Chu Minh Nghĩa mời kế toán và luật sư riêng của mình đến họp, thảo luận về việc khai báo thuế sáu tháng đầu năm. Sau khi kết thúc cuộc họp, Kim Tắc Thái là người cuối cùng thu dọn tài liệu.
- Sao rồi, giải quyết chuyện ăn ở rồi chứ?
- Ừm. - Chu Minh Nghĩa biết tỏng mục đích hỏi của Kim Tắc Thái.
- Ở đâu?
- Chỗ tôi. – Chu Minh Nghĩa liếc xéo Kim Tắc Thái, anh biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo.
- Kim ốc tàng kiều, cậu hành động nhanh thiệt đó. – Kim Tắc Thái cười vang.
Chu Minh Nghĩa giả vờ giơ nắm đấm, nhẹ nhàng thụi vào ngay иgự¢ anh ta.
Kim Tắc Thái khoa trương ngã ngửa ra sau, nói:
- Không đúng đâu nhé, tôi nhớ là cậu luôn yêu cầu иgự¢ 38, eo 26 mà.
Chu Minh Nghĩa cố ý nghiêm mặt nói:
- Cũng vậy thôi.
Kim Tắc Thái cười ha hả.
- Cậu ta... cậu ta cho tôi cảm giác như một động vật nhỏ, thỏ con chăng, cảm giác như một chú thỏ con hoạt bát lại ngây thơ trong phim hoạt hình.
- Được rồi, cậu thu dọn xong chưa?
Chu Trọng Hàn chính thức đăng ký kết hôn cùng Đổng Vân, sánh đôi đi hưởng tuần trăng mật ở Địa Trung Hải.
Sau khi Doãn An Nhiên xách theo một cái va-li nhỏ đến nhà Chu Minh Nghĩa, cậu mới biết gật đồng ý đúng là một quyết định sáng suốt. Căn phòng mà Chu Minh Nghĩa thu xếp cho cậu không dễ gì mà thuê được. Doãn An Nhiên nhìn khắp căn phòng: vật dụng bằng gỗ đồng một màu cà phê, sàn gỗ cùng màu, tường sơn màu trắng như tuyết, sau cửa sổ chạm đất là biển Nam Hải mênh ௱ôЛƓ, dập dờn cánh hải âu cùng những cánh buồm no gió điểm xuyết nền trời đầy màu trắng, ô cửa này thật sư đáng để đánh đổi mọi thứ.
Doãn An Nhiên bắt đầu tham quan. Nói là một phòng nhưng thật chất là còn kèm một phòng khách nhỏ, có sô-pha, ti-vi, còn một gian nhỏ được ngăn bởi tấm bình phong, bên trong là một bàn học và máy vi tính, phòng ngủ đặt một giường lớn, ga trải giường trắng muốt, đầu gường là một cái đèn ngủ kiểu dáng mới lạ. Cậu mở cánh cửa tủ quần áo, thấy bên trong nào áo sơ-mi, nào áo thun, quần jean hàng hiệu, trong ngăn tủ còn có dây nịt và cà vạt, đồ lót, ngăn kéo dưới để hai đôi giày thể thao và hai đôi giày da, đều là hàng cao cấp, Doãn An Nhiên cầm lên ướm thử, đúng là số đo của cậu.
Chu Minh Nghĩa đã chuẩn bị đầy đủ, anh ta suy nghĩ thật chu đáo.
Doãn An Nhiên bước vào phòng tắm: gạch men màu trắng, bồn tắm bốn chân có đặt vòi massage - tốt hơn nhiều so với phòng tắm nhỏ chỉ có vòi sen ở nhà cậu, trên tường còn được gắn một gương, rồi đến bồn rửa mặt, một bên khác là giá đứng sữa tắm, dầu gội vào dao cạo râu. Điều làm Doãn An Nhiên bất ngờ hơn cả là phòng tắm cũng có thể nhìn ra biển.
- Trời, lợi hại quá! – Nằm ngã ra giường, Doãn An Nhiên không khỏi ngưỡng mộ. Ở độ tuổi của Chu Minh Nghĩa mà có được thành công như vậy quả thật không có mấy ai.
Tối, Chu Minh Nghĩa về, ngồi uống trà trong phòng khách cùng Doãn An Nhiên. Phòng khách nhà anh có diện tích còn lớn hơn căn nhà trước đó cậu từng ở.
- Hài lòng không? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Rất tốt, cái gì cũng có, ngay cả tủ y tế mà anh con nghĩ đến. Anh làm việc đúng là không còn gì để chê bai, cảm ơn. – Doãn An Nhiên thật lòng nói lời cảm ơn.
Chu Minh Nghĩa dựa vào sô-pha, mỉm cười.
- Cậu thích là tốt rồi, hy vọng cậu có thể quen với cuộc sống nơi đây. – Ngừng một lát anh lại nói tiếp. – Cậu nghỉ ngơi đi, anh còn việc phải làm.
- Thị trường chứng khoán đóng cửa rồi mà. – Doãn An Nhiên nói sau lưng Chu Minh Nghĩa.
- Thị trường chứng khoán New York vừa mở cửa, anh còn rất nhiều chuyện phải chú ý đến. – Chu Minh Nghĩa rời khỏi phòng khách.
Cuộn chân ngồi vào sô-pha, Doãn An Nhiên thở phào lẩm bẩm:
- Anh ta đúng là bận thật…
Cảm giác thức dậy với cảnh biển đập vào mắt thật dễ chịu, Doãn An Nhiên nằm ngẩn ngơ trên giường hồi lâu mới quay về thực tại, hôm nay cậu còn phải đi lấy tin. Cậu lục tủ lạnh tìm nguyên liệu để làm một cái sandwich trứng cho buổi sáng. Mọi thứ trong tủ được sắp xếp gọn gàng, xem ra Chu Minh Nghĩa rất biết làm việc nhà.
- Anh không ăn sáng sao? – Doãn An Nhiên hỏi, cậu phát hiện anh đã mặc xong áo khoác ngoài.
- Anh chỉ quen uống cà phê.
- Không ăn sáng có hại cho sức khỏe, Anh lại còn dậy sớm, đủ thời gian để ăn. – Doãn An Nhiên không để anh giải thích mà lôi anh đến trước bàn ăn.
Chu Minh Nghĩa cắn một miếng sandwich mà Doãn An Nhiên đưa cho mình.
- Ngon lắm.
Doãn An Nhiên rót cho anh một ly sữa, nói:
- Cho dù ăn ít một chút cũng chẳng sao, sandwich tôi làm rất ngon, tôi thấy có rất nhiều thứ trong tủ lạnh nhà anh, lần sau sẽ nấu món khác cho anh dùng thử.
Doãn An Nhiên không có ý định ăn nói khách sáo với Chu Minh Nghĩa, mọi thứ cứ theo tự nhiên là được.
- Tay nghề của cậu cũng được lắm.
- Mẹ tôi nấu mới ngon, có cơ hội mời anh dùng thử canh mẹ nấu, còn có cá, mẹ tôi rất biết nấu ăn.
Chu Minh Nghĩa sờ trán.
- Có mẹ đúng là hạnh phúc. – Anh bỗng nhiên cảm khái.
Doãn An Nhiên không nói gì, cả hai nguời đều xuất thân trong gia đình đơn thân, cậu hiểu cảm giác của Chu Minh Nghĩa. Cùng ngồi trên xe buýt rồi, Doãn An Nhiên hỏi nhỏ:
- Có thật là ngày nào anh cũng ngồi xe buýt đi làm không? – Cậu đã biết Chu Minh Nghĩa có một chiếc RB Benz, và một chiếc xe đua Lotus.
- Cũng không hẳn. Những lúc đi gặp khách hàng anh cũng lái xe đi.
- Anh kỳ lạ thật đó.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên một cái rồi cố ý cười và nói:
- Người lắm tiền nên cũng nhiều tật.
Doãn An Nhiên “hứ” một tiếng đầy bất mãn.
- Tôi nghĩ đến một chuyện.
- Chuyện gì? – Chu Minh Nghĩa hỏi, anh biết cậu đang muốn nói điều gì. – Quan hệ giữa chúng ta nói ra hơi ngại ngùng, có phải cậu muốn nói tới chuyện này không?
- Đúng vậy, tôi không định nói cho người khác biết. – Doãn An Nhiên đanh mặt, giọng nói đầy nghiêm túc, xem ra cậu rất coi trọng vấn đề này.
- Tùy cậu thôi, anh không quan tâm. – Chu Minh Nghĩa thật sự nghĩ như vậy, anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
- Đương nhiên là anh không quan tâm rồi, nếu người khác hỏi thì phải trả lời thế nào đây? – Doãn Anh Nhiên chau mày.
- Thì anh em thôi, nếu không thì sao nào! – Chu Minh Nghĩa mỉm cười, anh rất thoáng trong mốt quan hệ giữa hai người, hoàn toàn không có ý muốn che đậy.
- Tuyệt đối không thể để người khác biết. – Doãn An Nhiên để lại câu này rồi vội vàng bước xuống xe.
Chu Minh Nghĩa xoa mặt và cười. Nếu đổi là người khác có lẽ đã tính chuyện “cáo mượn oai hùm” từ lâu rồi, vậy mà Doãn An Nhiên lại mặc sức né tránh, có lẽ vì vậy mà anh thích cậu chăng.
Bách An Na âm thầm đến hỏi Lưu Ký:
- Cuộc họp hội đồng quản trị lần này đã kéo dài bốn tiếng đồng hồ rồi, anh có biết họp về vấn đề gì không?
Lưu Ký vỗ nhẹ cánh tay Bách An Na.
- Không sao, không phải chuyện gì xấu đâu, nói tóm lại lá có liên quan chặt chẽ với anh Chu.
Trong cuộc họp kín của hội đồng quản trị Chứng khoán Vạn Khải, các thành viên trong hội đồng quản trị và cán bộ cao cấp trong công ty đều có mặt, sắc mặt ai cũng đều tỏ ra nghiêm túc. Mấy năm gần đây, thị trưởng cổ phiếu toàn cầu và thị trường hàng hóa kỳ hạn đều hoạt động nhộn nhịp, vận hành theo chiều giá lên, doanh thu của Vạn Khải tăng chóng mặt, có người trong hội đồng quản trị đề nghị mở rộng quy mô. Chủ tịch hội đồng quản trị Vạn Khải, Lý Diên Niên quyết định thu mua công ty xếp thứ năm trong ngành chứng khoán Hồng Kông là Vạn Đông để nâng cao vị thế của Vạn Khải tại châu Á.
- Vậy thì kế hoạch thu mua lần này sẽ giao cho Chu Minh Nghĩa toàn quyền xử lý. – Lý Diên Niên nhìn mọi người tuyên bố.
Không ai phải đối.
Chu Minh Nghĩa bắt đầu thực tập ở Vạn Khải từ năm mười tám tuổi, tính đến giờ đã hơn chục năm. Anh đã là một trong những thành viên của hội đồng quản trị, nắm trong tay hai mươi phần trăm cổ phần của Vạn Khải. Chu Minh Nghĩa chính xác là một người có hành động cụ thể, tuy đã đạt đến địa vị và độ giàu có hiện tại, nhưng anh vẫn cảm thấy vui với việc đích thân phân tích số liệu và làm báo cáo phân tích đầu tư. Hội đồng chủ tịch đều biết rất rõ tác phong làm việc trầm lặng và kín tiếng của anh. Chu Minh Nghĩa xuất sắc đến đâu trong lĩnh vực tài chính tin ai cũng biết, kế hoạch thu mua lần này giao cho anh chấp hành chỉ có thể đạt kết quả tốt mà thôi.
Tiếp đó, Chu Minh Nghĩa cho gọi tất cả nhân viên trong tổ anh đến họp. Sau khi giới thiệu về kế hoạch, anh nói:
- Một năm tới này, lượng công việc của tất cả chúng ta sẽ rất lớn, cơ hội đi công tác cũng tăng lên, giảm các ngày nghỉ, nhưng tôi đảm bảo sau khi hoàn thành kế hoạch mọi người không phải thất vọng.
Ai nấy nhìn nhau gật đầu, Chu Minh Nghĩa nổi tiếng khẳng khái, ra sức làm việc chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
- Còn nữa, – Chu Minh Nghĩa nhìn mọi người, nhấn mạnh. – chưa hoàn thành, không được nói. Người khác có hỏi cũng không được nói nhiều, không được kể quá nhiều, mọi người hiểu không?
- Rõ!
Cả nhóm đi theo – đã nhiều năm, tác phong làm việc của anh ai cũng hiểu rõ, kín tiếng và kín tiếng, tất cả cũng chỉ vì lợi ích lớn nhất của việc đầu tư.
- OK, hành động! – Chu Minh Nghĩa cười, ra lệnh.
Doãn An Nhiên phát hiện Chu Minh Nghĩa quả thật là một người đàn ông làm kinh doanh đích thực. Sổ sách trong phòng làm việc của Chu Minh Nghĩa không nhiều, cách bố trí như phòng họp với một cái bàn làm việc cực lớn, có thể ngồi vòng tròn để họp, ngoài ra còn một bàn dài đặt ba cái máy tính, năm cái điện thoại với năm màu khác nhau để phân biệt nơi kết nối, mỗi tối anh nhất định phải liên lạc với bên New York và Thụy Sĩ, thu thập thông tin thị trường chứng khoán, đọc thật nhiều tin tức, đúng là mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, sau đó chỉnh lý những thông tin thu thập được.
Doãn An Nhiên chỉ đứng ngoài cửa mà không bước vào. Cả căn nhà chỉ có mỗi căn phòng này trải thảm cậu nghĩ đây chắc chắn là cấm địa của Chu Minh Nghĩa.
- Có chuyện gì sao? – Chu Minh Nghĩa hướng mắt về phía Doãn An Nhiên.
- Ừm, anh chú ý nghỉ ngơi đi.
- Xin lỗi, làm ồn cậu rồi. – Trên mặt anh là nụ cười nhàn nhạt đặc trưng, biểu cảm này gần như lúc nào cũng hiện hữu.
- Không phải, tôi chỉ lo cho anh thôi, ngày mai bảy giờ sáng anh đã thức dậy, anh chỉ ngủ nhiêu đó thôi có đủ không?
- Sự nghiệp cũng chỉ mấy năm này mà thôi.
- Anh làm vậy là đang vắt cạn sức khỏe.
Chu Minh Nghĩa nhếch miệng cười.
- Cậu yên tâm, chuyện này thì anh biết.
Doãn An Nhiên trề môi rồi bỏ đi.
Trở về sau chuyến đi hưởng tuần trăng mật, Đổng Vân một mình đến thăm con trai. Bà rất yên tâm với môi trường sống hiện nay của con mình.
- Hai con sống chung tốt đó chứ? – Đổng Vân hỏi.
- Rất tốt ạ, ai làm việc người đó, cư xử bình đẳng. – Doãn An Nhiên nói đúng sự thật.
Đổng Vân lấy ra hai món quà.
- Cái này cho Minh Nghĩa, cái này cho con.
Doãn An Nhiên chỉ chú ý đến phần quà của mình.
- Wa, máy ảnh kĩ thuật số mới nhất, đẹp quá!
- Là tấm lòng của bác Chu con đó.
- Mẹ cảm ơn bác ấy giùm con.
- Cuối tuần hai con có về dùng cơm không? – Đổng Vân hỏi.
- Con không việc gì, anh ta thì con không biết, anh ta thật sự rất bận rộn. – Doãn An Nhiên vừa đọc hướng dẫn sử dụng máy ảnh vừa trả lời mẹ.
- Con hỏi Minh Nghĩa đi, tốt nhất là hai đứa cùng về, mẽ sẽ xuống bếp nấu mấy món thật ngon.
- Dạ.
Cuối tuần, Chu Minh Nghĩa lái xe chở Doãn An Nhiên về khu Đông Vệ Tinh Thành.
- Anh có thời gian sao? – Ngồi trên xe, Doãn An Nhiên hỏi.
- Sắp xếp một chút thì sẽ có thôi, anh tự biết cách.
- Tôi có thể bàn với anh chuyện này không?
- Cậu nói đi. – Chu Minh Nghĩa nhìn thẳng phía trước chứ không quay đầu lại.
- Chúng ta hẹn nhau một tháng về thăm bố mẹ một lần được không? – Doãn An Nhiên hỏi, cậu thật sự có suy nghĩ này.
- Được. Anh sẽ cố gắng sắp xếp. Cuối tuần thứ hai hàng tháng, cậu thấy thế nào? Nhưng anh không có định qua đêm ở đó. – Chu Minh Nghĩa trả lời một cách thoải mái.
Không ngờ đối phương lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy, Doãn An Nhiên không khỏi kinh ngạc.
- Có thật là anh đi được không?
- Đương nhiên, không ai là không đi được hết. Một người nói anh ta không đi được, chỉ là không muốn đi mà thôi, cớ hay lý do gì cũng không thành lập. Anh làm việc, quan trọng ở hiệu quả chứ không phải hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ở phòng làm việc.
- Vậy thì tốt. Quyết định vậy đi.
- Cậu đúng là hiếu thảo. – Chu Minh Nghĩa cười nói.
- Thật ra, hai người họ chắc chắn rất cô đơn.
- Trước đây chắc chắn là như vậy. Giờ hai người họ ở bên nhau, có người cùng trò chuyện, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Doãn An Nhiên gác tay ra sau, cảm thấy vui khi nghe anh nói.
- Để mẹ tôi tái giá là một quyết định sáng suốt.
- Anh cũng nghĩ như vậy.