Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 13

Tác giả: Lâm Tử Tự

Doãn An Nhiên được cử lấy tin trước Giáng sinh, cậu đến các trung tâm mua sắm chụp buổi tập dượt cho lễ sáng đèn.
- Giờ đúng là làm mọi cách để có thể quảng bá, thái độ của họ đối với chúng ta cũng tốt hơn nhiều. – Ngồi trên xe để quay về tòa soạn, Vương Hiểu Phân nói.
- Biết phải làm thế nào, thị trưởng ảm đạm quá mà. – Lý Quyên tiếp lời.
Doãn An Nhiên cúi đầu nhìn hình trong máy. Vương Hiểu Phân ghé tai Lý Quyên nói nhỏ:
- Nghe nói, nhiều ngôi sao nam đã đi bán thân rồi.
Lý Quyên khúc khích cười.
- Đó cũng là chuyện bắt đắc dĩ thôi, làm nghề này cũng không dễ dàng, bất luận kiếm nhiều hay kiếm ít, cũng đều phải phô trương, chi phí lớn như vậy, tiền cát-sê có cao đến đâu cũng sẽ tiêu hết. Họ cũng đâu phải những nhân tài đầu tư chuyên nghiệp.
Đoạn đối thoại cuối cùng bị Lý Thắng Bình nghe thấy, anh ta mở miệng hỏi:
- An Nhiên, anh cậu vẫn ổn đó chứ?
Doãn An Nhiên ngước lên.
- Ừ, rất tốt.
- Tôi muốn hỏi công việc của anh ta kìa.
- Anh ta rất ổn, chỉ là không bận rộn như trước đây thôi. – Doãn An Nhiên lúc này mới hiểu ra, vội vàng nói. – Anh ta không bị ảnh hưởng gì cả, khủng hoảng lần này hình như không gây ra tổn thất gì cho anh ta.
- Anh ta nói như vậy thật sao? – Vương Hiểu Phân hỏi.
- Đúng thế, tôi không nhận ra anh ta có gì khác cả, chỉ là thời gian riêng tư nhiều hơn một chút mà thôi.
- Vậy nhà của anh ta, còn xe nữa… - Lý Quyên nói.
- Anh ta mua đứt từ lâu rồi, giờ anh ta lại không bán ra, không sao hết.
Vương Hiểu Phân không che giấu nổi sự ngưỡng mộ.
- Xem ra Chu Minh Nghĩa đúng là danh bất hư truyền, anh ta đúng là rất giỏi trong lĩnh vực đầu tư.
- Khách hàng vẫn rất tin tưởng anh ta, rất nhiều người nghe lời anh ta dừng lại trước đợt khủng hoảng, tổn thất tương đối ít.
- Lợi hại quá.
Về đến nhà, Doãn An Nhiên phát hiện Chu Minh Nghĩa và một nhóm người đang họp trong phòng. Cậu cảm thấy lạ, có chuyện gì mà Chu Minh Nghĩa phải mở cuộc họp ngay tại nhà vào cuối tuần chứ.
Cuộc họp lần này hình như khác những lần trước, cách một bức tường mà Doãn An Nhiên vẫn nghe thấy những tràng cười. Dường như cuộc khủng hoảng kinh tế bên ngoài không liên quan gì đến ngôi nhà này. Trong phòng sách, ai nấy hiện lên vẻ nghênh ngang đắc chí. Lý Ngạn Nam nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị tài liệu từ trước, báo cáo đánh giá thị trường cũng đã làm xong rồi.
Chu Minh Nghĩa nhìn Triệu Kỳ.
- Anh và Lý Phẩm Khiêm của Vạn Khải có quen biết, anh làm việc với anh ta đi.
Triệu Kỳ gật đầu.
- Tôi mong là trong hai tuần tiếp theo có thể giải quyết dứt điểm những việc còn tồn đọng trước kỳ thu mua. Sau tết Âm lịch sẽ có thể công khai thông tin. Lần này không được phép xảy ra sai sót. - Chu Minh Nghĩa cười nói.
- Chuyện này không thành vấn đề, chúng tôi đã chuẩn bị từ trước rồi. – Kim Tắc Thái toét miệng cười.
- Mong ước bao lâu nay của cậu cuối cùng cũng thành hiện thực. – Sầm Chính cười nói với Chu Minh Nghĩa.
- Tôi cũng đợi ngày này lâu lắm rồi, tôi vào Vạn Khải đã hơn mười năm. - Chu Minh Nghĩa cảm khái. – Lúc đó tôi đã nói với bản thân mình, sau hơn mười năm phục vụ cho một công ty, nếu công ty đó vẫn không phải của mình thì mình đúng là quá thất bại. Sự thật chứng minh đúng là tôi đã quá đề cao bản thân mình, tôi đã phải cần đến mười ba năm.
Kim Tắc Thái vỗ nhẹ vào Chu Minh Nghĩa.
- Được rồi, được rồi. Đúng là mất mười ba năm, nhưng cậu có được những hai, là hai đó, Vạn Khải và Vạn Đông.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười. Kim Tắc Thái cũng cười nhìn người bạn thân.
- Cậu đúng là đương gió xuân đắc ý.
Nụ cười trên môi Chu Minh Nghĩa càng rõ nét. Mọi người cùng cười phá lên. Kim Tắc Thái ghé sát Chu Minh Nghĩa, cố ý nói nhỏ:
- Sự nghiệp, tình yêu, phải đắc ý cả hai chứ, cậu định tỏ tình với cô gái may mắn nào đây?
Chu Minh Nghĩa khẽ chau mày, lắc đầu.
- Không có.
- Làm sao có thể chứ, giờ chỉ cần cậu huýt sáo một cái hoặc là ngoắc tay thôi, hàng tá cô sẽ ùa vào khiến cậu trở tay không kịp.
Chu Minh Nghĩa cười rồi lắc đầu.
- Không cần đâu. Tạm thời tôi sẽ không nghĩ đến chuyện này.
- Gia đình ổn định rồi mới càng có tinh thần phấn đấu cho sự nghiệp, qua Tết cậu cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, suy nghĩ một chút đi. – Lỗ Hựu An quan tâm.
Vương Chấn Hoành dùng vai ᴆụng khẽ Lỗ Hựu An.
- Biết là bên vợ cậu có rất nhiều chị em tốt đang đợi gả chồng, đâu cần bán ra gấp gáp vậy chứ.
- Cậu nói cái gì vậy? Tôi cũng chỉ quan tâm Minh Nghĩa thôi.
Chu Minh Nghĩa chỉ cười mà không nói gì, né tránh đề tài này. Những người ngồi đây vừa là bạn thân vừa là những hợp tác với anh, họ rất hiểu tính cách của anh. Anh là người cực kỳ có chủ kiến, khoan hãy nói về công việc, trong cuộc sống anh cũng có những nguyên tắc của riêng mình, không bao giờ dễ dàng thay đổi hướng đi.
Cuộc họp kết thúc, mấy người vui vẻ bước ra ngoài. Doãn An Nhiên đeo tạp dề, đang dọn dẹp lớp băng trong tủ lạnh. Nhìn đống đồ trên kệ bếp, Lý Ngạn Nam hỏi:
- An Nhiên, cậu đang làm gì vậy?
Doãn An Nhiên giải thích:
- Lớp băng trong tủ lạnh dày quá, tôi phải xử lý một chút, sẽ nhanh thôi.
Kim Tắc Thái cười.
- Ha, An Nhiên biết làm việc nhà quá, không như ai kia.
Không đợi Chu Minh Nghĩa mở miệng, Doãn An Nhiên nói ngay:
- Ở nhà tôi là như vậy, mẹ tôi phải trực ở bệnh viện, đương nhiên tôi phải học những thứ này.
Chu Minh Nghĩa đứng một bên, dịu dàng nhìn Doãn An Nhiên làm việc.
- Cùng ăn cơm đi. – Vương Chấn Hoàn giúp xử lý phần còn lại, hỏi Doãn An Nhiên.
- Thôi khỏi, tôi muốn ở nhà. Mọi người cứ đi đi.
- Đi chung đi, đi chung đi, gần đây thị trường ảm đạm như vậy, chúng ta phải đi ủng hộ mới đúng chứ. – Kim Tắc Thái giơ tay kéo Doãn An Nhiên.
- Cái này thì…
- Ăn xong cơm về rồi nói.
Cuối cùng Doãn An Nhiên vẫn bị anh ta lôi đi.
Trên đường về, Doãn An Nhiên hỏi Chu Minh Nghĩa:
- Hình như hôm nay họ đều rất vui, ai cũng uống đến say.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Có chuyện đáng mừng mới vui như vậy đấy.
Về đến nhà, ngồi trên sô-pha, Doãn An Nhiên đưa cho Chu Minh Nghĩa một ly nước. Doãn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng uống nước, anh không hay uống cà phê hoặc trà, anh thích uống nước lọc. Uống một ngụm nước ngọt, Doãn An Nhiên hỏi:
- Gần đây có phải anh có tin tốt lành gì không?
- Cái gì?
- Tôi nhớ luật sư Kim nói họ đều là nhân viên của anh, họ vui vẻ như vậy chắc chắn là do ông chủ có tin tốt lành.
Chu Minh Nghĩa cười, tặng Doãn An Nhiên ánh nhìn khen ngợi, sau đó ngửa cổ dựa vào sô-pha.
- Tin tốt lành, cũng có thể nói vậy.
- Là tin gì?
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên.
- Sao hả? Lại muốn moi tin độc quyền sao?
Doãn An Nhiên bĩu môi.
- Anh á? Thôi đi. – Cậu nhếch lông mày.
Chu Minh Nghĩa lại cười.
- Cậu và bố anh đúng là rất hợp nhau.
- Sao anh nói vậy? Bác Chu thế nào?
- Nhà anh là gia đình có truyền thống hiếu học, hầu như những người trong gia tộc nếu không làm nhà giáo cũng là công chức nhà nước, chỉ có mình anh là suốt ngày tính toán tiền bạc. Bố anh không hài lòng lắm, đến giờ vẫn thường hay thuyết phục anh từ bỏ công việc chứng khoán, đổi nghề làm công chức nhà nước hoặc giảng viên một trường đại học nào đó. Những thành viên khác trong gia tộc không có ý kiến gì về công việc của anh, nhưng bù lại, họ cũng không quan tâm đến thành công của anh. Bất luận anh kiếm được bao nhiêu tiền, anh nổi tiếng đến đâu, họ cũng hoàn toàn không có hứng thú trong mắt họ anh chỉ làChu Minh Nghĩa mà thôi. Còn cậu, cậu cũng như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc