Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 16

Tác giả: Lâm Tử Tự

Công tác thu mua kết thúc. Chu Minh Nghĩa mua vào bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Chứng khoán Vạn Khải, đồng thời anh cũng nắm trong tay sáu mươi phần trăm cổ phần của Chứng khoán Vạn Đông. Sau Tết, Vạn Khải và Vạn Đông sẽ sáp nhập vào nhau, tiến hành tổ chức lại tài sản, như vậy Vạn Khải sẽ trở thành công ty chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á.Chu Minh Nghĩa trở thành Chủ tịch hội đồng hơn một nửa cổ phần, nắm quyền làm chủ. Nhân viên dưới quyền Chu Minh Nghĩa trong Vạn Khải ai cũng vui mừng khấp khởi. Bách An Na thở dài nhẹ nhõm, gương mặt không giấu nổi niềm vui. Chu Minh Nghĩa vẫn giữ vẻ trầm lặng, không vội vàng tuyên bố thông tin cải tổ ra bên ngoài, ngày nào anh cũng cho mời luật sư, kế toán và kiểm toán chuyên nghiệp đến để cùng nhau thảo luận.
Nhân viên nữ trong Vạn Khải cùng ngồi ăn trưa. Khải Mễ nói:
- Lần này An Na yên tâm được rồi, anh Chu là ông chủ mới, không phải lo mất việc nữa.
Bách An Na cười.
- Phải, ban đầu tôi sợ ૮ɦếƭ khi*p, chỉ sợ anh ấy bỏ đi luôn. Với bản lĩnh của mình anh ấy đi đâu cũng được, nhưng tôi thì khác, vả lại đi theo anh ấy đã lâu, tôi nghĩ tôi sẽ không gặp được ông chủ nào tốt hơn anh ấy.
- Anh Chu làm ông chủ mới, chắc chắn rất thích hợp.
Bách An Na cười tự tin.
- Đúng, nhiều năm như vậy, anh ấy luôn ở tuyến đầu, những điểm mạnhà điểm yếu của công ty anh ấy đã nắm rõ từ lâu. Anh ấy lên làm chủ chắc chắn công ty sẽ có những động thái và tác phong làm việc mới, nhất định có thể loại bỏ những phần tiêu cực.
Tiểu Tô vỗ иgự¢.
- Tôi chỉ hy vọng sang năm có thể nhận được nhiều tiền thưởng hơn, bù lại phần lỗ năm nay.
- Cái này thì không cần phải nói, có anh Chu dẫn dắt, công ty chắc chắn ăn nên làm ra.
Ôn Ni cười và nói:
- Ha, anh Chu còn chưa kết hôn đó?
Mấy cô gái cùng cười ồ lên.
- Tiết lộ một chút đi, cô phải biết cái gì đó mới đúng chứ.
Mọi người nhìn chằm chặp vào Bách An Na. Bách An Na lắc đầu.
- Anh Chu nổi tiếng công tư phân minh, cái tôi nhìn thấy các cô cũng đều nhìn thấy. Từ giữa năm ngoái, anh ấy luôn chúi đầu vào công việc gần như không còn thời gian hẹn hò nữa, cho đến tận bây giờ. Ha, nếu anh Chu muốn kết hôn, mấy cô gái tuổi lấy chồng trong thành phố này tùy anh ấy chọn, anh ấy chọn ai thì là người đó.
Tiểu Tô nhỏ giọng:
- Dù sao cũng không phải là tôi.
- Há, cô còn muốn làm bà chủ sao?
- Một người đàn ông như vậy ai mà không muốn chứ, có học thức có bản lĩnh, đủ can đảm lại rất đẹp trai, mạnh mẽ phóng khoáng. Tôi rất thích tác phong làm việc kín tiếng trầm lặng như của anh Chu, rất nhiều kẻ giàu có đều thích khoe tài sản của mình. Còn anh Chu, anh ta chưa bao giờ khoe khoang, tính cách cũng rất gần gũi, anh ta chẳng có chút gì gọi là tỏ ra cao sang cả.
Bách An Na cười.
- Phải, anh ấy đúng là hiếm có.
- Xông lên bám chặt lấy anh ta.
Mọi người lại cười. Bách An Na nói:
- Thật ra, anh Chu nhìn rất gần gũi, nhưng anh ấy cũng là người rất có chủ kiến, cá tính rất mạnh, anh ấy biết cách lắng nghe ý kiến của người khác, cũng rất biết cách phán đoán. Trong công việc và trong cuộc sống, anh ấy là hai người hoàn toàn khác nhau. Chuyện tình cảm rất khó nói, nhưng với phán đoán của tôi, nếu là người anh ấy thích anh ấy sẽ không từ bỏ, người anh ấy không thích có cho anh ấy cũng không cần.
- Vậy có nghĩa là có tự nguyện cũng không có tác dụng gì.
- À, vô ích thôi. – Tiểu Tô thở dài một cách khoa trương.
- Được rồi, có thể làm việc bên cạnh anh ta, hàng ngày thấy anh ta còn sáng chói và đẹp trai hơn cả ngôi sao, cô biết thỏa mãn đi. – Ôn Ni nhìn Tiểu Tô.
- Tôi không thuộc tổ của anh ta.
- Sáp nhập rồi thì là người một nhà, ai cũng làm việc cho anh ta hết.
Khải Mễ hạ thấp giọng:
- Nghe nói nhân viên Vạn Đông cũng không ít. Không biết bao nhiêu người sẽ được điều qua.
- Anh Chu nhất định đã có sắp xếp. – Bách An Na nói.
- Giờ ngày nào anh ấy cũng ở trong phòng họp, có lẽ là bàn về chuyện này.
- Ai là người xuất sắc tự anh ấy cũng biết. Nhiều năm như vậy anh ấy đánh giá người khác rất chính xác. Trước đây Chủ tịch Lý nắm quyền, có nhiều chuyện anh Chu không tiện nói, nhưng bây giờ thì khác, anh ấy có thể cải cách một cách triệt để.
- Chỉ cần công ty có thành tích tốt là được.
- Điều đó là dĩ nhiên, tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh Chu.
Trước năm mới, công tác chuẩn bị cho quá trình tổ chức lại Vạn Khải và Vạn Đông đã hoàn thành, chỉ đợi sau kỳ nghỉ Tết sẽ công bố ra bên ngoài và mở họp báo có quy mô lớn.
Kim Tắc Thái cười và hỏi anh bạn thân.
- Ngênh ngang đắc ý?
Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
- Áp lực không nhỏ.
- Cậu sợ sao?
Chu Minh Nghĩa nhìn Kim Tắc Thái.
- Làm sao có chuyện đó được.
- Tương lai đầy tính thách thức, đó chính là điều anh thích mà. – Triệu Kỳ nói.
- Tôi có thể biến suy nghĩ bao nhiêu năm nay thành sự thật. Giờ tôi đã có năng lực này.
- Chúc mừng anh. – Những người bạn thân đồng thời cũng là cộng sự của anh thay anh vỗ vai anh, tỏ ý ủng hộ.
- Sự nghiệp đã có rồi, tình yêu thì sao? Tình yêu thì sao? – Kim Tắc Thái nói với giọng ca kịch.
- Luật sư Kim, nghiêm chỉnh chút đi. – Lần này, người ít nói như Sầm Chính cũng không nhịn nổi.
- Tại sao mấy người các anh lại vội vàng đẩy tôi vào miệng lửa như vậy chứ? – Chu Minh Nghĩa kháng nghị nói.
- Sự nghiệp và tình yêu đều đắc ý, cuộc sống mới viên mãn được.
- Tôi không đi tu, có gì mà viên mãn với không viên mãn chứ. – Chu Minh Nghĩa đẩy tay Kim Tắc Thái đang giơ ra.
- Chu Minh Nghĩa, nói thật, nụ cười của anh mãi mãi không ai hiểu được. Chúng tôi đều không biết suy nghĩ thật sự của anh.
- Tôi? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại. – Suy nghĩ thật sự của tôi chính là công thành danh toại, gây dựng nên sự nghiệp của chính mình, đồng thời có thể hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, làm việc gì cũng không bị ai để ý đến.
- Hèn gì cậu sống kín tiếng như vậy.
- Người sợ nổi tiếng như heo sợ mập mà. – Triệu Kỳ nói. – Nếu Minh Nghĩa làm gì cũng có người xét nét, chỉ sợ là có rất nhiều người kiếm không được bao nhiêu.
- Nếu Minh Nghĩa muốn, có thể sẽ chọn em trai cậu ta. – Kim Tắc Thái đột nhiên lên tiếng.
Chu Minh Nghĩa ૮ɦếƭ lặng.
- Ổ, có phải cậu nhóc làm phóng viên không ừ, nếu là cậu ta thì cũng được đó Minh Nghĩa. – Triệu Kỳ gật đầu.
- Sao lại lôi tôi vào trò này chứ? – Chu Minh Nghĩa chau mày.
- Tôi cảm thấy cậu và em trai cậu rất xứng đôi. Cậu ta hoàn toàn không coi cậu ra gì, người ta vừa nghe đến ba chữ “Chu Minh Nghĩa”, lập tức tỏ ra vẻ kính cẩn ngưỡng mộ đã lâu, còn em trai cậu không quan tâm, rất hợp với tâm lý thích người bình thường của cậu. – Kim Tắc Thái phân tích.
