Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 24

Tác giả: Lâm Tử Tự

Đổng Vân vội hối thúc cả hai thay quần áo. Thay bộ đồ ướt nhẹp, tắm táp xong xuôi, Chu Minh Nghĩa ngồi lên sô-pha đọc báo, Doãn An Nhiên lại theo thói quen làm sạch cát trên đống quần áo ướt, cho vào máy giặt, rồi chà sạch đôi giày. Chu Trọng Hàn nhìn biểu hiện khác nhau của cả hai, lên tiếng:
- Minh Nghĩa, con là anh, con làm gương cho em như thế này sao?
Chu Minh Nghĩa tỏ biểu cảm có chút bất đắc dĩ, buông tờ báo xuống, giúp Doãn An Nhiên chà giày. Đổng Vân nói:
- Minh Nghĩa không quen làm những việc này, để An Nhiên làm được rồi.
- Cái gì mà quen hay không, không giống anh hai chút nào.
Chu Minh Nghĩa chỉ cười thầm chứ không hề tức giận.
Tối, ngủ trong phòng khách, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên cùng nằm trên cùng một giường. Doãn An Nhiên nói khẽ:
- Bác Chu thật nghiêm khác với anh.
Chu Minh Nghĩa đáp lại:
- Không đến nỗi nào, cũng không nghiêm khắc lắm.
- Anh làm sao vậy, hình như anh không có cảm giác gì cả.
- A, thật ra ông ấy nói gì anh cũng không chú ý.
- Vậy anh đang nghĩ cái gì? – Doãn An Nhiên đẩy Chu Minh Nghĩa một cái.
Chu Minh Nghĩa ôm chặt Doãn An Nhiên, không chịu được phá lên cười.
- Anh, anh nghe ông ấy nói anh là anh trai em, cảm giác thật tuyệt.
Doãn An Nhiên “hứ” một tiếng.
- Anh đúng là có bệnh.
- Anh thích nghe em gọi anh là anh trai, gọi thử đi.
Doãn An Nhiên mở tay Chu Minh Nghĩa ra.
- Không, anh thôi đi, chúng ta không có quan hệ máu mủ.
- Cũng tính là anh em mà, gọi thử đi.
- Không.
- Tại sao? Gọi một tiếng thì có sao đâu kia chứ. - Chu Minh Nghĩa nói với sau lưng Doãn An Nhiên.
- Chúng ta đang yêu nhau, em gọi anh là anh trai, kỳ cục lắm.
- Gọi thử đi, gọi thử đi mà. – Chu Minh Nghĩa tỏ ra không đạt được mục đích thì không dừng lại.
- Được rồi, ngủ đi, đáng ghét. – Doãn An Nhiên nhún vai, không để ý đến người đằng sau.
- Tên nhóc, em cứ chờ đó. Anh là người thù dai, đến lúc đó em đừng hối hận. – Chu Minh Nghĩa tức tối nói rồi đành bấm bụng lên giường ngủ.
Sáng, Doãn An Nhiên vội vàng thức dậy, rồi lại làm rối giường và gối của giường bên cạnh. Chu Minh Nghĩa nằm trên giường nhìn thấy, gật đầu mỉm cười.
- Được lắm, ở chung với anh nên cũng trở nên thông minh rồi.
Doãn An Nhiên liếc Chu Minh Nghĩa một cái.
Chu Minh Nghĩa đề nghị mọi người cùng ra ngoài tản bộ, rồi ăn sáng bên ngoài.
Đi trên con đường nhỏ trong công viên, Đổng Vân nhìn ba người đàn ông quan trọng nhất đối với bà. Chu Trọng Hàn và Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên đều mặc kiểu áo sơ mi trắng, áo may ô len trắng viền xanh đậm, Chu Trọng Hàn mặc quần tây, hai cậu con thì thì mặc quần jean và đi giày thể thao. Từ phía sau nhìn ba cha con có nét giống nhau, đều cao to như nhau, bóng lưng Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên giống một cách kỳ lạ, vai rộng eo thon, nhìn đằng sau như một chữ V hoàn hảo, chỉ là nhỏ con và lùn hơn anh một chút. Đổng Vân khẽ cười.
Đi một hồi, bốn người thành ra hai cặp, hai vợ chồng bị bỏ lại phía sau. Đổng Vân khoác tay Chu Trọng Hàn sánh bước bên ông. Doãn An Nhiên tay cầm máy ảnh, khi ước lượng bên này, khi thì chụp bên kia, Chu Minh Nghĩa chỉ trỏ, hai người cứ thế dựa vào nhau, xem ra tình cảm rất tốt.
- Bây giờ thì tôi yên tâm rồi. – Đổng Vân bất giác nói.
- Có chuyện gì ư?
- Ông không để ý sao? Trước đây, An Nhiên hình như hiểu lầm Minh Nghĩa, có thể đã từng tranh cãi, không thèm quan tâm nhau.
- Sao lại vậy được? – Chu Trọng Hàn nói. - An Nhiên là một cậu nhóc ngoan.
- Đương nhiên là do An Nhiên không tốt.
- Sao bà lại nói vậy? – Chu Trọng Hàn cảm thấy kỳ lạ.
- Ông thử nói xem, Minh Nghĩa là loại người hay tranh cãi với người khác không? Chỉ có thể là An Nhiên giận dỗi với Minh Nghĩa mà thôi. Nhưng giờ thì không sao rồi, tôi cũng thấy yên tâm hơn.
- Đúng vậy, bọn trẻ cũng hòa hợp rồi, coi như hai đứa nó có duyên với nhau.
Về đến nhà, Doãn An Nhiên ngồi trong phòng khách nghịch ngợm máy ảnh. Chu Trọng Hàn ngồi xuống, hỏi:
- An Nhiên, nghe mẹ con nói con đang học nhi*p ảnh.
- Dạ, con đã lên lớp trung cấp rồi. – Doãn An Nhiên gật đầu.
- Học lớp ban đêm như vậy cũng không coi là chính quy, con có muốn vào học đại học không? – Chu Trọng Hàn hỏi.
Doãn An Nhiên bất giác quay mặt nhìn Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa thò đầu từ đằng sau tờ báo, tỏ vẻ “em xem anh đoán đúng rồi chứ”, còn làm mặt xấu chọc Doãn An Nhiên.
- Con không có căn bản, con học trường này thích hợp hơn. – Doãn An Nhiên nói.
- Đừng lo lắng, vào đại học cũng phải học lại từ đầu. Nếu con lo chuyện thi đầu vào, vậy thì không cần đâu, bác có người quen trong trường đại học, con có thể vào trong đó nghe giảng trước, sau đó tham gia thi cuối kỳ, sau khi thông qua mới để con làm thủ tục nhập học sau. – Chu Trọng Hàn đã suy nghĩ rất chu đáo.
- A. – Doãn An Nhiên tỏ vẻ khó xứ, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ vào đại học.
- Học phí và sinh hoạt con đều không cần lo.
Doãn An Nhiên cười gượng gạo, quay nhìn Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa đưa báo che kín mặt, nhưng có thể thấy tờ báo đang rung lên.
Nhất định là anh đang lén cười mình, Doãn An Nhiên thầm nghĩ.
- Cái đó, bác Chu, cảm ơn bác, con… con thật sự không phải người thích hợp với chuyện học hành, chỉ là con muốn học thêm một chút, để làm tốt công việc hiện tại, con không hề có ý định học lại đại học. – Doãn An Nhiên tỏ ý xin lỗi.
Chu Trọng Hàn có chút thất vọng.
- Như vậy sao, thật ra bao nhiêu tuổi vào đại học cũng không muộn, việc học không có giới hạn.
- Dạ. Con biết thưa bác.
Đổng Vân lên tiếng.
- An Nhiên thật sự không thích hợp để đi học. Nó hả, tốt nghiệp trung học phổ thông là giỏi lắm rồi. Giờ nó chịu đi học vào ban đêm tôi thật sự rất mừng.
- An Nhiên rất có chí cầu tiến. – Chu Trọng Hàn gật đầu, lại nhìn Chu Minh Nghĩa. – Hừ, con không cần che mặt lại đâu, bố biết là con đang cười, có gì đáng cười chứ, con chẳng qua chỉ mới tốt nghiệp thạc sĩ thôi, giờ trên vai còn gánh trọng trách nặng nề, còn không nghĩ đến c tiến tu.
Chu Minh Nghĩa bỏ tờ báo xuống, chỉ mỉm cười, không phản bác. Doãn An Nhiên vội vàng phân giải.
- Bác Chu, anh ấy luôn học hỏi mà, anh ấy đọc rất nhiều sách, thì ra mua bán cổ phiếu không chỉ dựa vào kĩ thuật phân tích, còn phải hiểu cục diện chính trị thế giới, chính sách của chính phủ, tin tức từ các ngành nghề khác, thiên văn địa lý cái gì cũng phải biết hết.
- Con không cần phải nói tốt cho nó.
Doãn An Nhiên có chút bất lực nhìn Chu Minh Nghĩa.
Ngồi trên xe về nhà, Doãn An Nhiên nói:
- Anh nói trúng phóc.
- Tính của bố anh là vậy đó. Nếu thật sự vào đại học, sau khi tốt nghiệp, ông ấy nhất định sẽ thuyết phục em ở lại trường giàng dạy, hoặc thi vào công chức nhà nước hay làm việc cho chính phủ.
- Bác Chu nghĩ như vậy thật ra cũng rất tốt.
- Anh biết, nhưng không thích hợp với anh. Ông ấy luôn bất mãn với công việc chứng khoán của anh.
Gần đến Giáng sinh, Chứng khoán Vạn Khải ký một hợp đồng lớn, Chu Minh Nghĩa phải đích thân bay sang Mỹ để đàm phán. Doãn An Nhiên lại gặm nhấm cảm giác ở nhà một mình. Lần này thì khác, hằng ngày Chu Minh Nghĩa đều điện thoại về nói vài câu cùng Doãn An Nhiên. Mỗi ngày được nghe giọng nói của Chu Minh Nghĩa là điều hết sức quan trọng với cậu.
Trước Tết âm lịch, đàm phán thành công, bộ phận đầu tư của Vạn Khải sẽ hợp tác với ngân hàng đầu tư nổi tiếng quốc tế, đầu tư vào hạng mục điện tử và thông tin, sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ.
Chu Minh Nghĩa quay về Hồng Kông, vẫn kín đáo như xưa, không nhận bất kỳ lời mời phỏng vấn nào, chỉ yêu cầu giám đốc quỹ đầu tư đứng ra tuyên bố, anh chỉ đứng sau chỉ huy.
Năm đầu tiên Chu Minh Nghĩa ngồi vào ghế Chủ tịch hội đồng quản trị, cuối năm Vạn Khải sẽ phát bốn tháng lương cho nhân viên, mặt khác từ khách hàng đến cổ đông đều nhận được lợi nhuận cực lớn, ai nấy vui mừng hớn hở.
- Thật lợi hại. – Xem những gì báo đã đăng, Lý Thắng Bình đặt tay lên vai Doãn An Nhiên. – Tại sao anh trai cậu lại giỏi giang như vậy hả?
- Chắc anh ta thông minh.
- Nói gì chứ, người thông minh thì nhiều, nhưng mấy ai thành công như anh ta.
Doãn An Nhiên nghĩ ngợi.
- Tôi nghĩ anh ta thông minh ở chỗ biết mình chưa đủ thông minh.
Lý Thắng Bình chớp chớp mắt, gật đầu.
Vạn Khải tổ chức tiệc tri âm đầu năm, Doãn An Nhiên không muốn để nhiều người biết quan hệ giữa cậu và Chu Minh Nghĩa, chỉ lặng lẽ phát thiệp mời cho ba đồng nghiệp chung tổ với mình. Ăn mặc chỉnh tề, Lý Thắng Bình cùng Lý Quyên và Vương Hiểu Phân đến khách sạn tham gia buổi tiệc. Chu Minh Nghĩa bớt chút thời gian qua chào hỏi Doãn An Nhiên và ba đồng nghiệp của cậu. Lý Thắng Bình cảm thấy Chu Minh Nghĩa thật sự rất biết cách làm người, một người tầm cỡ như anh mà đích thân đến chào hỏi đồng nghiệp của em mình, đúng là rất nể mặt, vả lại anh còn rất phóng khoáng, như mây bay nước chảy, khiến người ta cảm thấy thoải mái, không hề có cảm giác trịch thượng xa cách.
Năm mới, Chu Trọng Hàn và Đổng Vân bay đến Malaysia nghỉ ngơi.
- Việc gì mà mà năm mới phải ra nước ngoài chứ, Hồng Kông cũng là thành phố du lịch nổi tiếng mà. – Doãn An Nhiên cảm thấy khó hiểu.
- Thì đó, du khách đến, khắp nơi đều là người, chúng ta đương nhiên phải bay ra nước ngoài rồi.
- Mỗi năm chỉ tính tiền vé máy bay và khách sạn thôi cũng là một con số lớn.
- Nhân bây giờ còn đi được thì cứ đi, mấy năm nữa, đi hết nổi rồi, muốn đi một chuyến du lịch xa cũng không thể. – Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha, duỗi đôi chân dài. – Đi một ngày đàng học một sàng khôn, anh không đi được, nếu được, anh cũng muốn đi du lịch.
- Nghỉ lễ rồi, thị trường cổ phiếu cũng nghỉ, sao anh lại không đi được? – Doãn An Nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Chu Minh Nghĩa ngồi dậy, ôm Doãn An Nhiên vào lòng, áp sát mặt vào nhau.
- Em nghĩ xem tại sao anh muốn hai người họ đi, họ không ở đây, chúng ta cũng không cần giữ kẽ nữa. Anh muốn độc chiếm em. – Nói rồi anh bật cười.
- Hỏa Hồ!
Vừa nghỉ lễ, Chu Minh Nghĩa đã ở lỳ trong nhà, Doãn An Nhiên tưởng anh sẽ ra biển câu cá, kết quả là không.
- Sao anh không ra ngoài chơi? - Doãn An Nhiên hỏi.
Chu Minh Nghĩa như bị cắm rễ trên sô-pha.
- Hiếm khi được nghỉ, anh không định ra ngoài, anh vừa mới bay về.
- Đi công tác rất vất vả sao?
- Em tự đi đi rồi sẽ biết, khoảng thời gian đó hằng ngày anh làm việc hơn mười ăm tiếng đồng hồ, mệt kinh khủng, anh phải nghỉ ngơi đây. Sau kỳ nghỉ này, lại bắt đầu công việc mới, đến lúc đó rất khó có thời gian rãnh rỗi.
Doãn An Nhiên không xin trực tòa soạn nữa, cũng từ chối những lời mời khác, chuyên tâm ở nhà cùng Chu Minh Nghĩa.
Doãn An Nhiên để ý thấy ánh mắt Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng vây lấy mình, gương mặt còn mang nụ cười đầy ẩn ý, Doãn An Nhiên bất giác có chút nghi hoặc, tên Hỏa Hồ này không biết đang tính toán chuyện gì.
- Tại sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế? – Phát hiện Chu Minh Nghĩa không hề coi ti-vi mà lúc nào cũng lén nhìn mình, Doãn An Nhiên bất mãn hỏi.
- Nhìn cũng đâu hư hao gì, anh không được nhìn em sao? – Chu Minh Nghĩa không thèm nói lý.
Doãn An Nhiên thầm nghĩ, bộ mặt này của Chu Minh Nghĩa có lẽ chỉ có cậu mới được nhìn thấy, người ngoài tuyệt đối không biết.
- Anh đang có âm mưu gì đúng không? – Doãn An Nhiên hỏi.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Ừm, em đoán thử xem, đoán trúng có thưởng.
- Phần thưởng là gì? – Doãn An Nhiên nhoài người đến hỏi.
- Em còn chưa đoán mà đã muốn phần thưởng rồi. – Chu Minh Nghĩa 乃úng vào trán Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi nói:
- Không biết.
- Suy nghĩ đi, cố gắng lên.
- Thật sự là em không biết, cái gì anh cũng có, sự nghiệp lại thành công, anh còn muốn thế nào nữa? Công ty càng ăn nên làm ra? Lợi nhuận càng nhiều? Trở thành người giàu nhất? - Doãn An Nhiên lắc đầu.
Chu Minh Nghĩa than thở một cách khoa trương.
- Ôi, ngốc quá!
- Nói đi. – Doãn An Nhiên lay lay cánh tay anh, để anh tự nói ra sẽ tốt hơn, mắc công cậu phải lo lắng sợ hãi.
Chu Minh Nghĩa lộ ra nụ cười tinh quái mang chút trêu chọc.
- Ừm, anh đang nghĩ, nếu anh có thể lợi dụng kỳ nghỉ này ăn mất em, vậy thì tuyệt quá.
Doãn An Nhiên ngẩn người, chớp mắt, từ từ “tiêu hóa” câu nói của Chu Minh Nghĩa, má cậu dần chuyển sang đỏ lựng, cười ngượng ngùng.
- Em xuống bếp xem thế nào.
Sau đó cậu vội vàng bỏ đi. Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha mỉm cười.
Tối đến, hai người cùng ngồi trong phòng khách xem ti-vi, không hiểu tại sao bầu không khí ám muội càng lúc càng nồng. Doãn An Nhiên có chút khó chịu với không khí bứt rứt âm ỉ này, dứt khoát ngồi bên cạnh Chu Minh Nghĩa.
- Được rồi được rồi, vậy, tùy anh muốn thế nào cũng được.
Chu Minh Nghĩa nhìn cậu, từ đầu xuống chân, bất động. Doãn An Nhiên đưa tay đẩy anh.
- Em đã dâng tận miệng rồi sao anh còn làm ra vẻ.
Chu Minh Nghĩa cười gian tà, đẩy cậu ra.
- Anh làm ra vẻ hả, nhìn em như muốn ૮ɦếƭ đến nơi, em tưởng em ra chiến trường sao?
- Anh không biết nói chuyện thì đừng hình dung bậy bạ.
- Anh không biết nói chuyện? - Chu Minh Nghĩa càng ngồi vững vàng hơn. – Được, cứ cho anh không biết ăn nói đi.
Một lát sau, thấy Chu Minh Nghĩa vẫn không có hành động gì, Doãn An Nhiên lại đưa tay kéo vạt áo anh.
- Nè, rốt cuộc có muốn hay không?
Chu Minh Nghĩa suy nghĩ một hồi, lắc đầu.
- Thôi đi.
Doãn An Nhiên nhảy dựng lên.
- Anh nói đó, anh đừng hối hận.
Chu Minh Nghĩa từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Doãn An Nhiên, dịu dàng nói:
- Thôi, không cần đâu, anh không muốn làm em thấy ấm ức.
- A, cũng không tính là ấm ức. – Doãn An Nhiên gãi đầu.
Kết quả vẫn không xảy ra chuyện gì.
Rúc trong lòng Chu Minh Nghĩa, nghe tiếng thở đều của anh, Doãn An Nhiên bất giác nghĩ, người ôm cậu hằng ngày rốt cuộc có được xem là loại người như Liễu Hạ Huệ(*) không? Kết luận đương nhiên không phải. Chính bởi vì như vậy, Doãn An Nhiên càng khâm phục định lực của Chu Minh Nghĩa.
(*) Người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử.
Thời tiết đột nhiên thay đổi, thành phố bắt đầu mưa nhỏ vào buổi chiều, tối thì càng to hơn.
Doãn An Nhiên đứng trên ban công ngắm mưa. Thời tiết không lạnh lắm nhưng sắc trời u ám. Đột nhiên, Doãn An Nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng, cậu hy vọng Chu Minh Nghĩa có thể ở bên cạnh cậu lúc này, ôm lấy cậu. Nếu Chu Minh Nghĩa có ở đây, mưa gió thế nào cậu cũng không sợ, anh là người cậu có thể dựa vào.
Không muốn xem ti-vi, Doãn An Nhiên cầm lấy tờ tạp chí rồi ngồi lên giường cạnh cửa sổ, định ngủ một chút. Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha, dùng máy tính tra cứu tài liệu.
Cầm ly nước lên uống, không hiểu làm sao mà Doãn An Nhiên lại bị sặc, cậu định cố nuốt nước trong miệng xuống, nhưng cơn ho làm văng hết ra ngoài, ướt cả quần áo.
- Trời ơi, chuyện gì thế này. – Vừa ho, Doãn An Nhiên vừa than thở, cậu đứng dậy phủi những giọt nước trên bộ áo ngủ, theo thói quen đưa ngón cái lên quệt vệt nước trên khóe môi. Bất giác quay lại, Doãn An Nhiên thấy Chu Minh Nghĩa nhìn mình không chớp mắt.
- Nhìn cái gì, chưa thấy người ta bị sặc nước sao, anh lúc nào cũng lấy làm lạ. – Doãn An Nhiên bất mãn nói, rồi đưa ngón tay cái chà môi dưới.
Chu Minh Nghĩa cười, rồi đứng dậy. Kéo lấy cổ áo của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa ghé vào tai cậu thì thầm:
- Em đừng suốt ngày khiêu khích định lực của anh.
- Ai khiêu khích anh chứ? – Doãn An Nhiên không hiểu. – Anh muốn làm gì?
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười ૮ɦếƭ người.
- Lát nữa, lát nữa em sẽ biết.
Trong lúc Doãn An Nhiên còn chưa hiểu gì thì “bụp” một tiếng, Chu Minh Nghĩa tắt đèn phòng ngủ. Mắt Doãn An Nhiên chưa thể quen với bóng tối ngay, đầu óc trống rỗng, tiếp đó, Chu Minh Nghĩa hôn lên môi cậu.
Chưa lần nào anh hôn cậu say đắm như vậy. Nụ hôn như muốn nuốt lấy Doãn An Nhiên, môi lưỡi dây dưa với nhau. Bị cắn nhẹ vào môi liên tục, Doãn An Nhiên cảm thấy cả người nóng rực, tim đập càng nhanh, cả cơ thể dường như không khống chế được mà áp sát vào người Chu Minh Nghĩa. Đẩy Doãn An Nhiên ngã ra giường, Chu Minh Nghĩa vừa hôn cậu, vừa đưa tay cởi khuy áo cậu ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc