Lộ Nam Tâm ngồi ở chỗ đó, không có phản ứng gì.
Cố Trầm Quang cầm điện thoạn đưa lại cho cô, vẻ mặt vẫn như thường. “Trở về phòng đi ngủ, khuya lắm rồi.”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, lắc đầu cự tuyệt. “Nam Nam muốn cùng chú ở lâu thêm một chút.”
Giọng nói mềm mại truyền vào trong lỗ tai, trái tim Cố Trầm Quang chợt nhảy lên, ho nhẹ một tiếng, gật đầu đồng ý: “……Được.”
Thấy anh đồng ý, Lộ Nam Tâm vui vẻ, lập tức được voi đòi tiên. Từ bên kia ghế sô pha cọ đến gần, ngồi xếp bằng bên cạnh anh, mắt to xoay qua chỗ khac, nghiêm túc xem TV.
Cố Trầm Quang bật cười, vừa định lật tẩy cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lên tiếng gọi: “Nam Nam”
"Hả?"
Ánh mắt Cố Trầm Quang lóe sáng, tự nhiên né tránh ánh mắt đối diện của cô, hơi không được tự nhiên, nhưng nhìn qua cực kỳ nghiêm túc: “Sau này không thể nói chuyện điện thoại trễ như vậy cùng con trai.”
"Mọi người đều đã trưởng thành, không thể tùy tiện giống như khi còn bé như vậy, có biết hay không?”
Lộ Nam Tâm không có phát hiện khác thường, nghe anh nói xong liền lập tức ngoan ngoãn gật đầu. “Dạ, đã biết.” Suy nghĩ một chút, không nhịn được thấp giọng thanh minh cho bản thân. “Nam Nam không có gọi điện thoại cho con trai buổi tối……”
Cố Trầm Quang: “Ừ, vậy bọn họ gọi tới Nam Nam cũng không cần nhận.”
Lộ Nam Tâm: "......" Như vậy được không?
Trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng, Lộ Nam Tâm giơ tay lên hỏi: “Vậy còn Cố Trầm Quang, chú cũng không thể gọi sao?”
Cố Trầm Quang cười một tiếng: “Chú không phải bé trai.”
"......"
Từng câu từng chữ, ai cũng không có tâm tình xem TV, nhưng cũng không ai tắt, mặc cho nó hát. Trong lòng phần lớn là tâm trạng “bịt tay trộm chuông.”*
*Tự lừa dối bản thân
Đến cuối cùng, vẫn là Lộ Nam Tâm nhịn không được ngủ thi*p đi. Liên tục thức đêm mấy hôm, hiện tại cả người tinh thần thả lỏng, cơn buồn ngủ liền không thể khống chế.
Cố Trầm Quang ngồi trên ghế sô pha, cả người Lộ Nam Tâm nằm ở phía trên, đầu hướng về phía anh. Bóng đêm dịu dàng, anh nhìn cái đầu nhỏ đen thùi lùi của cô gái nhỏ, trong lòng tê ngứa, không thể nhịn được đưa tay lên vuốt ve tóc cô. Trái tim so với sợi tóc còn mềm hơn.
Cứ như vậy duy trì hồi lâu, chuyện gì cũng không làm, cũng rất là vui vẻ. Nhưng rốt cuộc Cố Trầm Quang vẫn sợ Lộ Nam Tâm bị cảm lạnh. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ từng chút từng chút phun tại иgự¢ của anh, khiến cho buồng tim Cố Trầm Quang càng ngày càng nóng. Bàn tay đặt chỗ đầu gối ôm cô bất giác buộc chặt, lại buộc chặt lần nữa.
Đi tới cửa, Cố Trầm Quang nhấc chân nhẹ nhàng đẩy cửa, sau đó ôm người đi vào, lần nữa cẩn thận thả cô xuống giường, kéo chăn qua, đắp kín.
Cố Trầm Quang xoay người rời đi, đi tới phòng bếp rót một ly nước ấm đi vào, đặt ở tủ đầu giường của cô, để nhở cô nửa đêm tỉnh dậy thì có thể uống.
Để xuống nước, anh xoay người lại nhìn người trên giường, không muốn đi.
Nghĩ ngợi mấy giây, Cố Trầm Quang quyết định, hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon rất tốt.
Vì vậy Cố Trầm Quang cúi người, cúi đầu, khẽ đặt nụ hôn vào giữa trán Lộ Nam Tâm.
"Ngủ ngon, bảo bối."
————
Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, cả người giống như cũng đặc biệt thích ngủ. Ngày hôm sau Lộ Nam Tâm tỉnh dậy đã 1 giờ chiều.
Cư nhiên một hơi ngủ mười mấy tiếng.
Ngủ lâu như vậy thần chí hình như cũng có chút chậm chạp. Lộ Nam Tâm ngồi yên trên giường mấy phút, mới rốt cục chậm rãi xuống giường thay quần áo, rửa mặt.
