Trăm Ngày Hôn Nhân - Chương 21

Tác giả: Tả Vi

Buổi sáng ngày hôm sau, Đoàn Bồi Nguyên tinh thần sung mãn tỉnh lại, duỗi lưng một cái, xoa xoa vai gáy. Nghĩ đến màn hỗn chiến trải qua hôm qua kia, hắn cảm thấy rất may mắn vì chính mình còn tới hôm nay.
Hắn xuống giường rửa mặt chải đầu, thay xong quần áo rồi đi đến nhà ăn, vợ đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản.
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, cô ngước mắt lên nhìn hắn một cái, không nói điều gì hết mà chỉ yên lặng đưa lát sandwich vừa nướng xong tới trước mặt hắn, tiện thể rót một tách cà phê cho hắn.
Nhìn sơ qua thì hành vi, cử chỉ của cô không có khác gì so với bình thường nhưng mà biểu cảm trên mặt rất lãnh đạm, hơn nữa cô lại tiếc chữ như vàng. Từ lúc hắn ngồi xuống đã hơn ba phút, một chữ cô cũng không mở miệng nói với hắn.
Hắn có ngu cũng nhìn ra được cô đang tức giận, hơn nữa không may là hắn vô cùng hiểu rõ người chọc giận cô lại là chính hắn.
“Tối hôm qua giọng điệu của anh không tốt lắm, thái độ đối với em có chút kém, xin lỗi.” Hắn mở miệng xin lỗi, sau khi đầu óc đã thanh tỉnh, hắn nhớ lại đoạn đối thoại của mình với cô ngày hôm qua, xác thực lúc đó cảm xúc của hắn có một chút tiêu cực.
Cô đợi hắn cả một buổi tối, lại xảy ra vụ scandal làm cho người ta khó chịu này, đăng cả một bài báo tin vịt xúi quẩy thật dài này, viết cô, người hắn yêu nhất, thành như là oán phụ chốn thâm cung, trong lòng cô nhất định không dễ chịu.
“…” Cô nhìn vẻ mặt áy náy của hắn, không đáp lại, tiếp tục quét mứt hoa quả.
Không khí cực kỳ lạnh lẽo, trên mặt vợ vẫn kết một tầng sương mỏng. Hắn không ngừng cố gắng suy nghĩ ra cách có thể lay động cô.
“Chuyện thất hẹn là anh không đúng, hôm nào… Cuối tuần này, chúng ta tìm chỗ nào đó rồi vui vẻ ăn mừng nha, sao em?” Hắn cười rồi đưa ra đề nghị, mang theo tâm tình bồi tội muốn tổ chức thật hoành tráng mừng trăm ngày hai người kết hôn, dựa vào đây để đổi về một nụ cười của vợ yêu.
Đối với ngày kỷ niệm, dường như phụ nữ đều có một sự cố chấp khó hiểu, dùng điều này để làm cho cô vui sẽ rất tốt.
“Không cần, thật ra kết hôn trăm ngày cũng không có gì, cũng như bao ngày khác, một ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ là một ngày trong một tuần thôi.” Cô tỏ vẻ không sao cả nói, cắn miếng sandwich, nhưng miệng lưỡi còn có thể nói rõ ràng làm cho hắn hơi chút kinh ngạc.
Hắn không hiểu, sở dĩ cô muốn hắn cùng nhau chúc mừng ngày đó là vì sợ hãi ngày này sẽ trở thành một ngày kỷ niệm duy nhất trong hôn nhân của bọn họ. Cô không xác định được hai người bọn họ có thể có một trăm ngày kế tiếp nữa hay không, tình cảm đối với hắn càng lúc càng rơi vào tình trạng “lo được lo mất”, cô thường xuyên sợ hãi có lẽ cái ngày nào đó mà cô mất đi hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đến…
Nhưng hiện giờ cô không sợ nữa, bởi vì đối với người đàn ông này, cô đã hoàn toàn nản lòng thoái chí rồi, không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Không yêu, sẽ không cần lo lắng sợ hãi. Đây là lĩnh ngộ mới nhất của cô, cũng là mục tiêu mới nhất của cô.
“Xuân Tuệ, Hân Hân và anh…”
“Tôi không muốn nghe đến tên của cô ta! Chuyện giữa hai người, một chút tôi cũng không có hứng thú nghe.” Cô trợn to mắt, nghiêm túc nói với hắn… Có lẽ nên cảnh cáo là đúng, tóm lại cô không muốn dính vô đống hỗn loạn này nữa, cũng không muốn vì quan hệ của hắn với bất kì người phụ nữ nào mà làm cho bản thân tinh thần hao nhược, đồ ăn thì nuốt không trôi.
Sự nghiêm túc trên mặt vợ làm cho иgự¢ Đoàn Bồi Nguyên chấn động, hắn kinh sợ thấy lần này lửa giận của cô không phải là nhỏ, có thể thấy được cô cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý bài báo vớ vẩn kia. Ít nhất, cô vô cùng để ý Chu Hân Bội!
“Anh biết em còn đang nổi nóng, đợi em tỉnh táo lại, chúng ta bàn lại.” Hắn nắm giữ tay cô, dự tính trấn an sự phẫn nộ của cô, áy náy bởi vì một đoạn tình ngày xưa của mình mà làm cho vợ phải đối mặt với đống hỗn loạn này, thừa nhận những áp lực này.
Đúng vậy, đổi lại là hắn, nếu như tin bà xã cùng tình cũ ồn ào trên trang báo truyền thông, hắn cũng sẽ giận dữ, không thể nào mà ngủ một giấc là bớt giận. Hắn bị cô giận mấy bữa cũng đúng, không nên oán giận.
“Không có gì hay ho để nói hết, người giải thích rất mệt, người nghe cũng rất mệt, chúng ta đều thoải mái chút, không cần nhắc lại chuyện không thoải mái này.” Cô hờ hững rút tay, giọng điệu… cũng chán nản giống như hắn đêm qua.
“Xuân Tuệ?” Trái lại hắn lại không quen cái ý nghĩ đột nhiên tranh thủ chút thời gian của cô, đột nhiên hắn cảm thấy bà xã luôn luôn có thể cho hắn ấm áp bỗng chốc trở nên thật xa lạ. Rõ ràng ngồi ngay bên cạnh, cô lại giống như cách xa ngàn dặm, có thể hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái, xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Sự coi thường như vậy khiến cho tự đáy lòng hắn phát lạnh…
Yên lặng một lát, cô đột nhiên ngẩng đầu…
“A đúng rồi, nếu anh có cần, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể y theo ước định, ký tên ly hôn.” Cô ăn bữa sáng, uống ngụm sữa, thái độ tự nhiên phảng phất như đang nói thời tiết, lại làm cho hắn có loại cảm giác “sét đánh ngay đầu”!
“Cái gì! Ly hôn?!” Cơn ác mộng ngày hôm qua kia còn chưa tỉnh sao? Nhưng người phụ nữ trước mắt này rõ ràng lại “nguội lạnh” đến nỗi làm cho hắn hoảng hốt, cũng không phải là đang cuồng loạn a.
“Đã quên sao? Là tự anh nói qua, nếu trong một năm này xuất hiện đối tượng khác làm cho anh động tâm, cuộc hôn nhân này có thể sẽ kết thúc trước thời gian. Cho nên, nếu người kia đã xuất hiện, xin anh thành thật nói cho tôi biết, tôi sẽ đúng hẹn ký tên, tuyệt đối sẽ không bám riết lấy anh, khiến cho anh cảm thấy khó xử.” Cô mỉm cười, vẫn là loại biểu cảm thoải mái, rất thích hợp với cô, nước mắt sẽ chỉ làm cho lòng người ta phiền chán, chính cô nhìn cũng thấy chán ghét!
Khổ sở một đêm, cô quyết định buông cái gánh nặng “tình yêu” này xuống. Trở về cuộc giao dịch “dùng hôn nhân đổi đất ”, cô phát hiện tất cả mọi chuyện đều rất đơn giản.
“Em làm sao có thể như vậy? Cho dù có tức giận, cũng không thể lấy chuyện này ra để nói giỡn!” Cô còn cười được? Hắn đã sắp giận đến điên rồi!
Đoàn Bồi Nguyên giận hiện ra ngoài mặt, hắn nhìn cô chằm chằm. Hắn có thể hiểu là cô đang giận dỗi hắn nhưng không thể chịu được việc cô nhiều lần treo chữ “ly hôn” ở trên mép, còn nói thoải mái vô vị như vậy.
Đối tượng làm cho hắn động tâm?! Cô đã biết rõ như thế mà còn cố ý khiêu khích hắn, chẳng lẽ hắn phải ly hôn với Giang Xuân Tuệ này trước rồi sau đó lại cưới Giang Xuân Tuệ một lần sao!
“Tôi giống như đang nói giỡn?” A, người đàn ông này luôn coi cô “nhẹ nhàng” quá đi, rất dễ giải quyết sao!
“Quên đi, có lẽ tôi vốn trông có vẻ buồn cười, có điều, tôi không phải loại người nói không giữ lời, nhất định nói được thì làm được.” Cô không cười nữa, lặp lại lần nữa.
“Giang Xuân Tuệ!”
“Vậy tôi đi làm trước, mấy ngày nay có lẽ trước cửa nhà trẻ sẽ có phóng viên canh gác, nếu biết lợi dụng, nói không chừng còn có thể tuyên truyền, quảng cáo miễn phí cho nhà trẻ.” Lại là một nụ cười chói sáng, xán lạn như một cái tát nảy lửa, một khuôn mặt liên tục trợn mắt nghiến răng nhìn hắn.
Cô xách ba lô, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi cửa.
Đoàn Bồi Nguyên khi*p sợ đứng ở tại chỗ, khó có thể tin chính mình kẹt ở trong cái loại “ác mộng” gì…
Hắn nghĩ đến đêm qua cô gào thét, khàn khàn thống khổ hỏi hắn, vẻ mặt thê thảm chờ mong hắn cho cô một lời giải thích rõ ràng kia…
Lòng của hắn, từng trận phiếm đau, cảm xúc từ phẫn uất chuyển thành hối hận, tựa hồ dần dần có thể hiểu được rằng bản thân mình lỡ mất không chỉ là một buổi hẹn thôi…
Giờ khắc này, hắn đột nhiên hy vọng chính mình vẫn còn ở ngày hôm qua.
Vài ngày sau đó, Đoàn Bồi Nguyên cảm nhận sâu sắc được nỗi bi ai cùng xót xa của “oán phu chốn thâm cung”.
Mặt ngoài, Giang Xuân Tuệ vẫn giống như bình thường, cô cũng giống như một người vợ bình thường, sẽ làm việc nhà, sẽ nấu cơm cho hắn ăn, sẽ trả lời câu hỏi của hắn, cũng ngủ ở bên cạnh hắn. Nhưng mà thái độ của cô luôn mang theo một sự xa cách, cách nói chuyện cũng không thoải mái giống như mọi ngày, mà là như “bàn bạc công việc”, một chút sắc mặt hay cảm xúc dư thừa đều không có, khiến cho hắn càng lúc càng nhớ thương người con gái mà sẽ đấu võ mồm, nói giỡn với hắn trước kia.
“Bà xã, rốt cuộc muốn anh phải làm thế nào thì em mới có thể nguôi giận?”
“Cái gì anh cũng không cần làm, thời gian qua lâu, cảm giác, cảm xúc gì cũng đều sẽ biến mất, huống hồ hôn nhân của chúng ta cũng không còn mấy tháng, so với cuộc đời còn dài của anh, anh thực sự không cần để ý chuyện em giận hay không giận.”
Coi kìa! Ngay cả chuyện này, cô cũng có thể đáp máy móc như vậy, lại còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, vừa gấp quần áo.
Theo cách nói của cô, hiện giờ tư tưởng của cô là làm hòa thượng một ngày, gõ chuông một ngày. Đã thu được lợi ích từ hắn, làm vợ hắn chính là nghĩa vụ của cô, cô sẽ không trốn tránh trách nhiệm, mà sẽ coi việc giúp cho mẹ chồng an tâm điều dưỡng thân thể làm điều kiện tiên quyết, cùng hắn sắm cho xong quan hệ vợ chồng một năm này.
Về chuyện khác, hắn không cần phải suy nghĩ nhiều.
“Bà xã…” Hắn giang hai tay, tưởng tượng như ngày xưa sáp tới như vậy, trực tiếp dùng sự nhiệt tình hòa tan trái tim đóng băng của cô…
“Xin anh đừng dựa vào đây nữa.” Cô đột nhiên đứng dậy, ôm một chồng quần áo đã gấp xong đứng ở bên giường, dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói với hắn: “Hiện tại em cũng không muốn để anh ôm, lát nữa ngoại trừ ngủ trên giường, em cũng không dự định có tiếp xúc thân mật gì với anh, bởi vì anh đã từng nói qua sẽ không miễn cưỡng em… Xin tự trọng.”
Ánh mắt cô lãnh đạm nhưng lại ung dung nhìn hắn, tiếp theo cô đi tới trước tủ quần áo, khom lưng kéo ngăn kéo ra, từng bộ quần áo trong lòng cô được xếp vào tủ, nhìn cô đức hạnh không chê vào đâu được…
Hắn chịu đủ rồi!
Mấy ngày nay từ “núi băng” hắn biến thành “núi lửa”, vừa về nhà hầu như hắn đã theo sau cô như hình với bóng để xin lỗi, cầu xin tha thứ, làm nũng, làm hết mọi chuyện mà bình thường hắn sẽ không làm, mỗi ngày kiểm điểm rồi lại kiểm điểm, thấy cô tức giận khổ sở, hắn lại càng tự trách mình gấp đôi, lo lắng, buồn rầu tìm mãi cách làm cho cô nguôi ngoai hết giận để kết thúc cuộc “chiến tranh” đáng sợ này.
