh nhất định phải đi chung với em, không được nuốt lời đó.
Cậu biết, mỗi lúc gặp áp lực trong công việc Chu Minh Nghĩa luôn thích đi biển, thư giãn tinh thần, lúc này anh đã mua một chiếc du thuyền, muốn lúc nào căng buồm cũng được
- Cùng đi Li Đảo chơi được không? - Chu Minh Nghĩa lại hỏi.
- Được.
- Vậy thì quyết định vậy đi.
Sáng cuối tuần, trời u ám, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên đã đi thuyền ra biển từ sớm.
Đậu tại bến tàu Li Đảo, trời vẫn còn âm u, Doãn An Nhiên nhìn mặt biển đang chìm trong lớp sương mờ, bất giác có chút thất vọng.
- An Nhiên. - Chu Minh Nghĩa gọi với theo sau.
Doãn An Nhiên quay đầu thì thấy một Chu Minh Nghĩa đang tươi cười, tay anh cầm thêm ly và đĩa, là cà phê và bánh mì.
Cầm ly cà phê vừa thơm vừa đặc trong tay, Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, đột nhiên cảm thấy, chỉ cần có anh bên cạnh là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng.
Phải ở lại Li Đảo một đêm, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên đến một khách sạn có thể thấy cảnh biển. Vừa vào phòng, Doãn An Nhiên phát hiện ra ngay, tầm nhìn của căn phòng này rất tốt, thu được cả mặt biển vào tầm mắt. Nhìn mặt biển bên ngoài cửa sổ, tuy ngoài trời vẫn đang u ám, nhưng trong lòng cậu đã không còn cảm thấy thất vọng mà trở nên thoải mái hơn nhiều.
- Em còn muốn gọi thêm đồ ăn không? — Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Không cần đâu.
- Vậy chiều chúng ta cùng đi ăn hải sản.
Hai người cùng ngồi trên sô-pha xem ti-vi. Doãn An Nhiên chọn một bộ phim kinh dị mà cậu luôn rất muốn xem, Chu Minh Nghĩa ngồi bên cạnh Doãn An Nhiên. Xem một hồi, Doãn An Nhiên bị cuốn vào nội dung bộ phim. Đột nhiên cúi xuống, Doãn An Nhiên phát hiện không biết Chu Minh Nghĩa đã ngủ say từ khi nào, anh ngủ say trong âm thanh Ⱡồ₦g tiếng đáng sợ của bộ phim, đầu gối lên chân Doãn An Nhiên.
Nhìn gương mặt lúc ngủ say của Chu Minh Nghĩa, rất bình yên, biểu cảm rất thư giãn, gương mặt điển trai còn mang chút cảm giác trẻ con, Doãn An Nhiên không kiềm chế được mà đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày đậm của anh. Vô tình, Doãn An Nhiên phát hiện giữa mái tóc đen của anh, có một sợi tóc màu bạc, lấp lánh.
Ha, Doãn An Nhiên kinh ngạc, đưa tay ôm chầm lấy Chu Minh Nghĩa, dụi đầu vào иgự¢ anh, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc anh, áp mặt vào trán anh. Nếu anh là vì ở bên cậu mới có thể ngủ an lành như vậy, cảm giác này thật tuyệt biết bao.
Chu Minh Nghĩa khẽ cựa mình, mở mắt.
- A, hình như anh ngủ quên rồi.
- Không sao, cuối tuần mà, anh cứ nghỉ ngơi đi.
Chu Minh Nghĩa lại nhắm mắt.
Chiều, mặt trời xuyên qua các tầng mây, bầu trời bỗng chốc sáng lên, mặt biển lấp lánh ánh vàng khi được mặt trời soi chiếu. Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên đi dạo trên con đường vòng quanh Li Đảo. Thoải mái vòng tay qua eo Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa dường như không bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Doãn An Nhiên cứ ngó ngang ngó dọc, hình như không ai để ý, nhưng cậu vẫn không yên tâm.
- Anh bỏ tay ra đi.
- Không bỏ.
- Người khác sẽ nhìn đó.
Chu Minh Nghĩa cười gian xảo.
- Đó là bỏi vì anh quá đẹp trai.
Doãn An Nhiên đành bó tay, chỉ có thể để anh ôm như bây giờ.
Sau khi ăn một bữa hải sản no nê, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên đi dạo trên bãi cát. Doãn An Nhiên đột nhiên nói:
- Từ nay, mình thường xuyên đi thế này được không?
- Đến Li Đảo sao? Đương nhiên là được rồi.
- Không, em không nói đến đây, mà là nói, em muốn thường xuyên được cùng anh đi dạo như thế này. Đi đâu cũng được, trên đường Ninh Tĩnh cũng được, em có thể thường xuyên được đi dạo cùng anh thế này không?
Chu Minh Nghĩa xoay mặt lại, nhìn Doãn An Nhiên.
- Đây là điều mà em muốn sao?
Doãn An Nhiên gật đầu. Cậu rất thích cảm giác được sánh vai đi bên cạnh Chu Minh Nghĩa, đứng bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, nghe hơi ấm đến từ lòng bàn tay, cảm giác dịu dàng khi nắm tay khiến Doãn An Nhiên động lòng nhất. Nắm chặt lấy tay Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Được.
Mặt biển không xa ngoài kia, từng đợt sóng biển trắng xóa cuốn vào bãi cát, hải âu tung cánh lướt qua. Biển rộng lớn như vậy, phía cuối chân trời, biển và trời giao nhau. Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên.
- Nào, ra biển đi.
Doãn An Nhiên vội vàng thoát ra.
- Không, anh đừng giỡn nữa.
Chu Minh Nghĩa không nhượng bộ, cúi người xuống, cõng Doãn An Nhiên đi ra phía biển. Doãn An Nhiên dựa vào lưng Chu Minh Nghĩa, bá lấy cổ anh, dán mặt vào lưng anh.
Lúc nhỏ, Doãn An Nhiên thấy các bạn học khác được bố cõng trên lưng, cậu rất ngưỡng mộ, cậu chưa từng được thử điều đó, càng không muốn thêm gánh nặng cho mẹ. Cứ như vậy, cậu chưa bao giờ được biết cảm giác được cõng trên lưng là như thế nào. Đã lâu như vậy rồi, giờ cậu mới biết thứ cảm giác đó. Chu Minh Nghĩa đã đứng giữa làn nước biển.
- Cõng em thêm một chút nữa được không? - Doãn An Nhiên nói.
- Em thích ư?
Phải, em luôn muốn biết, được người khác cõng trên lưng thì có cảm giác gì.
- Trước đây chưa có sao?
- Đúng vậy.
Chu Minh Nghĩa đứng giữa làn nước, mặc cho nước biển đánh ướt quần áo, gió biển thổi ào ào bên tai, anh vẫn cứ cõng Doãn An Nhiên trên lưng, không bỏ cậu xuống. Một lát sau, Doãn An Nhiên hỏi:
- Có nặng không? Bỏ em xuống đi.
- Không, em nhẹ như một chú mèo con.
Giống mèo con sao? Doãn An Nhiên tựa vào lưng Chu Minh Nghĩa. Một lúc sau, cậu để Chu Minh Nghĩa bỏ mình xuống. Ôm lấy Chu Minh Nghĩa từ phía sau, dán mặt vào lưng anh, Doãn An Nhiên nắm lấy tay Chu Minh Nghĩa, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn bên tay trái của anh. Chu Minh Nghĩa xoa tay Doãn An Nhiên, nhỏ nhẹ hỏi:
- Hết giận rồi chứ?
- Không, em không hề giận anh.
- Nhưng anh đã nuốt lời.
- Không sao, chắc chắn còn lần sau.
- Đúng. - Chu Minh Nghĩa gật đầu. — Chắc chắn còn lần sau.