Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 03

Tác giả: Lâm Tử Tự

Chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, Doãn An Nhiên cảm thấy Chu Trọng Hàn toát lên mùi sách vở, nhã nhặn lịch sự lại rất đàn ông, làm cậu càng có thêm thiện cảm. Biết mẹ mình sẽ chung sống với người như vậy, cậu rất an tâm.
Sau khi tiễn khách về, Đổng Vân hỏi con trai:
- Con thấy bác Chu là người thế nào?
- Rất tốt, tốt hơn con nghĩ. – Doãn An Nhiên nói thật lòng mình, cậu thấy vui thay cho mẹ.
- Nhà Trọng Hàn có truyền thống giáo dục, rất nhiều bà con bạn bè đều làm nghề giáo, cả nhà đều là người có học vấn.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Doãn An Nhiên bất giác hỏi:
- Me, con trai bác Chu làm nghề gì? Mẹ có biết không?
- Nghe nói là làm trong ngành chứng khoán, mẹ nghe bạn bè Trọng Hàn nói cậu ấy rất thành công trong sự nghiệp thu nhập rất cao.
Doãn An Nhiên cúi đầu.
- Đúng vậy, có thể tặng được cả chiếc Bentley cho bố mình, không như con.
Đổng Vân sờ cổ con cười.
- Con là con trai ngoan, đâu thua ai kia chứ. Người ta là người ta, con là con. Mẹ và Trọng Hàn kết hôn, nếu con muốn nhập tịch, mẹ sẽ nói với ông ấy.
Doãn An Nhiên nhìn mẹ.
- Con không thèm dựa vào họ đâu.
Đổng Vân ngớ người.
- Me, mẹ gả cho bác Chu, là mẹ gả, con không vào sổ hộ khẩu nhà người ta đâu. Con là con, con không muốn đổi họ. Phải, bố có lỗi với mẹ, nhưng con họ Doãn cũng chỉ là họ Doãn mà thôi, con là con trai mẹ, vậy là đủ rồi, con cũng không so với con người ta. Bác Chu là người có gia thế, con rất vui bởi vì mẹ có thể được sự chăm sóc tốt hơn, còn con, con không muốn có quan hệ gì với họ.
Đổng Vân vuốt nhẹ gương mặt Doãn An Nhiên.
- Mẹ biết, mẹ biết con đang nghĩ gì. Nhưng mà…
- Con muốn sống cuộc sống của con, một cuộc sống tự lập, mẹ, mẹ đừng lo cho con.
Đổng Vân còn muốn nói gì đó, nhưng Doãn An Nhiên ra hiệu để mẹ đừng nói thêm nữa.
- Chỉ cần mẹ vui vẻ sống với bác Chu là được rồi, mẹ sống tốt con cũng an tâm.
Đổng Vân có chút xót xa, bỗng chốc, bà sợ sẽ xa cách con trai, liền thầm thở dài.
Chu Minh Nghĩa đến thăm bố.
- Bố có ý định tái hôn. – Ông Chu đi thẳng vào vấn đề.
- Vậy rất tốt. – Chu Minh Nghĩa mặt mày hớn hở đáp.
- Con không phản đối sao?
- Đương nhiên, con tin vào mắt nhìn của bố. Hai người nắm tay nhau đi hết con đường đời đương nhiên là tốt rồi.
Ông Chu gật đầu.
- Con không hỏi đó là người thế nào, gia cảnh ra sao ư? – Ông Chu đột nhiên hỏi.
Chu Minh Nghĩa chỉ mỉm cười.
- Hơ, sao bố lại quên mất, con biết hết rồi đúng không? – Ông Chu cảnh giác hỏi lại.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Đương nhiên là con phải tìm hiểu rồi, con có cách hết mà. – Ông nói.
Chu Minh Nghĩa chỉ vâng vâng dạ dạ.
- Con thấy đối phương thế nào?
- Gặp bà ấy rồi dễ nhận xét hơn.
- Được, ai cũng nói con rất biết cách nhìn người, gặp qua là sẽ đoán được gốc gác người đó thế nào.
