Phòng khách im ắng.
Cuối cùng, Doãn An Nhiên không chịu nổi bầu không khí này, cậu đứng dậy.
- Rõ ràng là anh nói anh thích tôi, nhưng anh lại đi chung với người khác. Tôi thấy anh và cô gái đó còn ôm nhau trên đường.
Chu Minh Nghĩa hỏi lại:
- Không được sao?
Doãn An Nhiên không chịu nổi nữa, đá chân vào sô-pha, hét to như tiếng nổ.
- Không được! Không được! Tôi ghét anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tất cả đều tại anh, anh làm tôi rối loạn, tôi không chịu đựng nổi nữa.
- Đó là chuyện của cậu. – Chu Minh Nghĩa lạnh nhạt, dường như mọi thứ không liên quan đến anh. Quay người, Chu Minh Nghĩa lại bỏ đi.
Doãn An Nhiên nhảy bổ tới ôm lấy Chu Minh Nghĩa từ phía sau, dán mặt vào lưng anh, cánh tay quấn chặt lấy eo anh. Rất nhanh, Chu Minh Nghĩa gỡ tay cậu ra, đẩy cậu ngã xuống ghế sô-pha. Doãn An Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Chu Minh Nghĩa, ánh mắt không che dấu được nỗi hoảng hốt, cậu không ngờ anh lại đẩy cậu ra. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên, xoay người bỏ đi. Doãn An Nhiên co người trên ghế bắt đầu nức nở, Chu Minh Nghĩa dừng bước.
Doãn An Nhiên ôm đầu gối, đau khổ nấc lên không thành tiếng. Chu Minh Nghĩa từ từ bước đến, ngồi đối diện với cậu nhưng cũng không làm gì. Anh chỉ nhìn Doãn An Nhiên đang ngồi khóc.
Doãn An Nhiên ôm đầu khóc ngon lành, không bận tâm cũng không kiêng dè.
Không biết đã khóc bao lâu, Doãn An Nhiên mới từ từ ngước mặt lên, nhìn Chu Minh Nghĩa đang ngồi đối diện. Thấy Doãn An Nhiên ngẩng lên, anh cũng chầm chậm đưa cho cậu chiếc khăn lông. Doãn An Nhiên cầm lấy rồi lau nước mắt. Hai tay chống cằm, Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên cũng nhìn lại anh. Đôi mắt to đỏ hoe, lông mi ươn ướt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhìn Chu Minh Nghĩa với ánh mắt bơ vơ, bàng hoàng, lại khát khao, nghi ngờ.
Từ trước đến nay, Chu Minh Nghĩa luôn cảm giác ánh mắt của Doãn An Nhiên khiến anh cảm thấy thương xót. Rõ ràng cậu phải là một thanh niên rạng rỡ, nhưng đôi mắt đen lại ẩn chứa u sầu khiến anh không chịu được mà muốn bảo vệ, yêu thương. Anh đứng dậy, bước qua ngồi bên cạnh Doãn An Nhiên, đưa tay nâng cằm Doãn An Nhiên lên, in dấu môi anh lên môi cậu.
Doãn An Nhiên thuận theo môi anh, chấp nhận nụ hôn này. Từ nụ hôn nhẹ nhàng chuyển sang nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp, Doãn An Nhiên run rẩy trong vòng tay Chu Minh Nghĩa. Buông Doãn An Nhiên ra, Chu Minh Nghĩa dường như muốn nhìn xuyên cậu, anh hạ giọng hỏi:
- Bây giờ, anh có thể cho rằng em đã chấp nhận anh không?
Doãn An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, khóe mắt lại ươn ướt.
- Vậy thì em sẽ không rời xa anh, không lặng lẽ bỏ trốn nữa chứ?
Doãn An Nhiên lại gật đầu.
- Em phải biết rằng, anh là người có tính chiếm hữu rất cao, nếu đã hứa mà em còn muốn bỏ trốn là không dễ đâu.
Doãn An Nhiên đưa tay ôm lấy cổ Chu Minh Nghĩa, vùi mặt vào lòng anh, nghẹn ngào nói:
- Em sẽ không đi đâu hết, em sẽ không trốn tránh nữa.
Gương mặt hiện lên nụ cười chiến thắng, ôm chặt Doãn An Nhiên không buông.
-Người đó rốt cuộc là ai? – Hỏi rồi Doãn An Nhiên lại vội vàng nói. – Không, anh không cần nói, không cần trả lời, em không muốn biết.
Chu Minh Nghĩa tựa cằm vào đầu Doãn An Nhiên, lúc này Doãn An Nhiên không nhìn thấy biểu cảm của anh. Chuyện hôm nay Chu Minh Nghĩa hoàn toàn không ngờ đến. Tối nay anh phải tiếp một số khách của ngân hàng, trong bữa tiệc mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Nhiều quản lý cấp cao trong đó đã quá chén, bao gồm cả cô gái kia. Chu Minh Nghĩa đưa cô ta ra xe, chỉ vì muốn đỡ lấy người đang say nên đành ôm lấy cô ta, đồng thời cô ta cũng ôm lấy anh. Trên đường đưa cô ta về nhà, Chu Minh Nghĩa còn nghĩ tối nay đã bị cô ta lợi dụng rồi. Anh không ngờ cảnh này lại bị Doãn An Nhiên nhìn thấy, nhờ vậy mới kích thích những lời thật lòng mà cậu không chịu nói ra. Không biết đây có được gọi là trong cái rủi có cái may hay không, Chu Minh Nghĩa không nhịn được mỉm cười. Anh phải cảm ơn tai nạn ngoài ý muốn này, nhờ có nó giúp đỡ mới khiến Doãn An Nhiên nhìn thẳng vào nội tâm của mình, thừa nhận tình cảm này.
- Không có, không có ai hết. – Chu Minh Nghĩa nghiêm túc nói, đưa tay dịu dàng xoa tóc Doãn An Nhiên. – Bắt đầu từ bây giờ, An Nhiên, chỉ có một mình em, chỉ mình em thôi.
- Thật sao?
- Thật.
Doãn An Nhiên im lặng trong giây lát, nhỏ nhẹ:
- Em tin anh. Từ nay anh đừng quên những gì anh đã nói với em.
Ngủ trên giường của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên có chút bất an, để ý đến biểu hiện của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa vươn người đến nói:
- Em có lạ giường không?
Doãn An Nhiên hơi ngây người.
- À, không.
Ôm Doãn An Nhiên trong lòng, Chu Minh Nghĩa thì thầm bên tai:
- Sao vậy, nhìn anh giống người đàn ông háo sắc sao?
Doãn An Nhiên vội vàng lắc đầu.
- Không phải đâu.
Nghĩ đến chuyện trước đây vì anh quá vội vàng đã làm Doãn An Nhiên hoảng sợ, Chu Minh Nghĩa vỗ nhẹ vào đầu Doãn An Nhiên.
- Hai người đàn ông cũng không phải vừa mới ở bên nhau đã vội vã làm cái đó đâu. Anh biết em sợ, chưa thể chấp nhận anh ngay. Anh cho em thời gian. Anh muốn yêu đương với em trước.
- Yêu đương.
- Đương nhiên, hai chúng ta yêu nhau như hai người trưởng thành có được không?
Doãn An Nhiên quay mặt nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Ha, Chu Minh Nghĩa, anh nói năng sến quá đó.
- Anh chỉ sến với em thôi.
Một lát sau, Chu Minh Nghĩa nói:
- Nếu em chính thức yêu đương với anh, có một số chuyện anh phải nói trước với em.
- Chuyện gì? – Doãn An Nhiên không hiểu, căng thẳng hỏi lại.
- Đầu tiên, chúng ta không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, có thể có bạn bè của mình, nhưng mà cả hai phải chung thủy.
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Ừm.
- Thứ hai, không được yêu cầu đối phương phải thay đổi thói quen sống vì mình.
- Được.
- Còn nữa, bất luận có cãi nhau gay gắt đến đâu, cũng phải ngủ trên cùng một giường, nếu em dám đến phòng khách ngủ, anh nhất định sẽ dạy dỗ lại em.
Doãn An Nhiên đỏ mặt, rúc đầu vào trong mền.
- Em biết rồi.
Cùng đắp chung mền, cùng ngủ chung giường, được anh ôm trong lòng, Doãn An Nhiên cảm thấy rất thanh thản, đó là một cảm giác bình yên đến lạ. Chu Minh Nghĩa cho cậu cảm giác rất an toàn.
Buổi sáng, Doãn An Nhiên dậy từ rất sớm. Mở đôi mắt cay xè, cậu thầm nghĩ, mỗi khi khóc xong đều như vậy, thật khó chịu. Khi phát hiện Chu Minh Nghĩa đang say ngủ trước mắt mình, Doãn An Nhiên có chút xấu hổ. Cậu nhìn gương mặt trầm tĩnh của Chu Minh Nghĩa, lông mày rậm, lông mi dài, sống mũi cao, môi mỏng, cằm cương nghị, râu lún phún, mang nét đẹp anh tuấn của một người đàn ông trưởng thành. Doãn An Nhiên nhìn anh say đắm, Chu Minh Nghĩa quả nhiên vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Chu Minh Nghĩa khẽ cử động, mở mắt, ánh mắt sâu thẳm khiến trống иgự¢ Doãn An Nhiên đập thình thịch. Không đợi cậu có phản ứng, Chu Minh Nghĩa đã phủ môi xuống. Nụ hôn sâu khiến Doãn An Nhiên không tự chủ, cậu đưa tay ôm lấy cổ Chu Minh Nghĩa.
- Sao đột nhiên lại ngoan như vậy? – Khó khăn lắm Chu Minh Nghĩa mới kết thúc được nụ hôn này, giọng anh có chút khàn khàn.
Doãn An Nhiên đỏ mặt, sau đó trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa, rồi ngồi dậy mặc quần áo.
- Chu Minh Nghĩa, anh đi ૮ɦếƭ đi.
- Em đó, chỉ có cái miệng là xấu, anh thấy anh phải dạy em một bài học mới được. - Ấn Doãn An Nhiên xuống, Chu Minh Nghĩa đè lên người cậu.
- Á! - Doãn An Nhiên thét lên. – Đừng, buông tay ra, anh bị thần kinh hả?
Chu Minh Nghĩa cười, buông tay.
Cứ như vậy, hai người ở chung, chia xa, rồi lại ở chung, cuối cùng bắt đầu yêu nhau.
Doãn An Nhiên thấy hình như Chu Minh Nghĩa không còn như trước đây. Anh bắt đầu gửi tin nhắn hằng ngày cho cậu, nói cho cậu biết anh đang ở đâu, khoảng mấy giờ có thể về nhà, cũng thường hay hỏi cậu có cần anh đến đón hay không, thời gian ở nhà của Chu Minh Nghĩa đột nhiên nhiều lên, hai người thường ở nhà coi phim, hoặc cùng ra biển chơi. Chu Minh Nghĩa ngày càng săn sóc và quan tâm đến Doãn An Nhiên. Mỗi khi Doãn An Nhiên chú ý đến, đều bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Tình cảm hai người ngày càng tốt đẹp, mỗi ngày đều như tắm mình trong ánh nắng ấm áp, tâm trạng vui vẻ khiến con người ta như muốn nhảy múa.
Mỗi đêm, Doãn An Nhiên đều ngủ say trong lòng Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa mua hai cái máy ảnh mới lạ cho Doãn An Nhiên.
Đọc hướng dẫn sử dụng, Doãn An Nhiên cúi đầu nói:
- Mắc quá.
- Không phải em muốn học chụp ảnh sao, đi tát sắm gầu, đi câu sắm giỏ mà.
- Nhưng mà mắc quá.
- Em chỉ cần cho anh biết là thích hay không thôi là được rồi.
- Đương nhiên là thích rồi. Cảm ơn anh.
Biết Chu Minh Nghĩa có khả năng mua nó tặng mình, Doãn An Nhiên không khách sáo nữa.
Cuối tuần có thời gian, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên đi chơi khắp nơi hoặc cùng cậu đi chụp ảnh đường phố, chụp phong cảnh, hay cùng cậu đi nghe nhạc, tham quan triển lãm, anh sắp xếp rất nhiều tiết mục phong phú. Doãn An Nhiên cảm nhận được Chu Minh Nghĩa không như những gì mà hàng xóm láng giềng đồn thổi, anh có kiến thức uyên bác, sâu rộng, vả lại còn rất ham học hỏi. Trước đây, cậu đều không chú ý đến những điều này.
Doãn An Nhiên thầm nghĩ, có thể do gia đình Chu Minh Nghĩa có truyền thống hiếu học, không giống những gia đình đời đời làm ăn buôn bán. Vì vậy Chu Minh Nghĩa càng điềm tĩnh khách quan, hình thành một phong cách đối nhân xử thế, hành động có chừng mực rõ ràng. Doãn An Nhiên cực kỳ ngưỡng mộ anh, làm người được đến mức này, quả thật rất thành công.
Ảnh do Doãn An Nhiên chụp càng ngày càng đẹp. Nhận được sự khen ngợi từ giáo viên càng làm cậu tự tin vào bản thân mình.
- Làm phóng viên ảnh không dễ dàng, có một số người không bao giờ săn được tin sốt dẻo. – Chu Minh Nghĩa nói với Doãn An Nhiên. – Nếu thật sự muốn thành danh, phải ra chiến trường.
- Đi Trung Đông hay Nam Mỹ á? – Doãn An Nhiên hỏi.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Chỉ có cái ૮ɦếƭ mới chấn động lòng người.
- Em không sợ, đi cũng không sao, nhưng em chỉ sợ mẹ lo lắng. – Doãn An Nhiên thành thật nói.
Chu Minh Nghĩa chau mày.
- À, chỉ có dì Vân thôi sao?
Doãn An Nhiên cười bẽn lẽn, dựa vào vai Chu Minh Nghĩa.
- Em không phải là người có chí hướng đến vậy, em sẽ không đi đâu. Nếu có thể chụp được muôn mặt của thành phố, em đã hài lòng lắm rồi.
- Còn gì nữa?
Doãn An Nhiên im lặng không nói, vùi mặt vào cổ Chu Minh Nghĩa. Anh hiểu hành động đầy ám chỉ này, xoa mái tóc đen mượt như tơ của Doãn An Nhiên, mỉm cười.
- Ừm, như vậy còn được.
Bình thường đuổi theo các ngôi sao, Doãn An Nhiên đều cố gắng làm sao để những bức ảnh mình chụp có cảm giác chân thực sống động, thái độ cố gắng của cậu khiến ông chủ rất hài lòng, đặc biệt thưởng thêm cho cậu. Doãn An Nhiên mời Chu Minh Nghĩa dùng bữa.