Khi Chu Minh Nghĩa kết thúc bữa tiệc về đến nhà, Doãn An Nhiên mang những tấm ảnh cậu chụp được đưa cho anh xem. Chu Minh Nghĩa nhìn màn hình máy ảnh kỉ thuật số, rồi lại nhìn Doãn An Nhiên.
- Đây gọi là nhi*p ảnh sao?
Doãn An Nhiên ngây người, dựa vào lưng ghế sô-pha.
- Giờ thì cứ coi như đi. Nếu không thì sao chứ? Không lẽ anh còn yêu cầu paparazzi phải chụp ảnh nghệ thuật sao?
Chu Minh Nghĩa chống cằm.
- Ừm, chụp ảnh chân dung cũng không tệ, còn có thể xem cho thỏa cơn ghiền. Anh nghĩ lựa chọn này cũng rất tốt.
Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt.
- Tôi không phải loại người đó.
Chu Minh Nghĩa ngẩng lên xoa đầu Doãn An Nhiên.
- Anh biết.
Doãn An Nhiên cúi nhìn những tấm ảnh, đột nhiên thở dài.
- An Nhiên, cậu có nghĩ sẽ tham dự một lớp nâng cao kĩ thuật chụp ảnh không? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Tại sao? Nếu không thích chụp ảnh cậu đã không lựa chọn nghề này rồi, không lẽ cậu không muốn làm tốt hơn, trở thành anh tài trong ngành sao?
Doãn An Nhiên dựa vào vào ghế sô-pha, nhìn xép qua Chu Minh Nghĩa.
- Chắc chỉ có anh mới nghĩ như vậy.
- Ý cậu là sao?
- Chụp đến trình độ anh nói gọi là nghệ thuật, điều đó phải dựa vào năng khiếu bẩm sinh, cố gắng sau này đương nhiên cũng quan trọng, nhưng năng khiếu cũng là yếu tố không thể thiếu. Tôi không nghĩ tôi có năng khiếu đó, tôi chỉ ở trình độ bình thường mà thôi.
- Sao cậu lại nói bản thân mình như vậy?
- Tôi tự biết thân biết phận. – Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, lấy lùi làm tiến. – Còn anh? Anh thì sao?
- Sao cái gì?
- Lúc anh mua cổ phiếu, dựa vào cảm giác hay dựa vào kĩ thuật phân tích?
- Cả hai. – Chu Minh Nghĩa gật đầu. – Cả hai.
- Thật sao? Thật sự có người dựa vào kĩ thuật phân tích, nghe nói những thứ đó đều không có tác dụng mà. Những giảng viên dạy môn phân tích đầu tư chứng khoán trong các trường đại học đều không chơi cổ phiếu, bởi vì họ đều biết lý luận và thực tế là hai chuyện khác nhau.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Cậu cũng biết sao?
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Đương nhiên, đây là một trong những đặc sản nổi tiếng của thành phố, ai mà không biết. Nói đi, anh phán đoán bằng cách nào?
- Anh hả. – Chu Minh Nghĩa chống cằm, trầm ngâm một hồi. – Anh nghĩ là mình có một chút năng khiếu trong lĩnh vực này, cảm giác của anh thường rất hay chính xác. Nhưng anh nhất định phải phân tích, thật ra nắm vững thị trường chứng khoán không phải chuyện dễ dàng, bởi vì số tiền đầu tư phía sau là một con số thiên văn mà cậu không thể tưởng tượng nổi, vì vậy cũng không thể do một người là có thể khống chế được, nhưng nếu muốn thao túng một phần hoặc một phần nhỏ thì hoàn toàn có khả năng. Nhưng tất cả mọi người đều nên hiểu một điều, chính phủ cũng là một trong những người có khả năng này.
- Làm sao anh có thể kiếm tiền từ trong đó?
- Anh?
- Đúng, cá nhân anh. Anh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, bác Chu nhìn có vẻ là người không có nhiều tiền, vậy món tiền đầu tiên anh kiếm được từ đâu mà ra? – Doãn An Nhiên thật sự muốn biết.
- Anh? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại, nghĩ một hồi, liền đứng dậy. – Khuya rồi, nghỉ ngơi đi.
Doãn An Nhiên quỳ trên sô-pha, một tay giữ lấy tay áo Chu Minh Nghĩa.
- Không được, nhất định phải nói cho tôi biết.
Chu Minh Nghĩa kéo tay Doãn An Nhiên ra.
- Ngủ đi, mai còn phải đi làm.
Doãn An Nhiên nắm chặt tay áo Chu Minh Nghĩa không buông, lay lay cánh tay anh.
- Nói đi, nói đi, cho tôi biết đi. – Doãn An Nhiên nũng nịu.
Chu Minh Nghĩa quay người nhìn chằm chằm vào Doãn An Nhiên, đôi mắt nâu sâu thẳm khiến Doãn An Nhiên đột nhiên ngây người.
- Có thật là cậu muốn biết không? – Giọng nói hơi khàn khàn, làm người nghe có một cảm giác quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.
Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt, không biết nên nói gì. Chu Minh Nghĩa ngồi lại chỗ cũ.
- Để anh nói cho cậu biết.
Doãn An Nhiên quỳ trên sô-pha, mở to mắt lắng nghe.
- Vừa vào đại học, anh đã tự tiến cử mình vào làm trợ lý trong Vạn Khải, thật ra là nhân viên làm tạp vụ không lương nhưng anh lại học được kinh nghiệm mà cho dù có bỏ nhiều tiền cũng không mua được. Sau đó anh trở thành trợ lý đầu tư. Trong lúc thị trường đang ế ẩm nhất, anh mua vào một số cổ phiếu, sau đó lợi dụng tiền đầu tư của khách hàng, nâng giá của chúng lên, rồi bán ra, khách hàng và anh đều kiếm lời, đôi bên đều vui vẻ.
Doãn An Nhiên chớp chớp mắt không hiểu gì.
- Không hiểu sao?
- Hiểu, nhưng vậy thì kiếm được bao nhiêu chứ, tiền vốn của anh quá ít.
Chu Minh Nghĩa vươn tay, xoa rối mái tóc Doãn An Nhiên.
- Tích ít thành nhiều. Vả lại, anh không chỉ có mỗi cách này thôi.
- Còn cách gì nữa?
Chu Minh Nghĩa nhéo mặt Doãn An Nhiên.
- Bí mật.
Sau đó anh quay người bỏ đi. Còn lại Doãn An Nhiên ngây người trên sô-pha.
Thị trường bị giáng một ăXạnh sau một thời gian dài hoạt động nhộn nhịp. Điều này cũng rất bình thường, cứ cách một khoảng thời gian thị trường cần phải loại bỏ một vài bong bóng kinh tế ảo. Trời đất gần như xoay chuyển chỉ trong một ngày. Nền kinh tế bỗng chốc bị suy thoái, bán nhiều mua ít. Người dân trong thành phố hoang mang, rất người người trắng tay trước đợt song kinh tế lớn lần này. Nhạc Giáng sinh đã vang lên nhưng người đi đường lại không nở nụ cười.
Doãn An Nhiên mặc chiếc áo ấm dày cộm mà vẫn cảm thấy lạnh. Mới sáng sớm đã vội đến công ty, cậu phát hiện các đồng nghiệp không vội vàng ra khỏi tòa soạn như trước kia mà cứ chầm chậm làm việc. Bất giác cậu nghĩ đến dòng tin vừa đọc, trong lần khủng hoảng tài chính này bước chân người đi đường chậm hơn rất nhiều so với trước đây.
Doãn An Nhiên bất giác thở dài. Mấy người đồng nghiệp cũng đang thảo luận.
- Lần này toàn đưa tin tái xuất của các ngôi sao. Tài khoản cạn rồi, đành phải tự mình đi kiếm tiền thôi.
- Nếu có gạo tích trữ, thì có thể không cần mà.
- Cho dù có trữ gạo cũng có sâu mọt chứ.
- Nhà cửa và siêu xe, du thuyền, thậm chí là công ty, tất cả đều phải trả ngân hàng hết.
- Nói vậy thì ngân hàng cũng không đến nỗi nào.
- Làm gì có chuyện đó, ai cũng tranh nhau rút tiền, không ai vay vốn, ngân hàng lấy gì mà ăn.
- Bây giờ có tiền mặt mới là vua.
Doãn An Nhiên tay cầm ly nước bước đến trước bảng thông báo tình hình gần đây trong làng giải trí. Trước kia lúc nào cũng là liveshow, lễ bấm máy, gương mặt đại diện… vậy mà bây giờ được thay bằng tin tức về các buổi lễ chiêu đãi và tiệc của các nhà đài. Những người mắt từng mọc trên trán cũng buộc phải hạ thấp mình, tranh giành cơ hội xuất hiện để duy trì danh tiếng, bắt đầu có công ty mời phóng viên về phỏng vấn và tiếp đãi rất đặc biệt.
Doãn An Nhiên chăm chú đọc thì có người đột nhiên vỗ vai cậu.
- Thắng Bình, có chuyện gì? – Doãn An Nhiên quay đầu lại.
Lý Thắng Bình bá vai Doãn An Nhiên.
- Quay đây, tôi hỏi cậu cái này.
- Cái gì?
Lý Thắng Bình dẫn Doãn An Nhiên đến phòng nước đang không có ai, lấy một cuốn tạp chí đưa cho cậu. Doãn An Nhiên khi thấy tiêu đề:
“Vạn Khải tổn thất nặng nề, hối hận vì đã thu mua Vạn Đông; khủng hoảng kinh tế, đệ nhất chứng khoán đối mặt nguy hiểm.”
Doãn An Nhiên trợn to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Thắng Bình.
- Cậu không biết sao? – Lý Thắng Bình chau mày.
- Tôi không mấy chú ý đến chuyện này, tôi đâu chơi cổ phiếu. Vả lại, tôi không thấy có gì không ổn cả. – Doãn An Nhiên nói đúng sự thật. Chu Minh Nghĩa không có gì khác so với trước đó.
- Chu Minh Nghĩa cũng không nói gì sao? Cậu không nhận ra anh ta có gì khác ư?
- Đúng vậy, tôi không nhận ra. – Doãn An Nhiên ngây ngô.
Lý Thắng Bình liếc Doãn An Nhiên.
- Cậu đó, chậm hiểu quá.
- Anh ta sẽ bị ảnh hưởng sao?
- Vớ vẩn, cây cũng ngã rồi, bầy khỉ đương nhiên phải tan rã, cậu không thấy tỉ lệ thất nghiệp bây giờ cao cỡ nào sao. Có nhiều người tán gia bại sản, nghe nói ông chủ chúng ta cũng tổn thất mấy chục triệu.
Doãn An Nhiên không nói nên lời, lập tức thấy lo cho Chu Minh Nghĩa.
- Kỳ lạ quá, tôi hoàn toàn không nhận ra anh ta có gì khác so với bình thường.
- Ngốc quá, việc thu mua Vạn Đông do anh ta thực hiện nếu vừa mua, Vạn Khải nhất định phải bỏ ra một số tiền lớn, giờ đột nhiên gặp phải khủng hoảng kinh tế chỉ sợ Vạn Khải sụp đổ cũng không biết chừng.
- Không nghiêm trọng đến vậy chứ. – Doãn An Nhiên bất giác lùi lại.
- Cậu coi thị trường ảm đạm chưa kìa, biết bao công ty bị sụp đổ. Ngọn sóng này ập đến, không biết bao nhiêu anh hùng biến mất cùng với nó.
- Cậu đúng là không biết quan tâm gì đến ai. – Lý Thắng Bình bỏ lại câu này rồi đi thẳng, để lại một mình Doãn An Nhiên đứng như trời trồng.
Vội vàng kết thúc công việc trong ngày, Doãn An Nhiên chạy như bay về nhà.
Chu Minh Nghĩa đã về đến.
Doãn An nhiên đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, gần đây Chu Minh Nghĩa về rất sớm, trước kia sau chín giờ tối anh mới về, còn phải tiếp khách thường xuyên, anh lúc nào cũng vội vàng thay đồ rồi bỏ đi, nhưng gần đây lại hay có mặt ở nhà, không đọc sách thì cũng ngồi trước máy vi tính. Doãn An Nhiên bất giác tự trách mình đúng là vô tâm quá, đáng lẽ phải chú ý đến điều này sớm hơn. Đứng trước cửa phòng, Doãn An Nhiên hỏi:
- Anh đã ăn tối chưa? Tôi sẽ nấu.
Chu Minh Nghĩa quay đầu lại, nhìn đôi mắt đen của Doãn An Nhiên.
- Cậu đã ăn cơm chưa?
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Nấu chút gì đơn giản ăn đi, có cần anh giúp đở không? – Chu Minh Nghĩa đứng dậy kéo ghế.
Doãn An Nhiên từ chối lời đền nghị giúp đỡ của Chu Minh Nghĩa. Cậu lấy rau, thịt trong tủ lạnh ra c vào lò vi sóng để rã đông, định làm món cơm chiên thập cẩm, món này vừa ngon lại vừa dễ làm. Một lát sau, hai người cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Doãn An Nhiên vừa ăn vừa lén nhìn Chu Minh Nghĩa, thấy sắc mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh. Không nhận thấy có gì không ổn, không lẽ đúng là cậu chậm hiểu quá sao.
Sau khi ăn cơm, dọn dẹp xong nhà bếp, Chu Minh Nghĩa hiếm khi có thời gian ngồi trên sô-pha xem ti-vi. Doãn An Nhiên không cách nào không chú ý đến Chu Minh Nghĩa, thấy anh bị chương trình ti-vi làm cho cười không ngớt, cậu lại đứng ngồi không yên. Chu Minh Nghĩa cảm giác thấy Doãn An Nhiên hình như có gì muốn nói. Để ý thấy cậu không chuyên tâm, anh tắt ngay ti-vi, quay mặt nhìn Doãn An Nhiên, mỉm cười nói:
- Cậu có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.
Doãn An nhiên bối rối cúi đầu.
- Sao vậy? Rất khó mở lời sao?
Doãn An Nhiên vẫn im lặng. Chu Minh Nghĩa hạ giọng.
- Có phải gần đây kẹt tiền không? Cứ nói với anh là được rồi.
Doãn An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
- Không phải tôi, mà là anh.
- Anh thì sao?
- Anh… anh tổn thất bao nhiêu rồi?
- Cái gì mà tổn thất? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.
- Anh đừng giấu tôi. Không biết bao nhiêu người tán gia bại sản trong đợt khủng hoảng kinh tế này, anh có tổn thất cũng không có gì là lạ, anh có thể nói cho tôi biết, nếu không thể tiếp tục ở chỗ này được nữa, chúng ta có thể dọn đi. Chuyện gì tôi cũng có thể làm. Tôi không ngại gì hết. – Doãn An Nhiên cố gắng nghĩ ra cách để biển đạt.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn Nhiên hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm của anh khiến Doãn An Nhiên không cử động được. Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa cười vang.
- Cậu đang nói cái gì vậy?
- Anh, anh… - Doãn An Nhiên không biết nên phản ứng thế nào. – Tôi đang quan tâm anh, tôi thật sự lo lắng cho anh. Nhà, xe, còn khủng hoảng Vạn Khải gặp phải sau khi thu mua Vạn Đông và có nguy cơ sụp đổ. Giờ anh định làm thế nào? Tương lai của anh, anh còn cười sao, anh thật là…
Doãn An Nhiên rối như tơ vò, nhìn Chu Minh Nghĩa bằng ánh mắt hoang mang. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên, lát sau, anh nhỏ nhẹ hỏi:
- Có thật là cậu lo lắng cho anh không?
- Vớ vẩn.
- Cậu có chắc là cậu chỉ đơn thuần là quan tâm một người, chứ không còn ý gì khác không?
Doãn An Nhiên đứng bật dậy, tức giận nhìn Chu Minh Nghĩa, иgự¢ phập phồng. Anh ta… anh ta coi cậu là người như thế nào hả? Chu Minh Nghĩa cười, bước đến ôm Doãn An Nhiên vào lòng, dán mặt vào tai cậu.
- … Có thật là cậu lo lắng cho anh?
Doãn An Nhiên cố gắng đẩy anh ra, nói:
- Nhảm nhí, ai thèm quan tâm anh chứ, anh có bị làm sao thì liên quan gì đến tôi, anh giỏi giang như vậy thì cần gì tôi quan tâm chứ. Tôi không thèm lo lắng cho anh đâu.
Chu Minh Nghĩa lại ôm Doãn An Nhiên vào lòng, an ủi cậu:
- Sao lại dễ tức giận như vậy chứ?
Doãn An Nhiên tựa vào lòng Chu Minh Nghĩa giận dỗi nói.
- Tôi không việc gì phải tức giận vì anh, anh nghĩ anh là ai chứ.
- Anh nghĩ anh là một người đặc biệt đối với cậu. – Giọng anh cực kỳ dịu dàng.
- Đặc biệt cái đầu anh, anh hãy bớt tự cho mình là đúng đi. – Doãn An Nhiên đã không còn tức giận nữa.
Chu Minh Nghĩa buông Doãn An Nhiên ra, kéo cậu ngồi lên sô-pha.
- Có phải cậu muốn biết anh bị ảnh hưởng như thế nào sau khi bị giáng một đòn không?
- Ừ. Doãn An Nhiên gật đầu.
KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện hay nhất!
- Tất cả các khoản đầu tư dài hạn anh vẫn còn nắm giữ, theo giá mua vào thì vẫn kiếm lời được, đương nhiên so với lúc giá cao nhất thì vẫn có lỗ. Tất cả các khoản đầu tư ngắn hạn anh tính trước từ lâu rồi; tất cả tài sản đứng tên anh đều đã được trả sạch. Còn về bất động sản, theo giá trị thị trường hiện nay anh vẫn sinh lời, đương nhiên anh sẽ không bán nhà trong thời điểm hiện tại, không cần thiết, giá nhà đấy cũng sẽ lên cao, anh không cần tiền gấp, không cần bán tháo. Còn về xe cộ và những thứ khác thì cậu không cần phải lo. – Tóm tắt ngắn gọn xong, Chu Minh Nghĩa đan tay chống cằm, nhìn Doãn An Nhiên. – Còn vấn đề gì không?
- Ý anh là anh không bị tổn thất gì? – Doãn An Nhiên ngây ngô.
- Không sai.
- Có thật không?
- Anh có cần phải nói dối cậu không?
Doãn An Nhiên thở dài nhẹ nhõm, ngả người lên sô-pha. Chu Minh Nghĩa lại cười và nói.
- An Nhiên, nếu dì Vân có hỏi, cậu cứ chuyển lại lời anh.
Doãn An Nhiên không hiểu.
- Mẹ tôi?
- Không. Bố sẽ không bao giờ mở miệng hỏi anh, ông ấy luôn không thích cái nghề này, anh nghĩ có lẽ ông ấy sẽ nhờ dì Vân quan tâm đến anh một chút.
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Được, tôi biết rồi.
Nhưng vẫn chưa thể an tâm, Doãn An Nhiên áp sát Chu Minh Nghĩa.
- Không sao thật chứ?
- Không sao.
Doãn An Nhiên thở dài.
- A, anh giỏi thật đó. Tạp chí chúng tôi có rất nhiều người phải đổ tiền vào, có nhiều người mất hết cả tiền dành dụm bao nhiêu năm nay, đau khổ đến mức muốn đập đầu vào tường. Vậy mà anh lại không hề hấn gì.
Chu Minh Nghĩa lộ ra nụ cười nhạt.
- Nếu họ có thể dự đoán được ngày này, có lẽ sẽ như anh.
- Cái gì?
- Ý anh là anh đã đoán trước sẽ có cuộc khủng hoảng này, vấn đề chỉ là trước hay sau Giáng sinh, đương nhiên anh sẽ chuẩn bị từ trước.
- Anh biết ư? Làm cách nào mà anh biết được? – Doãn An Nhiên cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Trước khi xảy ra khủng hoảng chắc chắn sẽ có một số dấu hiệu, chỉ là người khác có chú ý hay không mà thôi. Cậu đã từng nghe “hiệu ứng bươm bướm” chưa? Mọi sự trên đời đều có sự liên quan với nhau, chỉ cần để ý là được.
Doãn An Nhiên nhìn anh ngưỡng mộ, cảm thán:
- A, Chu Minh Nghĩa, anh giỏi quá.
- Bắt đầu thần tượng anh rồi sao?
Doãn An Nhiên như con thú nhỏ áp sát Chu Minh Nghĩa, gật lấy gật để.
- Mẹ tôi nói không sai, anh đúng là rất giỏi giang.
Chu Minh Nghĩa đẩy Doãn An Nhiên ra, giọng điệu có chút bất mãn.
- Giờ cậu mới phát hiện ư?
- Tôi không chơi cổ phiếu cũng không đầu tư, công việc của tôi và anh không liên quan đến nhau, đương nhiên là tôi không biết rồi. – Doãn An Nhiên giải thích.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên say đắm.
- Sau này, anh sẽ cho cậu biết nhiều hơn.
- Vậy công việc thì sao? – Doãn An Nhiên lại nghĩ ra câu hỏi mới. – Vạn khải có sụp đổ không?
- Đương nhiên là không.
- Vậy công việc của anh có bị ảnh hưởng không?
- Trước mắt thì lượng công việc sẽ ít đi, nhưng anh không cảm thấy có gì là không tốt, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút. Mới hoàn thành kế hoạch thu mua lớn, anh đang muốn…
Doãn An Nhiên ngắt lời Chu Minh Nghĩa.
- Tôi đang muốn hỏi anh, anh là người đứng đầu trong việc thu mua Vạn Đông, tình hình bây giờ, có ai làm khó dễ cho anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm không?
- Đương nhiên là không. Dự án này do hội đồng chủ tịch quyết định, anh chỉ chấp hành mà thôi, vả lại anh đã làm rất tốt. Tuy anh là một trong những thành viên trong hội đồng quản trị, nhưng anh không cần chịu trách nhiệm trong dự án này. Chẳng qua là lợi tức sẽ ít hơn một chút, tổn thất nặng nề nhất chính là Lý Diên Niên, chứ không phải anh. – Ý cười nhạt hiện trên gương mặt anh.
- Hỏa Hồ. – Doãn An Nhiên nghiêng mặt, nhìn xéo qua Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa cười. Lúcmôi anh cũng là nụ cười nhạt khó hiểu. Giờ trong mắt Doãn An Nhiên, cậu chỉ cảm thấy Chu Minh Nghĩa thâm thúy khó lường, thần bí mà cũng đầy nguy hiểm. Nhưng tại sao nụ cười này lại ôn hoàn và thân thiết đến vậy, rất thu hút người khác? Cậu thật sự không biết phải đánh giá như thế nào cho đúng.
- Không ai biết anh đang nghĩ gì đúng không? – Doãn An Nhiên không nhịn được đàn hỏi.
- Anh nghĩ là không. – Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
Doãn An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, rồi lại nhìn từ đầu đến chân.
- Nhìn cái gì?
- Tôi đang đoán xem anh đang nghĩ cái gì.
Chu Minh Nghĩa từ từ tiến lại gần Doãn An Nhiên, nhìn thẳng vào cậu, Doãn An Nhiên bị dán chặt trong đôi mắt sâu thẳm của anh, có chút không tự nhiên, từ từ lui lại. Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa sà đến, đẩy Doãn An Nhiên ngã xuống sô-pha. Chưa kịp phản ứng, đôi môi của Doãn An Nhiên đã bị anh xâm chiếm. Doãn An Nhiên cố gắng giãy giụa trong lòng như muốn thiêu đốt cậu, lưỡi anh vượt qua viền môi, muốn tiến vào sâu hơn. Kêu khẽ một tiếng, Doãn An Nhiên cố hết sức đẩy Chu Minh Nghĩa ra, rồi dùng mu bàn tay chà lên môi.
- Anh làm gì vậy, đồ thần kinh? – Doãn An Nhiên tức tối đến đỏ hết cả mắt.
Chu Minh Nghĩa nhe răng cười.
- Giỡn thôi mà.
Doãn An Nhiên ném cái gối trên sô-pha.
- Tôi là đối tượng để anh đùa giỡn sao?
- Anh cảm thấy hình như cậu cũng rất hưởng thụ, kĩ thuật của anh rất tốt đúng không?
Doãn An Nhiên ném mạnh cái gối khác về phía anh.
- Đồ khốn, anh đi ૮ɦếƭ đi! Lần sau anh còn dám làm vậy tôi sẽ đá anh xuống biển.
Chu Minh Nghĩa vừa né người vừa cười. Ánh mắt anh nhìn Doãn An Nhiên có gì đó khác lạ.