Chu Minh Nghĩa bay qua New York.
Một mình trong căn nhà rộng lớn, Doãn An Nhiên thấy trống trải và cô đơn. Trong nhà không phải không có tiếng động, vả lại cũng có rất nhiều việc có thể làm, nhưng nếu có người kia ở nhà sẽ rất khác. Khi Chu Minh Nghĩa ở nhà, Doãn An Nhiên sẽ làm hai suất cho bữa sáng, nhìn anh ăn xong mới ra ngoài đón xe buýt, cậu cũng sẽ nấu bữa tối hoặc bữa ăn khuya. Nhìn Chu Minh Nghĩa ăn một cách ngon miệng, Doãn An Nhiên cảm thấy rất vui. Giờ đây Doãn An Nhiên không có ý định xuống bếp, chỉ ăn qua loa cái gì đó bên ngoài cho qua cơn đói.
Chu Minh Nghĩa không gọi cú điện thoại nào về, chỉ có tin nhắn ngắn gọn trong máy ghi âm cuộc gọi thông báo đến nơi bình an. Mỗi ngày, Doãn An Nhiên đều gửi tin nhắn cho Chu Minh Nghĩa, cậu muốn anh biết mọi thứ xảy ra xung quanh cậu, như khi cậu ăn loại bánh mì nào đó rất ngon, nhìn thấy lá phong đã đỏ, trong thành phố lại xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng nào, hay chiều trở gió… Mỗi một cảm xúc nhỏ, Doãn An Nhiên đề muốn nói với Chu Minh Nghĩa. ế nhưng, anh lại không một lời hồi âm.
Cuối cùng Doãn An Nhiên cũng biết mùi vị của chữ “giày vò”. Tuy hằng ngày đi làm rồi tan ca, nhưng cuộc sống đột nhiên mất đi màu sắc. Doãn An Nhiên bất giác tự hỏi: Trước đây khi chưa quen anh, cậu đã sống như thế nào, không phải vẫn sống tốt đó sao, sao bây giờ lại không được như lúc đó nữa.
Mùa thu đến, những khu rừng ven Hồng Kông chuyển sắc đỏ rực trời. Một ngôi sao tổ chức đêm nhạc trong rừng, Doãn An Nhiên được cử đi chụp hình.
Doãn An Nhiên cùng Lý Thắng Bình, Vương Hiểu Phân, Lý Quyên lập thành một nhóm đi lấy tin. Lý Thắng Bình lái xe, cậu chụp ảnh, còn hai cô gái kia thì phỏng vấn.
Lý Quyên là thực tập sinh mới vào tòa soạn làm việc, được phân vào tổ của Doãn An Nhiên. Lý Quyên rất nhiệt tình với công việc. Lúc đợi ở sân bay, cửa vừa mở, cô liền chạy như bay lên giành vị trí thuận lợi, bắt đầu phỏng vấn và ghi âm. Vương Hiểu Phân rất thân thiết với cô, cá tính của hai cô gái này khác nhau nhiều, hai người cùng làm một chuyên mục phỏng vấn, mỗi người một suy nghĩ, tòa soạn thường hay sử dụng quan điểm đối lập của cả hai để lôi cuốn độc giả.
Tòa soạn Đễ Chân chỉ tầm trung, ai cũng đều bận rộn với hàng tá công việc nên rất cần những cô gái năng nổ như Lý Quyên. Thành tích của cả nhóm không tệ, đã mấy lần hóa trang vào các câu lạc bộ đêm chụp được rất nhiều ảnh đặc sắc. Đương nhiên, cũng gây ra nhiều bất mãn cho nhân vật chính trong ảnh.
Thoáng cái đã hơn nửa tháng.
Doãn An Nhiên ngày nào cũng đếm lịch, tính ngày Chu Minh Nghĩa về. Chu Minh Nghĩa đang ở New York, đại diện cho Chứng khoán Vạn Khải đàm phán lần hai với Chứng khoán Vạn Đông.
