Hơn nửa tháng sau, Lộ Nam Tâm đứng dưới ánh nắng chói chang, chân đạp bùn đất, sắc mặt trắng xanh nhìn gương mặt nám đen của huấn luyện viên, sống không bằng ૮ɦếƭ.
Quả Quả giường trên nằm thành hình chữ đại trên giường, thoi thóp: “Bà cô đây muốn nghỉ học…..”
"......" Lộ Nam Tâm vỗ vỗ cô, nhẹ giọng nói: “Đứng lên thay quần áo rồi ngủ tiếp, đều là bùn đất.”
Quả Quả khổ sở vùi mặt vào trong chăn, lăn lộn ăn vạ: “Mình không muốn. Hiện tại mình không thể đứng dậy nổi nữa rồi.”
Cái ௱ôЛƓ uốn éo trái phải, lại nhún nhún qua lại.
Lộ Nam Tâm: "......"
Được rồi tùy cô.
Lộ Nam Tâm tiếp tục vỗ vỗ người còn đang không ngừng giãy dụa, một chưởng vỗ xuống, “bốp” tất cả đều là bùn đất, dày đến một tầng.
Trước khi ngủ, Lộ Nam Tâm nhìn sang: “Quả Quả, nếu như cậu cứ để như vậy ngủ, phòng ngủ của bọn mình liền bị chìm trong một đống bùn đất.”
Người nào đó vẫn còn đang uốn éo cái ௱ôЛƓ liền dừng lại: "......"
Lộ Nam Tâm cười híp mắt nói tiếp: “Đúng vậy, đoán chừng có thể coi như là làm hư hại của công của quốc gia, chú giải phóng quân cũng không thể ở.”
"......"
Đều đã nói đến như vậy còn chưa chịu xuống?
Lộ Nam Tâm liếc nhìn cô gái nào đó trước khi ngủ, mờ mịt.
Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì, không thể tin tưởng khẽ gọi: “…..Quả Quả?”
"......"
Không có tiếng đáp lại.
...... Đã ngủ rồi.
————
Bên phía Cố Trầm Quang tiến triển rất là thuận lợi.
Năm đó vấn đề tài chính chủ yếu xảy ra ở bộ phận bên Mỹ, cũng may là anh có quan hệ rộng ở Mỹ, đã cho người điều tra ra được doanh thu tài chính ban đầu cùng hồ sơ ra vào lưu động.
Cố Trầm Quang mới nhìn thấy phần hồ sơ này liền hơi nhíu mày. Không thể không nói, bề ngoài, thời gian làm thật là hoàn hảo.
Từ sổ sách xem bất luận là nguồn gốc chỗ cần dùng tiền hay là những chỗ khác đều tương đối sạch sẽ. Mượn một công ty làm ngụy trang đưa ra thị trường, dùng giao dịch chuyển toàn bộ số tiền ra ngoài, lấy lại vốn liền tiếp tục xoay vòng.
Rất bình thường, là thủ đoạn tất cả các công ty dùng nguồn vốn xoay vòng.
Nếu không phải Cố Trầm Quang từng học chuyên môn về pháp luật kinh tế cùng vốn xoay vòng, sợ là sẽ không nhìn ra, nơi này có vấn đề.
Đem vốn cố định gia nhập vào hàng ngũ vốn lưu động, đồng loạt coi như là đối nghịch đầu tư bên ngoài, vốn thu hồi lại cũng chỉ là một phần trong số đó. Mượn việc giao dịch chi tiêu trên thị trường quang minh chính đại biến thành giao dịch rửa tiền, thật đúng là có thủ đoạn.
Cố Trầm Quang lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại. Điện thoại tiếp thông, anh mở miệng trước: “Cám ơn.”
Người bên kia điện thoại là sư huynh chuyên về luật pháp kinh tế anh quen lúc còn du học ở Mỹ, người bên kia nghe được liền cười. “Nhìn ra được lổ hỏng rồi à?”
"Ừm."
"Được, cũng biết là cậu thông minh. Nhưng mà cậu cũng phải cẩn thận, có thể chỉnh sữa tài liệu thành như vậy, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.”
"Đã biết, sư huynh yên tâm."
Cúp điện thoại, Cố Trầm Quang ném lên bàn, vừa mới chuẩn bị chuyên tâm xem xét lại tài liệu, di động lại vang lên.
