Đứng dưới ánh mặt trời, lại ngước đầu lên nhìn logo Chứng khoán Vạn Khải, Doãn An Nhiên thầm ngưỡng mộ. Chu Minh Nghĩa thành công như vậy, được người ta tôn trọng, thân là đàn ông, thật đáng để tự hào.
Hàng tá cô bám dính lấy Doãn An Nhiên.
- Giới thiệu anh ta cho chúng tôi làm quen được không?
Doãn An Nhiên tuyệt nhiên từ chối.
- Không.
- Tại sao? Xin anh đó, giới thiệu chút đi mà, có thể hẹn anh ta ra ngoài chơi được không?
- Anh ta bận lắm, vả lại anh ta chỉ làm quen với nhân viên cấp cao trong ngân hàng mà thôi. – Nghĩ tới những gì mà trong lúc vô tình nghe thấy, Doãn An Nhiên lặp lại đúng y.
Ngẩng cao đầu, Doãn An Nhiên và Lý Thắng Bình cùng Vương Hiểu Phân bỏ đi, để lại đám người kia đứng ngẩn ngơ dưới cái nắng ngoài trời.
- Nói, rốt cuộc là có chuyện gì? - Ở phòng trà, Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên hỏi. – Cậu nói cho rõ ràng đi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
- Đau, đau, đau quá. – Doãn An Nhiên giãy giụa.
- Nói mau, tôi sốt ruột muốn ૮ɦếƭ đây. – Vương Hiểu Phân hỏi.
- Anh ta, anh ta là con trai đối tượng tái giá của mẹ tôi. – Doãn An Nhiên nói một hơi.
Lý Thắng Bình phải tiêu hóa câu nói của cậu.
- Cũng có nghĩa là người bác Đổng lấy chính là bố của Chu Minh Nghĩa. Tôi nhớ ra rồi, cậu từng nói, đối tượng tái giá của mẹ anh có một người con trai.
- Đúng, chính là anh ta. Tôi cũng không ngờ đó là anh ta, thật đó. – Doãn An Nhiên thẳng thắn.
- Vậy hai người là anh em rồi. – Vương Hiểu Phân nói bằng giọng ngưỡng một.
- Đúng.
- Ôi, dào được mỏ vàng rồi. – Lý Thắng Bình kêu lên.
- Nhỏ tiếng một chút, tôi không muốn người khác biết.
- Tại sao?
Doãn An Nhiên cười gượng gao.
- Tôi và anh ta chẳng có quan hệ máu mủ gì. Tôi họ Doãn anh ta họ Chu, nước giếng không phạm nước sông. Có gì đáng để nói chứ.
- Nhưng coi anh ta thân thiết với cậu chưa kìa.
- Cái đó gọi là lịch sự, tôi đâu thể được nước lấn tới.
- Làm sao anh ta biết tôi là đồng nghiệp của cậu chứ?
- Tôi không biết. Tôi chưa từng nói. Thì đã nói anh ta rất biết nhìn người mà, quan sát và lắng nghe, tôi nghĩ anh ta sẽ nhận ra ngay.
- Lợi hại!
Lý Thắng Bình kẹp cổ Doãn An Nhiên.
- Sau này không thể đắc tội cậu được rồi.
- Không có chuyện đó đâu. Đúng rồi, hai người tuyệt đối không được để người khác biết đó. Hiểu chưa? Tuyệt đối không được nói ra đó. – Doãn An Nhiên dặn kĩ hai đồng nghiệp, chỉ thiếu điều bắt họ phải thề mới thôi.
- Yên tâm, yên tâm đi.
Chu Minh Nghĩa chuẩn bị ra về, Bách An Na nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
- Hôm nay anh Doãn đến… – Chỉ cần nói một nữa, ông chủ nhất định sẽ hiểu.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Tuổi trẻ hiếu thắng. – Chỉ cần nhìn sơ qua là anh hiểu ngay.
- Sau này…
- Không sau, An Nhiên không phải trẻ con. – Chu Minh Nghĩa tin Doãn An Nhiên là người hiểu chuyện, anh rất yên tâm về cậu.
Tối, Doãn An Nhiên chần chừ trước cửa phòng sách của Chu Minh Nghĩa.
- Sao vậu? – Chu Minh Nghĩa ngước qua máy tính trước mặt.
- Hôm nay, chuyện đó, tôi… – Doãn An Nhiên vặn vẹo mấy ngón tay, trề môi, chau mày, không biết nên nói gì. Cậu còn kiên quyết không được công khai mối quan hệ này, kết quả chính cậu dẫn cả đám người đến quấy rầy văn phòng người khác.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Phân tích của anh có giúp ích gì cho cậu không?
Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn.
- Này!
Chu Minh Nghĩa xua tay.
- Không cần để trong lòng đâu, có thời gian thì ghé uống trà, trà chiều ở công ty anh rất nổi tiếng.
- Anh… anh không tức giận sao?
- Tại sao anh phải tức giận?
- Tôi đã làm phiền đến anh, thời gian của anh quý giá như vậy mà.
Chu Minh Nghĩa ngửa cổ cười.
- Anh nhớ anh từng nói đã không còn làm công việc tính thời gian để thu phí nữa rồi mà.
Doãn An Nhiên càng thấy bất mãn.
- Này, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, tôi đang xin lỗi anh mà.
Chu Minh Nghĩa cười. Anh biết hành động hôm nay của Doãn An Nhiên không phải cố ý. Chu Minh Nghĩa nghĩ một hồi rồi nói:
- Giúp anh rót ly nước.
Không lâu sau, Doãn An Nhiên bưng nước lên. Chu Minh Nghĩa đón lấy, đưa tay xoa mái tóc đen mượt như tơ của cậu.
- Khuya rồi, ngủ đi.
Doãn An Nhiên thấy vậy liền biết anh đã hoàn toàn hiểu cho cậu rồi, yên tâm gật đầu, ngoan ngoãn như một chú mèo rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng Doãn An Nhiên, đôi mắt Chu Minh Nghĩa ánh lên từng tia sáng.
Cuối tuần, Doãn An Nhiên phải chạy “sô”, chụp hình cho buổi quảng bá nhãn hiệu do một ngôi sao làm người đại diện, chen chúc với rất nhiều đồng nghiệp khác. Hội trường cực kỳ huyên náo, ồn đến mức khiến cậu thấy nhức đầu, chỉ muốn về với khung cửa sổ, với tấm rèm dài chạm đất hướng ra biển. Chụp hình xong, cậu lại vội vàng quay về công ty chế tác, hỗ trợ công tác làm mẫu, đặt tiêu đề sau khi kết thúc công việc cũng đã quá trưa. Doãn An Nhiên lê cơ thể mệt mỏi quay về Hoa Viên Hải Cảnh.
Vừa vào cửa, Doãn An Nhiên liền nhận ra một nhóm người đang họp trong phòng đọc sách. Cậu thầm nghĩ Chu Minh Nghĩa đúng là sức trâu, ngay cả cuối tuần cũng không bỏ qua, tất cả tổ viên đều đến họp với anh.
- Về rồi à? – Chu Minh Nghĩa nghe tiếng động, chưa thấy người đã lên tiếng chào hỏi.
Doãn An Nhiên trả lời lại, biết họ đều đang bàn chuyện công việc nên không dám làm phiền. Cậu về phòng nghỉ ngơi, leo lên giường ngắm biển, tâm trạng phiền muộn mau chóng lắng xuống.
Những người tham gia cuộc họp hết sức nghiêm túc, không có chút động tĩnh gì.
Doãn An Nhiên bất giác nghĩ đến câu nói của ông chủ công ty, trong thành phố này có một đặc điểm rất lớn, chính là một khi hai cánh cửa lớn của phòng họp đóng lại, cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng, sóng thần hay lở núi, cuộc họp cũng nhất định phải tiến hành cho xong.
Sắc trời từ từ chuyển sang màu đen, nhóm người trong phòng mới bước ra. Cả đội kéo nhau ra phòng khách. Lần này chỉ toàn nam chưa không có nữ. Doãn An Nhiên tự giác bước ra chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người. Chu Minh Nghĩa giới thiệu ngắn gọn:
- Đây là em trai tôi, Doãn An Nhiên. Đây là luật sư của tôi, Kim Tắc Thái, Lỗ Hựu An, kiểm toán Sầm Chính, Lý Ngạn Nam, còn đây là Vương Chấn Hồng và Triệu kỳ.
Những người khác dường như đều đã biết quan hệ giữa hai người, lục tục chào hỏi Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên đứng nhìn.
- Tổ này khác với tổ lần trước.
Mọi người cùng cười ồ lên, Kim Tắc Thái nói:
- Tổ lần trước là người của Vạn Khải, còn chúng tôi là nhân viên của Chu Minh Nghĩa. – Nói rồi liếc mắt về phía anh. – Ha, ông chủ Chu.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Họ đều là bạn thời phổ thông và đại học của anh.
Doãn An Nhiên có chút kinh ngạc, bản thân Chu Minh Nghĩa là người có chuyên môn, vậy mà anh ta còn cần nhiều người có chuyên môn khác trợ giúp công việc.
- Cậu Doãn, đi, cùng ăn cơm nào. – Kim Tắc Thái nhiệt tình khoác vai Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên vội vàng thoát ra, xua tay.
- Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền các anh.
- Khách sao làm gì, cậu cũng cần ăn cơm mà, đi chung đi.
Doãn An Nhiên cảm thấy họ đều là những người hết sức thoải mái. Đương nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Chu Minh Nghĩa rộng lượng hào phóng, bạn của anh chắc chắn cũng có chung tính cách này. Chu Minh Nghĩa tay cầm áo khoác.
- An Nhiên, cùng đi đi.
- Ừm.
Do là bạn bè quen biết đã nhiều năm nên trên bàn ăn ai nấy đều thoải mái, cười nói vui vẻ. Doãn An Nhiên yên lặng ngồi một góc, không xen vào, lặng lẽ ngồi ăn. Chu Minh Nghĩa hình như trông thấy gì đó, liền gọi phục vụ rồi dặn dò mấy câu.
- Ê, ngồi bên kia có phải Mã Thanh Nghi của ngân hàng Phong Diệp không? – Kim Tắc Thái nói với mọi người.
- Đúng vậy.
- Minh Nghĩa không qua đó chào hỏi sao?
Chu Minh Nghĩa cười điềm đạm.
- Người ta năm chị em ngồi đó, chắc chắn là nói chuyện riêng tư rồi, đừng qua làm phiền họ.
- Không biết mấy quý cô đó nói với nhau những gì? – Có người cười nói.
- Thì cũng giống chúng ta thôi.
- Ai nói, chúng ta bàn về phụ nữ, còn họ bàn về đàn ông.
Thái độ người nói rất thoải mái, Doãn An Nhiên hoàn toàn không có cảm giác dung tục khi họ nói về vấn đề này. Cậu lén nhìn sang bàn ở đằng xa, đó là năm cô gái ăn mặc thời trang, xem ra là nhân viên cao cấp trong công ty lớn, ăn mặc thoải mái theo đúng vị nghề nghiệp, cách trang điểm nhẹ nhàng, tai, cổ và các ngón tay lấp lánh ánh kim cương. Lát sau, bàn bên đó chuẩn bị thanh toán, phục vụ viên đi đến nói vài câu, các cô gái đồng loạt hướng sang bên này.
Một cô gái cao ráo bỏ lại cả bàn, thướt tha bước đến khoảng cách còn xa nhưng mùi hương hoa lài đã bay đến trước. Cô gái đến bên Chu Minh Nghĩa, nhìn thấy cô, anh đang định đứng dậy theo phép lịch sự, bàn tay tho dài đã đặt lên vai anh ngăn lại, tỏ ý nói anh không cần khách sáo.
- Minh Nghĩa, cảm ơn anh.
- Không có gì.
Doãn An Nhiên đột nhiên hiểu ra, bàn bên kia là do Chu Minh Nghĩa thanh toán. Những người khác cũng chào hỏi mỹ nhân chân dài này. Cô gái lịch sự đáp lại, rồi dịu dàng nói với Chu Minh Nghĩa.
- Hoa anh tặng tôi đều đã nhận được rồi, nhưng lại không nhận được điện thoại của anh. – Thái độ ôn hòa mang chút hờn dỗi.
Chu Minh Nghĩa cười vá nói:
- Gần đây tôi không có thời gian.
- Anh lúc nào cũng chỉ có câu đó.
Sầm Chính giơ tay nói:
- Thanh Nghi, tôi có thể làm chứng, Minh Nghĩa đi chung với tôi đó.
Mọi người cười ồ lên. Mã Thanh Nghi cười nói:
- Phải, anh ấy cố ý tránh tôi, để đi chung với anh.
Bàn tay vuốt nhẹ trên vai Chu Minh Nghĩa, Mã Thanh Nghi lại nói:
- Nếu có thời gian, hãy gọi cho tôi.
- Được.
Cô gái yểu điệu bước đi. Mùi hương vẫn còn vương vấn chưa phai. Kim Tắc Thái cười:
- Cậu đúng là có diễm phúc.
- Đây đâu được coi là phúc chứ. – Triệu Kỳ cười, lắc đầu.
- Cô Mã hành xử rất có chừng mực. Nếu đeo bám thái quá, Minh Nghĩa sẽ chịu không nổi.
- Nói trắng ra thì vẫn là Minh Nghĩa không có thời gian riêng, thời gian của cậu ta dồn hết vào công việc.
Lý Ngạn Nam cười nói:
- Tôi luôn khâm phục cách thức ngoại giao mềm dẻo của Chu Minh Nghĩa, bất luận quen bao nhiêu cô gái, tất cả đều coi anh là trung tâm, bán kính là một cánh tay, nhưng không một ai đi thêm được bước nào.
Chu Minh Nghĩa cũng cười.
- Tôi coi họ là những người bạn.
- Mã Thanh nghi rất thông minh, cô ta không hề giới thiệu Chu Minh Nghĩa với bạn cùng phái của mình.
- Hơ, vậy có là gì chứ.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười xoa trán.
- Đâu phải các cậu không biết, trong vòng năm đến bảy năm tới, tôi sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này.
- Thử hẹn hò yêu đương cũng không hẳn là không được.
Kim Tắc Thái cười xòa.
- Không phải Minh Nghĩa không muốn yêu đương, nhưng mấy cô kia luôn coi cậu ta là mãnh thú, nghĩ đủ mọi cách để săn bắt, như vậy thì ai mà chịu nổi chứ.
- Đúng đó, rồi lại nói chúng ta chỉ chuyên tâm đến sự nghiệp mà không ở bên cạnh người yêu, rồi lại chê sự nghiệp của chúng ta không vững vàng, không kiếm được nhiều tiền, đúng là đủ mọi rắc rối.
- Phụ nữ. – Đây là kết luận được đưa ra trên bàn ăn.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên về nhà. Nằm trên giường, Doãn An Nhiên không chợp mắt được, bình thường hễ đặt lưng xuống là cậu ngủ say đến không biết gì, tối nay đặc biệt kỳ lạ, trong đầu Doãn An Nhiên chỉ có cảnh bàn tay thon dài của cô gái vuốt qua vai Chu Minh Nghĩa, điều này khiến cậu thấy khó chịu. Cậu ghét hành động đó. Không ngủ được, Doãn An Nhiên dậy lấy nước uống. Thấy phòng sách của Chu Minh Nghĩa vẫn sáng đèn, cậu nhẹ nhàng bước qua, nhìn Chu Minh Nghĩa đang ngồi trước cửa sổ trong phòng, một tay cầm ly rượu, tay kia cầm điếu thuốc, cúi đầu tựa như đang trầm tư suy nghĩ.
Doãn An Nhiên phát hiện nếu Chu Minh Nghĩa hút thuốc, nhất định là anh cảm thấy áp lực rất lớn, hoặc lúc này anh đang thấy phiền não. Theo bản năng, cậu muốn an ủi Chu Minh Nghĩa.
- Sao cậu vẫn chưa ngủ? Chu Minh Nghĩa đột nhiên mở miệng.
- Anh cũng như vậy thôi.
Đã thân thiết hơn nên Doãn An Nhiên mới can đảm bước vào. Doãn An Nhiên nghĩ, cậu có thể là một trong số ít người không có quan hệ công việc với anh mà được đi vào phòng sách này.
- Công việc khó giải quyết sao?
Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
- Vậy tại sao anh lại hút thuốc?
Chu Minh Nghĩa ngoảnh mặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Doãn An Nhiên, nét mặt bình tĩnh.
- Không hoàn toàn là vì công việc.
- Tiếc là tôi không thể giúp được gì cho anh. – Doãn An Nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc.
Chu Minh Nghĩa cười, lắc đầu.
- Không, cậu sẽ không muốn vào làm chung ngành với anh đâu.
- Biết đâu tôi làm tốt hơn anh. – Doãn An Nhiên ngẩng mặt nói, rồi phì cười. – Đó là chuyện không thể nào.
- Không, An Nhiên, cậu có ưu điểm của mình.
- Phải, tôi chưa bao giờ chụp lung tung, tôi chỉ chụp những gì chính mắt tôi trông thấy, tôi không bao giờ chỉnh sửa hình ảnh của người khác.
- Anh tin là vậy.
Thấy gương mặt điển trai của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên đột ngột hỏi:
- Này, có ai nói anh rất đẹp trai không?
- Có, từ nhỏ đến lớn đều có người nói như vậy.
Doãn An Nhiên cố ý trề môi.
- Tôi không tin.
Thật ra trong lòng cậu hoàn toàn tin vào điều đó, vẻ đẹp của Chu Minh Nghĩa ai cũng phải công nhận.
- Nhất là sau khi anh thành công trong sự nghiệp, lại càng nhiều người nói hơn. – Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên từ đầu đến chân. – Còn cậu, có ai nói với cậu điều đó không?
- Có, cũng không ít đâu.
- Các chị khóa trên và các em khóa dưới đúng không?
- Đúng.
- Sau khi bước vào xã hội, thước đo cũng có sự thay đổi, họ sẽ đánh giá chúng ta từ một góc độ khác.
- Tôi và anh? – Doãn An Nhiên không muốn so sánh với Chu Minh Nghĩa.
- Không, đàn ông cơ. – Chu Minh Nghĩa đột nhiên nở nụ cười. – Cậu có được tính là đàn ông không? Cậu còn là một cậu nhóc.
Doãn An Nhiên thấy bất mãn.
- Tôi đã hai mươi bốn rồi, sao còn là cậu nhóc được chứ. – Vừa nói vừa giơ tay lên như khoe cơ bắp.
Hành động có hơi ấu trĩ của Doãn An Nhiên khiến Chu Minh Nghĩa ngước mặt cười không ngớt.
- Đúng, tôi không thể so sánh với anh được, anh đứng quá cao.
- Rồi sẽ có ngày cậu cũng lớn lên. Nhưng phải trả giá rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, có máu, mồ hôi và nước mắt. – Giọng nói Chu Minh Nghĩa trở nên thâm trầm.
- Anh có bao giờ khóc không?
- Đương nhiên.
- Khi nào? Tại sao? – Doãn An Nhiên tò mò hỏi.
Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu nhìn Doãn An Nhiên, đôi mắt tròn vo đen láy đang nhìn anh.
- Sao? Muốn săn tin độc quyển hả?
Doãn An Nhiên trợn mắt.
- Anh?
Chu Minh Nghĩa bước đến gần, mặt hai người chỉ cách nhau ba centimet.
- Cậu nghĩ là anh sẽ nói cho cậu biết sao?
Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Doãn An Nhiên, thanh âm thấp khàn vang bên tai, sự quyến rũ trong âm sắc khó mà diễn tả được. Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên chạy mất, chỉ để lại một câu:
- Đáng ghét!