Lúc ngón tay Chu Minh Nghĩa lướt trên da thịt trần trụi của Doãn An Nhiên, những ngón tay ấm nhưng thô ráp như đang đốt một ngọn lửa trên thảo nguyên khiến cả người Doãn An Nhiên cháy rực lên. Không nén nổi cảm xúc, Doãn An Nhiên cũng đưa tay cởi khuy áo Chu Minh Nghĩa, nóng vội muốn thân mật với anh hơn.
Chu Minh Nghĩa đưa một tay đỡ lấy gương mặt Doãn An Nhiên, vuốt ve má cậu, hôn môi cậu, còn tay kia lại trượt theo từng đường cong trên cơ thể Doãn An Nhiên, từ từ lần xuống dưới. Trong lúc ௱ôЛƓ lung hoảng hốt, Doãn An Nhiên cảm thấy tay Chu Minh Nghĩa đã chạm đến nơi bí mật nhất của mình.
- A, a… đừng. - Doãn An Nhiên nắm lấy cánh tay Chu Minh Nghĩa.
- Giờ em mới nói đừng, quá muộn rồi. - Chu Minh Nghĩa cắn nhẹ tai Doãn An Nhiên.
Hai chỗ nhạy cảm trên cơ thể bị anh kích thích, Doãn An Nhiên chỉ thấy toàn thân tê dại, ý chí đang cố chống cự, nhưng cơ thể lại không kiểm soát được.
- Không… a, a… đừng, em vẫn chưa sẵn sàng. – Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, cầu xin.
- Chuyện này có gì phải chuẩn bị chứ, cứ thuận theo cảm giác là được. - Chu Minh Nghĩa xấu xa nhẹ nhàng nắm lấy chỗ nhạy cảm nhất của Doãn An Nhiên. – Xem này, không phải em đã chuẩn bị rất tốt đó sao?
- A, đừng mà, anh tha cho em đi. Lần sau… lần sau có được không?
Chu Minh Nghĩa nâng cằm Doãn An Nhiên.
- Em phải biết là cung đã giương lên rồi, người không thể không bắn là em. – Vừa nói lại vừa nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên bị kích thích không ngừng vặn vẹo, cơ thể từ từ đón nhận lấy, nhưng ý chí vẫn đang đấu tranh.
Nếu bước qua ranh giới cuối cùng này, sẽ không thể quay đầu được nữa. Con đường sau này, phải đi như thế nào đây?
Doãn An Nhiên trào nước mắt. Cậu bất lực nhìn Chu Minh Nghĩa. Ánh mắt sâu thẳm trong vắt của anh cũng nhìn người tình, trên gương mặt cậu là khoái cảm xen đau khổ.
- A. – Doãn An Nhiên thét lên, từ từ mềm nhũm trong lòng Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy vai cậu, Doãn An Nhiên không dám nhìn anh, vùi mặt vào cổ anh. Từ từ vuốt ve tấm lưng đầy mồ hôi của cậu, Chu Minh Nghĩa chờ đợi Dụς ∀ọηg dâng trào trong cậu lắng xuống. Đến khi hơi thở của Doãn An Nhiên đều trở lại, Chu Minh Nghĩa mới chậm rãi áp sát vào mặt cậu, hôn khắp má cậu.
Hơi thở của Chu Minh Nghĩa phả bên tai Doãn An Nhiên. Tiếp nhận những nụ hôn nhẹ nhàng, Doãn An Nhiên dần ngẩng mặt lên, để mặc cho Chu Minh Nghĩa hôn.
Chu Minh Nghĩa tiếp tục những nụ hôn nhỏ vụn, từ môi dần trượt xuống cổ, dừng lại nơi xương quai xanh thon nhỏ mà tinh tế, sau đó trượt xuống.
- A. – Doãn An Nhiên lại kêu lên, bất giác ngồi thẳng dậy, tay nắm lấy tóc Chu Minh Nghĩa.
Cứ như vậy, môi Chu Minh Nghĩa lướt qua từng tấc da thịt của cậu, dường như anh muốn đem cả cơ thể mình in dấu lên cơ thể cậu. Doãn An Nhiên chưa bao giờ bị kích thích như thế này, cậu không còn chút sức lực phản kháng, cậu muốn càng nhiều cái vuốt ve từ Chu Minh Nghĩa.
Ngón tay Chu Minh Nghĩa lại trượt xuống. Anh mê muội, những ngón tay lưu luyến không rời, bàn tay vuốt ve иgự¢ Doãn An Nhiên. Cậu không chịu được những tiếp xúc này, cơ thể càng dán chặt vào Chu Minh Nghĩa, làm rối cả mái tóc đen.
Chu Minh Nghĩa hôn cổ Doãn An Nhiên, đầu lưỡi từ từ trượt xuống theo phần lưng.
- Á, á… đừng!
Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm chặt lấy vòng eo săn chắc thon nhỏ của cậu, giữ im Doãn An Nhiên trong lòng, tiếp tục động tác khi nãy. Cơ thể Doãn An Nhiên đã bị đốt cháy hoàn toàn.
- Á, á đừng… - Doãn An Nhiên kêu không thành tiếng.
- Em đúng là không ngoan chút nào, rõ ràng đã như vậy rồi còn cứng miệng.
Doãn An Nhiên thở dốc, ánh mắt ௱ôЛƓ lung mê muội. Chu Minh Nghĩa chịu không được hôn Doãn An Nhiên say đắm.
- Ưm, em thật đáng yêu.
Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa ngừng vuốt ve. Cơ thể gần như muốn nổ tung của Doãn An Nhiên đang ở trạng thái lơ lửng, cậu gần như thét lên, bất giác nắm chặt cánh tay Chu Minh Nghĩa, như người ૮ɦếƭ đuối cầu cứu anh.
- Chính em nói đừng mà. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn Doãn An Nhiên đang vặn vẹo trong lòng mình.
Doãn An Nhiên lắc đầu, không nói được gì, chỉ có thể nhìn anh khẩn cầu, ôm chặt lấy Chu Minh Nghĩa, dụi trán vào иgự¢ anh.
- Khó chịu lắm đúng không? – Chu Minh Nghĩa nhỏ nhẹ hỏi, thanh âm đầy sức hút giờ đây đối với Doãn An Nhiên cũng là một loại kích thích.
Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, gật đầu.
- Gọi anh đi.
- Chu Minh Nghĩa. - Doãn An Nhiên vặn vẹo đầu mình trong lòng anh, thấp giọng hét lên.
- Không đúng.
- Chu Minh Nghĩa. – Doãn An Nhiên có chút nức nở, cậu đã không thể nào chịu nổi nữa rồi.
- Lại sai, nghĩ kỹ đi, anh muốn em gọi anh là gì?
Nước mắt như chực trào, Doãn An Nhiên nhìn chằm chằm Chu Minh Nghĩa, mắt bỗng nhòa đi, nhìn không rõ biểu cảm của anh.
- Anh đáng ghét lắm, em ghét anh. – Doãn An Nhiên đau khổ lắc đầu.
- Em hư lắm.
- Rốt cuộc thì anh muốn thế nào? – Giọng Doãn An Nhiên run rẩy.
- Em chỉ cần gọi anh là được, ngoan, gọi đi. Nghĩ xem, nên gọi anh là gì.
Doãn An Nhiên đưa tay ôm chặt lấy vai Chu Minh Nghĩa, ngẩng đầu, mặc cho anh hôn vào cổ.
Không thể trốn tránh được nữa.
- Anh trai, anh trai. – Doãn An Nhiên nhẹ nhàng gọi.
- Ừ, ngoan lắm. – Chu Minh Nghĩa dịu dàng thì thầm bên tai Doãn An Nhiên.
- A… anh trai, anh trai.
Doãn An Nhiên cảm thấy giây phút ấy, trái tim như cũng bị đâm thủng, cả đầu óc là một màu trắng xóa, mọi thứ của mười lăm năm nay hóa hư không.
Theo từng nhịp chuyển động của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt mình là một khoảng trời bong bóng màu hồng, kéo dài vô tận. Bên tai dường như nghe tiếng sóng biển vọng đến, con sóng lớn cuốn trôi tất cả chướng ngại, cả đá, cả cát, tất cả đều bị cuống phăng đi. Còn cậu cảm thấy bản thân mình như chiếc lông vũ bị Chu Minh Nghĩa cuốn đi, bay đến một nơi xa tận, cơ thể cậu dường như không còn tồn tại nữa, chỉ còn cảm giác khoái cảm tột cùng. Cuối cùng, Doãn An Nhiên cảm thấy mình từ từ, từ từ, đáp xuống từ trên cao, cuối cùng rơi vào lòng Chu Minh Nghĩa.
Khi Doãn An Nhiên thức dậy đã là trưa ngày hôm sau. Đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt tuấn tú của Chu Minh Nghĩa.
- Dậy rồi hả? – Chu Minh Nghĩa dịu dàng hỏi.
Doãn An Nhiên chớp mắt cắn môi, cậu vẫn đang nằm cùng Chu Minh Nghĩa, chỉ khác một điều là Chu Minh Nghĩa đã thay xong quần áo, còn cậu thì không mặc gì trên người. Doãn An Nhiên cảm thấy thoải mái hơn sau khi uống hết ly sữa nóng anh đưa. Cơn đau và cảm giác tê dại không còn rõ ràng nữa, nhưng phần hông hình như vẫn trong trạng thái tan chảy. Doãn An Nhiên chỉ cảm giác hình như cậu vừa trở về từ chiến trường.
- Có cần ngủ thêm chút nữa không? - Chu Minh Nghĩa hỏi.
Doãn An Nhiên không lên tiếng, chỉ chui vào tấm chăn mềm mại kia. Chu Minh Nghĩa cởi bỏ áo ngủ, nằm bên cạnh Doãn An Nhiên, ôm cậu vào lòng. Doãn An Nhiên mới ý thức được rằng, thì ra ba mươi bảy độ lại có thể nóng bỏng đến nhường này. Chu Minh Nghĩa không nói gì thêm, chỉ hôn nhẹ lên vai cậu.
Trải qua một đêm như vậy, tình cảm của cả hai dường như bước qua một giai đoạn khác. Sau một bước ngoặt, phía trước chính là một chặng đường mới.
Tâm trạng xấu hổ qua đi, bây giờ Doãn An Nhiên đã cảm thấy tự nhiên hơn khi thân mật với Chu Minh Nghĩa. Bởi vì yêu anh, nên không tiếc dùng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện tình cảm của mình. Những ngày còn lại của kỳ nghỉ, đôi tình nhân dính chặt lấy nhau như hai viên kẹo.
Doãn An Nhiên đã có thể không cần kiêng dè gì mà xem phim kinh dị, không biết cậu lấy từ đâu ra cả đống đĩa phim, mạnh mồm tuyên bố xem hết những bộ phim mà trước đây không dám xem. Tối đến cậu tắt hết đèn phòng khách, vừa xem vừa cuộn người trong lòng Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa chỉ còn biết mỉm cười ngồi cạnh người yêu.
Một buổi tối, Doãn An Nhiên đang xem ti-vi thì đột nhiên ôm gối hét lên.
- Ui da, ui da, ui da!
Chu Minh Nghĩa vội vàng chạy từ phòng sách ra.
- Có chuyện gì thế?
Doãn An Nhiên nhăn nhó.
- Chân của em.
Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha, kéo chân của Doãn An Nhiên.
- Ừm, chuột rút rồi.
Nói đoạn, anh đặt chân Doãn An Nhiên lên đùi mình, giúp cậu xoa Ϧóþ.
- Đau, đau, đau quá! - Doãn An Nhiên kêu lên.
- Trách ai hả, ai biểu em không mang vớ. - Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên một cái.
- Thì ở nhà mà, đi chân đất thoải mái hơn.
- Rõ ràng em biết một khi bị lạnh thì em sẽ bị chuột rút, vậy mà còn không thích mang vớ, đáng đời.
- Anh đừng nói khó nghe như vậy chứ. – Doãn An Nhiên cong môi nói.
- Còn đau không? – Vừa xoa Ϧóþ, Chu Minh Nghĩa vừa hỏi.
- Được rồi, không sao nữa. – Doãn An Nhiên ngồi dậy, tìm kiếm xung quanh. – Cái đó, vớ của em đâu?
Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy Doãn An Nhiên.
- Đợi một chút, lát nữa rồi mang vào.
- Làm gì, không phải anh đang nghĩ đến chuyện đó đấy chứ? – Doãn An Nhiên trợn mắt, nhìn chăm chăm vào Chu Minh Nghĩa.
乃úng tay lên trán Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nói:
- Em háo sắc quá, toàn nghĩ lung tung.
- Người nghĩ lung tung là anh mới đúng.
Chu Minh Nghĩa luồn tay vào mái tóc Doãn An Nhiên.
- Mình cùng đi tắm đi.
Doãn An Nhiên đẩy anh ra.
- Ồ, còn nói không nghĩ, anh mới háo sắc đó.
Chu Minh Nghĩa cố tỏ vẻ nghiêm túc.
- Anh nói tắm chứ đâu nói làm cái khác.
Doãn An Nhiên chỉ vào Chu Minh Nghĩa.
- Ừ, anh nói đó, không được phạm quy.
Thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, Doãn An Nhiên nhắm mắt, để Chu Minh Nghĩa gội đầu cho mình. Ngón tay thon dài của anh xoa Ϧóþ nhẹ nhàng mái tóc đầy xà phòng của cậu khiến Doãn An Nhiên cảm thấy dễ chịu.
- Chu Minh Nghĩa, anh biết cả chuyện này sao, dễ chịu quá.
- Đương nhiên rồi, anh có tập qua mà.
Doãn An Nhiên quay lại ngay.
- Anh tập với tóc của ai? – Biểu hiện đầy tính cảm giác.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Bố anh.
Doãn An Nhiên buông lõng người.
- Ra là bác Chu.
Rồi cậu lại quay về chỗ cũ ngẩng đầu lên. Chu Minh Nghĩa lại tiếp tục xoa nhẹ mái tóc Doãn An Nhiên.
- Lúc anh còn rất nhỏ, bố anh thường xuyên vắng nhà, khi thì tăng ca khi thì đi công tác, trong nhà lúc nào cũng lạnh tanh, anh biết bố mẹ anh chiến tranh lạnh với nhau, anh không định kẹp giữa hai người mà khó xử, nhưng mà, không có tình yêu và sự quan tâm của bố mẹ, em có biết cảm giác đó là thế nào không?
Doãn An Nhiên im lặng.
- Nhưng mà nếu bố anh về, thỉnh thoảng ông cũng gội đầu cho anh, anh biết bố anh thương anh, ông hy vọng anh tiến bộ, nhưng trong hoàn cãnh như vậy, hơn nữa đàn ông thường không biết bày tỏ tình cảm. Ấn tượng sâu sắc nhất thời thơ ấu của anh, chính là bố anh ngồi trên ghế giúp anh gội đầu. Ông dịu dàng vuốt tóc anh, có lẽ bởi vì điều đó, khiến anh chắc chắn rằng ông vẫn còn yêu anh. Sau đó, anh cũng giúp bố gội đầu, có thể đối với ông ấy, đó là hành động buồn cười của trẻ con, nhưng sau khi anh vào trung học thì không còn như vậy nữa. – Chu Minh Nghĩa thở dài. – Lúc nhỏ mà chỉ có một mình đúng là rất cô đơn.
Doãn An Nhiên cũng thở dài.
- Em cũng vậy, em cũng chỉ có một mình, cuối tuần là ngày trực của mẹ, em cũng phải ở nhà một mình. - Doãn An Nhiên quay đầu lại. – Nếu lúc đó em quen anh thì tốt biết mấy.
Chu Minh Nghĩa cười, bắt Doãn An Nhiên quay lại để anh tiếp tục.
- Đúng vậy, nếu lúc đó chúng ta quen nhau, có thể cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi học rồi cùng nhau đi về, cùng nhau đi thư viện. Anh có thể dạy em làm bài tập, dạy thêm cho em, rồi mình cùng xem phim, đi chợ mua đồ, đi dã ngoại, chơi điện tử, còn có thể cùng đánh nhau.
- A, nghe cũng không tệ.
- Bây giờ cũng không tệ, anh đang theo đuổi em một cách nghiêm túc.
Doãn An Nhiên đỏ mặt, may mà quay lưng lại nên anh không thấy.
- Thôi đi, anh đúng là người vô duyên nhất.
- Em chưa bao giờ khen anh.
Cầm vòi sen, Chu Minh Nghĩa giúp Doãn An Nhiên xả sạch xà phòng trên đầu. Cùng ngâm mình trong bồn tắm, Doãn An Nhiên có chút ngưỡng mộ nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Anh chưa bao giờ tập luyện, vậy mà thân hình lại đẹp như vậy.
- Đẹp lắm sao? - Chu Minh Nghĩa cúi đầu ngắm cơ thể mình.
- Đẹp lắm, rấtcân đối. Nhiều người tập luyện mà không thể có được thể hình như anh, hầy, Thượng đế đúng là thiên vị anh quá.
- Anh không cảm thấy vậy. - Chu Minh Nghĩa chau mày. – Có lẽ do công việc của anh quá căng thẳng, lúc nào cũng phải gồng mình lên, không mập nổi, hầy, làm nghề này còn là một dạng khảo nghiệm tinh thần.
Doãn An Nhiên chun mũi, cười và nói:
- Được lắm, anh Chu, anh mới ba mươi hai, mà gia tài đã hơn một tỷ.
Chu Minh Nghĩa cố làm ra vẻ nghiêm túc.
- Nói nhỏ thôi, anh không muốn cơ quan thuế ngày nào cũng đến điều tra anh.
Doãn An Nhiên cười khúc khích. Chu Minh Nghĩa nhìn nụ cười của Doãn An Nhiên, đôi mắt nâu sâu thẳm lại càng thâm trầm. Doãn An Nhiên đột nhiên im bặt, cơ thể vặn vẹo trong nước.
- Này, anh đang làm gì vậy?
- Đâu có, cái gì? – Chu Minh Nghĩa không có biểu cảm gì.
- Đừng mà, á, không. – Doãn An Nhiên giãy giụa, muốn đứng lên.
Chu Minh Nghĩa ôm lấy hông cậu.
- Quay lại đây.
- Không, không được, anh tha cho em đi, anh đã nói rồi mà.
Chu Minh Nghĩa hôn lên môi Doãn An Nhiên, không để cho cậu nói gì, đến khi người kia mềm nhũn trong lòng mình, Chu Minh Nghĩa mới thì thầm bên tai:
- Anh có nói sao? Anh không nhớ, em có chứng cứ gì không?
- Anh chơi xấu.
- Đúng rồi. – Chu Minh Nghĩa lại hôn cậu như một phần thưởng, sau đó ôm chặt không buông.
Nước trong bồn tràn ra, chảy đầy trên sàn.