Chu Minh Nghĩa cười hiền lành.
- Bố ơi, con không có khả năng nhìn xuyên thấu.
- Dạo này con có rảnh không? Bố sẽ sắp xếp cho con gặp bà ấy.
- Chủ nhật tuần này ở nhà hàng Hải Dật, bố thấy thế nào? Con sẽ dặn tài xế qua đón bố và họ.
- Bố phải hỏi bà ấy, rồi thông báo thời gian cho thư ký của con. – Ông Chu biết con trai mình thu nhập ở mức nào nên ông không cần phải cố ý khách sáo.
- Bố ạ, con hy vọng cuộc hôn nhân lần này của bố sẽ hạnh phúc.
Chu Minh Nghĩa thành khẩn nói, anh chăm chú nhìn bố mình, nhận ra dường như ông đã bạc cả đầu. Ông Chu hít một hơi sâu, không có phải ứng gì, chỉ có nét mặt giãn ra rất nhiều. Chỉ con trai ông mới biết cuộc hôn nhân trước đó của ông như thế nào, ông biết anh sẽ hiểu, cảm giác này làm ông thấy được an ủi. Lát sau, ông hỏi:
- Gần đây con cũng bận như vậy sao?
- Dạ.
- Chú ý sức khỏe, tiền có thể từ từ mà kiếm.
- Con biết rồi.
- Bà ấy thật sự là một người phụ nữ tốt, mãi đến hôm nay bố mới gặp được, đó là duyên phận, là phước phần của bố.
- Con tin nhất định là vậy.
- Bố và bà ấy sẽ đi đăng ký. – Chu Trọng Hàn khẳng định chắc nịch.
- Con sẽ chuẩn bị quà cho hai người.
Ông Chu vẫy tay.
- Không cần đâu, bố và bà ấy không muốn làm phiền đến bất kỳ ai, chỉ muốn im lặng tận hưởng thời gian của mình. – Ông Chu không muốn con mình bày vẽ.
- Bố, quà chủ yếu để tặng cho dì Vân, con có thể xưng hô như vậy được không? – Để ý thấy biểu cảm kinh ngạc của bố mình, Chu Minh Nghĩa nói tiếp. – Con nhất định phải cảm ơn dì ấy, trong những ngày thng tới đây dì ấy sẽ chăm sóc cho bố, chăm lo cho gia đình này. Con nghĩ dì Vân nhất định muốn đi du lịch một chuyến, lâu rồi bố cũng không ra ngoài cho khuây khỏa, hay là nhân cơ hội này đi chơi một chuyến. Mấy năm nữa nếu hai người muốn đi chơi, có lẽ không còn tiện nữa.
Nghĩ một hồi, ông Chu mới gật đầu.
- Ừ, con nói cũng đúng.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Để con sắp xếp, đây là quà cưới con tặng bố và dì.
Ông Chu lại nói:
- Bà ấy cũng có một cậu con trai.
- Dạ, con biết.
- Con nghĩ thế nào?
- Bố và dì ấy lấy nhau chứ đâu phải bọn con, con và cậu ta đều là những người tự lập. Con nghĩ chỉ là thêm một cậu em kế thôi mà.
- Bố từng gặp cậu ấy. – Nhìn nét mặt của Chu Minh Nghĩa, ông Chu biết anh nhất định đã biết, ông cười và nói. – Cậu ấy cũng khá giống mẹ, hiền lành và thật thà. Con lớn hơn nên bố mong con có thể chăm sóc cho cậu ấy.
- Dạ. – Chu Minh Nghĩa gật đầu.
Doãn An Nhiên nói với đồng nghiệp Lý Thắng Bình:
- Mẹ tôi sẽ tái giá.
- Ừ, cũng được đó.
- Anh…? – Doãn Anh Nhiên gần như cắn vào lưỡi, quan niệm quá thoáng của đồng nghiệp khiến cậu kinh ngạc.
- Điều này cũng bình thường thôi mà, thời đại này ai mà không kết hôn mấy lần chứ, mẹ cậu dịu dàng như vậy chắc chắn sẽ có người theo đuổi. – Lý Thắng Bình cười híp mí, gương mặt hiện lên sự chúc phúc.
Vương Hiểu Phân cũng sấn tới.
- Hai người nói cài gì vậy?
- Mẹ của Doãn An Nhiên sẽ tái giá.
- Đó là người như thế nào? Đẹp trai không? – Phụ nữ luôn nghĩ đến điều này đầu tiên.
- Nghỉ hưu rồi, trước đây ông ấy làm trong ngành giáo dục, tôi đã gặp mặt ông ấy rồi, cũng không tệ.
- Tốt quá rồi còn gì.
Doãn An Nhiên bứt tóc, giọng nói nghe có vẻ khó xử:
- Cuối tuần đôi bên sẽ chính thức gặp mặt.
- Không biết nên mặc cái gì đúng không? – Vương Hiểu Phân cười, nhiệt tình nói. – Để tôi chưng diện cho.
Doãn An Nhiên vội vàng né người.
- Thôi đi, thôi đi.
- Rầu rĩ cái gì? Chính cậu đã nói ông ta không tệ mà. – Lý Thắng Bình cảm thấy khó hiểu.
- Ông ấy có một người con trai. – Đây mới là điều làm Doãn An Nhiên phiền não nhất.
- Ừm. – Lý Thắng Bình gật đầu.
- Hình như là mẫu người thành công trong sự nghiệp. – Doãn An Nhiên không đề cập chuyện thành công đến mức tặng được cả Bentley.
- Vậy thì có làm sao, mẹ cậu lấy người ta chứ đâu phải cậu, con trai người ta thành công thì liên quan gì đến cậu. – Lý Thắng Bình đã đoán được nguyên nhân làm đồng nghiệp mình do dự.
- Nói đúng lắm. – Doãn An Nhiên gật đầu, nắm chặt tay lại.
Lý Thắng Bình vỗ nhẹ vào đầu Doãn An Nhiên một cái.
- Làm việc, làm việc đi.
Chủ nhật, một chiếc RV đến đón hai mẹ con Đổng Vân. Doãn An Nhiên nghĩ bụng, đối phương rốt cuộc có gia thế như thế nào mà lại có cuộc sống xa xỉ đến vậy. Đổng Vân không hề biết chiếc RV Rolls-Royce đến rước họ trị giá bao nhiêu, bà chỉ ăn vận bình thường rồi lên xe.
Họ vào phòng riêng trong nhà hàng Hải Dật. Doãn An Nhiên từng đến đây phỏng vấn các hoạt động tuyên truyền và lễ ăn mừng của các ngôi sao, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến nhà hàng hoa lệ bậc nhất Hồng Kông với tư cách một thượng khách. Chu Trọng Hàn đã ngồi đợi sẵn bên trong.
- Chào bác Chu. – Doãn An Nhiên lễ phép chào hỏi.
- Nè, bà ngồi đi. – Chu Trọng Hàn kéo ghế cho Đổng Vân, tiếp đón hai mẹ con Đổng Vân một cách thân thiết. – Con trai tôi bàn chút chuyện ở bên cạnh, nó sẽ đến ngay.
Vừa dứt lời, một bóng người cao to bước vào.
Doãn An Nhiên gần như thét lên, đây không phải anh chàng mà cậu thường xuyên gặp trên xe buýt đó sao? Cậu nhớ anh ta họ Chu, không ngờ lại là con trai bác Chu này. Trời ạ, cậu còn nói với anh ta chuyện mẹ mình tái giá nữa, anh ta con an ủi cậu, kết quả lại là…
Chu Minh Nghĩa lịch sử cúi người chào Đổng Vân.
- Dì Vân, chào dì, con có thể gọi dì là “dì Vân” không?
Vừa gặp Chu Minh Nghĩa, Đổng Vân đã thấy thích chàng trai này. Một chàng trai tuấn tú, lễ phép lại nho nhã, thân thiện thế này quả không thẹn là con trai Trọng Hàn.
