La Thế Diệu gần đây bực dọc vì bị paparazzi bám sát. Xe đua, du thuyền của anh ta đều trả cho ngân hàng trong đợt khủng hoảng kinh tế trước đó, giờ chỉ còn chiếc xe của Mỹ. Bạn gái cũ của anh ta cũng bỏ đi từ lâu. Bị người nhà trách móc, anh ta mới chịu yên phận một chút, gần đây anh ta quen một cô người mẫu, vốn muốn lãng mạn một phen, có điều bị bám chặt như vậy khiến anh ta rất tức giận.
Cô người mẫu mới nổi Isabella mang hai dòng máu Trung-Pháp, chiều cao lý tưởng, màu da và ngũ quan hoàn hảo, thu hút ánh nhìn của hơn nửa số đàn ông trong thành phố. Cô ta cực kỳ khéo léo, ngoài công việc, cô ta còn chấp nhận sự theo đuổi của La Thế Diệu, nhận toàn hoa và kim cương.
Cả nhóm Doãn An Nhiên lái xe từ sân bay đến tận trong thành phố.
La Thế Diệu phát hiện paparazzi ngay từ khi đến sân bay đón Isabella vừa trình diễn ở nước ngoài về, anh ta cắn răng chửi rửa:
- Ba trăm sáu mươi sáu nghề, nghề gì không làm lại đi làm nghề này, rốt cuộc bọn họ muốn bám đến bao giờ đây.
Isabella nắm lấy tay La Thế Diệu.
- Không sao, cứ để họ chụp đi, em còn sợ người ta chụp mình sao?
- Anh ghét paparazzi, chụp bậy viết bậy.
La Thế Diệu quay lưng, dùng điện thoại dặn dò một số chuyện.
Xe của Doãn An Nhiên đương nhiên sẽ không đưởi kịp chiếc RV nhà họ La, họ từ từ bị bỏ lại.
- Không sao, ở sân bay chúng ta đã chụp được rồi, giờ về công ty thôi. – Vương Hiểu Phân vừa nói vừa xem lại những bức ảnh trong máy Doãn An Nhiên.
Lý Thắng Bình cho xe quay đầu lại. Trên đường quay về công ty, xe của cả nhóm bị ba chiếc RV bao vây. Một nhóm đàn ông bước xuống, đập mạnh vào cửa xe, hét lên:
- Xuống xe, mau xuống xe.
Lý Quyên có chút sợ hãi.
- Họ là ai vậy, có phải xã hội đen không?
Doãn An Nhiên nhìn thấy La Thế Diệu đứng sau.
- Không, là người mà chúng ta chụp.
Cửa xe bị đập vỡ vụn, những người bên ngoài cố gắng mở tung cánh cửa. Cánh tay Doãn An Nhiên và Vương Hiểu Phân bị thủy tinh làm bị thương. Cả bốn người bị lôi ra khỏi xe. Một đám người trông có vẻ là bảo vệ xông đến, đấm đánh túi bụi, không thèm khách sáo với cả phụ nữ. La Thế Diệu đứng kế bên, miệng ngậm điếu thuốc.
- Lần trước cũng chính các người, tôi đã thấy chướng mắt từ lâu rồi, cứ lẽo đẽo theo tôi, không dạy dỗ các người đúng là không được, hừ, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, cứ chờ mà ra tòa đi.
Doãn An Nhiên giãy giụa.
- Người phải ra tòa là anh mới đúng, anh cố ý làm người khác bị thương.
- Hừ, muốn kiện các người là chuyện quá đơn giản. Nhóc con, cứ chờ xem.
Tiếng còi cảnh sát từ xa vọng đến.
Cả nhóm người Doãn An Nhiên bị kéo đến đồn cảnh sát. Có người đứng ra chỉ tội cả nhóm ẩu đả, còn phá hoại cơ sở vật chất công cộng, làm giả chứng cứ gây trở ngại cho cơ quan tư pháp. Nghe đến tội danh mình, Doãn An Nhiên chỉ muốn bật cười nhưng không thể cười nổi, vì những cú đấm vào bụng khi nãy làm cậu đau đến muốn chảy nước mắt.
- Anh ta có quyền có thế, muốn kiện chúng ta cái gì mà không được. – Lý Thắng Bình nói, ngồi trên ghế ôm đầu.
- Chắc không ngồi tù thật đâu đúng không? – Vương Hiểu Phân nói nhỏ.
Lý Quyên xem ra vẫn còn bình tĩnh.
- Chắc là không đâu, đối với anh ta mà nói chúng ta chỉ là đồ trẻ con, dạy dỗ một chút là được. Tôi chỉ sợ để lại hồ sơ phạm tội, tuyệt đối không thể để mẹ tôi biết.
Doãn An Nhiên giật mình, đúng, cũng không thể để mẹ cậu biết.
- Làm sao đây? Ông chủ, mau đến cứu chúng tôi đi. – Lý Thắng Bình hét lên.
Luật sư tòa soạn Đễ Chân đến nhưng hình như anh ta cũng không có cách gì, cố gắng đàm phán với đối phương nhưng không mang lại hiệu quả. Đối phương vẫn kiên quyết đâm đơn kiện, không chịu nhường bước. Vương Hiểu Phân khóc nấc lên. Doãn An Nhiên cắn môi.
- Để tôi gọi điện thoại.
Nửa tiếng sau Kim Tắc Thái đã vội đến. Thấy luật sư đại diện của đối phương, Kim Tắc Thái dí dỏm mỉm cười.
- Ồ, anh Lưu, lại gặp nhau rồi.
Gương mặt luật sư của La Thế Diệu hết đỏ ửng lại trắng bệch.
- Chỉ là hiểu lầm thôi.
Những tội danh khi nãy được hóa giải chỉ bằng một câu nói. Cả nhóm Doãn An Nhiên bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Kim Tắc Thái dẫn cả bốn người đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Vẫn còn may, hai cô gái không sao cả, chỉ bị thương ngoài da. Doãn An Nhiên thấy nhẹ nhõm. Lý Thắng Bình bị thương ở cánh tay và đầu. Doãn An Nhiên bị đạp vào người nhiều lần. Mấy tay bảo vệ đó ra tay quá nặng, may mà không ảnh hưởng đến xương, nhưng bác sĩ nói Doãn An Nhiên cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Nhìn kết quả báo cáo xét nghiệm, Kim Tắc Thái lẩm bẩm:
- Tên họ La đó lại nặng tay đến vậy sao.
Sau khi lái xe đưa cả bọn về nhà, Kim Tắc Thái nói với Doãn An Nhiên:
- Xin lỗi, tôi phải đưa cậu đến chỗ của Chu Minh Nghĩa. Xảy ra chuyện như thế này, nếu không đưa cậu đến chỗ anh ta tôi chắc chắn sẽ thê thảm hơn cậu.
Doãn An Nhiên cúi đầu, ngồi rúc vào ghế.
Đưa Doãn An Nhiên vào phòng, Kim Tắc Thái ra phòng khách, kể lại đầu đuôi mọi chuyện với Chu Minh Nghĩa.
- Lần trước cũng chính là anh ta.
- Từ sau lần trước, đáng lẽ anh ta đã biết An Nhiên có quan hệ gì với tôi, không ngờ dám ra tay nặng như vậy. La Thế Diệu, rốt cuộc là đối với An Nhiên, hay là trong mắt anh ta không coi tôi ra gì. - Chu Minh Nghĩa hơi nheo mắt lại, gương mặt đẹp hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Có lẽ anh ta chưa bao giờ liên hệ cậu và An Nhiên.
Kim Tắc Thái nói cũng đúng sự thật. Có ai ngờ một tay paparazzi lại là em trai của Chu Minh Nghĩa chứ. Gương mặt Chu Minh Nghĩa thoáng ý cười nhạt.
- Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, phiền đến cậu rồi.
- Cậu nói gì vậy, tôi về đây, chăm sóc An Nhiên đi, cậu ấy phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Tiễn Kim Tắc Thái về, Chu Minh Nghĩa gõ cửa phòng Doãn An Nhiên.
- Anh có thể vào không?
- Anh vào đi.