Từ phòng vệ sinh ra ngoài, trong nhà chỉ có mình cô. Cố Trầm Quang đã sớm ra cửa đi làm, trên bàn còn có một tờ giấy nhắn.
Lộ Nam Tâm đi tới, cầm lên:
"Cơm trưa làm xong đặt ở tủ lạnh, nhớ ăn."
Thật sáng suốt, biết cô khẳng định không thức nổi để ăn điểm tâm liền dứt khoát lượt bỏ.
Đặt giấy nhắn trở về chỗ cũ, Lộ Nam Tâm lấy thức ăn anh đã chuẩn bị xong từ trong tủ lạnh ra, đặt vào lò vi sóng. Chuông báo “đinh đinh” mấy tiếng, cô bưng lên bàn, canh mặn đầy đủ, liền bắt đầu ăn.
Khó được còn có phần ớt xanh xào thịt, cư nhiên anh lại chủ động cho cô ăn cay.
Thật ra thì trước kia Lộ Nam Tâm một chút đồ cay cũng không thể ăn. Ở Tứ Xuyên mấy năm trở lại, liền không cay không vui. Cố Trầm Quang không chỉ một lần bày tỏ ngạc nhiên, nhạo bán cô “thích ứng trong mọi tình huống”, đơn giản là nhân vật đại biểu tiêu chuẩn được viết trong tự điển.
Lộ Nam Tâm bĩu môi. Người kia từ trong xương đã mang hơi thở đàn ông Bắc Kinh, lời nói phát ra từ trước đến nay đặc biệt bay bổng.
......
Ăn xong cũng còn dư lại không ít, Lộ Nam Tâm lấy plastic bọc kỹ lại, bỏ lại vào trong tủ lạnh. Sau đó cô suy nghĩ một chút, trở về phòng tiếp tục ngủ.
3 năm trung học gần như cũng chưa từng ngủ đủ giấc, hiện tại Lộ Nam Tâm hận không được bù lại toàn bộ.
Buổi tối Cố Trầm Quang trở lại, kết quả phát hiện cô gái nhỏ còn đang ngủ.
Anh cả kinh, vội vàng đổi giày đi vào, lên tiếng gọi: “Nam Nam, tỉnh!”
Lộ Nam Tâm đang ở lằn ranh nửa ௱ôЛƓ lung, bị anh vừa gọi liền tỉnh, dụi mắt ngồi dậy. “Cố Trầm Quang trở lại rồi à……”
Cố Trầm Quang bật cười, không thể tin: “Hôm nay Nam Nam ngủ cả một ngày?”
"Không có, buổi chiều Nam Nam có tỉnh dậy ăn trưa.”
"Ăn xong liền lại ngủ?"
"Ừ."
"......"
Anh tự tay kéo cô đứng lên: “Không cho ngủ nữa, ngủ quá nhiều không tốt đối với thân thể.”
Lộ Nam Tâm gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời theo lực kéo của anh rời giường, chân trần đạp trên đất, người vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Cố Trầm Quang liếc một cái. “Mang dép vào.”
Lộ Nam Tâm sững sờ, “A” một tiếng, cúi đầu quét hai mắt, nhìn thấy đôi dép, liền chạy tới mang vào.
Tiếp theo liền chạy tới bên cạnh Cố Trầm Quang, yên lặng nhìn anh xếp chăn cho cô. Chờ anh xếp xong, lúc này mới đến gần hỏi: “Vậy bây giờ làm gì?”
Cố Trầm Quang ngồi dậy, vỗ vỗ đầu cô. “Dẫn Nam Nam ra ngoài ăn tối, trước tiên đi thay quần áo.” Nói xong nghiêng mắt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lập tức vòng vo.
Lộ Nam Tâm theo ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mỏng mùa hè hơi xốx xếch của mình, mặc có chút đỏ. Cô gật đầu, cầm quần áo liền chạy về phía phòng vệ sinh, nhanh chóng thay đồ. Lúc ra ngoài mới nhớ nói cho Cố Trầm Quang biết, “Thức ăn buổi trưa Nam Nam còn chưa ăn hết, còn dư lại không ít, để vào trong tủ lạnh rồi.”
"Không sao.” Cố Trầm Quang đi tới, đưa ly nước trong tay cho cô, ý bảo cô uống sạch: “Giữ lại ngày mai ăn.”
“A….. Được.” Cô uống nước, giọng nói buồn buồn, ừng ực ừng ực.
Uống xong, cô đưa cái ly cho anh, tay cầm thân ly.
Cái ly nhỏ, Cố Trầm Quang tự nhiên cầm lấy miệng ly, lấy đi.
Ánh mắt Lộ Nam Tâm liếc nhìn vị trí anh cầm, mặt có chút đỏ….. Chỗ môi cô vừa mới chạm qua, còn mang theo hơi nước đọng, tay anh cứ như vậy in vào, vẻ mặt tự nhiên cầm đ.
Lỗ tai Lộ Nam Tâm bắt đầu nóng lên.
Cố Trầm Quang rửa cái ly xong đi ra, nhìn thấy Lộ Nam Tâm ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu hỏi: “Mặt sao lại đỏ như vậy?”
"......"
Không đợi cô trả lời, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lộ Nam Tâm thở phào nhẹ nhõm, chủ động chạy đi mở cửa.
Ánh mắt Cố Trầm Quang không tự chủ đi theo cô, cũng nhấc chân đi tới.
Đứng ngoài cửa, là người trong dự liệu, Lộ Thịnh Minh.
Trong tay hắn xách theo không ít đồ ăn, còn có một cái bình thủy. Nhìn thấy Lộ Nam Tâm có chút cẩn thận cười một tiếng, mở miệng: “Con mới vừa thi cử xong, cha đem một chút đồ ăn tới cho con bồi bổ.”
Lộ Nam Tâm có chút sửng sốt, đưa tay nhận lấy. "A...... Cám ơn, ba."
"Không cần...... Không cần, con ăn ngon là tốt rồi.”
"...... Ừ."
Hai cha con nói chuyện với nhau, không khí cực kỳ lúng túng không thể tiêu tán.
Bàn tay Lộ Thịnh Minh nắm thật chặt, lúc mở miệng lần nữa giọng nói hơi khàn khàn: “Bên trong có cháo gà, con nhân lúc còn nóng uống đi không thì nguội.”
"....... Dạ.” Lộ Nam Tâm gật đầu.
Cố Trầm Quang đúng lúc đi tới, nhận lấy đồ trong tay Lộ Nam Tâm, cười khẽ: “Vừa đúng, tối nay không cần ra ngoài ăn, cám ơn anh Lộ.”
Không khí ngột ngạt chợt giảm bớt không ít, không khiến người ta quá mức không biết theo ai.
Lộ Thịnh Minh liếc Cố Trầm Quang một cái, rũ mắt xuống. “Khách sáo cái gì…… Vậy hai người ăn đi, anh đi trước.”
Lộ Thịnh Minh xoay người muốn rời đi, Lộ Nam Tâm nhìn bóng lưng của ông, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ba…..”
Thân hình Lộ Thịnh Minh dừng lại: “Sao vậy?”
Lộ Nam Tâm cắn cắn môi, bàn tay nắm chặt, lấy dũng khí lên tiếng: “Nếu không…… ở lại cùng nhau ăn đi?”
Lộ Thịnh Minh ngẩn ra, xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía hai người trước mặt. Sau mấy giây, chậm rãi gật đầu: “…… Được, được.”
......
Cố Trầm Quang mang đồ ăn còn dư lại buổi trưa hâm nóng lần nữa, lại làm thêm hai món, cùng với cháo gà Lộ Thịnh Minh đưa tới. Một nhà yên lặng lại cực kỳ hài hòa cùng ăn xong một bữa cơm.
Cơm nước xong, Cố Trầm Quang đi ra ngoài tiễn Lộ Thịnh Minh, nhìn bóng lưng gầy gòm nghiêm trọng của hắn, cuối cùng không đành lòng mở miệng: “Anh Lộ”
Lộ Thịnh Minh dừng bước chân, nhưng không có quay đầu lại: “Ừ?”
Cố Trầm Quang đứng ở cửa, cau mày nhìn hẵn, từng chữ từng câu nói: “Bảo trọng.”
Hồi lâu,
"...... Ừ."
————
Nửa tháng sau, thời điểm Lộ Nam Tâm ngây ngốc ở trong nhà đến sắp móc meo, Cố Trầm Quang rốt cuộc kết thúc vụ án, dẫn cô ra ngoài chơi.
Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn vé máy bay trong tay một cái, “Chú không cần làm việc sao?”
Cố Trầm Quang thản nhiên dọn dẹp hành lý, “Vụ án trên tay đã kết thúc, phần còn lại giao cho những người khác là được.”
Ông chủ mà làm đến như vậy rồi cũng đã có lòng rất lớn.
Chỉ là Lộ Nam Tâm tương đối vui vẻ khi thấy vụ án kết thúc, cất vé máy bay đi, khóe miệng nhếch lên, mắt cười híp lại thành hình mặt trăng, “À.”
Đây là lệ thường. Hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè, Cố Trầm Quang đều kiên trì dẫn cô ra ngoài chơi. Ban đầu là muốn cô đi tham quan nhiều nơi, anh thực hiện so với cô còn chăm chỉ hơn.
Nhưng mà mỗi lần đi du lịch, trạm đầu tiên vĩnh viễn đều không thay đổi —— Thành Đô, Tứ Xuyên.