Ông chủ của Chứng khoán Vạn Đông là Quách Vạn Đông, tuổi tác đã cao, đang định cư dài hạn tại New York, không còn đủ sức để nắm quyền. Tuy cái gốc năm xưa vẫn còn, nhưng Chứng khoán Vạn Đông đã xuất hiện những dấu hiệu thụt lùi, ông ta muốn nghỉ hưu nên định chuyển lại cổ phần. Đời thứ hai của Quách Thị có một nam một nữ. Con gái lớn Quách Nghi An chuyên về văn học, là một tiểu thư có tiếng, thật ra cũng có thể nói là không biết gì, nhưng không sao, bố cô ta là Quách Vạn Đông, vậy là đủ. Con trai Quách Nghi Toàn, một cậu ấm điển hình, vô công rồi nghề chỉ biết đua xe và phụ nữ, chuyên hẹn hò với mấy cô người mẫu nổi tiếng. Sự nghiệp mà Quách Vạn Đông vất vả gầy dựng, cả hai chỉ em đều không có ý định nối nghiệp.
Chu Minh Nghĩa dẫn theo cấp dưới cùng luật sư đại diện của Quách Thị và kiểm toán không ngừng bàn luận về vấn đề thu mua. Bên mua muốn mua lại với giá thấp nhất còn bên bán lại muốn bán ra với giá cao nhất, thời gian cứ thế mà bị kéo giãn.
Trong cuộc đàm phán, Vạn Khải phát hiện một việc, mấy năm gần đây có người cũng liên tục thu mua cổ phiếu của Vạn Đông.
- Chuyện này là thế nào, phải tìm hiểu cho rõ. – Sau khi biết tin, Lý Diên Niên dặn dò Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa không mấy bận tâm.
- Mấy năm nay, thành tích của Vạn Đông cũng không tệ, công ty vẫn có nhân tài, có người cho là có tiềm năng cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta sẽ có được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Vạn Đông, chắc chắn là cổ đông lớn nhất, ông không cần lo lắng.
- Ông ta đưa ra cái giá quá cao, khó mà chấp nhận được.
- Vẫn có cơ hội xoay chuyển, tôi tin có thể tranh thủ được một cái giá hợp lý. Vạn Đông vẫn còn tiếng tăm trên thị trường, cho dù chỉ là thương hiệu nhưng cũng rất có giá.
- Vì vậy tôi muốn thu mua, sáp nhập lại thì chúng ta sẽ là số một trong giới chứng khoán. – Lý Diên Niên lớn tiếng nói. – Lần thu mua này nhất định phải thành công.
Ban ngày Chu Minh Nghĩa phải họp, đồng thời theo dõi hướng đi của quỹ đầu tư, ngoài ra còn phải chú ý đến các tin tức chính và tình hình vật giá. Bách An Na và Lưu Ký đi theo Chu Minh Nghĩa đã nhiều năm, họ không hẹn mà cùng cảm giác rằng Chu Minh Nghĩa dường như đang chờ đợi điều gì đó. Trên mặt Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng là nụ cười nghề nghiệp nhàn nhạt khiến người ta khó đoán, không phải anh không có biểu cảm gì, nhưng tuyệt đối không ai có thể hiểu ẩn ý đằng sau nụ cười đó.
Sau khi buổi đàm phán kết thúc, Chu Minh Nghĩa làm chủ mời Quách Thị dùng bữa. Quách Vạn Đông viện cớ sức khỏe không cho phép, cử con cái đi thay. Chu Minh Nghĩa dư sức đối phó với chị em nhà này. Anh nhận ra ngay Quách Nghi An không phải không có ý gì với anh, nhưng Chu Minh Nghĩa đã khéo léo từ chối.
- Bạn gái anh Chu chắc là cô đơn lắm, anh bận rộn như vậy cơ mà, lúc nào cũng theo dõi sát sao sự lên xuống của thị trường, cô ấy có phàn nàn gì không? – Trong bữa ăn, Quách Nghi An lịch sư hỏi thăm.
Chu Minh Nghĩa cười trả lời:
- Người đó rất thông cảm cho tôi, cũng biết mấy năm nay tôi phải cố gắng phấn đấu. Hy vọng tương lai có nhiều thời gian để bên cạnh người đó.
Nghi An không phải không biết Chu Minh Nghĩa không có cô bạn gái thân mật nào, nghe anh trả lời như vậy, buồn vui lẫn lộn.
- Nói gì đi nữa, bây giờ cũng làm công cho người khác. Nêu tự mình làm chủ, thì sẽ là một khái niệm khác, vất vả một chút cũng không sao.
Chu Minh Nghĩa gật đầu nói:
- Đúng vậy, kẻ làm công sẽ vất vả hơn.
Nghi Toàn cười, so vai.
- Anh đâu phải kẻ làm công, anh là vua làm công rồi.
Nghi An trừng mắt nhìn cậu em.
Cuối cùng, bữa cơm cũng kết thúc, Chu Minh Nghĩa phụ trách đưa Nghi An về nhà.
- Ai cũng nói anh nhiều chiêu trò, nhưng tôi lại thấy không có gì đặc biệt.
Ngồi trên xe, có chút hơi men, Nghi An đột nhiên nói. Cô cứ nghĩ cô và anh sẽ còn tiết mục gì nữa, ví dụ như nghe nhạc, xem ca kịch hay cùng nhau uống cà phê chẳng hạn. Cô nghe nói Chu Minh Nghĩa rất biết cách sắp xếp các tiết mục vui chơi để cả chủ và khách đều hài lòng, cô muốn mượn cớ này để ở chung với anh thêm chút nữa, vậy mà sau khi kết thúc bữa cơm anh lại tỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Chu Minh Nghĩa có thể hiểu Nghi An. Là một tiểu thư xuất thân danh giá, sản nghiệp của bố cô ta không bao giờ xài hết, tìm người môn đăng hộ đối cũng là chuyện bình thường, nhưng tự cao tự đại như vậy lại chẳng phải người giàu nhất thế giới, muốn tìm một người chịu phục tùng cô ta cũng không phải dễ, rất nhiều đàn ông có tài đều mong muốn dựa vào thực lực của mình gầy dựng sự nghiệp. Nếu cô ta là đàn ông, còn có thể tìm đến rượu và phụ nữ, nhưng thân là phận gái, không thể phạm sai lầm được.
- Thật ra tôi là một người rất nhàm chán, tôi chỉ biết đến thị trường cổ phiếu, lấy việc phân tích chứng khoán làm niềm vui. – Chu Minh Nghĩa nói như đang giải thích.
- Nhưng tôi lại không nghe với như vậy.
- Rất nhiều người hiểu lầm về tôi.
- Bạn gái anh là người như thế nào? – Nghi An dứt khoát hỏi thẳng. Từ lâu cô đã nghe nói Chu Minh Nghĩa không có bạn gái nào thân thiết. Nếu thật sự có, vậy thì anh ta quả thật bảo vệ cô ấy quá kĩ, không để người khác quấy rầy.
- Người đó? – Khóe môi Chu Minh Nghĩa hiện lên ý cười. – Đó là một người rất bình thường, tính tình hơi ngang bướng, rất yên lặng cũng rất ngoan, hiểu tính chất công việc của tôi, chưa bao giờ có yêu cầu gì quá đáng, à, người đó nấu ăn rất ngon.
- Có phải người phương Đông không? Hoặc giả là con lai?
Chu Minh Nghĩa nhớ ra Doãn An Nhiên tóc đen, mắt đen, bất giác mỉm cười.
- Là người Hồng Kông giống tôi. Mắt người đó như một chú nai nhỏ, làm người ta có cảm giác muốn che chở yêu thương.
Nghi An nép vào ghế. Chưa một ai tả về cô như vậy khiến cô bất giác có chút ngưỡng mộ cô gái phương xa kia.
Thật ra, Chu Minh Nghĩa luôn đọc tin nhắn hàng ngày của Doãn An Nhiên, anh chỉ cố ý nhẫn nại không trả lời.
Cuối cùng, cuộc đàm phán cũng có tiến triển mang tính quyết định. Sau đó, Chu Minh Nghĩa lại bay đến Thụy Sĩ bàn công việc với một ngân hàng lớn.
Đợi lâu như vậy, Doãn An Nhiên chỉ nhận được một tin nhắn thoại, “Tôi đã đến Geneva – Thụy Sĩ an toàn.” Bất lực, Doãn An Nhiên chỉ biết trút hết cơn giận lên những cái gối trên sô-pha, hết đánh lại đấm rồi cắn.
Khi nào thì anh ta mới về đây? Doãn An Nhiên cảm giác nụ hôn chia tay đó hình như chỉ là một giấc mơ kỳ lạ. Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng, Chu Minh Nghĩa vẫn không thấy bóng dáng đâu. Doãn An Nhiên gọi đến Vạn Khải, thư ký chỉ nói anh Chu đi công tác chưa về. Doãn An Nhiên chợt nghĩ, có phải Chu Minh Nghĩa quyết định ở lại Thụy Sĩ không về nữa rồi.
Gần đây nhóm của Doãn An Nhiên đang phải săn tin về con trai một ông trùm bán lẻ đang theo đuổi một cô nghệ sĩ được biết đến với hình tượng Ngọc Nữ, luôn khẳng định mình chưa có người yêu, nhưng cánh phóng viên nhạy bén đã “ngửi thấy mùi” từ lâu. Cả nhóm đợi dưới lầu của Kha Khải Luân đã nhiều đêm mà không có thu hoạch gì. Sáng tinh mơ, đối tượng bị theo dõi vẫn không có bất cứ động thái nào.
- Phải kiên nhẫn, nhất định sẽ đợi được, tôi không tin họ không gặp nhau. – Lý Thắng Bình nói.
Vương Hiểu Phân vươn người.
- Cả người không duỗi ra được nữa, mệt quá.
Doãn An Nhiên nhìn ra cửa sổ, có nhóm khác đến thay ca, nhóm của họ có thể nghỉ ngơi một chút.
- Tôi mệt đến nỗi không thể về. – Lý Quyên thành thật.
- Đến chỗ tôi nghỉ ngơi một chút đi, tối còn ca trực nữa. – Doãn An Nhiên đề nghị, chỗ này cách đường Ninh Tĩnh không xa.
- Đúng rồi, chúng tôi vẫn chưa biết cậu ở đâu? – Lý Thắng Bình bật dậy khỏi lưng ghế.
- Sau khi mẹ tôi và bác Chu kết hôn, căn nhà cũ của chúng tôi không ở được nữa, giờ tôi đang ở chung với con trai bác ấy. – Vừa chỉ đường, Doãn An Nhiên vừa nói với những người khác.Xe dừng trước cao ốc Hoa Viên Hải Cảnh, ba người cùng ngước lên nhìn.
- A.
Ở thành phố tấc đất vàng này, giá đất Hồng Kông đắt đỏ nổi tiếng thế giới, được ở những nơi như thế này, sao có thể không làm người khác kinh ngạc được kia chứ? Bước vào nhà, ngồi xuống rồi mà Lý Thắng Bình vẫn chưa khép miệng lại được. Doãn An Nhiên đi lấy đồ ăn và thức uống. Ba người kia tham quan khắp căn nhà, cảm thán liên hồi.
Doãn An Nhiên đãi khách với sandwich đơn giản.
- Căn phòng nhỏ trong kia là của tôi, anh ta ở phòng lớn, phòng khách thì dùng chung. – Doãn An Nhiên đưa cả bọn vào phòng mình để họ tiếp tục tham quan.
Vương Hiểu Phân bỏ cả ăn, chỉ nằm bẹp xuống cửa sổ ngắm cảnh biển.
- Thì ra cái gọi là cảnh biển vô tận trên quảng cáo là như thế này.
- Cao ốc này nằm giữa núi, nhà lại ngay trên đỉnh, từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy mặt biển mênh ௱ôЛƓ và những hòn đảo nhỏ xíu, khung cảnh thật sự khiến người ta phải động lòng.
- An Nhiên, anh ta tốt với cậu quá. – Lý Thắng Bình ngưỡng mộ.
- Anh ta không phải anh tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống.
- Cũng coi như anh trai mà, có gì khác chứ. – Vương Hiểu Phân nói.
- Tôi chỉ là khách trọ mà thôi, khi nào tôi có thể tự mình thuê nhà dài hạn hoặc mua nhà, tôi sẽ dọn khỏi đây.
- Chỉ e là nhất thời thì không được. – Lý Quyên nói.
Giá nhà trong thành phố đắt đỏ ai mà không biết, với thu nhập của tầng lớp bình dân như họ quả thật không dễ dàng.
- Vì vậy mới phải cố gắng chứ. – Doãn An Nhiên nói.
Ăn no, mọi người đều có vẻ mệt mỏi, Doãn An Nhiên nhường phòng lại cho phụ nữ, cậu và Lý Thắng Bình chiếm dụng sô-pha trong phòng khách. Không biết đã ngủ bao lâu, đang mê man thì nghĩ đến nghĩ đến công việc tối nay, Doãn An Nhiên ngồi bật dậy, sau đó vội vàng gọi các đồng nghiệp, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng. Ai nấy vươn vai duỗi người.
- Ngủ ngon quá.
Vương Hiểu Phân đứng trước tấm cửa sổ dài trong phòng khách, thở dài.
- Thật không muốn rời khỏi đây.
- Sao có thể được chứ. – Lý Thắng Bình cười và nói.
- Nếu tôi là Doãn An Nhiên thì tốt biết mấy, tôi không cần phải đi nữa. – Vương Hiểu Phân quay đầu lại. – Vì khung cửa sổ này thì cũng đáng, nếu tôi là An Nhiên, tôi sống ૮ɦếƭ cũng không rời khỏi đây, anh ta có đuổi tôi cũng không đi.
Lý Thắng Bình cười ha hả. Lý Quyên nhỏ nhẹ:
- Cười cái gì, không ai giống ai cả. Nếu đổi là anh hay tôi, có cố gắng cũng không có được tầng lầu như thế này, huống hồ người ta còn có những cái khác, Hiểu Phân có suy nghĩ này có gì sai kia chứ.
Vương Hiểu Phân có chút nuối tiếc:
- Chỉ tiếc An Nhiên là đàn ông, nếu như là phụ nữ thì sẽ bám lấy Chu Minh Nghĩa không buông.
Doãn An Nhiên cười gượng gạo.
- Ê, cô nói cái gì.
- Cậu giàu có rồi, còn có thể chăm lo cho chị em gái chúng tôi, để Chu Minh Nghĩa chỉ cách mua bán cổ phiếu, vậy thì chúng tôi không phải lo cơm ăn áo mặc nữa. – Lý Quyên đáp lại.
- Mấy cô càng nói càng quá đáng.
- Chỉ là nói giỡn chút thôi mà. – Hai cô gái cùng phá lên cười.
Tuy không muốn rời khỏi đây nhưng rốt cuộc vẫn phải đi, tiếp tục canh dưới lầu người khác. Lúc Lý Thắng Bình lái xe đến, cả con phố gần như đậu đầy hết cả xe, anh ta đành phải đậu xe trong bãi xe trước ngõ. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên làm người đi thường, từ từ tiến lại gần, vừa đi vừa chú ý tình hình.
Không biết đợi bao lâu, trời đã tối mịt rồi, Doãn An Nhiên cũng xuống xe, muốn để đôi chân tê nhức được thoải mái một chút. Đột nhiên, cậu phát hiện cách đó không xa có người bước xuống từ chiếc RV, sau đó lại thêm một người khác, một nam một nữ, cô gái đội chiếc mũ rộng vành. Doãn An Nhiên tinh mắt phát hiện đó là nhân vật chính trong tin đồn. Thì ra chàng trai đã đưa cô gái về nhà nhưng không xuống xe, ngồi đợi cho đêm vắng. Doãn An Nhiên lấy chiếc máy ảnh nhỏ xíu chụp cảnh hai người nắm tay và hôn nhau.
Đột nhiên, trong xe lại có người bước xuống, hối hả chạy về hướng Doãn An Nhiên. Bị phát hiện, cậu quay người bỏ chạy, sau lưng là tiếng bước chân dồn dập. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên thấy xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến giúp cậu. Chạy gần đến cửa xe, Doãn An Nhiên bị ai đó giật mạnh lấy áo, chân đứng không vững ngã lăn ra đất, rồi mau chóng bị người khác không chế. Xem ra bên cạnh anh công tử kia không chỉ có một người, đương nhiên, công ty quản lý của Kha Khải Luân cũng cho người bảo vệ cô ta.
Hai bên xảy ra xô xát, tranh giành một chiếc máy ảnh. Trong cảnh hỗn loạn đó. Lý Thắng Bình xông lên giất lấy máy ảnh rồi chui vào trong xe, rồ ga biến mất, dẫn cả bọn về đồn.
- Tôi sẽ kiện mấy người. – Có người hét vào mặt Doãn An Nhiên.
Áo sơ mi của Doãn An Nhiên đã bị xé rách trong lúc giành giật, lại bị ngã một cú thật mạnh, giờ cả đầu gối đau không tả nổi.
Xem ra tối nay phải qua đêm trong sở cảnh sát rồi, bản thân Doãn An Nhiên thì không sợ, cậu đã có tâm lý chuẩn bị từ lâu. Chuyện này cũng không phải mới lần một lần hai. Tòa soạn mời luật sư về cũng chỉ để giải quyết những vấn đề này, nhưng ông ta sẽ không đến sở cảnh sát trong đêm hôm khuya khoắt như vậy. Lần này còn có liên quan đến hai đồng nghiệp nữ, Doãn An Nhiên không nhẫn tâm. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng phụ nữ phải qua đêm trong sở cảnh sát nếu bị đồn ra ngoài cũng không hay. Đột nhiên, Doãn An Nhiên nghĩ đến Kim Tắc Thái, cậu có cách liên lạc với anh ta.
Kim Tắc Thái vội đến trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Đương nhiên, đối phương cũng có mời luật sư đến. Hai bên vừa gặp nhau, luật sư đối phương lập tức biến sắc.
- Tắc Thái, sao lại là anh?
Kim Tắc Thái kéo luật sư đối phương qua một bên nói nhỏ. Doãn An Nhiên biết, anh ta đang nhắc đến Chu Minh Nghĩa. Sắc mặt anh luật sư kia biến đổi liên tục như đèn giao thông.
- Hiểu lầm, hiểu lầm. – Anh luật sư họ Lưu kia lặp đi lặp lại, giải thích với cảnh sát. – Chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Sau đó, không biết anh ta nói gì với đám người của anh công tử kia và người của công ty quản lý mà họ cùng nhìn về hướng của Doãn An Nhiên. Sau khi luật sư làm xong thủ tục, mọi người rời khỏi đồn cảnh sát. Đối phương không còn la lối xúc phạm hay đe dọa mà chỉ im lặng rời khỏi đó, luật sư Lưu cố bắt tay Kim Tắc Thái. Nhìn hai nữ đồng nghiệp lên taxi về nhà, Doãn An Nhiên mới yên tâm.
- Cậu có cần đi khám bác sĩ không? – Kim Tắc Thái hỏi Doãn An Nhiên, nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng tả tơi của cậu.
- Không cần, chỉ là viết thương nhỏ ngoài da thôi, cám ơn anh đã đến.
Kim Tắc Thái xua tay.
- Đừng khách sáo, để tôi đưa cậu về.
Doãn An Nhiên vội vàng từ chối.
- Cảm ơn, không cần đâu, khuya như vậy còn phiền anh đến đây một chuyến, thật sự rất xin lỗi, tôi tự về được rồi.
Kim Tắc Thái không nói gì thêm, lên xe quay về nhà. Doãn An Nhiên gọi một chiếc taxi.
Vừa vào cửa, cậu liền thất có cảm giác rất thân thuộc. Chu Minh Nghĩ từ phòng sách bước ra, nhìn Doãn An Nhiên từ đầu đến chân. Thấy mái tóc rối bù, chiếc áo sơ mi rách rưới, quần bám đầy bụi của cậu, Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Cậu định chào đón anh bằng bộ dạng này sao? Kinh ngạc thật đó.
Gặp lại gương mặt quen thuộc, hình dáng, đôi mắt, nụ cười, giọng nói của, giờ anh đang đứng trước mặt chứ không phải cách một đại dương xa xăm, Doãn An Nhiên không còn khống chế nổi cảm xúc của mình mà sà vào lòng Chu Minh Nghĩa, ôm chặt lấy anh. Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên, xoa tóc cậu, nói nhỏ bên tai cậu:
- … Nhớ anh không?
Doãn An Nhiên cố sức gật đầu trong lòng Chu Minh Nghĩa, đúng là cậu rất nhớ anh. Chu Minh Nghĩa buông Doãn An Nhiên ra, nói:
- Đi tắm thay bộ đồ này ra trước được không?
Doãn An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.