Thành phố, 2019.
Xe của Chu Minh Nghĩa lại được mang đi bảo trì. Lần này ngay cả ông chủ công ty anh cũng không chịu nổi mà nói nửa thật nửa đùa:
- Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, xe của cậu nằm trong hãng hết ba trăm ngày; khi thì thêm phụ tùng, khi thì bảo trì, bao giờ nó mới chịu ra đường chạy đây?
Chu Minh Nghĩa chỉ cười trừ.
Thật ra anh không hề thích mua xe, một phần là vì anh ủng hộ công tác bảo vệ môi trường, loại máy móc thải khí độc hại này ít chiếc nào hay chiếc đó, một phần vì anh rất thích thú với hệ thống giao thông công cộng trong thành phố, thiết kế rất tiện lợi. Anh không đắn đo khi phải mất hơn bốn mươi phút đón xe buýt từ trạm đường Ninh Tĩnh, đi theo hướng Đông đến công ty chứng khoán nơi mình làm việc. Có điều từ ngày bắt đầu bước chân vào ngành chứng khoán đến khi có được địa vị ngày hôm nay, trong mắt đồng nghiệp và khách hàng, nếu không có xe để đi lại thì không phù hợp với chức vụ của anh chút nào. Để hạn chế những lời xì xào, cũng để tiện cho những khi phải đi gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa mới mua hai chiếc xe sang trọng, nhưng cũng thường kiếm cớ để chúng nghỉ ngơi.
Uống hết ly cà phê sau khi thức dậy, Chu Minh Nghĩa ăn mặc thoải mái, cầm lấy cặp xách rồi khoan thai bước ra khỏi cửa. Không khí buổi sớm làm anh thấy dễ chịu. Tuy tính chất công việc bắt buộc phải thức khuya nhưng lối sống của Chu Minh Nghĩa tương đối khoa học, anh rất biết cách quản lý thời gian của mình.
Trạm xe buýt đã đông người đứng đợi, Chu Minh Nghĩa đứng cuối hàng. Trong số những người đợi xe, anh nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc, có lẽ là người dân sống trong khi phố này.
Xét về mối quan hệ giữa người và người trong cuộc sống đô thị, Chu Minh Nghĩa cũng có quan điểm của mình. Một số người tuy gặp nhau hàng ngày nhưng chưa chắc đã biết rõ về nhau. Trong thành phố có hơn triệu dân này, không dễ để hai kẻ xa lạ quen được nhau, bởi vì ai cũng có tinh thần cảnh giác cao độ. Đô thị vốn là nơi tập trung đủ mọi loại người, nếu không có lý do, thiên hạ sẽ không dễ dàng kết thân với người mà mình không rõ lai lịch.
Chu Minh Nghĩa hy vọng những người xung quanh chỉ xem anh là một kẻ làm công ăn lương bình thường để cuộc sống được bình yên. Anh đang mải suy nghĩ về nội dung cuộc họp hôm nay thì bỗng có tiếng chân hối hả từ phía sau vọng đến, rồi đột nhiên bị ai đó tông mạnh vào người. Anh bất thình lình ngã chúi người về phía trước. Cả hàng người đổ rạp như cờ domino, chàng trai đầu hàng đâm vào tấm biển ngay trạm xe buýt kêu lêu đau đớn.
- Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? – Mọi người đồng loạt quay đầu.
Người gây ra tai nạn mặt đầy ngượng ngùng, lấy tay sờ cổ, cười bối rối:
- Xin lỗi, xin lỗi, tại tôi gấp quá.
- Xe còn chưa đến mà gấp gáp cái gì?
- Gấp như vậy sao không dậy sớm hơn một chút đi?
- Trời ơi, ai đạp tôi mà đau quá!
Cậu thanh niên luôn miệng nói xin lỗi trong tiếng phàn nàn của mọi người, sau đó đi lên hỏi thăm anh chàng đầu hàng. Sau một hồi ầm ĩ, xe buýt đến, mọi người vội vã lên xe không ai nói thêm gì nữa.
Chu Minh Nghĩa đi lên tầng trên, chọn vị trí sát cửa sổ, lặng lẽ nhìn đường phố. Có người đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Chu Minh Nghĩa liếc nhìn, chính là cậu trai trẻ gây ra tai nạn “domino người” ban nãy. Đó là một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, đôi mắt to và sáng, đôi môi mềm mại như cánh hoa, gương mặt thanh tú, mặc áo thun trắng, cộng thêm quần và áo khoác jean, rất ra dáng một sinh viên, nhưng không hề mang hơi “sách vở”, khí chất cũng không giống học trò.