Chu Minh Nghĩa đi vào, ngồi trên sô-pha nhìn Doãn An Nhiên đang nằm trên giường. Doãn An Nhiên gượng ngồi dậy. Nhìn Chu Minh Nghĩa, trong lòng cậu thầm oán trách bản thân mình vô dụng. Chu Minh Nghĩa không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Doãn An Nhiên. Cả trán và môi cậu đều bị thương, cánh tay cũng phải băng bó, quần áo dơ bẩn, có nhiều chỗ bị kéo rách. Cậu như con thú nhỏ bị thương, nằm co trên giường, đôi mắt to đen láy lại ươn ướt.
Chu Minh Nghĩa im lặng hồi lâu. Doãn An Nhiên cúi đầu, nói nhỏ:
- Xin anh đứng nói với mẹ tôi.
- Anh biết.
- Ngày mai tôi sẽ đi khỏi đây.
Chu Minh Nghĩa nói:
- Anh nghĩ đợi khi nào vết thương lành rồi hẵng đi, đừng để dì Vân phải lo lắng. Cậu còn phải đến bệnh viện tái khám.
- Tôi có thể chăm sóc cho bản thân mình.
- Phải, chăm sóc ra nông nỗi này. - Chu Minh Nghĩa không khách sáo nói. – Cậu không cần lo lắng, cứ ở lại đây, anh sẽ không làm gì cậu đâu.
- Tôi không có ý đó. – Doãn An Nhiên vội vàng giải thích, cậu hiểu cá tính của Chu Minh Nghĩa.
- Vậy thì cậu cứ đợi lành hẳn rồi đi, nếu không, gặp dì Vân rồi, anh sợ chúng ta không giải thích rõ ràng được.
Chu Minh Nghĩa mang cho Doãn An Nhiên một ly sữa nóng, sau đó đóng cửa quay ra. Bưng ly sữa từ từ thưởng thức, mùi thơm nồng và độ nóng của sữa làm xua tan cảm giá lạnh lẽo và hoảng hốt của Doãn An Nhiên. Sau khi tắm gội qua loa, cậu chìm vào giấc ngủ.
Chu Minh Nghĩa ngồi trong phòng sách, châm một điếu thước suy tư, mở tập hồ sơ trong máy tính, anh bắt đầu chăm chú ngồi đọc.
Ngày hôm sau đến công ty, Chu Minh Nghĩa gọi giám đốc quản lý một hạng mục đầu tư quỹ đến văn phòng, đưa tập hồ sơ cho anh ta, dặn dò đơn giản:
- Cứ làm theo nội dung trong đó.
Giám đốc quỹ mở ra xem, mặt liền biến sắc.
- Cái này… cái này có phải là…
- Thế nào?
Ông ta do dự một hồi rồi nói:
- Mấy cổ phiếu này mà biến động, tôi sợ là…
- Không sao, cứ làm theo lời tôi nói là được. – Giọng Chu Minh Nghĩa bình thản nhưng không cho phép phản bác.
- Được.
Doãn An Nhiên thức dậy đã là quá trưa, cậu vừa mở mắt, đã nhìn thấy cảnh biển đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ. Trên người đắp một tấm chăn mềm mại thật dễ chịu, Doãn An Nhiên lăn một vòng, không muốn ngồi dậy. Cậu gọi điện cho Lý Thắng Bình, anh ta cũng xin nghỉ để dưỡng thương. Biết tin cả bọn bình an vô sự, Doãn An Nhiên mới yên tâm được.
Từ từ ngồi dậy, giờ Doãn An Nhiên không dám cử động mạnh, bên sườn cậu còn nhiều vết bầm tím ngắt. Ăn chút gì đó rồi uống thuốc, Doãn An Nhiên lại nằm xuống.
Không biết cậu đã ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng, Doãn An Nhiên cảm giác Chu Minh Nghĩa đã về đến, anh ngồi trên giường nhìn cậu, sờ vào tóc cậu, sau đó bước ra ngoài. Doãn An Nhiên đột nhiên có cảm giác muốn khóc, cắn chặt một góc mền.
Chu Minh Nghĩa lái xe đưa Doãn An Nhiên đi gặp bác sĩ. Sau khi kiểm tra kỹ càng lần nữa, xác định không ả hưởng gì đến xương cốt, Chu Minh Nghĩa mới yên tâm.
- Đợi máu bầm tan hết là được, nhưng nhớ không được vận động quá mạnh. – Bác sĩ dặn dò.
Về đến chỗ ở, Doãn An Nhiên lại đề nghị dọn đi. Ngồi trên sô-pha, Chu Minh Nghĩa vẫn giữ ý cười nhàn nhạt, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
- Cậu sợ anh sao?
- Không.
- Vậy tại sao lại muốn đi vội vàng như vậy?
Chu Minh Nghĩa nhận thấy nét tươi tắn trên gương mặt Doãn An Nhiên đã nhạt đi, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời trong những ngày đầu quen biết cũng không còn, nhưng đôi mắt vẫn u uất như xưa. Sau khi rời xa mẹ, rời xa Chu Minh Nghĩa, cậu thanh niên này đã nếm hết cay đắng ngọt bùi trong cuộc sống, hình như cậu cũng trưởng thành không ít.
-Tôi cứ ở nhà của anh cũng không phải là cách. - Doãn An Nhiên nói nhỏ. – Vết thương của tôi cũng không nghiêm trọng.
- Nếu như… anh không muốn cậu đi thì sao?
Doãn An Nhiên ngây người. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên, ánh nhìn đầy vẻ thương xót. Sự dịu dàng trong đáy mắt của anh khiến Doãn An Nhiên bối rối.
- Nhưng mà…
- Được rồi, anh nói cậu ở lại thì cậu cứ ở lại, dì Vân đã nghi ngờ rồi, chỉ là chưa mở miệng hỏi anh thôi. Nếu cậu thật sự muốn đi, cứ chờ một thời gian nữa rồi nói, để hai người họ có thời gian để chấp nhận.
Doãn An Nhiên chỉ biết gật đầu.
Chu Minh Nghĩa cho người trả lại căn phòng mà Doãn An Nhiên đã thuê, một chiếc va-li nhỏ được chuyển đến nhà họ Chu. Ngồi trên chiếc giường quen thuộc, nhìn tấm chăn mình từng đắp, Doãn An Nhiên phát hiện, cậu lại về bên Chu Minh Nghĩa một lần nữa. Hình như, từ sau khi quen nhau, nói đúng hơn là từ khi hai người tình cờ gặp nhau trên xe buýt, Chu Minh Nghĩabước vào cuộc sống của Doãn An Nhiên, vai trò của anh trong đó càng lúc càng quan trọng.
Rốt cuộc nên xem Chu Minh Nghĩa là ai của cậu đây? Doãn An Nhiên bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Anh em? Bạn bè? Đàn anh? Hay là… người yêu?
Giờ đối với Doãn An Nhiên mà nói, đây đúng là một vấn đề rất nghiêm trọng, rất khó nghĩ nhưng đồng thời cũng nhất định phải nghĩ cho rõ ràng.
Một tuần sau, Doãn An Nhiên quay lại tòa soạn làm việc. Gặp lại các đồng nghiệp mang đến cho cậu cảm giác thân quen. Mọi người nối đuôi nhau kéo đến hỏi thăm.
Giờ ăn trưa, Lý Thắng Bình hỏi:
- Cậu đã dọn về rồi đúng không?
- Phải.
- Như vậy thì tôi yên tâm rồi, anh ta nhất định chăm sóc tốt cho cậu. Sắc mặt cậu tốt hơn nhiều rồi.
- Ê, xem này, tin của La Thế Diệu. – Vương Hiểu Phân cầm tờ báo chạy đến.
- Cái gì?
- Trên báo có đăng, gần đây không biết vì lý do gì, thị trường cổ phiếu lại rớt giá chỉ trong một đêm, rớt hơn ngàn điểm, thê thảm nhất là những cổ phiếu mà La Thế Diệu nắm trong tay, chưa được một phần ba giá trị thị trường, lần này thì tên công tử đỏm dáng đó hết đắc ý. Giờ hắn ta sứt đầu mẻ trán rồi, đúng là xui xẻo, để coi hắn ta còn hống hách được không.