- Dì Vân, dì gọi con là “Minh Nghĩa” được rồi. – Chu Minh Nghĩa quay sang tỏ ý chào Doãn An Nhiên. – Chào cậu.
Doãn An Nhiên ngẩn người, gật đầu.
Trong bữa ăn, chủ yếu là Chu Minh Nghĩa tiếp chuyện Đổng Vân. Chu Minh Nghĩa đúng là bậc thầy ngoại giao, anh không để bầu không khí trở nên ngượng ngập phút nào. Đổng Vân càng nghe càng hài lòng về Chu Minh Nghĩa, thật không ngờ con trai Chu Trọng Hàn lại xuất sắc đến vậy. Doãn An Nhiên cúi gằm mặt ăn cơm, dỏng tai lên nghe Chu Minh Nghĩa nói chuyện. Đến khi thức ăn tráng miệng được bưng lên, Chu Minh Nghĩa mỉm cười nói với Đổng Vân:
- Dì Vân, sao khi bố con và dì đăng ký kết hôn xong, con sẽ tặng hai người một món quá cưới.
Đổng Vân nhìn sang Chu Trọng Hàn, trao đổi bằng mắt rồi bà ngập ngừng:
- Cái này…bố con và dì không có ý định tổ chức hôn lễ.
Để ý thấy Doãn An Nhiên đang ngước nhìn mình, Chu Minh Nghĩa không thể không quay lại nhìn.
- Dì có hộ chiếu không? – Chu Minh Nghĩa hỏi Đổng Vân.
- Không có.
- Vậy để con làm cho dì. Nghe bố con nói dì và ông ấy đều rất thích đi du lịch, con đã đặt du thuyền Rosa Mary rồi, dì và bố con cùng đi du lịch Địa Trung Hải được không?
Đổng Vân tròn xoa mắt, Doãn An Nhiên cũng ngớ người.
- Từ đây bay qua Cairo của Ai Cập, rồi chuyển đến Alexander, hai người sẽ lên thuyền ở đó, du ngoạn Địa Trung Hải. Con đã chọn đoàn du lịch rồi, con nghĩ hai người đi chung với đoàn sẽ tốt hơn. Tổng cộng có tám người, bốn cặp vợ chồng ngang tuổi bố và dì, cùng một trưởng đoàn và hai dẫn viên du lịch, ngoài ra còn một bác sĩ và một y tá tháp tùng. Thuyền sẽ đi qua eo biển Gibraltar, đến Lisbon Bồ Đào Nha, bố và dì sẽ lên máy bay ở đó để về Hồng Kông, theo lịch trình là khoảng hai mươi ngày.
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Đổng Vân, Chu Minh Nghĩa cười và nói:
- Nếu ở đất nước nói tiếng Anh, bố con có thể làm hướng dẫn viên cho dì, nhưng đến vùng nói tiếng Pháp, ông hay cắn phải lưỡi lắm.
Ông Chu bất mãn với lời trêu chọc của con trai:
- Bố nói tệ đến thế sao?
- Con thấy không tốt lắm.
Đổng Vân lúc này mới sực tỉnh.
- Chuyện này… chuyện này… thật sự tốn kém quá.
Bà cảm thấy những gì Chu Minh Nghĩa vừa nói hoang đường đến mức không thể tin, tuy ít đi du lịch nhưng bà cũng biết chuyến đi này chắc chắn phải chi không ít. Chu Trọng Hàn cười cười.
- Con cái chỉ hiếu thảo chút thôi, mình cú nhận là được rồi.
Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa, lại nhìn Chu Trọng Hàn, cảm thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi:
- Mình Nghĩa, con làm nghề gì vậy?
- Con làm trong ngành chứng khoán.
Doãn An Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, suýt nữa làm đổ cả tách trà.
- Tôi biết anh là ai rồi.
- Không phải cậu luôn biết tôi là ai sao? – Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên, nét mặt bình tĩnh.
- Anh là Chu Minh Nghĩa của Chứng khoán Vạn Khải.
- Không sai. – Chu Minh Nghĩa gật đầu.
Đổng Vân càng thấy khó hiểu.
- An Nhiên, con đang nói cái gì vậy?
Nhìn người mẹ không hiểu gì về tài chính, Doãn An Nhiên chỉ giải thích đơn giản:
- Mẹ, con trai bác Chu chính là một thành viên trong hội đồng quản trị Chứng khoán Vạn Khải, công ty chứng khoán lớn nhất Hồng Kông, cũng là nhà môi giới và phân tích đầu tư nổi tiếng khu vực Châu Á, được xưng là “Tân Quý” trong giới tài chính châu Á, đi lên từ hai bàn tay trắng, một nhân vật đầy truyền kỳ trong giới kinh doanh thành phố này. Thế này đi, ngân hàng cũng chưa chắc nhiều tiền bằng cá nhân anh ta.
Đổng Vân một lúc sau mới hiểu những gì con trai nói, quay mặt nhìn Chu Trọng Hàn, giọng đầy kinh ngạc:
- Trọng Hàn, thì ra Minh Nghĩa xuất sắc tài giỏi đến vậy.
Ông Chu nhìn con trai hạ giọng:
- Suốt ngày chỉ biết đến tiền bạc, không nên tích sự gì.
Lúc này Doãn An Nhiên mới hiểu tại sao khi nhắc đến công việc Chu Minh Nghĩa, ông Chu lại né tránh như vậy. Thì ra ông không thích nghề nghiệp của con trai mình, ông không nghĩ thành công trong sự nghiệp của Chu Minh Nghĩa có gì đáng để tự hào. Chu Minh Nghĩa mỉm cười hiền hòa.
- Bố, để con dặn tài xế đưa hai người về, con muốn nói chuyện với Doãn An Nhiên. – Chu Minh Nghĩa nói.
Sai khi hai người lớn đi khỏi, Chu Minh Nghĩa gọi phục vụ đối cho Doãn An Nhiên tách trà khác, rồi cười nói:
- Cậu còn gì muốn nói với tôi không?
- Hèn gì vừa nhìn anh, tôi đã thấy quen quen, nhưng không ai có thể nghĩ rằng Chu Minh Nghĩa lại đi làm bằng xe buýt. – Doãn An Nhiên tức tối.
- Tôi không thích màu mè, cũng không muốn hình mình lên báo. Sử dụng phương diện giao thông gì là quyền tự do của tôi mà.
- Một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như anh tại sao không đi tuyên truyền cho mình?
Chu Minh Nghĩa cười lớn.
- Cách cậu hình dung thật thú vị. Chuyện tôi cần là làm sao để các nhà đầu tư nhận được lợi ích lớn nhất từ khoản đầu tư của mình. Những cái khác không quan trọng, vả lại tôi cho rằng kín tiếng là sự lựa chọn sáng suốt.
- Người trong giới đánh giá tác phong của anh ổn định chắc chắn, kín tiếng là một phần trong đó đi.
- Không sai, tôi có thể coi đây là một lời khen ngợi không?
Doãn An Nhiên tức anh ách nhìn chăm chăm vào Chu Minh Nghĩa.
- Da mặt anh đúng là không phải dày bình thường.
Chu Minh Nghĩa lại cười lớn.
- Tôi không biết cậu đang tức chuyện gì nữa.
Doãn An Nhiên quay mặt đi, không đếm xỉa đến anh. Chu Minh Nghĩa nhìn cậu, nói:
- Vì sự khác biệt giữa hai chúng ta sao? Sự nghiệp, học lực, thu nhập, chiều cao, tôi cao hơn cậu đó nhé. Vì món quà tôi tặng sao?
Doãn An Nhiên từ từ bình tĩnh lại.
- Sau khi kết hôn mẹ tôi sẽ là bà Chu, nếu sự giàu có của nhà họ Chu cho mẹ tôi cuộc sống an nhàn, tôi rất vui. Còn về phần tôi, tôi họ Doãn, tôi và họ Chu mấy người không liên quan đến nhau.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười nghiêng đầu, chăm chú nhìn Doãn An Nhiên, con ngươi nâu sẫm phảng phất như có thể nhìn thấy mọi thứ, trong veo sâu thẳm. Doãn An Nhiên không ngăn nổi mình bị ánh mắt đó mê hoặc. Hơ, mắt anh ta đẹp thật.
Chu Minh Nghĩa cảm giác được Doãn An Nhiên và mẹ cậu không có chút ham muốn nào đối với tài sản nhà họ Chu. Bị Chu Minh Nghĩa nhìn chằm chằm một hồi lâu, Doãn An Nhiên bỗng dưng đỏ mặt.
- Anh nhìn cái gì, này, nói chuyện với anh cũng bị tính phí sao?
Chu Minh Nghĩa cười lớn lần thứ ba.
- Về cơ bản thì giờ tôi không làm nghề đó nữa.
- Tôi về đây. – Doãn An Nhiên đứng dậy.
- Tôi đưa cậu về.
- Không cần, anh bận như vậy mà, cứ tự nhiên đi.
Doãn An Nhiên quay người bỏ đi. Chu Minh Nghĩa dõi theo bóng áo trắng khuất dần.
- Đúng là tài giỏi thiệt đó. – Nhìn tờ báo tài chính con trai đưa, Đổng Vân xuýt xoa không ngớt. – Con trai Trọng Hàn, Trọng Hàn dạy con xuất sắc quá.
- Cho nên một chuyến du lịch nưới ngoài cũng đâu đáng là gì. – Doãn An Nhiên bực dọc nói.
Đổng Vân bỏ báo xuống, đưa tay ôm lấy vai con.
- Con trai mẹ cũng đâu có tệ.
Doãn An Nhiên khoát tay mẹ ra.
- Mẹ, đừng mà. – Bị mẹ ôm như vậy khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
- Sau này hai con cũng như anh em rồi, phải chung sống hòa thuận với nhau.
- Không đời nào, ai thèm làm anh em với anh ta, tụi con không có quan hệ máu mủ.
Chu Minh Nghĩa đang phân tích bản báo cáo thì một cuộc điện thoại gọi đến.
- Anh Chu, luật sư Kim gọi đến.
- Minh Nghĩa, cùng ăn trưa được không?
- Xin lỗi, bữa trưa hội nghị của công ty tôi rất quan trọng, tôi có hẹn rồi.
- Tôi muốn nói với cậu chuyện về đối tượng tái hôn của bố cậu đó.
Chu Minh Nghĩa chau mày.
- Vậy thì một giờ ba mươi chiều nay, nói cho ngắn gọn, cậu thì có ba mươi phút thôi.
Kim Tắc Thái cười chế nhạo:
- Khoa trương vậy, cậu bận đến thế sao.
- Nhiệm vụ mới của tôi là một thách thức lớn, nửa năm tới sẽ không đi đâu được cả. – Chu Minh Nghĩa giải thích.
- Vạn Khải có kế hoạch lớn sao? – Kim Tắc Thái lập tức hỏi dồn.
- Tôi không có gì để nói với cậu.
Kim Tắc Thái cười rồi cúp máy.
- Có chuyện gì? – Nhìn văn kiện Kim Tắc Thái đưa qua, Chu Minh Nghĩa chau mày.
- Chuyện nào nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu không nói với cậu tôi thấy không ổn.
- Nói đi.
- Chỗ ở hiện nay của bà Đổng là khu nhà chi phí thấp nằm trong kế hoạch an cư của chính phủ, thanh toán tiền thuê theo năm; đồng thời do bà ấy làm việc ở bệnh viện, tiền thuê nhà bao gồm cả trợ cấp đặc biệt cho người làm trong ngành y tế. Giờ kết hôn với bố cậu, với điều kiện và thân phận mới, bà ấy không thể ở đó nữa, con trai bà ấy cũng không đủ tư cách xin ở trong khu này.
