Chu Trọng Hàn nghe rồi chỉ im lặng, Đổng Vân tiếp tục nói:
- Xin lỗi, Trọng Hàn, tôi chỉ nghĩ cho con trai mình. Tôi không thể chăm sóc cho An Nhiên cả đời, sau này nó sẽ ra sao đây? Nếu nó ở bên Minh Nghĩa thì khác, Minh Nghĩa nhất định sẽ chăm sóc nó, Minh Nghĩa là đứa xuất sắc mà. Tôi rất hài lòng với Minh Nghĩa. Nếu có Minh Nghĩa làm bạn đời, tôi sẽ không cần lo lắng cho tương lai của An Nhiên. - Đổng Vân cúi đầu khóc. – Xin lỗi, Trọng Hàn, có phải tôi khiến ông thất vọng rồi không, tôi xin lỗi.
Chu Trọng Hàn ôm lấy Đổng Vân, thở dài.
- Không, bà không sai, bà không sai.
Đổng Vân vẫn khóc không ngừng.
- Xin lỗi, xin lỗi.
- Vân, người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, tôi không ngờ con trai tôi lại có ý định với con trai bà.
- Không, không. Xin ông đừng bận tâm, tại An Nhiên không tốt.
Chu Trọng Hàn vội nói:
- Không, là Minh Nghĩa, nó không tốt.
An ủi Đổng Vân, Chu Trọng Hàn nhỏ nhẹ:
- Vân, thật ra, chuyện của Minh Nghĩa tôi không xen vào được, bao nhiêu năm nay tôi không quan tâm đến nó. Có được ngày hôm nay đều do một tay nó làm ra, nó muốn bên cạnh ai, tôi không xen vào được. Tôi chỉ là… tôi chỉ là sợ bà bận tâm, sợ bà tức giận.
Đổng Vân nghẹn ngào nói:
- Không, Trọng Hàn, tôi sợ ông tức giận.
Chu Trọng Hàn lau nước mắt cho vợ.
- Bỏ đi, hai đứa nó yêu nhau, chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản được.
- Có thật là ông không bận tâm không?
- Bận tâm cũng hết cách. Nói thật, tôi luôn thích An Nhiên, nó rất giống bà, là một đứa trẻ ngoan. Hừ, tất cả là tại Minh Nghĩa không tốt.
Đổng Vân kéo tay chồng.
- Để tôi đi nói chuyện lại với hai con.
Chu Trọng Hàn gật đầu thở dài.
Đúng như suy đoán của Chu Minh Nghĩa, Đổng Vân đến tìm Doãn An Nhiên trước. Hai mẹ con ngồi đối diện nhau trong phòng trà yên tĩnh, hai đôi mắt giống hệt nhau.
- Cậu áy có tốt với con không? - Đổng Vân lên tiếng trước.
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Rất tốt, rất tốt, anh ấy rất chu đáo, ở bên anh ấy con cảm thấy rất hạnh phúc.
- Phải, Minh Nghĩa là người hết sức chu đáo. Hai con ở bên nhau bao lâu rồi?
Doãn An Nhiên suy nghĩ một hồi.
- Gần một năm rồi ạ.
- Lâu như vậy rồi sao? – Đổng Vân hơi bất ngờ.
Doãn An Nhiên có chút đỏ mặt.
- Con cảm thấy cậu ấy có nghiêm túc với con không? – Đổng Vân không thể không hỏi.
- Dạ. – Doãn An Nhiên gật đầu. – Mẹ, mẹ cũng biết anh ấy không phải người tùy tiện. Mẹ, xin mẹ đừng bắt hai đứa con xa nhau.
Đổng Vân lắc đầu.
- Mẹ không phản đối hai con yêu nhau.
Doãn An Nhiên hơi kinh ngạc rồi vui mừng.
- Thật sao?
- Phải. Con tìm được bạn đời tốt như vậy tại sao mẹ phải phản đối. Mẹ chỉ hy vọng hai con có thể sống tốt với nhau, cậu ấy chăm sóc tốt cho con, con cũng chăm sóc tốt cho cậu ấy.
Doãn An Nhiên gật đầu lia lịa. Đổng Vân đưa tay vuốt má con trai.
- Lúc con còn nhỏ, mẹ không thể chăm sóc tốt cho con, bây giờ nếu Minh Nghĩa có thể làm được, mẹ cũng yên tâm. Cậu ấy có bản lĩnh, có năng lực, là người chính trực, một người đàn ông hiếm có, con ở bên cậu ấy mẹ rất yên tâm.
- Cảm ơn mẹ. – Doãn An Nhiên cười nhìn bà.
Đổng Vân rất hài lòng nhưng không nở nổi nụ cười mà âm thầm thở dài.
- Ồ, dì Vân đến tìm em rồi, vậy sau đó sẽ đến lượt anh. – Chu Minh Nghĩa nói.
- Không biết mẹ em sẽ nói gì với anh.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Anh nghĩ, dì Vân hy vọng anh có thể đưa ra thật nhiều lời hứa.
- Cái gì, trời, phụ nữ đều như vậy.
- Anh nghĩ câu trả lời của anh sẽ khiến dì Vân hài lòng. - Chu Minh Nghĩa mỉm cười gật gù.
- Ê, không được xem em là phụ nữ. – Doãn An Nhiên tức giận kéo cổ áo Chu Minh Nghĩa.
- Đánh nhau thì chưa chắc anh thắng nổi em. Phụ nữ á? Em xem em có điểm nào giống phụ nữ không? Vừa hung hãn, xấu miệng, không dịu dàng chút nào, còn không biết làm nũng, иgự¢ lại phẳng, em có điểm nào giống phụ nữ không?
Doãn An Nhiên la lớn, đấm vào Chu Minh Nghĩa khiến anh ngã ra giường.
- Anh đi ૮ɦếƭ đi! Đồ xấu xa, dám nói em như vậy hả?
Chu Minh Nghĩa cũng kéo Doãn An Nhiên ngã nhào.
- Anh nói đó đều là sự thật. Nhưng mà, em cũng có nét đáng yêu của mình. Thỉnh thoảng cũng rất ngoan, không bao giờ làm phiền anh, món nào em nấu cũng ngon, lúc anh làm việc em không bao giờ đến quấy rầy, vả lại… - Chu Minh Nghĩa mở miệng, cắn nhẹ vào tai Doãn An Nhiên. – Vả lại…
Doãn An Nhiên giãy giụa.
- Anh đáng ghét nhất đó.
- Nói dối. Thật ra, em cũng thích như vậy.
- Vô duyên, ai thích?
- Em lúc nào cũng cứng miệng.
Đối mặt với đôi mắt nâu trong sáng mà sâu thẳm của Chu Minh Nghĩa, ngược lại người bất an chính là Đổng Vân. Chu Minh Nghĩa mỉm cười đầy dịu dàng.
- Dì Vân, con hứa với dì con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, con sẽ yêu thương em ấy, đối với con mà nói, em ấy là sự tồn tại rất đặc biệt.
Đổng Vân không nói gì, chỉ nhìn Chu Minh Nghĩa với ánh mắt vô tội như nai.
- Con luôn rất thích An Nhiên, An Nhiên không giống những người mà con từng quen, cũng không giống bạn bè của con. An Nhiên là An Nhiên, con không quan tâm đến quá khứ mà chỉ hy vọng được là một phần trong tương lai của em ấy.
Đổng Vân im lặng hồi lâu, bà thấy hơi khó mở miệng.
- Minh Nghĩa, dì… xin con hãy nói cho dì biết, nếu mối quan hệ này chỉ duy trì trong khoảng thời gian ngắn, dì hy vọng lúc chia tay, con đừng làm An Nhiên tổn thương quá sâu. Nếu như, nếu như con không cần nó, nó… - Đổng Vân bật khóc.
Chu Minh Nghĩa rút khăn giấy đưa cho Đổng Vân lau nước mắt.
- Dì Vân, con có vẻ không đáng tin đến vậy sao?
- Không phải, chính bởi vì con quá tốt, cho nên, nếu con không cần nó, nó phải làm sao đây? Sau này, nó đi đâu tìm được người như con chứ?
Chu Minh Nghĩa cười.
- Dì không cần lo lắng, con sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu An Nhiên. Sao dì không lo lắng thay cho con? Nếu An Nhiên không cần con nữa, con sẽ thế nào? Con sẽ phải đi đâu tìm được người như An Nhiên đây?
Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa bằng ánh mắt kỳ lạ.
- Dì Vân, vậy là dì không công bằng rồi, con và An Nhiên không có gì khác, những khi thất tình con cũng buồn bã và đau lòng thôi.
Đổng Vân lại im lặng. Chu Minh Nghĩa nắm lấy tay Đổng Vân, trịnh trọng cầu xin:
- Dì Vân, nếu dì chịu tin con, giao An Nhiên cho con có được không? Con yêu An Nhiên không thua gì dì, mọi thứ của con, con đều sẽ chia sẻ với An Nhiên.
Đổng Vân gật đầu.
- Vậy, sau này con hãy chăm sóc cho nó, tính nó không tốt, lại rất ngang bướng, con hãy bỏ qua cho nó.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Con sẽ làm như vậy. Con cảm thấy An Nhiên thật sự đáng yêu hiếm có. A, con nói em ấy đáng yêu, dì đừng nói cho em ấy biết, em ấy không thích con nói như vậy, nhưng mà con thật sự có cảm giác như vậy.
Đổng Vân rõ ràng đã rất yên tâm. Chu Minh Nghĩa đẩy cái dĩa đầy bánh ngọt đến trước mặt Đổng Vân.
- Dì Vân, dì dùng thử bánh ngọt ở đây đi, ngon lắm, bố con cũng rất thích ăn, con đã cho người gói lại rồi, dì hãy mang về cho bố dùm con.
Chu Trọng Hàn nghe được câu trả lời của Chu Minh Nghĩa từ vợ, cũng không nói gì thêm.
- Được rồi, nếu hai đứa nó thích.
Phụ huynh của cặp tình nhân coi như đã đồng ý quan hệ giữa hai người.
Thái độ của Chu Minh Nghĩa rất rõ ràng, bất luận công hay tư, anh cũng chưa bao giờ trốn tránh quan hệ giữa anh và Doãn An Nhiên, đương nhiên, anh cũng không như những người khác, không phân biệt thời gian địa điểm mà thể hiện tình cảm lung tung. Chỉ đơn giản ánh mắt mang ý cười kia là đủ để những người xung quanh hiểu rõ, nhân vật đẳng cấp trong giới tài chính châu Á này có người yêu cùng giới tính với mình, mà anh còn rất yêu thương cậu áy.
Mùa thu năm nay không mưa nhiều.
Doãn An Nhiên bận rộn phỏng vấn việc chính quyền thành phố báo cáo về tư vấn ngành nghề, xe của tòa soạn đi khắp nơi trong thành phố để chụp hình cho các nghị viên, còn Chu Minh Nghĩa thì bận điều hành công ty, tuy đôi tình nhân đều bận rộn, nhưng vẫn về thăm bố mẹ ở khu Đông Vệ Tinh Thành theo quy ước giữa hai người.
Một buổi chiều cuối tuần, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên cùng đứng trên ban công nhà bố mẹ ngắm biển. Gió biển vờn trên mặt, cảm giác thật sảng khoái.
- Hèn gì người ta đều muốn ở nhà hướng ra biển, cảm giác thật tuyệt.
- Vì vậy giá nhà hướng ra biển càng cao.
- Anh đừng nói những đề tài liên quan đến những con số được không? - Doãn An Nhiên nhịn không được, lên tiếng phản đối.
- Được, không nói không nói.
Chu Trọng Hàn ngồi trong phòng khách, trông thấy hai con đứng ôm nhau ngoài ban công, con trai ông ôm lấy vòng eo con trai vợ, cả hai nép mặt vào nhau, như đôi chim nhỏ quấn quýt không rời. Chu Trọng Hàn thở dài, không phải ông chưa gặp những người đồng giới yêu nhau, ông không kỳ thị. Chỉ là ông không thể ngờ hai con trai mình lại có thể yêu nhau. Chu Trọng Hàn lắc đầu. Đổng Vân nhìn thấy rồi, kéo tay áo chồng, nhắc ông tránh mặt. Hai vợ chồng cùng ngồi trong phòng sách.
- Sao hai chúng ta lại trở nên lén lén lút lút như vậy chứ?
- Cái gì? Con cái đang ở đó, ông đừng nhìn nữa. – Đổng Vân bất mãn nói.
- Tôi không nhìn gì hết, mà Minh Nghĩa cũng thật là, không có ý tứ gì cả.
- Hai đứa nó cũng đâu làm gì, vả lại thanh niên bây giờ yêu nhau, ôm hôn giữa đường là chuyện bình thường.
- Yêu nhau? – Chu Trọng Hàn hít một hơi sâu.
Đổng Vân lộ vẻ u uất.
- Không phải sao? Tôi cho là phải. Ông vẫn không đồng ý sao?
Chu Trọng Hàn vội xua tay.
- A, không, tôi chỉ là… chỉ là… hai đứa nó không phải đã ở bên nhau rồi sao, còn yêu cái gì.
Đổng Vân cười, hỏi thăm dò:
- Trọng Hàn, nếu như, nếu như hai đứa nó muốn kết hôn, ông có phản đối không?
Chu Trọng Hàn đắn đo suy nghĩ một lúc.
- A, ý bà là, cái đó… An Nhiên muốn trở thành con dâu?
Đổng Vân “ừ” một tiếng, gật đầu.
- Có lẽ vậy.
- Tôi không phản đối, nhưng mà… nhưng mà…
- Không chấp nhận được đúng không? - Đổng Vân hỏi.
- Cũng không hoàn toàn là vậy.
- Bỏ đi, cứ thuận theo tự nhiên là được.
- Nếu như anh ấy yêu con, có hay không tờ giấy chứng nhận đó cũng vậy, nếu như anh ấy không yêu con, có hay không tờ giấy đó cũng vậy thôi. – Doãn An Nhiên đã trả lời như vậy khi mẹ hỏi cậu vấn đề nay.