Tắm xong, Doãn An Nhiên thay bộ đồ Chu Minh Nghĩa đưa, rồi uống ly sữa nóng, cảm giác vô cùng dễ chịu, cậu nằm xuống ghế sô-pha trong văn phòng, hai mí mắt như dính vào nhau. Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha, để Doãn An Nhiên gối lên chân, rồi lại lấy một cái mền mỏng đưa cho cậu đắp. Dựa vào người Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên ngủ thi*p đi.
Có tiếng gõ khẽ ngoài cửa phòng. Bách An Na mang hồ sơ vào, thấy ông chủ không ngồi sau bàn làm việc mà ngồi trên sô-pha, vả lại còn có người bên cạnh, Bách An Na bỗng có chút hối hận vì sự mạo muội của mình. Chu Minh Nghĩa đưa tay tỏ ý không sao, nhẹ giọng nói:
- Nếu không có chuyện gì, cô về trước đi.
- Được. Vậy anh Chu, tôi về trước đây.
Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn hồ sơ đang cầm trong tay, còn tay kia vẫn để cho Doãn An Nhiên nắm lấy.
Bách An Na nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ rồi, giờ là thời gian riêng tư của ông chủ, anh làm như vậy cũng không việc gì. Bách An Na từng luôn cho rằng Chu Minh Nghĩa sẽ kiên trì độc thân. Bởi vì anh quá chú tâm vào công việc, không ai nghĩ anh sẽ yêu người nào khác, anh luôn giữ mình trong sạch, ứng xử cực kỳ có chừng mực. Kết quả, anh lại chọn một người đàn ông hoàn toàn khác với hình tượng của mình làm bạn đời.
Ôi, “kim cương Vương Lão Ngũ” của thành phố lại ít đi một người.
Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên cùng đến thăm bố mẹ.
Nghe Doãn An Nhiên kể nhiều chuyện thú vị mà mình nghe và chứng kiến trong cuộc sống, Đổng Vân rất vui mừng. Từ sau khi ở chung với Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên đã có nhiều tiến bộ, cũng trưởng thành hơn. Xem ra lúc đó bà đồng ý để con trai ở chung với Chu Minh Nghĩa, học hỏi ở anh là quyết định đúng đắn.
Trong phòng khách, Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên đang trải giường.
- Dọn một chiếc giường là được rồi, không cần phiền phức như vậy.
Doãn An Nhiên vẫn không quay đầu.
- Thôi đi, anh biết cái gì chứ.
Chu Minh Nghĩa cười, đứng dậy, ôm cậu từ phía sau, tay vòng qua eo cậu. Doãn An Nhiên vội vàng đẩy anh ra.
- Đừng. Anh kiềm chế chút đi.
- Sợ cái gì nào.
Hai người đang ôm nhau thì đột nhiên cửa phòng mở ra, Chu Trọng Hàn bước vào.
- Minh Nghĩa, có phải còn thiếu một cái gối không?
Hai người vội vàng buông nhau ra.
Chu Trọng Hàn chau mày, không nói gì, bỏ ra ngoài. Doãn An Nhiên thấp giọng nói.
- Bác Chu nhìn thấy rồi.
Giữ ý cười nhạt trên môi, Chu Minh Nghĩa nói.
- Vậy cũng không sao.
Doãn An Nhiên bất an vặn vẹo mấy ngón tay, Chu Minh Nghĩa ôm lấy vai cậu.
Buổi trưa ngày hôm sau, Chu Trọng Hàn gọi con trai vào phòng sách, ông đi thẳng vào vần đề:
- Con và An Nhiên là như thế nào?
- Bố, bố hỏi như vậy là có ý gì?
- Mong là do bố nghĩ nhiều, tình cảm hai anh em con tốt như vậy là điều đáng mừng.
- Bố, tụi con không phải anh em. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười nói.
- Cũng coi như là anh em rồi, An Nhiên là một chàng trai tốt, con phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.
- Đương nhiên, con sẽ chăm sóc An Nhiên thật tốt, tụi con đã sống thử rồi. – Chu Minh Nghĩa điềm nhiên nói.
- Cái gì? – Chu Trọng Hàn đứng dậy.
- Con nói, con và An Nhiên đã sống thử rồi. – Chu Minh Nghĩa nghiêm túc lập lại lần nữa.
- Con! – Chu Trọng Hàn kinh ngạc. – Con nói cái gì?
Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn bố.
- Chu Minh Nghĩa, con, con có biết rốt cuộc mình đang nói cái gì không? Làm sao con có thể làm những chuyện như vậy được. – Chu Trọng Hàn đứng dậy hét lên, mặt đỏ bừng.
- Bố, bố bình tĩnh chút đi, chuyện này cũng không có gì. Giờ tụi con sống rất vui vẻ, tụi con yêu nhau.
- Chu Minh Nghĩa! - Chu Trọng Hàn tức đến thở dốc.
Chu Minh Nghĩa không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhìn bố. ông Chu càng điên tiết trước sự bình tĩnh của con mình, ông bước đến trước mặt Chu Minh Nghĩa, đưa tay lên tát anh một cái. Chu Minh Nghĩa không né tránh, anh chấp nhận cái tát này, nửa bên mặt in hằn một bàn tay.
Đổng Vân nghe tiếng cãi vã vội đẩy cửa đi vào, thấy cảnh này, bà vội vàng chạy đến giữ Chu Trọng Hàn lại.
- Trọng Hàn, ông đang làm gì vậy?
Chu Minh Nghĩa quay mặt lại.
- Dì Vân, không có gì đâu.
Chu Trọng Hàn kêu lên.
- Con còn nói không có gì, còn nói không có gì sao? Bản thân con đã làm những gì mà con nói không có gì?
- Bố, con không thấy con có gì sai.
Đổng Vân vội vàng vỗ về Chu Trọng Hàn.
- Trọng Hàn, đừng nổi giận với con, Minh Nghĩa lớn rồi, cậu ấy biết.
- Nó thì biết cái gì… Nó… bà biết nó đã làm gì không?
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa, bà không tin Chu Minh Nghĩa lại làm chuyện gì đó khiến Chu Trọng Hàn tức giận đến vậy. Chu Trọng Hàn thở gấp, đưa tay chỉ con trai mình.
- Nó… nó nói với tôi, giờ nó và An Nhiên đang sống thử.
Đổng Vân lặng người. Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn Đổng Vân.
- Dì Vân, con sẽ chăm sóc cho An Nhiên thật tốt, dì cứ yên tâm.
Chu Trọng Hàn nói:
- Yên tâm, yên tâm, con đang nói cái gì hả? Cái thằng này…
Chu Trọng Hàn lại đưa tay lên, Đổng Vân muốn cản cũng không kịp. Lúc này, Doãn An Nhiên xông vào phòng, đỡ cái tát này thay cho Chu Minh Nghĩa, cậu cũng bị in hằn một bàn tay. Chu Trọng Hàn lặng người, ông không hề nghĩ sẽ giáng cái tát này lên người Doãn An Nhiên . Doãn An Nhiên đứng chắn trước Chu Minh Nghĩa, nói với Chu Trọng Hàn.
- Bác Chu, xin bác đừng giận Minh Nghĩa. Tại con, đều tại con, tại con muốn ở bên anh ấy, nếu bác muốn đánh, cứ đánh con đi.
Đổng Vân nhìn con trai.
- An Nhiên, con…
Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy vai Doãn An Nhiên, nhìn bố và Đổng Vân.
- Được rồi, bố, đánh thì bố cũng đánh rồi, hai chúng con về trước đây. Có thời gian con và bố sẽ nói chuyện với nhau. Con cảm thấy bây giờ chúng ta đều cần bình tĩnh lại.
Đổng Vân kinh ngạc nhìn hai cậu con trai.
- Hai con, hai con, thật sự là…
Chu Minh Nghĩa mỉm cười, kéo Doãn An Nhiên rời khỏi.
Ngồi trên xe, Doãn An Nhiên nhìn ra cửa sổ, dường như nghĩ ra điều gì đó, cậu hỏi Chu Minh Nghĩa.
- Nè, không phải là anh cố ý đó chứ?
- Cái gì? – Một tay Chu Minh Nghĩa cầm lấy vô-lăng, tay kia nắm lấy tay Doãn An Nhiên.
- Bác Chu có thể không nhìn thấy cảnh hai chúng ta ôm nhau, tại anh cố ý. - Doãn An Nhiên quay mặt nhìn người yêu.
- Phải, không sai, càng ngày em càng hiểu anh rồi đó.
- Tại sao? Tại sao anh muốn làm bác Chu tức giận?
- Dù sao thì sớm muộn gì bố anh cũng biết, sớm muộn gì cũng tức giận. Để ông biết sớm một chút, anh thấy sẽ tốt hơn.
Về đến nhà, nằm trên giường, Doãn An Nhiên bất an hỏi:
- Làm sao đây? Nếu hai người không đồng ý thì sao?
Chu Minh Nghĩa xoa mái đầu cậu.
- Không đồng ý thì có làm sao, giờ còn cần họ đồng ý chúng ta mới ở bên nhau được sao? Không sao, không sao.
- Vậy họ sẽ như thế nào đây?
Chu Minh Nghĩa nghĩ ngợi.
- Anh nghĩ, có lẽ là dì Vân sẽ bàn bạc với bố anh trước, sau đó dì Vân sẽ nói chuyện với em, rồi dì Vân sẽ nói chuyện với anh, cuối cùng là anh sẽ nói chuyện với bố anh.
- Tại sao?
- Chuyện hôn nhân, mẹ ra mặt nhiều hơn. Không phải bố không quan tâm, chỉ là họ xuất phát từ những góc độ khác nhau.
- Ai tính chuyện kết hôn với anh chứ. – Doãn An Nhiên đỏ mặt, quay lưng đi.
Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên.
- Này, em muốn bắt đầu lung tung rồi cuối cùng bỏ rơi sao?
- Em không có.
- Nếu em muốn chính thức đăng ký cũng không sao, nhưng mà, anh thấy chúng ta không cần tờ giấy đó.
Doãn An Nhiên dựa vào lòng Chu Minh Nghĩa gật đầu. Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Chuyện của hai chúng ta tự chúng ta biết rõ là được rồi.
Trong ngôi nhà ở khu đông Vệ Tinh Thành, hai người già ngồi đối diện với nhau. Chu Trọng Hàn cảm thấy vô cùng có lỗi.
- Vân, tôi…
Đổng Vân cúi đầu.
- Minh Nghĩa nói đều là sự thật đúng không?
- Tôi nghĩ là đúng. Thật không thể ngờ nó lại làm ra những chuyện như thế này, nó dám… - Chu Trọng Hàn nắm tay người vợ già. – Xin lỗi bà, tôi, mong bà đừng giận tôi… Ôi, tôi thật sự không biết nên nói gì mới đúng.
Đổng Vân lắc đầu.
- Tôi không tức giận. Tôi nghĩ, tôi không mấy bận tâm.
Chu Trọng Hàn kinh ngạc.
- Vân, bà nói cái gì?
Đổng Vân ngẩng đầu.
- Trọng Hàn, thật ra, tôi không tức giận. Tôi nghĩ, tôi không bận tâm.
- Bà đang nói cái gì?
Đổng Vân trở tay nắm lấy tay Chu Trọng Hàn, đôi mắt như nai nhìn ông, đầy hối lỗi.
- Trọng Hàn, tôi… tôi thật sự không mấy bận tâm khi An Nhiên ở bên Minh Nghĩa.
- Bà.. sao bà lại nói như vậy?
Đổng Vân trào nước mắt.
- Trọng Hàn, xin lỗi, là tôi quá ích kỷ, tôi không tốt. Nhưng tôi nghĩ An Nhiên có thể tìm được người bạn đời như Minh Nghĩa, tại sao tôi phải bận tâm chứ?
Chu Trọng Hàn há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Đổng Vân.
- Bà nói cái gì vậy, An Nhiên là đứa con ngoan, An Nhiên có gì không tốt chứ?
- Phải, An Nhiên là đứa con ngoan, nhưng nó quá bình thường, không có bản lĩnh gì đặc biệt, đầu óc lại không thông minh, hai mươi lăm tuổi rồi mà chẳng thấy tiền đồ đâu. Tôi từng nghĩ, có lẽ sau này nó sẽ tìm một cô gái giống như nó, lấy vợ sinh con, sống cuộc sống bình thường, không làm được gì to tát. Nhưng mà, nếu nó và Minh Nghĩa ở bên nhau thì sẽ khác, ông xem, giờ nó ở chung với Minh Nghĩa, nó trở nên cầu tiến hơn, có mục tiêu cho mình, nó đã cố gắng hơn trước, còn chịu đi học. Minh Nghĩa nhất định có thể chăm sóc cho nó, hướng dẫn nó về mọi mặt.