Anh cho là sư huynh còn có chuyện chưa nói xong, trực tiếp bắt máy, đặt ở bên tai hỏi: “Còn có việc gì à?”
Bên kia lại trầm mặc, hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Trầm Quang cau mày, nghĩ đến cái gì, chợt cầm điện thoại di động lên liếc một cái —— Quả nhiên, giấu số.
Anh chậm rãi nheo mắt lại, trong lòng đã có đáp án. Vẻ mặt trấn định thong dong, cầm điện thoại áp lại bên tai. “Nói chuyện!”
Bên kia tiếp tục trầm mặc, sau vài giây, một giọng nam âm trầm truyền đến: “Cố Trầm Quang?”
Cố Trầm Quang nahnh chóng lấy but´ ghi âm ra, thả vào bên cạnh điện thoại di động, không nhanh không chậm trả lời: “Là tôi.”
"A” Lại là giọng nam vừa hung vừa ác, hoàn toàn không rõ ràng: “Khuyên mày đừng có xem vào việc người khác, nếu không....."
Hạng người này dường như khi nói chuyện rất thích nói một nửa.
Cố Trầm Quang ngã dựa vào ghế phía sau, dù bận vẫn ung dung, thậm chí mang theo chút vui vẻ nhẹ giọng hỏi: "Nếu không như thế nào?"
Người bên kia không chần chờ: "Tự thân khó bảo toàn." Hắn phun ra từng chữ, vừa nặng nề vừa hung ác.
Cố Trầm Quang cong cong khóe môi: "À.”
Giống như đang nói…… có quan hệ gì tới tôi chứ?
Anh nhẹ nhàng bác bỏ như thế làm cho người nọ lập tức nổi giận: “Mẹ kiếp, mày không xem tao ra gì đúng không?”
Nóng nảy dễ giận, nói chuyện không rõ ràng, thủ đoạn uy Hi*p người khác cũng cực kỳ kém.
Trong lòng Cố Trầm Quang nhanh chóng miêu tả ra tính tình căn bản của người nọ. Sau đó anh liền sáng tỏ, hắn cũng không phải là đại nhân vật gì, nhiều làm chỉ xem như là con cờ, không giải thích được liền bị kéo tới gọi cú điện thoại này.
Anh không có hăng hái, giọng nói lạnh xuống, vẻ mặt nhàn nhạt: “Mặc kệ? Mặc kệ cho các người nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?”
"A” Người nọ bị chọc tức đến bật cười, trước khi cúp điện thoại còn ném lại một câu: “Có can đảm…… Tốt, tốt, mày đừng có hối hận!"
Một giây kế tiếp, âm thanh “tút tút” vang lên.
Cố Trầm Quang giữ 乃út ghi âm, chấm dứt đoạn ghi âm. Sau đó mang đoạn ghi âm vừa rồi gởi đến cho mệt người bạn trong phòng thông tin, thử vận may xem có thể tra ra được cái gì hay không.
Anh biết, thật ra thì đều vô dụng.
Nếu bạn muốn phá hủy một tòa thành, Gi*t ૮ɦếƭ binh lính canh giữ bên ngoài cổng thành, thì có thể có tác dụng gì chứ?
Chỉ là lớp băng mỏng mà thôi.
......
Nhìn bầu trời bên ngoài, trời đã tối.
Lê Tích đi tới, gõ xuống bàn Cố Trầm Quang, “Cùng ra ngoài ăn cơm không?”
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, lắc đầu, ánh mắt cũng không rời khỏi tài liệu trong tay, “Gần đây cậu không nên đi cùng với tôi.”
"A?” Lê Tích bối rối. Vì sao?"
Cố Trầm Quang dùng 乃út viết cái gì đó xuống tài liệu trong tay, tiếp theo đậy đắp 乃út, đóng tài liệu lại, nhìn sang Lệ Tích, nói: "Tương đối nguy hiểm."
Anh nói như vậy, trong nháy mắt Lê Tích đã hiểu, chân mày hung hăng nhíu chặt, nói: “Đám người kia thật có hành động? Sao cậu không ra tay vào chỗ quan trọng?
"Ừ, cũng không sai biệt lắm."
Chân mày Lê Tích khẽ nhíu lại.
Cố Trầm Quang sửa sang lại cái bàn xong, hời hợt nói: “Cho nên nói, gần đây cách xa tôi ra, đừng đến quá gần."
"Cái rắm!" Lê Tích vỗ bàn một cái, trợn mắt nhìn: “Hàng năm luật sư bị ám sát nhiều như vậy. Anh đây không phải người học pháp luật. Cố Trầm Quang, cậu cái này gọi là xem thường người khác có biết hay không? Anh là người không có nghĩ khí như vậy hay sao?”
Nói xong, Lê Tích càng thêm tức giận, lại vỗ bàn lần nữa, vỗ đến chấn động.
.......
Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn Lê Tích một cái: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
"...... Hả?"
"Tôi tìm người âm thầm bảo vệ. Tôi sợ cậu đi theo, không đủ người, ngược lại gây cản trở.” Nói xong lại liếc nhìn hắn một cái, nhíu mày. “Nhưng mà xem cậu nghĩa khí như vậy, liền cùng nhau đi ăn đi, đến lúc đó không đủ người liền kéo cậu làm lá chắn.”
"......"
Tốt lắm, Cố Trầm Quang, cậu thật nghĩa khí!
————
Hai người vì tiện lợi, chỉ lái một chiếc xe ra ngoài, đi đến một nhà hàng trước đó thường đến.
Xe mới vừa lăn bánh, Cố Trầm Quang liền phát giác không đúng.
Mặt không biến sắc, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng: “Có người theo dõi chúng ta.”
Bên cạnh, Lê Tích cũng rất bình tĩnh, đạp chân ga "Nhìn thấy rồi."
Xa nhanh chóng lao ra ngoài. Chiếc xe màu đen phía sau nhanh chóng đuổi theo, cũng đi theo tăng ga, nhanh chóng bay ra ngoài.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, trên đường không có xe, Lê Tích nhấn mạnh chân ga, tốc độ lên tới 120km/h.
Cố Trầm Quang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau cắn chặt không tha, nhìn lại một chút vẻ mặt nghiêm túc hiếm khi có được của người bên cạnh, thở dài: “Nói cậu không nghe.”
Lê Tích không có quay đầu lại, hết sức chăm chú nhìn đường, “Thôi dẹp đi, tôi không được, cậu khẳng định bản thân có thể bỏ rơi bọn họ không? Kỹ thuật lái xe của cậu cũng không hơn gì tôi.”
Quả nhiên là anh em.
Cố Trầm Quang cười: “Ừ, không bằng cậu.”
......
Vì vậy, trên đường cái không có một bóng người, đèn đường thưa thớt. Dưới ánh đèn, đột nhiên có một chiếc xe nhanh chóng chạy qua, đánh vỡ một mảnh an bình.
Rồi sau đó, lại một chiếc xe màu đen.
Rồi sau đó, lại thêm một chiếc.
Ba chiếc xe liều mạng tăng tốc, một chiếc đuổi theo một chiếc, cắn chặt không tha. Âm thanh động cơ xe “ầm ầm” vang tận mây xanh.
Trước mặt đường càng ngày càng nghiêng, Lê Tích hé mắt, liếc qua người ngồi bên ghế lái phụ vẫn thủy chung yên lặng.
"Nghĩ gì thế?"
"Hai chuyện." Cố Trầm Quang đang vuốt vuốt ấn đường, thấp giọng đáp. Hoàn toàn xem nhẹ tốc độ xe nhanh đến đáng sợ.
"Chuyện gì?"
Anh cười cười, ánh mắt quét về phía bóng đèn đường ngoài cửa sổ xe, “Muốn gọi điện thoại cho Nam Nam.”
"......"
Mẹ nó!
Anh em đang liều mạng vì mình! Bản thân lại còn có tâm tư nghĩ đến bà xã nhỏ!
Mở ra lòng hiếu kỳ quá mức tò mò, muốn mượn cái này để giảm bớt cái gì đó, Lê Tích hỏi: “….. Vậy chuyện còn lại là gì?”
Cố Trầm Quang trầm mặc hồi lâu, thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ lại, bình tĩnh không sợ hãi nói: “Không nên dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.”
Chỉ là anh không ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy.
Lê Tích vừa định biểu đạt lòng cảm động, chỉ thấy người vừa rồi còn bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hung hăng nhíu chặt mày: "Cẩn thận trước mặt!"
......
Ầm!