Cậu ta làm nghề gì nhỉ? Chu Minh Nghĩa nghĩ thầm.
Cậu ta đeo một chiếc balo jean căng phồng đồ đạc, trên cổ treo nào là 乃út, điện thoại và cả máy chụp hình. Với kinh nghiệm lâu năm của mình, anh đoán cậu ta hoặc là một phóng viện hoặc làm công việc tương tự. Nghĩ đến đây, Chu Minh Nghĩa đột nhiên rất muốn cười. Đoán nghề nghiệp của người khác là trò chơi quen thuộc, anh cùng đồng nghiệp thường hay chơi và cá cược khi mới chân ướt chân ráo vào nghề. Không hiểu sao hôm nay lại hào hứng chơi trò mà đã lâu anh không còn nhớ đến. Chu Minh Nghĩa cười nhạt, quay mặt nhìn ra của sổ.
Vào đến trung tâm thành phố, cận thanh niên vội vàng xuống xe. Chu Minh Nghĩa xuống tại khu ngân hàng nổi tiếng trong thành phố. Anh nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng. Tuy giờ giấc của dân công sở đô thị là “sáng chín chiều năm” nhưng từ lâu đã không còn ai tuân theo quy luật này nữa. Không đến sớm kiếm đâu ra tiền.
Chứng khoán Vạn Khải Hồng Kông là hãng chứng khoán lớn nhất thành phố, nổi tiếng khắp khu vực Đông Nam Á.
Bước vào cao ốc, Chu Minh Nghĩa đi thang máy lên thẳng tầng bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm hết bảy tầng của tòa nhà. Anh là một trong những chủ tịch thuộc ban quản trị nên văn phòng được đặt ở tầng bảy. Vào văn phòng, việc đầu tiên Chu Minh Nghĩa làm là đến phòng thay đồ - anh để một nửa số vest đặt may ở công ty, khi nào đến thì thay..
Sửa soạn mọi thứ xong xuôi, anh ngồi xuống uống thêm ly cà phê, lúc này hai thư ký là Bách An Na và Lưu Ký mới đến. Ông chủ này luôn đến sớm hơn thư ký của mình.
- Chào anh Chu.
Bách An Na bước vào văn phòng của Chu Minh Nghĩa cùng nụ cười ngọt ngào, đặt giấy viết cuộc hẹn và việc phải làm ngày hôm nay lên bàn làm việc của anh. Chu Minh Nghĩa không thích dùng chức vụ để xưng hô, cấp dưới của anh cũng quen dần với thói quen này.
- Tài liệu anh cần đã chuẩn bị xong rồi, em đã thông báo cho các đồng nghiệp phòng đầu tư và luật sư, chín giờ rưỡi họp ở phòng hội nghị số bốn. – Lưu Ký đặt tập hồ sơ lên bàn của Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa đang chăm chú đọc tin tức trên mạng, ngẩng đầu lên mỉm cười với hai thư ký rồi nói “cảm ơn”, sau đó lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Tim Bách An Na bất chợt đập liên hồi trong Ⱡồ₦g иgự¢. Cô là cấp dưới của Chu Minh Nghĩa đã bốn năm nhưng vẫn không thể kiềm chế được. Cũng không còn cách nào khác, Bách An Na đành chấp nhận số phận. Đồng nghiệp và bạn bè xung quanh đều hiểu, ai bảo sếp cô quá xuất sắc làm chi. Khoan hãy nhận xét tài hoa và năng lực xuất chúng của anh, chỉ với ngoại hình thôi, Chu Minh Nghĩa cũng đủ khiến mọi cô gái trong và ngoài công ty phải xiêu lòng rồi.
Dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú, mái tóc đen, cặp mắt sáng và sâu, sống mũi thẳng, cằm góc cạnh, tuy đã gần ba mươi nhưng Chu Minh Nghĩa trẻ hơn so với tuổi. Cả người anh toát lên vẻ quyến rũcủa một người đàn ông chín chắn và thành đạt. Chu Minh Nghĩa lăn lộn trong giới chứng khoán đã nhiều năm, biết tiến lui chừng mực, lại có khả năng ngoại giao tuyệt vời và rất kín tiếng, được giới tài chính đánh giá là nhân vật lợi hại. Trong ngành, Chu Minh Nghĩa có biệt danh “Hỏa Hồ” vì cách làm việc nho nhã, từ tốn, xảo huyệt và rất cao tay của anh.
Sau nửa ngày làm việc căng thẳng nhưng có trình tự, tới giờ cơm trưa, một cú điện thoại gọi đến.
- Minh Nghĩa, có nhớ cuộc hẹn của chúng ta không?
- Đương nhiên, gặp nhau ở Bích Thanh Các nhé, tôi đã đặt trước rồi.
- Đáng tiếc quá, biết bao nhiêu cô gái đẹp đang chờ được ngồi uống trà trò chuyện với cậu, vậy mà cậu lại hẹn tôi. – Đầu dây bên kia rõ ràngcó ý châm chọc.
- Tôi có chuyện muốn bàn với cậu.
Chu Minh Nghĩa đến Bích Thanh Các gần công ty. Đây là một nhà hàng ưa thích của dân văn phòng làm việc trong khu ngân hàng này, có các món ăn Chiết Giang rất nổi tiếng. Anh đến nơi thì người hẹn cũng đã có mặt.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Kim Tắc Thái uống ngụm trà nhìn anh bạn thân và hỏi. Anh ta không khỏi nghi ngờ; nếu là việc công, Chu Minh Nghĩa sẽ giải quyết theo việc công, nếu là việc riệng, Chu Minh Nghĩa cũng sẽ không gọi vào giờ cơm trưa thế này. Vừa là bạn vừa là luật sư của Chu Minh Nghĩa nhiều năm nay, Kim Tắc Thái rất hiểu anh.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
Tôi phát hiện bố tôi có ý định tái hôn, nên muốn nghe ý kiến của cậu.
Kim Tắc Thái trợn tròn mắt.
- Bác trai hả? – Anh ta nghĩ thầm tên này đúng là giỏi chịu đựng, nhắc đến chuyện này mà mặt không biến sắc.
- Đúng vậy.
Là bạn thời đại học đồng thời là luật sư riêng của Chu Minh Nghĩa, Kim Tắc Thái hiểu rất rõ tình hình gia đình của anh. Bố mẹ Chu Minh Nghĩa không hòa thuận từ khi anh còn nhỏ, họ ly thân nhiều năm, đến khi Chu Minh Nghĩa trưởng thành mới chính thức ly hôn. Kim Tắc Thái có quen ông Chu, trước đây ông từng là công chức nhà nước. Tính ra ông Chu cũng không còn trẻ nữa, nên khi biết tin ông muốn tái hôn Kim Tắc Thái không khỏi kinh ngạc.
Gắp một ít thức ăn, Chu Minh Nghĩa mới cười và nói:
- Đương nhiên có người nói cho tôi biết.
- Cậu có chắc là muốn kết hôn không? Biết đâu bác trai chỉ muốn làm bạn.
- Tôi nghĩ bố tôi sẽ không gặp gỡ, chuyện trò, khiêu vũ với người bạn này hằng ngày.
- Đã thân mật đến vậy sao? – Kim Tắc Thái buột miệng hỏi.
- Đúng vậy.
- Cậu phản đối?
- Đương nhiên không. – Chu Minh Nghĩa nhướng mắt nhìn Kim Tắc Thái.
Quen biết nhiều năm, Kim Tắc Thái không thể không thừa nhận đôi mắt của Chu Minh Nghĩa rất sâu, có một mê lực khiền người khác phải sững lại, như thể ánh mắt ấy nhìn thấu được hết thảy. Khi anh nhìn người đối diện như thế, mọi suy nghĩ của đối phương đều bị phơi bày, thật không biết trên bàn đàm phán người ta sẽ trả giá với anh như thế nào đây?
- Có cần tôi giúp gì không?
- Mọi thông tin tôi đã mail qua cho cậu rồi, cậu điều tra sơ bộ về người phụ nữ đó giúp tôi. Tôi không tiện ra mặt, tôi biết cậu chắc chắn sẽ có cách.
Kim Tắc Thái gật đầu, anh hiểu Chu Minh Nghĩa đang lo lắng chuyện gì.
- Cảm ơn. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn Kim Tắc Thái.
- Nụ cười này mà xuất hiện ở chỗ khác, cậu không biết nó mang lại lợi ích gì đâu. – Kim Tắc Thái không quên châm chọc.
- Tôi cũng muốn chứ, nhưng không có thời gian.
- Kẻ cuồng công việc.
- Tôi thích như vậy.
- Cậu là người làm việc trong ngành tài chính với thái độ nghiêm túc nhất thành phố. – Kim Tắc Thái lặp lại điều được người trong giới công nhận,
- Tôi thừa nhận điều đó, chỉ hy vọng không bị người ta hiểu lầm là người chỉ biết nói đến tiền mà thôi.
Kim Tắc Thái vỗ vỗ cánh tay Chu Minh Nghĩa.
Không cần lo lắng đâu, trong xã hội ngày nay, người môi giới cổ phiếu xuất sắc cũng được tôn trọng như bác sĩ, không phân biệt biên giới, đâu đâu cũng cần các cậu.
Chu Minh Nghĩa cười, lắc đầu.
Sáng nay ở trạm xe buýt, Chu Minh Nghĩa lại gặp cậu thanh niên kia. Những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống như vậy rất nhiều, nhưng Chu Minh Nghĩa cảm thấy trong mắt cậu ta có nét gì đó u buồn khiến anh động lòng. Rốt cuộc điều gì khiến cậu ta mang ánh mắt thế kia?
Một phút bất cẩn, Chu Minh Nghĩa làm rơi chiếc cặp xuống đất, cậu trai nọ đi phía sau bèn đưa tay nhặt dùm.
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Hai hành khách gần như gặp nhau hàng ngày cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nhau.
Chu Minh Nghĩa thích vị trí gần cầu thang của tầng trên, lên xuống tiện lợi. Cậu thanh niên kia hình như cũng có cùng suy nghĩ nên lúc nào cũng ngồi kế bên anh. Chu Minh Nghĩa nhìn cậu ta, mỉm cười, cậu ta cũng vội vàng cười đáp lại. Chu Minh Nghĩa hắng giọng.
- Chu Minh Nghĩa. – Anh chủ động tự giới thiệu, không hiểu tại sao, anh muốn làm quen với cậu ta.
- Doãn An Nhiên.
- Cậu đi làm giờ này sao? Sớm quá đó. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười hỏi, anh muốn tìm đề tài để hai người nói chuyện.
- Đến công ty là đã tám giờ rưỡi rồi, cũng không gọi là sớm, chúng tôi lúc nào cũng gấp gáp như vậy.
- Cậu là phóng viên?
Doãn An Nhiên lộ vẻ kinh ngạc:
- Sao anh biết?
- Nhìn cách trang bị của cậu là tôi biết ngay. – Chu Minh Nghĩa cười giải thích. Kinh nghiệm dày dạn đủ giúp anh nhanh chóng đưa ra một loại phán đoán sơ bộ về đối phương.
Doãn An Nhiên cười mang nhiều nét trẻ con.
- Không phải ai cũng đoán ra đâu.
- Toàn soạn nào?
- Đễ Chân.
Chu Minh Nghĩa biết đây là tòa soạn cỡ vừa, thường hay đăng tin lá cải về các ngôi sao, ý cười thoáng hiện trên gương mặt anh. Doãn An Nhiên thấy nự cười của Chu Minh Nghĩa liền trợn to mắt nói:
- Tôi không phải paparazzi, tôi là mội phóng viên ảnh.
Chu Minh Nghĩa ôn tồn:
- Tôi tin cậu mà.
Doãn An Nhiên hơi thất thần trước nụ cười của người xa lạ. Cậu chưa từng quen người đàn ông nào phong độ như anh. Cậu đã chú ý đến người thường hay đón xe cùng mình: anh làm cậu kinh ngạc với phong thái điềm đạm khác người và sức hút của một người đàn ông trưởng thành, đương nhiên, ngoại hình đẹp trai cao ráo của anh cũng là điều khiến cậu chú ý. Những người như anh trong thành phố lớn không ít, nhưng để Doãn An Nhiên gặp hàng ngày thì không nhiều. Điều càng làm cậu ngạc nhiên là giọng nam quyến rũ cùng đôi mắt sâu như nhìn thấu mọi thứ của anh.
- Anh có phải người mẫu không? – Doãn An Nhiên hỏi.
- Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? – Chu Minh Nghĩa cười và hỏi
- Anh hợp với nghề này lắm, anh có ngoại hình đẹp, lại cao to, vóc người chuẩn, rất đẹp trai, không phải sao?
- Rất vui khi nghe những lời khen của cậu, nhưng tiếc là không phải, tôi là nhân viên trong một công ty. – Chu Minh Nghĩa thành thật.
- Tôi có cảm giác hình như đã gặp anh ở đâu rồi. Tuy không nhớ rõ, nhưng tôi thật sự có cảm giác đã từng gặp anh. – Doãn Anh Nhiên nghĩ ngợi.
Khóe miệng Chu Minh Nghĩa lộ nụ cười mang ý trêu chọc.
- Tôi có thể hiểu câu nói này là một cách để làm thân không?
Doãn An Nhiên nổi giận như một chú mèo rừng bị giẫm phải đuôi, chỉ khác là cậu không có móng vuốt để giương lên.
- Anh nói gì vậy! Này, khen anh có mấy câu thôi, anh đã đắc ý như vậy rồi. Thôi đi, anh có gì hay ho chứ, ai mà muốn làm thân với anh.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ giỡn thôi mà.
- Hừ. – Doãn An Nhiên giận dữ quay mặt đi.
Chu Minh Nghĩa cười thầm. Đúng là một con người nhạy cảm lại đơn thuần, hoàn toàn khác với thế giới của anh. Đối với Chu Minh Nghĩa mà nói, Doãn An Nhiên có nét thẳng thắn nguyên thủy của loài thú nhỏ. Đã đến trung tâm thành phố, Doãn An Nhiên xuống xe, không quên quay lại lườm Chu Minh Nghĩa một cái.
Hai người lại đi chung một chuyến xe đêm.
- Sao cứ gặp anh hoài vậy? – Doãn An Nhiên hỏi đầy bất mãn.
- Không lẽ cậu không hay gặp ác cô gái đẹp trên xe sao? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.
- Hứ.
- Tôi nghĩ có lẽ thời gian làm việc của chúng ta như nhau, lại rất có quy luật nên thường hay gặp nhau trên cùng một chuyến xe, điều này cũng cho thấy giờ giấc làm việc của các phương tiện giao thông công cộng rất chính xác.
- Phù… – Doãn An Nhiên dựa vào lưng ghế thở dài.
- Mệt hả?
- Như đánh trận.
Chu Minh Nghĩa cười, công việc của anh cũng y như đánh trận, ngày nào cũng phải theo dõi sát sao sự lên xuống của quỹ cổ phiếu.
- Tin giải trí không dễ làm.
- Bởi vậy mới nói! Ngày nào cũng chạy sô khắp thành phố, theo sát các nghệ sĩ ngôi sao; những khi tuyên truyền thì họ cầu xin chúng tôi chụp ảnh, nồng nhiệt tiếp đón cánh phóng viên, có một chút tin vụn vặt là bắt đầu thổi phồng lên, sợ chúng tôi không đưa tin; nhưng đến khi rảnh rỗi thì trốn chúng tôi như trốn dịch bệnh, chỉ thiếu điều đòi chém đòi Gi*t thôi.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười lắng nghe. Mải nói về bản thân mình một hồi, Doãn An Nhiên mới nở nụ cười tỏ ý xin lỗi.
- Ngại quá, làm phiền lỗ tai của anh rồi.
- Không sao, áp lực công việc là chuyện bình thường, nói ra hết cũng có tác dụng của nó.
Doãn An Nhiên im lặng nhìn ra cửa sổ. Điều gì đã khiến cậu than thở với một người lạ mặt, do công việc mệt mỏi quá chăng? Đương nhiên, con người xa lạ chỉ biết mỗi tên gọi trước mặt đem đến cho cậu cảm giác an toàn nên cậu mới nói với anh nhiều như vậy.
Doãn An Nhiên là con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã không nhận được tình yêu của bố, theo bản năng cậu hy vọng có một người như anh trai lắng nghe cậu nói. Có rất nhiều chuyện không thể nói với mẹ, bởi vì cậu sợ mẹ lo lắng, đồng cũng sợ mẹ không thể nào hiểu được.