Kim Tắc Thái không nói thêm gì, mà chỉ quan sát nét mặt của Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa nghe xong, khóe môi cong lên nụ cười khó hiểu. Kim Tắc Thái để ý thấy nụ cười này, trong lòng khẽ động, không biết anh lại sắp làm gi.
- Tôi biết rồi.
- Người nhà cậu có thể ngồi bạn bạc với nhau mà.
Cố ý dành ra một giờ đồng hồ, Chu Minh Nghĩa hẹn gặp Đổng Vân. Anh nói lại những gì Kim Tắc Thái đã nói theo suy nghĩ của mình, cuối cùng anh hòi:
- Dì Vân, dì thấy chuyện này nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa?
Đổng Vân chưa hề nghĩ đến vấn đền này, nhất thời không đưa ra được ý kiến gì.
- Bố con nhất định sẽ chính thức đi đăng ký, ông không phải người chịu mang tiếng sống thử.
- Đúng vậy, nên làm thế nào đây? – Đổng Vân ngẩng mặt, bất lực nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Dì nghe suy nghĩ của con nhé.
- Minh Nghĩa, con nhất định có cách.
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười ôn hòa.
- Dì và bố con kết hôn, đương nhiên sẽ phải đến ở khu Đông Vệ Tinh Thành, ở đó rất rộng rãi, An Nhiên cùng qua đó ở cũng rất tốt.
- An Nhiên sẽ không chịu đâu. – Đổng Vân lộ vẻ khó xử.
- Vấn đề không nằm ở đây. An Nhiên làm ở tòa soạn, nếu ở khu Đông Vệ Tinh Thành, cậu ấy sẽ phải mất nhiều thời gian để đi từ nhà đến nơi làm với phương diện giao thông công cộng, mà với tính chất công việc thì cậu ấy phải chạy đôn chạy đáo trong thành phố, chỗ ở sẽ ảnh hưởng rất lớn đến giờ giấc sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy.
- Hơ… Sao dì lại không nghĩ đến. – Đổng Vân chợt hiểu.
- Đối với An Nhiên mà nói, cái cậu ấy cần là một chỗ trong thành phố với giao thông thuận tiên.
- Cái đó… - Đổng Vân khẩn thiết nhìn Chu Minh Nghĩa, chờ đợi một lời đề nghị từ anh.
- Con thấy để An Nhiên dọn đến ở với con cũng là một sự lựa chọn hay. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
Đổng Vân vội vàng xua tay.
- Không được đâu, làm sao có thể để nó làm phiền con chứ, không được đâu.
Chu Minh Nghĩa giữ tay Đổng Vân lại.
- Không sao đâu. Dì Vân, dì nghe con nói, con ở đường Ninh Tĩnh, vị trí tốt, giao thông thuận tiện, nhà con năm phòng ngủ hai phòng khách. Nếu An Nhiên dọn đến, cậu ấy sẽ có phòng ngủ, nhà vệ sinh, nhà tắm riêng, không phải sợ sẽ ảnh hưởng đến con. Bởi vì tính chất công việc, con sẽ thường xuyên vắng nhà, An Nhiên qua đó con cũng thấy yên tâm hơn.
Đổng Vân vẫn đang do dự.
- Dì Vân, con biết hiện nay thu nhập của An Nhiên không ổn định, nếu muốn thuê phòng và mua nhà cũng tương đối khó khăn, giá nhà ở trong thành phố này lại quá đắt đỏ, hay là tạm thời cứ dọn qua chỗ con ở tạm, cậu ấy có thể yên tâm làm việc và để dành tiền lương của mình. Nếu An Nhiên đồng ý, con có thể giúp cậu ấy đầu tư. Khi nào An Nhiên có một nền tảng kinh tế nhất định, lúc đó không chừng cậu ấy cũng đã có bạn gái, nếu muốn vay vốn mua nhà cũng tiện hơn rất nhiều.
Đổng Vân vừa nghe vừa gật đầu.
- Vẫn là con biết nhìn xa trông rộng.
- Nếu An Nhiên cảm thấy không thoải mái khi ở miễn phí, cậu ấy cứ việc trả tiền thuê nhà cho con, một trăm đồng một tháng đi. – Chu Minh Nghĩa tùy tiện đưa ra một con số.
- Vậy sao mà được chứ, ít quá đó. – Đổng Vân biết giá thuê nhà trên thị trường thấp nhất cũng phải năm nghìn đồng một tháng.
- An Nhiên là em con mà, sao có thể lấy tiền cậu ấy chứ.
- Vậy… để dì suy nghĩ thêm đã.
- Dạ được. – Chu Minh Nghĩa biết, Đổng Vân phải bàn lại với bố mình.
Chu Trọng Hàn không phải đối.
- Minh Nghĩa nói có lý lắm, An Nhiên tạm thời ở chỗ nó cũng không có gì là không thỏa đáng. Nhà nó rộng rãi, thêm một người cũng không có cảm giác khác thường, vả lại chỗ nó cái gì cũng có. Nó lại thường xuyên không ở nhà, một khi bận việc thì gần như là dọn đến công ty để ở.
- Nhưng làm sao có thể chỉ trả nhiêu đó tiền thuê nhà chứ?
- Không trả mới đúng, nó còn thiếu tiền sao? Hai đứa nó cũng coi như anh em, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm.
- Nếu An Nhiên ở chung với Minh Nghĩa, đi theo Minh Nghĩa học cách làm người làm việc cũng hay lắm.
- Học mấy cái của nó hả? – Chu Trọng Hàn hỏi lại, sắc mặt nhanh chóng giãn ra ôn hòa. – Cũng không phải không được, từ nhỏ Minh Nghĩa đã ra ngoài bươn chải, nó làm gì cũng có kế hoạch, An Nhiên có thể học hỏi kinh nghiệm của Minh Nghĩa, bớt phải đi đường vòng.
Đổng Vân cười.
- Đến hôm nay tôi mới biết đàn ông tài năng là như thế nào.
- Minh Nghĩa?
- Không, ông kìa. Ông coi, một mình ông vừa phải làm việc, còn nuôi dạy con cái giỏi giang như vậy. Minh Nghĩa công danh sự nghiệp thành đạt, vậy mà không hề tỏ vẻ ta đây, lại khiêm tốn lễ phép.
Chu Trọng Hàn cười.
- Đúng là nó giống tôi nhiều hơn.
Đổng Vân đem chuyện đã bàn với Chu Trọng Hàn và Chu Minh Nghĩa nói lại với Doãn An Nhiên.
- Con không ở chung với anh ta đâu. – Doãn An Nhiên từ chối thẳng thừng. – Con có thể ở chung với bạn bè đồng nghiệp.
- Con nghe mẹ nói, con đi theo Minh Nghĩa có thể học được rất nhiều, từ kinh nghiệm trong công việc đến cách sống. – Đổng Vân khuyên nhủ con trai.
- Tụi con đâu làm chung ngành nghề.
- Mẹ nghĩ cậu ấy sẽ chăm sóc con nhiều hơn, dù nói gì đi nữa hai con cũng làm…
Doãn An Nhiên lập tức ngắt lời Đổng Vân.
- Tụi con không phải anh em.
- An Nhiên, - Đổng Vân không ngờ con trai mình lại phản ứng quyết liệt đến vậy. Phản ứng thái quá của con khiến Đổng Vân bất giác liên tưởng cậu vẫn còn chút phản đối chuyện tái giá của bà, mắt Đổng Vân nhòe đi. – Mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con, không phải mẹ không biết con đang bận tâm chuyện gì, nhưng mà…
Nước mắt mẹ làm Doãn An Nhiên phải đầu hàng.
- Được rồi, được rồi, con sẽ nghe lời mẹ.
Doãn An Nhiên ôm lấy Đổng Vân. Cậu không muốn mẹ đau lòng, cũng không hề phản đối chuyện mẹ tái giá, chẳng qua chỉ là cậu không muốn liên quan quá nhiều đến đối tượng tái giá của mẹ. Nhưng giờ né tránh cũng không được nữa rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc