Từ thái độ của Doãn An Nhiên khi nói về Chu Minh Nghĩa, cô biết cậu không bao giờ xưng với Chu Minh Nghĩa như vậy, nhưng để chứng tỏ hai người có mối quan hệ thân thiết, lại có thể làm nũng với anh, cô mới cố ý nói như vậy.
Chu Minh Nghĩa nghe hai chữ “anh trai”, thoáng lộ vẻ ngây ngất, nở một nụ cười. Triệu Thiên Ninh biết mình đã làm đúng.
Được một người đàn ông ôn tồn dịu dàng như Chu Minh Nghĩa săn sóc, Triệu Thiên Ninh rất hưởng thụ, trên đường được Chu Minh Nghĩa đưa về nhà, Triệu Thiên Ninh bất giác nghĩ, nếu sau này có thể ngồi trên chiếc Lotus này mãi thì tốt biết mấy.
Giữa giờ giải lao, Doãn An Nhiên đi ra ngoài mua bánh mì để ăn khuya, ngay góc rẽ hành làng nghe được người khác đang nói chuyện.
- Ê, cô Triệu Thiên Ninh kia, lại cặp với công tử nhà giàu rồi.
- Lần này đổi là ai vậy?
- Không biết, chỉ biết người đó lái chiếc xe thể thao Lotus.
- A, người sau lại lợi hại hơn người trước.
- Xinh đẹp như cô ta đương nhiên muốn trèo cao rồi, không phải dựa vào bản thân mình thì là dựa vào đàn ông thôi.
- Người lần trước chỉ được hơn nửa năm đã đá cô ta rồi.
- Không môn đăng hộ đối, đương nhiên là không cần rồi.
- Cô ta luôn muốn tìm người yêu có địa vị cao, cũng có thể hiểu được.
Tay Doãn An Nhiên run lên bần bật. Xe thể thao Lotus? Không lẽ Triệu Thiên Ninh thật sự đã đi tìm Chu Minh Nghĩa sao? Doãn An Nhiên chỉ cảm thấy chóng mặt.
Sau khi gọi đến Vạn Khải xác nhận Chu Minh Nghĩa đã ra ngoài họp, Doãn An Nhiên đi đến Vạn Khải. Quen đường quen lối, Doãn An Nhiên mau chóng lên đến tầng mười. Đây là lần đầu tiên cậu đến Vạn Khải sau khi công ty được tổ chức lại. Bách An Na mỉm cười ra đón cậu.
- Thật không đúng lúc, anh Chu họp với bên bất động sản rồi.
Doãn An Nhiên ngồi trên sô-pha trong phòng khách, bưng ly cà phê, ấp úng:
- Xin hỏi gần đây có ai đến tìm anh ấy không?
Bách An Na hơi do dự, cô biết không nên nói sau lưng chuyện của ông chủ, bất luận là Chu Minh Nghĩa thích Triệu Thiên Ninh, hay Triệu Thiên Ninh thích Chu Minh Nghĩa, cô cũng không nên bàn luận. Thấy ánh mắt u uất của Doãn An Nhiên, Bách An Na nói:
- Gần đây, bạn gái anh, cô Triệu có đến mấy lần, nhờ anh Chu giúp gia đình cô ấy đầu tư vào quỹ tương hỗ.
Doãn An Nhiên thở dài, cô ta vẫn tự tìm đến. Bách An Na cười rồi nhỏ nhẹ:
- Cô Triệu thật xinh đẹp, chững chạc, nền nã lại hiểu chuyện, bạn gái tốt như vậy, anh phải biết quý trọng đó. – Nói đến đây đã là giới hạn của cô.
Doãn An Nhiên uống hết ly cà phê rồi đứng dậy.
- Vậy tôi về trước đây.
Cho đến khi về đến chỗ ở, Doãn An Nhiên vẫn thấy cổ họng đắng ngắt.
Chu Minh Nghĩa về đến công ty, vừa thay bộ comple vừa hỏi:
- Ai đến tìm tôi thế?
Bách An Na bỏ tài liệu trên tay xuống.
- Anh Doãn có đến.
Chu Minh Nghĩa ngưng ngay công việc, quay đầu hỏi:
- An Nhiên?
- Dạ.
- Tìm tôi có chuyện gì? - Chu Minh Nghĩa có chút căng thẳng, có phải An Nhiên gặp chuyện gì rồi không? Cậu ấy trốn anh lâu như vậy rồi.
- Anh ấy không nói gì, chỉ hỏi gần đây có ai đến tìm anh thôi.
Sắc mặt Chu Minh Nghĩa dịu xuống.
- Tôi biết rồi.
Bách An Na nhìn Chu Minh Nghĩa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Để ý thấy thần sắc của Bách An Na, Chu Minh Nghĩa biết cô đang nghĩ gì, chỉ cười và nói:
- Không còn việc gì nữa, cô ra ngoài đi.
Chu Minh Nghĩa ngồi xuống, chúi đầu vào đống hồ sơ. Bách An Na rời khỏi văn phòng, thở dài nhẹ nhõm. Vốn dĩ cô cũng hiểu con người Chu Minh Nghĩa, nhưng trước phụ nữ, cô vẫn lo lắng thay cho anh. Nhưng bây giờ có lẽ ông chủ cô không có chút tình ý gì, vậy thì trời quang mây tạnh, mọi sự vẫn bình yên.
Trong trường, có người hẹn mọi người cuối tuần cùng ra biển chơi.
- Thuyền nhà cậu sao?
- Làm gì có chuyện đó, tôi được người ta mời thôi. Dù sao thuyền cũng lớn, còn sợ không đủ người chơi cho vui kìa, nhà chủ nhân có tiền mời nhiều hơn nữa cũng không sợ. – Vừa dứt lời đã có rất nhiều người hưởng ứng.
- An Nhiên, cậu có đi không? – Có người khoác vai Doãn An Nhiên, hỏi. – Thiên Ninh nhất định sẽ đến, hai người vừa vặn là một đôi.
Doãn An Nhiên lạnh nhạt đáp:
- Tôi và cô ấy chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường, không phải một đôi. Xin lỗi, cuối tuần tôi phải tăng ca, không đi được.
Triệu Thiên Ninh đứng kế bên, nghe Doãn An Nhiên nói vậy, bất giác lặng người, sau đó lập tức thấy nhẹ nhõm. Căn bản cô cũng không hết lòng với mối tình này, nhân đây tỏ ý muốn chia tay là rất thích hợp. Triệu Thiên Ninh cũng không giải thích, chỉ hưởng ứng lời đề nghị. Doãn An Nhiên cảm thấy chua chát, mối tình này chưa bắt đầu đã kết thúc. Nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Triệu Thiên Ninh, Doãn An Nhiên cắn chặt môi.
Cuối cùng, cậu vẫn bước lên thuyền.
Một chiếc thuyền lớn dài mười lăm mét, mở nhạc sôi động, không thể không thừa nhận tuổi trẻ thật tuyệt vời.
Doãn An Nhiên ngồi một góc, tay cầm ly nước trái cây, hoàn toàn không muốn tham gia. Triệu Thiên Ninh và Doãn An Nhiên mạnh ai nấy chơi, giữa họ đã không còn những ánh nhìn giao nhau. Doãn An Nhiên hiểu rất rõ, cậu và cô ta đã kết thúc thật rồi. Cô ta theo đuổi những thứ tốt hơn mà cậu không thể đáp ứng được.
Chiều, thuyền về bến.
Đeo ba-lô lên, Doãn An Nhiên cùng đoàn người đi về phía trạm xe buýt để về nhà. Đột nhiên, Doãn An Nhiên để ý thấy quán cà phê kế bên khách sạn có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi đó.
Là Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa mặc chiếc áo thun trắng phối cùng quần jean làm nổi bật vóc dáng đẹp của một người đàn ông trưởng thành, anh đang ngồi cười nói với một vài người bạn trong quán cà phê ngoài trời. Doãn An Nhiên biết những người đó, Lỗ Hựu An, Sầm Chính và Triệu Kỳ. Không biết họ nói những gì mà đột nhiên tất cả cùng cười ồ lên. Nụ cười sảng khoái của Chu Minh Nghĩa tươi sáng như ánh mặt trời, cộng thêm nét mặt điển trai, thu hút biết bao ánh nhìn xung quanh.
Chu Minh Nghĩa đứng dậy lấy thức uống, đôi chân thon dài, tấm lưng hoàn hảo, anh còn đẹp hơn rất nhiều người mẫu nam khác. Doãn An Nhiên lặng lẽ cúi đầu bước đi. Đến khi Chu Minh Nghĩa quay lại, Triệu Kỳ nói với anh:
- Lúc nãy hình như tôi thấy có người rất giống cậu Doãn đi ngang qua đây.
- A.
- Gần đây ít gặp cậu ta.
- Cậu ấy có công việc của mình. – Chu Minh Nghĩa trả lời qua quýt.
Né tránh cách mấy Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên cũng gặp nhau ở nhà bố anh. Vừa thấy Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên liền lấy cớ công ty có việc gấp, thu dọn ba-lô toan bỏ về. Đổng Vân thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi gì nhiều. Chu Minh Nghĩa ngồi trên ghế ở ban công, tay cầm ly nước, tay kia cầm báo, nhàn nhã tận hưởng ánh mặt trời tháng Tư. Doãn An Nhiên đứng trước cửa ban công, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
- Tôi về đây.
- Ừm. – Chu Minh Nghĩa lạnh nhạt đáp, cũng không quay lại nhìn.
Doãn An Nhiên cắn môi, cuối cùng vẫn phải lên tiếng.
- Nghe nói gần đây anh hay qua lại với Triệu Thiên Ninh.
- Nghe nói? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại, tỏ ra không biết gì.
- Cô ấy không thích hợp với anh.
- Câu này nên là anh nói với cậu mới đúng. – Giọng Chu Minh Nghĩa đều đều.
- Tôi và cô ấy đã chia tay rồi, anh có thể theo đuổi cô ấy. – Im lặng trong giây lát, Doãn An Nhiên thu tay thành nắm đấm.
Chu Minh Nghĩa vẫn không quay lại, không nhìn Doãn An Nhiên.
- Ai lại theo đuổi tình địch của mình kia chứ, ngốc.
- Tình địch? – Doãn An Nhiên ngây người, sau đó hiểu ra. Người Chu Minh Nghĩa thích là Doãn An Nhiên, đương nhiên Chu Minh Nghĩa và Triệu Thiên Ninh sẽ trở thành tình địch.
- Vậy sao anh còn hẹn hò với cô ấy? – Doãn An Nhiên bất giác hỏi.
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. – Chu Minh Nghĩa bình thản đáp. – Sao hả? Cậu ghen rồi sao? Cậu ghen với cô ta? Hay là ghen với anh?
Giọng điệu của Chu Minh Nghĩa mang chút ý châm chọc, anh vẫn không quay lại nhìn Doãn An Nhiên lấy một lần. Doãn An Nhiên nắm chặt tay đứng đó một hồi rồi mới bỏ đi.
Chu Minh Nghĩa cúi đầu, đưa tay đỡ trán.
Triệu Thiên Ninh lại đến tìm Chu Minh Nghĩa. Đã một thời gian rồi không gặp anh, vả lại lần trước sau khi cùng dùng bữa, anh cũng không hề liên lạc lại. Triệu Thiên Ninh có chút lo lắng, nếu Chu Minh Nghĩa muốn tìm cô, anh nhất định sẽ tìm ra, vậy chỉ có thể là anh không muốn tìm mà thôi.
Bách An Na nhận được điện thoại, chuyển qua hỏi Chu Minh Nghĩa:
- Anh Chu, cô Triệu Thiên Ninh tìm anh.
Giọng nói của Chu Minh Nghĩa đều đều.
- Tôi không có ở đây.
Bách An Na hiểu ý anh, đối với Triệu Thiên Ninh mà nói, anh lúc nào cũng không ở đây. Chu Minh Nghĩa không có chút tình ý gì với cô ta. Sau mấy lần bị từ chối, Triệu Thiên Ninh mượn cơ hội hỏi Doãn An Nhiên:
- Gần đây anh trai anh bận lắm đúng không?
Doãn An Nhiên lạnh lùng đáp:
- Nếu cô đầu tư với tám chữ số, cô có thể lập tức gặp anh ta.
Mặt Triệu Thiên Ninh chuyển từ đỏ lựng sang trắng bệch.
Doãn An Nhiên vừa đi học vừa đi làm, tuy cực khổ nhưng cậu lại thấy rất thú vị. Trời tháng Bảy, vào mùa hè, lượng công việc trong tòa soạn tăng lên rất nhiều. Mùa hè là mùa rất được xem trọng trong làng giải trí.
Doãn An Nhiên và Chu Minh Nghĩa ở riêng đã gần nửa năm, trong nửa năm đó họ chỉ gặp nhau đúng một lần. Cậu không ngừng nói với mình đừng nhớ đến Chu Minh Nghĩa nữa, nhưng lại không ngăn nổi mình nói về anh. Phải quên đi sự tồn tại của người đàn ông như vậy quả thật rất khó.
Kim Tắc Thái lẳng lặng đến dò hỏi.
- Cậu và cậu Doãn cứ tiếp tục thế này sao?
Chu Minh Nghĩa dửng dưng.
- Đúng vậy, nếu không thì sao chứ?
- Không định cố gắng một chút sao?
- Là của tôi thì chính là của tôi, tôi có lòng tin.
Chu Minh Nghĩa luôn chờ đợi, luôn nhẫn nại. Do nóng lòng xác định quan hệ, anh đã làm Doãn An Nhiên hoảng sợ, giờ anh càng không muốn dồn ép cậu. Cuộc sống của Chu Minh Nghĩa tràn đầy thử thách, công ty chứng khoán mới có quá nhiều công việc cần phải giải quyết, công việc đã chiếm phần lớn thời gian của anh, công việc bận rộn khiến nội tâm cô đơn của anh không bộc lộ quá rõ ràng trước mặt người khác. Thật ra, Chu Minh Nghĩa cũng rất hy vọng có Doãn An Nhiên ở bên cạnh mình.
- An Nhiên…
Vừa nghĩ đến nụ cười của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa không ngăn nổi mình thì thầm tên cậu. Anh thích nụ cười của Doãn An Nhiên, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy, cho dù mệt mỏi đến đâu, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Đáng tiếc, bây giờ cậu lại không ở đây.
Thị trường từ từ hồi phục, đương mùa hạ, thị trường cổ phiếu quay về hơn nửa mức của thời điểm trước kia. Nhóm Doãn An Nhiên gần đây đang phải săn tin bên lề của một cậu ấm con ông trùm bán lẻ.
- Lại là anh ta, chuyên tán tỉnh các cô nghệ sĩ. – Lý Quyên lắc đầu nhìn tài liệu.
- Cũng được đó, giờ mà anh ta còn moi ra tiền, rất nhiều người còn nuôi không nổi kìa. – Lý Thắng Bình nói.
- Đúng, ngành bán lẻ chịu ảnh hưởng không lớn, tuy thị trường có ảm đạm nhưng vật dụng hằng ngày cần mua vẫn phải mua, vì vậy chuỗi siêu thị lớn là khách hàng mà không ai dám đắc tội.