Chu Minh Nghĩa ngồi bên bàn ăn trong nhà hàng, nhìn quanh một vòng.
- Ồ, cũng được đó, có thể mời được người ta đến nơi cao cấp thế này rồi.
- Thôi đi, ăn một bữa cơm thì có là gì chứ.
Chu Minh Nghĩa bật cười, Doãn An Nhiên liếc anh một cái.
Ăn xong, hai người cùng đến bãi đậu xe lấy xe, Doãn An Nhiên đi sau lưng Chu Minh Nghĩa. Trời trở gió, thổi tung vạt áo khoác của anh. Nhìn dáng ánh bước đi thật phóng khoáng, cậu đột nhiên có chút bất an.
Tối đến, Doãn An Nhiên mất ngủ. Chu Minh Nghĩa cảm nhận được, nhỏ giọng hỏi:
- Sao còn chưa ngủ? Có tâm sự gì sao?
Doãn An Nhiên “ừ” một tiếng, đang nằm trong lòng Chu Minh Nghĩa thì khẽ xoay người, quay lưng về phía anh.
- Nói cho anh nghe, có chuyện gì? - Chu Minh Nghĩa đưa tay vỗ về vai Doãn An Nhiên, nhẹ nhàng lay lay.
Doãn An Nhiên thoáng nghĩ ngợi, rồi từ từ lên tiếng.
- Anh xuất sắc như vậy, tại sao lại thích em?
Chu Minh Nghĩa ngây người, đưa tay xoa tóc cậu.
- Đầu óc của em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
- Thật đó, tại sao? Tại sao anh lại thích em? Em thì có cái gì chứ, một người bình thường, tư chất cũng bình thường, không có gì đặc biệt, đã vậy còn là đàn ông.
Chu Minh Nghĩa cười khẽ sau lưng Doãn An Nhiên.
- Ừm, em suy nghĩ cũng nhiều thật đó.
Doãn An Nhiên húc khuỷu tay vào bụng anh.
- Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đừng nói đùa như vậy nữa.
Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên.
- Em hỏi anh, anh cũng không biết. Anh chỉ biết anh thích em, anh thấy em rất đáng yêu. Cũng như em nói đó, anh có mọi thứ, anh có thể lựa chọn bạn đời cho mình mà không cần hy sinh tình cảm của bản thân. Nếu anh là con nhà giàu có, có thể anh sẽ bị gia tộc mình sắp xếp một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng anh không phải. Anh muốn chọn người anh thích, đó là em.
- Vậy em có điểm nào làm anh cảm thấy thích?
Chu Minh Nghĩa cười.
- Chính là cảm thấy em rất đáng yêu. Thật đó. Vả lại anh cho rằng, phạm vi lớn thì anh không dám nói, nhưng ít ra trong thành phố Hồng Kông này, người dám nói Chu Minh Nghĩa thần kinh cũng chỉ có một mình em. Đối với anh mà nói, em là sự tồn tại rất đặc biệt.
Doãn An Nhiên bật cười.
- Anh đúng là thần kinh. Chỉ là người khác không biết bộ mặt thật của anh thôi.
- Đừng ăn nói quá đáng như vậy, An Nhiên, coi chừng anh Gi*t người diệt khẩu đó.
Chu Minh Nghĩa thu tay lại, kéo Doãn An Nhiên quay mặt đối diện với mình.
- Thời gian chính thức yêu nhau của chúng ta không dài, giờ em nghi hoặc cũng là chuyện bình thường.
- Không phải em nghi hoặc, chỉ là em vẫn có chút không chấp nhận được.
- Không sao, rồi em sẽ chấp nhận thôi.
- Khi nào? – Doãn An Nhiên hỏi.
Chu Minh Nghĩa làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ, mỉm cười đầy gian xảo.
- Về cơ bản mà nói, sau khi chúng ta làm xong, em sẽ không còn nghi hoặc nữa, anh dám chắc điều này.
- Ê. – Doãn An Nhiên nhất thời không kịp phản ứng, sau khi hiểu ra mới đá Chu Minh Nghĩa một phát. - Chu Minh Nghĩa, thì ra anh là loại người này, anh đúng là một tên háo sắc.
Chu Minh Nghĩa chống lại sự tấn công của Doãn An Nhiên, tỏ vẻ nghiêm túc nói.
- Em háo sắc hơn.
- Anh nói bậy, anh mới háo sắc.
- Em háo sắc, nếu không phải em quyến rũ anh, lúc đầu anh cũng không như vậy, kết quả làm em sợ quá bỏ trốn mất.
- Em quyến rũ anh khi nào chứ, anh bớt suy nghĩ bậy bạ đi. – Doãn An Nhiên tức tối nói.
- Hành động sau khi uống nước ngọt của em không phải quyến rũ thì là gì? - Chu Minh Nghĩa ấm ức phản pháo.
- Hành động gì? Uống nước ngọt thì còn hành động gì nữa, em thấy tại anh háo sắc quá, ngay cả khi người ta uống nước ngọt mà anh cũng liên tưởng bậy bạ được, vậy từ nay anh mà ra đường sẽ không còn ai dám uống nước ngọt trên đường nữa. – Doãn An Nhiên không hiểu gì, lên tiếng trách móc.
Chu Minh Nghĩa thả lỏng người.
- Được rồi, dù sao cuối cùng thì em đã quay lại, cho nên cứ coi như là anh háo sắc đi.
Doãn An Nhiên kéo cổ áo Chu Minh Nghĩa.
- Anh nói đi, rốt cuộc là hành động gì?
- Anh không nói, mắc công em lại quyến rũ anh.
Doãn An Nhiên nghe xong, cuộn người lại.
- Ừm, đúng đó. Em cũng không muốn lại bị anh hiểu lầm.
Chu Minh Nghĩa lại tỏ ra suy tư.
- Ừ, lúc đó em thật sự rất đáng yêu.
Doãn An Nhiên tức tối quay người.
- Đáng yêu cái đầu anh, đáng yêu đáng yêu cái gì chứ, một người đàn ông có gì mà đáng yêu.
Chu Minh Nghĩa nghiêm túc.
- Có thể em không cảm thấy, nhưng anh có cảm giác đôi mắt đen của em mang chút gì đó u uất, chính điều này đã khiến anh muốn được chăm sóc em, cảm thấy em rất đáng yêu. An Nhiên, đối với anh mà nói em là sự tồn tại đặc biệt nhất, em là duy nhất, em không giống bất kỳ ai. An Nhiên, anh không biết anh có thể giải thích điều này với em không, có lúc lời nói quá hời hợt, chỉ có bản thân anh mới hiểu rõ tình cảm anh dành cho em, đồng thời anh cũng hy vọng mình có thể truyền đạt tình cảm này đến với em.
Doãn An Nhiên không nói gì, nhưng lại không tự chủ được mà dựa vào lòng anh.
Kỳ nghỉ Giáng sinh đến gần, sau mấy cơn mưa, không khí thành phố trở nên lành lạnh.
Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên đi mua sắm quần áo. Đứng trước cửa hiệu quần áo mà trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, vào cũng không dám vào, Doãn An Nhiên âm thầm quan sát xung quanh, tiến lại gần Chu Minh Nghĩa nói nhỏ:
- Chỗ này cũng không có gì.
- Cũng được, giờ các cửa hàng đều không mấy chú trọng đến trưng bày và thkế cửa hàng. Ở mấy cửa hiệu Luân Đôn hay Paris trước đó, cửa hàng được thiết kế rất ấn tượng.
- Chỗ này mắc quá, mình đi cửa hàng khác được không?
- Không sao, có thể giảm giá.
Doãn An Nhiên thấy kỳ lạ.
- Ăn nói linh tinh, em chưa bao giờ nghe nói nhãn hiệu này có giảm giá.
Chu Minh Nghĩa xoa mũi.
- Giảm giá cho anh là được rồi.
Hai người chọn áo may ô len, áo sơ-mi và quần dài. Chu Minh Nghĩa cũng mua cho ông Chu một bộ cùng kiểu dáng. Bước ra khỏi cửa hàng, Chu Minh Nghĩa lại đi về phía cửa hàng quần áo nữ, Doãn An Nhiên kéo anh lại.
- Sai hướng rồi.
- Không sai đâu. Dì Vân cũng cần sắm sửa thêm mấy bộ đồ mới.
Chọn được áo len màu gạo và áo lạnh màu cà phê,lại thêm áo khoác vai bằng lông dẹ và giày, Doãn An Nhiên nhìn con số phải thanh toán.
- Đúng là mắc thật.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Thời trang vốn dĩ là một loại hàng tiêu dùng không có lý do, vì vậy thích thì cứ mua là được, không thích cũng không cần ngưỡng mộ hàng hiệu.
Hai người lại cùng nhau đến khu Đông Vệ Tinh Thành, Đổng Vân nhìn hai cậu con trai cùng xuất hiện, vui mừng khôn tả. Chu Minh Nghĩa tặng quà cho bố mẹ.
- Không cần năm nào cũng mua đâu, đồ năm ngoái vẫn còn tốt mà. – Đổng Vân nhìn chiếc áo lạnh rồi nói.
- Không sao đâu dì, kiểu dáng không giống nhau, có thể thay đổi được.
- Giày cũng rất vừa vặn. - Đổng Vân rất hài lòng với đôi giày mới.
Doãn An Nhiên hỏi khẽ:
- Sao anh biết mẹ em mang cỡ giày bao nhiêu?
- Ồ, nhìn qua là biết ngay.
Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, đột nhiên biểu lộ vẻ mặt khinh thường, lén nhéo hông anh một cái.
- Anh đi ૮ɦếƭ đi, đồ háo sắc.
Chu Minh Nghĩa đau đớn, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Chiều, Doãn An Nhiên và Chu Minh Nghĩa cùng ra biển đi dạo, vai kề vai bước đi trên bãi cát.
- Này, em ra sức nhéo anh như vậy, ra tay nặng lắm. – Chu Minh Nghĩa xoa xoa vết tích còn hơi đau nơi hông.
- Đáng đời.
- Sao lại đáng đời?
- Thôi đi, tự anh biết rồi đó. Hứ, nếu không phải có nhiều kinh nghiệm, mắt anh làm sao chuẩn như thước được, nhất định là ngày nào anh cũng đi đo. – Doãn An Nhiên bước nhanh lên phía trước.
Chu Minh Nghĩa cười bất lực, đột nhiên rảo bước thật nhanh, kẹp lấy cổ Doãn An Nhiên từ phía sau.
- Em hiểu lầm anh rồi.
- Hiểu lầm cái gì, anh vốn dĩ là vậy mà. – Doãn An Nhiên cố gắng giẫy giụa, một động tác qua vai gần như quật ngã được Chu Minh Nghĩa.
- A, cũng được lắm. – Chu Minh Nghĩa nới lỏng tay, gật đầu tỏ ý khen ngợi.
- Hứ, nói cho anh biết em chưa đánh nhau thua ai.
- Anh không tin. – Nói rồi, Chu Minh Nghĩa đưa tay kéo, Doãn An Nhiên ngã xuống.
Doãn An Nhiên lập tức trả đòn, hai người đánh nhau ngay trên bãi cát, từ trên bờ đánh xuống đến biển, ướt hết cả người. Đến khi mệt mỏi hai người mới từ từ bò lên bờ, cùng ngồi trên bãi cát.
- Mệt ૮ɦếƭ mất, em cũng giỏi đánh đó chứ. – Chu Minh Nghĩa vừa lau đi nước trên mặt vừa nói.
- Tai em bị cát vào rồi, đáng ghét. – Doãn An Nhiên kéo vạt áo lau tai.
- Có phải em tập qua không? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Còn phải tập sao?
- Anh cảm thấy nếu không đánh nhau thường xuyên không thể có kĩ thuật tốt như vậy. Về căn bản thì lúc còn đi học anh là loại người động khẩu chứ không động thủ, những lúc đánh nhau anh thường giữ mình rút lui.
- Phải, anh là Hỏa Hồ.
- Em có đi học võ đúng không? - Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Hứ, ai cần đi học, đó đều là kinh nghiệm thực tế của em, khó có lắm đó. – Doãn An Nhiên giơ nắm đấm trước mặt Chu Minh Nghĩa.
- Tại sao? – Chu Minh Nghĩa hỏi, đôi mắt trong sáng nhìn Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên nằm trên cát, gối đầu lên tay.
- Đứa trẻ không có bố, đánh nhau đương nhiên không thể thua.
Chu Minh Nghĩa im lặng, lát sau, đưa tay làm rối mái tóc đang ướt của Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Đừng xoa đầu em, hễ nói đến chuyện này anh lại xoa đầu em, anh coi em là chó con sao.
- An ủi một chút thôi mà.
- Không cần. Em không hề cảm thấy đau khổ. Ông ta bỏ đi rồi em và mẹ đều sống tốt, em không cảm thấy đáng tiếc.
Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
- Không. Hình tượng một người cha tốt rất quan trọng đối với sự trưởng thành của một chàng trai, đương nhiên, con gái cũng như vậy.
- Không còn cách nào khác, cũng không thể vãn hồi. Giờ cũng không tệ, em có thể coi bác Chu như ba.
Chu Minh Nghĩa cười, gật đầu.
- Chuyện này thì anh tán thành. Nhưng anh phải nói trước, em cẩn thận bị ông ấy thuyết phục làm giáo viên hay công chức nhà nước đó.
Doãn An Nhiên ngồi dậy.
- Không đâu, em học dốt lắm, không thể nào.
- Rất có khả năng đó, ông ấy sẽ đề nghị cho em đi ôn tập, sau đó thi lại đại học.
Doãn An Nhiên co rúm người.
- Em không muốn, em không thích hợp.
Chu Minh Nghĩa đứng dậy, đưa tay kéo Doãn An Nhiên
- Mình về thôi, coi chừng cảm lạnh.
- Không sao, cũng không lạnh lắm.
Về đến nhà, Đổng Vân nhìn cả hai hết sức kinh ngạc.
- Ôi trời, hai con làm sao vậy hả, sao lại thành ra bộ dạng này chứ.