Hắn sẽ không thả cô đi, không thể nào ly hôn với cô!
Hắn nghĩ chắc cô cũng rõ ràng điểm này, vậy vì sao cô lại muốn cố ý giả bộ hồ đồ, còn hoài nghi tình yêu của hắn, cứ mở miệng ngậm miệng là đếm ngược hôn nhân của bọn họ còn bao nhiêu ngày, hắn nghe xong là vừa nổi giận lại vừa bất an, trong lòng, kỳ thực hắn vừa giận vừa buồn, nhưng cũng không dám ở trước mặt cô biểu hiện những cảm xúc tiêu cực này, chỉ sợ giống như lần trước, nói chuyện to tiếng dẫn đến không vui.
Nhưng mà sống qua những ngày nơm nớp lo sợ như vậy, ăn nói khép nép để cầu hòa với cô, lại không đổi lấy được một chút dấu hiệu mềm lòng của cô, cô gái này vẫn kiên trì làm “nhân vật sắm vai” của cô, tựa như người chồng này như hắn mới là đạo cụ sống của cô.
Không, hắn thật sự chịu đủ rồi!
Lui một bước trời cao biển rộng thì hắn mới có thể lui, nhưng hiện giờ hắn đã bị buộc đến bên vách núi đen rồi, nếu không tiến lên hắn sẽ rơi xuống…
“Tha thứ cho anh…” Hắn xông lên trước, từ phía sau ôm lấy thân mình mềm mại kia, gắt gao khóa chặt lấy mùi hương làm cho hắn mong nhớ ngày đêm kia trong иgự¢, tham lam hít sâu lấy, ôn lại cảm giác thân mật cùng cô.
“Xuân Tuệ, đừng chiến tranh lạnh với anh nữa được không? Anh thực sự biết anh sai rồi, em muốn phạt anh thế nào cũng được, đánh anh mắng anh cũng được, nhưng đừng lạnh nhạt với anh như vậy, cũng đừng nói sau này em sẽ rời khỏi anh nữa.” Hắn thành khẩn thỉnh cầu cô tha thứ, đừng bảo trì khoảng cách “nửa đời không quen” với hắn nữa, khiến cho hắn sắp hít thở không thông.
Bọn họ rõ ràng là yêu nhau mà!
“Buông em ra.” Cô đạm mạc ra lệnh, trái tim cô lại kịch liệt đau nhói.
Hơi thở quen thuộc, nhiệt độ cơ thể ấm áp, lực đạo mạnh mẽ, tất cả đều xuyên thấu qua cảm quan của thân thể thấm vào trong trí nhớ, gợi lên sự lưu luyến của cô đối với tình yêu, sự hạnh phúc khi được hắn yêu…
Nhưng là hiện giờ, chúng lại thành thứ khiến cô đau khổ, hại cô càng yêu càng bị tổn thương.
“Anh sẽ không buông em ra, vĩnh viễn cũng sẽ không.” Hắn ôm chặt cô, không buông chính là không buông, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.
“Như vậy còn dám nói anh biết mình sai rồi?” Cô nhắm mắt lại, không muốn lãng phí sức lực mình nữa nên mặc cho hắn ôm, cảm giác bất đắc dĩ nhưng lại mang theo một chút quyến luyến, bi thương nói: “Anh hoàn toàn không hiểu cảm giác của em… Chỉ là thấy em tức giận, cảm thấy em rất ghen, nghĩ rằng nói ngon nói ngọt với em vài câu, chờ em hết giận sẽ không có chuyện gì nữa, đúng không?”
“Anh…” Hắn nhất thời yên lặng, không thể phủ nhận chính mình quả thật từng có kiểu suy nghĩ này.
Hắn không muốn lừa cô. Đối với sự ghen tị và dấm chua của phụ nữ, hắn đã sớm tập mãi riết thành thói quen, nhưng cũng không phải là mỗi người phụ nữ hắn đều có nhẫn nại để dỗ dành, huống chi phải hao hết tâm tư đi tìm cách để có thể dỗ cô ta vui vẻ. Hắn cố gắng nâng niu vợ trong lòng bàn tay dỗ như vậy, có cái gì không đúng sao?
“Buông tôi ra, bằng không đêm nay tôi bắt đầu ngủ phòng khách.” Câu uy Hi*p này hữu dụng hơn so với việc liều mình giãy dụa.
Trước khi cô bắt đầu thực hiện lời mình nói, hắn đã nới lỏng tay, ánh mắt nhìn cô vẫn mang theo một chút sự hoang mang và không thể tin. Hắn không biết tại sao cô lại có thể cứng rắn đối phó với hắn đến như vậy? Hắn làm không được…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc