Chu Minh Nghĩa mở nửa cánh cửa sổ lớn trong phòng sách cho thoáng, vừa uống nước vừa ngồi trước máy tính trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Nghĩ một hồi, anh đưa tay lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra. Tiếng bật lửa vang lên, anh hút một vài hơi, kê khuỷu tay ra sau ghế, lại bắt đầu trầm tư.
Doãn An Nhiên đứng trước cửa phòng nhìn Chu Minh Nghĩa hồi lâu, ánh đèn chiếu sáng nửa gương mặt góc cạnh cương nghị, như một bức tượng điêu khắc, điếu thuốc giữa hai ngón tay càng làm tăng vẻ nam tính của anh. Tuy chỉ mới ba mươi mốt tuổi, vẻ ngoài cũng rất trẻ trung, nhưng Chu Minh Nghĩa đã là người đàn ông trưởng thành đúng nghĩa, một trụ cột tinh anh của xã hội. Hình như cảm giác được gì đó, Chu Minh Nghĩa quay đầu về hướng Doãn An Nhiên. Ánh mắt sâu thẳm màu nâu trong như thủy tinh khói tan chảy, sáng lấp lánh, sâu tựa biển, tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả, nhìn thấy cả tâm hồn người.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên như trúng phải bùa ngải, đứng im như trời trồng.
- Có chuyện gì sao?
- Anh hút thuốc à? – Doãn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa xưa nay rất chú ý chuyện bảo vệ môi trường.
Nhìn tay phải của mình, Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Thi thoảng. Sao thế?
Doãn An Nhiên như choàng tỉnh, huơ huơ đôi dép bệt trong tay. Chu Minh Nghĩa cũng như chợt tỉnh cúi đầu nhìn lại mình.
- À, chỉ nhớ nhắc họ đổi giày, bản thân mình lại quên khuấy đi.
Doãn An Nhiên bước vào phòng, ngồi xổm dưới chân Chu Minh Nghĩa, giúp anh thay đôi giày da đang mang, rồi đi đôi dép bệt vào, sau đó mang theo giày da rời khỏi phòng. Chu Minh Nghĩa nhìn xuống đôi chân vừa được thay mới, nét mặt ngẫm nghĩ, phải một hồi lâu mới lấy lại cảm xúc làm việc.
Cuối tuần, Chu Minh Nghĩa sắp xếp một bữa tiệc nhỏ dành cho tổ mình. Cả nhóm tạm quên công việc đang làm, cùng ngồi ăn uống trò chuyện trong gian phòng của nhà hàng, không khí cực kỳ vui vẻ. Tàn tiệc, Chu Minh Nghĩa còn đặc biệt chuẩn bị những món quà nhỏ dành tặng những nhân viên vất vả trong thời gian gầy đây. Ngồi trên chiếc xe đưa đón được chuẩn bị sẳn, Khải Mễ nói với Tiểu Tô:
- Nếu làm việc cực khổ mà nhận được phần thưởng như vậy, có mệt hơn cũng đáng.
- Anh Chu có bạn gái chưa? Anh ấy chu đáo như vậy, ai được làm bạn gái anh ta đúng là co phước.
- Còn thu nhập của anh ấy nữa chứ, đúng là văn võ song toàn.
Bách An Na nhẹ giọng nói với các đồng nghiệp nữ:
- Anh ấy rất giữ khoảng cách trong quan hệ ngoại giao với các quản lý cấp cao của ngân hàng lớn.
- Anh ấy chắc chắn ứng xử rất chuẩn mực.
- Nói đúng ra thì anh ấy thật sự đặt hết tâmrí vào công việc, thật sự không có thời gian ở bên bạn gái. – Bách An Na dùng hai lần “thật sự” để nhấn mạnh tính chân thật của câu nói.
- Chính vì vậy mới hấp dẫn chứ, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không để tâm, đàn ông là phải có chí làm ăn.
Tiểu Tô nửa tỉnh nửa say cười khúc khích.
- Tôi còn tưởng em trai anh ta là vợ anh ta nữa kìa.
Bách An Na đẩy nhẹ Tiểu Tô.
- Đừng ăn nói lung tung, nói sau lưng ông chủ là đã sai rồi.
- Thật ra cũng rất xứng đôi mà, cậu em đó đúng là đẹp trai, lại rất dễ thương.
- Được rồi được rồi, đừng nhắc nữa.
Doãn An Nhiên cũng có kế hoạch riêng. Đến kỳ nghỉ của mình, Lý Thắng Bình hẹn cậu đi hát karaoke, còn có các đồng nghiệp khác và bạn bè của họ. Một nhóm thanh niên hát hò nhảy múa tưng bừng trong phòng. Trong đó có một người có vẻ giàu có, mắt cao tận trán, nói chuyện hành sự đều không coi ai ra gì. Bởi vì anh ta là người trả tiền nên những người khác cũng không nói gì.
Doãn An Nhiên âm thầm quan sát, tự nhiên thấy tức giận. Có gì ghê gớm chứ, nếu đổi lại là Chu Minh Nghĩa, không biết mọi người sẽ vui vẻ đến cỡ nào. Một trong những đặc điểm lớn nhất của Chu Minh Nghĩa chính là bất kể ai trả tiền, trong cuộc vui chủ khách như nhau, chi và nhận đều chơi hết mình, không ai bận tâm ai là người mói hầu bao.
Giữa cuộc trò chuyện, vị công tử nhà giàu khi lại khoe khoang.
- Nhà tôi ở khu Tây thành phố, lầu hai mươi bảy, tầm nhìn rất tốt.
- Vậy chắc là rất đắt.
- Bình thường thôi, chỉ hai mươi mấy triệu. – Nét mặt người nói cực kỳ kiêu ngạo.
Doãn An Nhiên nghĩ, chỉ hai mươi mấy triệu thôi mà, có gì đáng đem ra nói chứ, một căn biệt thự ở khu Bán Sơn và vịnh Nước Cạn đều đến hàng trăm triệu. Lý Thắng Bình có chút bất mãn, xì xầm với Doãn An Nhiên:
- Có gì chứ, hai mươi mấy triệu thì làm gì có biển mà ngắm.
Doãn An Nhiên bất giác nghĩ ngợi, trong nhà Chu Minh Nghĩa, cả nhà bếp, phòng tắm đều có thể nhìn thấy biển.
Lý Thắng Bình rất có thiện cảm với một cô gái trong số các cô mà cậu công tử kia dẫn theo, nên bắt chuyện không ngừng nghỉ. Tuy có người đẹp bên cạnh, nhưng cậu công tử kia hình như chút bất mãn với hành động của Lý Thắng Bình, có vẻ đang ghen, nói một hồi giọng điệu của cậu ta có chút nóng nảy. Nói sâu vào đề tài vừa được nhắc đến, cậu công tử kia chỉ trích một câu:
- Tầng lớp bình dân các anh thì biết cái gì?
- Tầng lớp bình dân thì sau chứ? – Vương Hiểu Phân nhịn không được nên lên tiếng bênh vực Lý Thắng Bình.
Doãn An Nhiên cũng nổi nóng trước lời ăn tiếng nói của cậu công tử kia, cậu tức đến đỏ hết cả mặt.
- Các người không biết cái gì hết, các người không có bác sĩ riêng, không có luật sư riêng, không biết ra biển chơi, chỉ biết ngâm mình trong vịnh Nước Cạn mà thôi.
Cậu công tử kia lại nói:
- Chứng khoán thành phố này mới là đặc sản, chứ không phải hải sản đâu.
Lý Thắng Bình bị chọc giận, đỏ mặt tía tai, mấy người bạn đi chung cũng có chút bất mãn. Doãn An Nhiên tuổi trẻ háo thắng, muốn ra mặt dùm bạn.
- Chúng tôi không biết cách chơi, nhưng đầu tư kinh doanh thì có biết đôi chút.
Cậu công tư kia trợn mắt.
- Tiền thì không có mà muốn đầu tư, đầu tư cái đầu cậu đó, một cơn sóng đến là cậu sẽ mất sạch.
- Ít tiền có cách của ít tiền, chỉ cần mua được quỹ đáng tin thì sẽ thu được lợi ích ổn đỉnh. – Doãn An Nhiên nói lại câu nói của Chu Minh Nghĩa.
- Ha, vậy cố vấn đầu tư của cậu là ai? – Cậu công tử kia khinh thường hỏi.
Doãn An Nhiên chỉ đợi mỗi câu này, cậu ưỡn thẳng người trả lời:
- Chu Minh Nghĩa.
Nghe đến cái tên này, cậu công tử kia giật nảy mình.
- Cái gì?
- Chu Minh Nghĩa, anh nghe qua chưa?
Cậu công tử kia ngồi dậy.
- Lừa ai chứ! Chu Minh Nghĩa, mặt mũi Chu Minh Nghĩa ra sao cậu có biết không? Anh ta chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn chụp hình. Chu Minh Nghĩa, chưa đến tám chữ số mà đòi Chu Minh Nghĩa phân tích hướng đầu tư cho cậu sao, hứ.
Lý Thắng Bình kéo tay Doãn An Nhiên.
- Đừng nói nữa.
Doãn An Nhiên nhìn thẳng cậu công tử kia.
- Tôi không lừa anh đâu, cố vấn đầu tư của tôi đúng là Chu Minh Nghĩa.
Mấy cô ái bắt đầu bàn tán xôn xao.
- Chu Minh Nghĩa, nghe nói anh ta rất đẹp trai, còn hơn cả ngôi sao người mẫu.
- Rất biết cách đầu tư, đó là một nhân tài trong giới đầu tư của thành phố.
- Hình như chỉ mới ba mươi.
Cậu công tử kia rõ ràng không tin những gì Doãn An Nhiên nói, cố ý muốn xem Doãn An Nhiên trở thành trò cười cho mọi người. Cậu ta đứng dậy, nhìn xuống Doãn An Nhiên, nói với giọng điệu như ra lệnh:
- Nếu đó là cố vấn đầu tư của cậu, vậy có thể gặp anh ta không?
Doãn An Nhiên cũng không dám chắc chắn liệu Chu Minh Nghĩa có đồng ý gặp cậu hay không, nhưng đã phóng lao thì đành phải theo lao.
- Có gì khó chứ, anh sẽ được gặp ngay bây giờ.
Nói đoạn cậu lại nhìn đồng hồ, hai giờ chiều, Chu Minh Nghĩa nhất định đang ở công ty, không họp thì cũng đang bận việc. Nếu trò chơi đã bắt đầu rồi thì buộc phải tiếp tục. Ngoài đương sự ra, những người còn lại ngồi lên xe taxi đều mang tâm thái coi cho vui, hoặc thấp thỏm không yên, hoặc căng thẳng hoặc chờ đợi.
Doãn An Nhiên ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời. Chứng khoán Vạn Khải chiếm từ lầu một đến lầu bảy tòa nhà, hôm nay là thứ hai, phòng giao dịch chứng khoán chật kín cả người. Cậu công tử cười hỏi:
- Cậu biết cửa chính ở đâu không?
Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn, bấm bụng bước vào. Nhân viên phòng tiếp khách nhìn nhóm thanh niên ăn mặc thoải mái bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng vẫn giữ nụ cười ngọt ngào hỏi:
- Xin hỏi các anh tìm ai? – Bụng nghĩ những người này phải chăng tưởng nhầm công ty chứng khoán là khu vui chơi.
- Chúng tôi muốn gặp Chu Minh Nghĩa.
Mấy cô gái trong phòng tiếp khách cười.
- Anh Chu, nếu không hẹn trước thì không thể gặp được.
Doãn An Nhiên bước lên phía trước một bước, hất hàm nói:
- Tôi là Doãn An Nhiên. Xin hãy thông báo với anh ta là tôi đếm tìm. – Lúc này Doãn An Nhiên cố tỏ ra bình tĩnh, giọng nói hơi run.
Mấy cô nhân viên vừa nghe đến cái tên này, tiếng cười vội tắt, một trong số đó lập tức cầm lấy điện thoại.
- Phòng tiếp khách, có anh Doãn An Nhiên tìm anh Chu.
- Anh Doãn, mời đi bên này. – Đặt điện thoại xuống, cô nhân viên nọ bước ra, dẫn cả đoàn người Doãn An Nhiên đi vào thang máy chuyên dụng.
Những người khác vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Quả thật, quả thật đã lên đến văn phòng trong Chứng khoán Vạn Khải, ngay cả cậu công tử kia cũng bắt đầu thấy nghi hoặc. Đến lầu bảy, cách bày trí hoàn toàn khác hẳn, thảm đắt tiền và thiết bị trong văn phòng tuy đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ xa hoa. Bách An Na nhận được điện thoại nên vội ra đón từ sớm.
- Mọi người đi hướng này. – Cô dẫn đoàn người vào một phòng họp.
Cúi chào Doãn An Nhiên, Bách An Na nói:
- Xin lỗi, anh Chu đang họp với nhân viên ngân hàng, nếu cách anh muốn gặp anh ấy, e là phải đợi hơn hai mươi phút.
- Ừm, tôi… - Doãn An Nhiên ngập ngừng không biết phải nói gì, bắt đầu hối hận về hành động ấu trĩ và bồng bột của mình.
Bách An Na mỉm cười.
- Anh Chu đã căn dặn từ trước, nếu anh Doãn đến tìm anh ấy, chúng tôi phải thông báo ngay lập tức.
Doãn An Nhiên cảm động, Chu Minh Nghĩa hoàn toàn không coi cậu là người ngoài. Hình như anh sớm đã dự tính trước sẽ có ngày này.
- Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là… chỉ là tôi muốn biết cách đánh giá của anh ấy về hướng đi của quỠđầu tư trong ba tháng tới. – Doãn An Nhiên cẩn thận phát âm sao cho không bị cắn phải lưỡi.
Bách An Na cười.
- Tôi biết rồi, xin đợi trong giây lát. Trà chiều của công ty chúng tôi rất nổi tiếng. Xin mời dùng thử, tôi sẽ đi chuẩn bị.
Nói rồi cô cúi chào, sau đó bước ra khỏi phòng.
- Cô ấy có phải là thư ký không?
- Phải. – Doãn An Nhiên trả lời. – Chu Minh Nghĩa có hai thư ký riêng, còn một người nữa là nam, tên Lưu Ký.
Cậu công tử kìa nhìn xung quanh, bất giác lên tiếng:
- Đây là sự thật, đây là sự thật sao?
Lý Thắng Bình nhịn không được chế giễu.
- Không, anh đang nằm mơ giữa ban ngày đó.
Vương Hiểu Phân kéo tay áo Doãn An Nhiên.
- An Nhiên, tôi thật sư phải coi anh là thần tượng rồi đó, anh bắt đầu đầu tư từ khi nào vậy?
Doãn An Nhiên cố gắng giữ giọng đều đều.
- Phục vụ nhân dân thành phố là bổn phận của nhân viên phân tích đầu tư. – Đây là nguyên văn của Chu Minh Nghĩa.
Lát sau, có người đẩy xe mang trà và bánh lên. Nỗi bực tức của cậu công tử bỗng chốt bay đi đâu mất, bắt đầu lại gần Doãn An Nhiên.
- Bố cậu làm nghề gì vậy?
- Tôi không biết, bố mẹ tôi ly hôn từ lâu rồi, tôi sống trong gia đình đơn thân.
- Mẹ cậusao?
- Mẹ tôi là y tá, bà đã nghỉ hưu rồi.
- Vậy cậu…
Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn anh ta, đẩy cánh tay anh ta ra.
- Tầng lớp bình dân không biết gì hết, vì vậy mới tin tưởng giám đốc quản lý quỹ.
Cậu công tử kia mặt đỏ như gấc không biết nói gì.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cửa mở ra ngay sau đó, Chu Minh Nghĩa bước vào. Đây là lần đầu tiên những người khác tận mắt nhìn thấy một trong những nhân vật truyền kỳ của thành phố này. Chu Minh Nghĩa mặc bộ vest màu xám sẫm, một tay đút túi quần, nục cười tươi rói như mặt trời, gương mặt điển trai, tư thái ung dung thoải mái.
- An Nhiên, tìm anh có chuyện gì sao? – Chu Minh Nghĩa nói bằng giọng thân thiết.
Nụ cười, giọng điệu, dáng dấp của Chu Minh Nghĩa khiến Doãn An Nhiên cảm thấy anh không hề coi cậu là người ngoài, thứ cảm giác gần gũi này không chỉ bởi vì họ là anh em theo pháp luật, mà còn bởi vì họ đã quan tâm lẫn nhau kể từ khi quen biết. Doãn An Nhiên đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Tuổi đời của cậu còn nhỏ, lại làm paparazzi, số lần bị ghẻ lạnh nhiều không đếm xuể, vậy mà người trước mặt lại dịu dàng, đối xử bình đẳng với cậu như vậy.
Mấy cô gái đi cùng cậu công tử kia nhìn thấy Chu Minh Nghĩa liền hét lên như gặp được ngôi sao, chỉ thiếu điều xông vào ôm chầm lấy thần tượng. Chu Minh Nghĩa từ tốn bước đến và ngồi xuống trước mặt mọi người.
- An Nhiên, có phải cậu muốn biết hướng đi của quỹ đầu tư trong ba tháng tới không?
Doãn An Nhiên đỏ mặt.
- Đúng vậy.
Chu Minh Nghĩa cuối xuống, hàng lông mày dài khẽ động đậy, sao đó cười và nói:
- Cá nhân anh đề nghị tạm thời để đó, đừng vội bán ra. Nếu cậu muốn nghe chi tiết hơn e là sẽ mất chút thời gian. Giờ chỗ anh có bản báo cáo phân tích tình hình của thị trường hiện nay, có thể giúp ích cho cậu trong việc tìm hiểu hướng đi của quỹ, có cần anh lấy ra giải thích sơ qua cho cậu không?
Doãn An Nhiên không thể không diễn tiếp vở kịch.
- Cái đó thì không cần, tôi bận lắm. Tôi biết rồi.
Nghe màn đối đáp giữa hai người, những người còn lại suýt rơi cả cằm. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên hồi lâu.
- Còn vấn đề gì nữa không.
- Không, hết rồi, tôi không muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh.
Nụ cười trên môi Chu Minh Nghĩa càng rõ ràng, Doãn An Nhiên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.
- An Nhiên, trà có ngon không?
- Ngon lắm.
Chu Minh Nghĩa đứng dậy, nhìn Lý Thắng Bình và Vương Hiểu Phân.
- Hai vị là đồng nghiệp của An Nhiên đúng không?
Lý Thắng Bình gật đầu, còn ánh mắt của Chu Minh Nghĩa làm Vương Hiểu Phân cứng đờ cả người. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, mình có thể tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng trong ngành chứng khoán của thành phố này gần đến vậy, một nhân vật truyền kỳ với tài sản hàng tỷ. Nhân tài trong xã hội như anh không thua kém gì các ngôi sao thần tượng, Chu Minh Nghĩa là rường cột thúc đẩy xã hội tiến bộ và phát triển, thật sự đáng tôn trọng.
- Mong hai vị dạy bảo An Nhiên nhiều hơn. – Chu Minh Nghĩa nói xong lại gật đầu với mọi người. – Tôi còn có việc không thể nán lại đâu.
Chu Minh Nghĩa không hế báo trước mà vòng qua tràng kỷ rồi bước đến, đưa tay xoa mái tóc đen của Doãn An Nhiên, gương mặt hiện lên nụ cười đầy yêu thương, sau đó quay người thong thả bước đi. Doãn An Nhiên sờ lên tóc, đột nhiên có một cảm giác rất mãnh liệt rằng Chu Minh Nghĩa yêu thương cậu như em trai của mình, cách hành xử của anh không khác gì một người anh trai. Doãn An Nhiên đột nhiên có cảm giác rất ngọt ngào.
- Ôi, anh ta… - Cậu công tử kia không thốt nên lời.
Doãn An Nhiên đứng dậy.
- Chúng ta về thôi.
Cuộc gặp mặt như trong mơ đã kết thúc.