- Cậu nói gì vậy? Cậu ta là em trai tôi. Nhưng mà bởi vì đều xuất thân từ gia đình đơn thân, tôi và cậu ta cũng có thể nói là có điểm chung, giờ quan hệ giữa chúng tôi cũng khá tốt, ở chung với cậu ta cho cảm giác rất tự tại và thoải mái.
- Vậy thì bày tỏ đi. – Kim Tắc Thái ủng hộ.
Chu Minh Nghĩa cười, quắc mắt nhìn Kim Tắc Thái.
- Cậu là đồ thần kinh.
Nói xong, đột nhiên phát hiện giọng điệu của mình rất giống Doãn An Nhiên, anh bất giác động lòng.
- Bỏ đi, nếu anh nhất định muốn làm quý ông độc thân, chúng tôi cũng không có gì để nói. Dù sao anh cũng đẹp trai thông minh. Độc thân cũng không có gì là xấu, rất tự do. – Lỗ Hựu An nói.
Chu Minh Nghĩa hồi lại nét cười bình thản.
Lại một cuối tuần nữa, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên về khu Đông Vệ Tinh Thành thăm bố mẹ. Ông Chu lại kéo con vào phòng sách.
- Lần này thì xong rồi đúng không? – Chu Trọng Hàn hỏi con trai.
- Dạ.
- Diên Niên thì sao? Ông ta có dự tính gì?
- Ông ta nhận được số tiền sau khi bán cổ phần, sau đó đưa Bội Bội qua Úc rồi. – Chu Minh Nghĩa trả lời.
- Lý Diên Niên tính nghỉ hưu sao? – Chu Trọng Hàn cảm thấy khó tin. Nhờ con mình ông có quen Lý Diên Niên, cũng từng để ý tin tức về ông ta trên báo tài chính, ông có chút không tin khi người vang tiếng một thời gian như Lý Diên Niên lại nghỉ hưu kiểu này.
- Bố, đây cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.
Chu Trọng Hàn thở dài.
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, bao lớp sóng xô bấy anh hùng. Minh Nghĩa, con cũng phải tự lo liệu lấy thân.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Vâng, thưa bố.
- Bố không giúp được gì cho con, tất cả đều phải dựa vào bản thân con. – Chu Trọng Hàn thở dài. Từ trước đến nay ông luôn được hưởng phước từ con trai, ông thật sự không giúp được gì cho con trai mình.
- Con có rất nhiều nhân viên, mọi người đồng tâm hiệp lực cộng tác với nhau.
- Hơn ngàn sinh kế đè lên vai con, cẩn thận một chút. – Ông Chu nghĩ một hồi rồi dặn dò.
- Con biết.
Đang ăn cơm, Doãn An Nhiên để ý thấy gương mặt của Chu Minh Nghĩa không giấu nổi niềm vui. Cậu cảm thấy thời gian gần đây dường như trên người Chu Minh Nghĩa có một làn gió, đưa anh lên tận mây xanh.
Về đến ngôi nhà trên đường Ninh Tĩnh, Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha trong phòng khách, hiếm khi anh mở ti-vi ra xem. Doãn An Nhiên bất giác nghĩ, hình như đã lâu lắm rồi Chu Minh Nghĩa không rảnh rỗi như vậy. Không biết từ khi nào anh đã bận rộn đến đáng sợ, thị trường ảm đạm là thế nhưng ngày nào anh cũng ở công ty. Có vẻ không có việc gì tồi tệ xảy ra. Doãn An Nhiên ngồi trên sô-pha khác, đưa nước cho Chu Minh Nghĩa.
- Anh, có phải có chuyện gì không?
Chu Minh Nghĩa xem ti vi bằng một con mắt.
- Ý cậu là sao?
- Trong công việc, có tin tốt lành gì đó đúng không?
- Ừ.
- Là chuyện gì vậy?
- Cậu sẽ biết ngay thôi. – Chu Minh Nghĩa không trả lời thẳng vào câu hỏi.
- Hứ, có gì hay ho chứ. – Doãn An Nhiên thật sự không biết rốt cuộc có chuyện gì.
- Cậu quan tâm anh không? – Chu Minh Nghĩa không quay lại, hỏi.
- Nhảm nhí, ai thèm quan tâm anh. – Doãn An Nhiên tức tối nói. Sau đó uống ừng ực ly nước ngọt, kết quả bị sặc, ho liên hồi. Nước ngọt chưa kịp nuốt xuống chảy ra từ khóe miệng, mặt cậu đỏ ửng, nước mắt cũngrào ra.
Chu Minh Nghĩa quay lại nhìn Doãn An Nhiên.
- Cậu không sao chứ?
Doãn An Nhiên liếc nhìn Chu Minh Nghĩa, dùng ngón tay cái lau đôi môi còn dính nước ngọt. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên chằm chằm, dường như không thể dứt ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc