Trăm Ngày Hôn Nhân - Chương 20

Tác giả: Tả Vi

Chỉ nghĩ thôi mà lỗ tai hắn đã phát đau, tốt nhất hiện tại vẫn phải ra ngoài một chuyến, loại trừ hậu hoạn. Có điều gần đây cô gái kia có phải rất thường hay “gây sự” hay không?
Lần trước đi ăn đồ, cô ta nói tới nói lui nửa ngày, trừ bỏ nhìn ra được tâm tình của cô ta không tốt, kỳ thực cũng không nói ra được trọng điểm vấn đề gì hết, cuối cùng hắn vẫn không biết rốt cuộc ở nước Mĩ cô gái kia đã xảy ra chuyện gì, tóm lại đã xác nhận cô ta sẽ không ở trong khách sạn của hắn làm ra việc ngốc, hắn lập tức vội vã về nhà ôm bà xã, kết quả hiện giờ lại gây ra chuyện này…
“Ừ, lái xe cẩn thận một chút.” Giang Xuân Tuệ tiễn hắn ra khỏi cửa, mỉm cười nhìn bóng lưng đi xa của hắn, không biết vì sao cô đột nhiên cảm thấy rất bất an, rất khó chịu, cái loại cảm giác nhận phải uy Hi*p lúc trước này lại sâu sắc thêm một chút, càng lúc càng giống cái động tối không đáy, vỡ ra một khe hỡ ở trong đáy lòng cô, từ đó phóng ra một đống cảm xúc vừa nặng nề vừa tiêu cực, làm cho cô phải dùng sức hít thở, mới cảm thấy chính mình còn có thể thở được không khí thì mới vẫn còn sống.
Vẻ mặt đờ đẫn, cô đi trở về phòng khách, ánh mắt trống rỗng, cô ngồi yên. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy tất cả những điều này đều rất vớ vẩn!
Hiện tại sao vậy, ngay cả bọn họ đã dọn ra, cũng không vứt được bóng ma của người phụ nữ kia sao?
Thật không biết phải như thế nào thì mới có thể kết thúc hoàn toàn cái tình trạng khó khăn mà cô không thích nhưng lại không thể cự tuyệt này…
Thật chán ghét! Cô cảm thấy mình càng lúc càng khó nhịn khi phải tiếp nhận bất cứ quan hệ tồn tại nào giữa chồng và người phụ nữ kia, cho dù chỉ là gật đầu chào một tiếng, cô cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh bọn họ mỉm cười nhìn nhau. Cô rất muốn xóa sạch hết toàn bộ quan hệ mà bọn họ vốn có, một chút dấu vết cũng không muốn lưu lại.
Nhưng điều này là không thể! Vì thế, lý trí của cô lại bắt đầu chỉ trích cô ghen tị vô cớ, cũng như cô càng lúc càng chán ghét mình lại ghen tị như vậy, nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, cô vẫn không khống chế được lòng mình, vừa nghĩ đến chồng và người phụ nữ kia cùng nhau… Vừa nghĩ đến giọt lệ, nụ cười của người phụ nữ kia có lẽ sẽ lại lần nữa gợi lên ký ức mối tình đầu của hắn, kích động đóm lửa tình cảm trong lòng hắn…
Thật chán ghét! Vì sao cô không thể khống chế được đầu óc của mình, trong lòng cô luôn có cảm xúc giống như tuyệt vọng đang chậm rãi lan rộng, mà cô lại không còn sức để chống cự, không dám phản kích, chỉ sợ vừa sảy tay, dường như cũng sẽ hủy diệt quan hệ của mình và hắn.
Tình yêu thì ra là thứ ngược đãi lòng người, làm cho người ta cảm thấy bất an, lo sợ, nghi hoặc như vậy sao?
Cô chưa từng trải qua tình yêu khắc sâu như vậy, đột nhiên cô có chút hoài nghi chính mình có thể thừa nhận nổi tình cảm sầu khổ này không…
Kết quả hôm nay, mãi đến bốn giờ sáng Đoàn Bồi Nguyên mới trở về, nghe nói là Chu Hân Bội luôn luôn cầm tay hắn vừa khóc vừa ồn ào, làm hại hắn không thể thoát thân.
Mà cô, cũng không cách nào thoát khỏi nhà tù trong chính lòng mình, chỉ có thể ôm một đống cảm xúc xấu mà sống, lạc quan thuyết phục chính mình, một ngày nào đó người phụ nữ kia sẽ về nước Mĩ, cô chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian là được rồi…
Năm ngày sau, Giang Xuân Tuệ chính thức chuyển tới “tân gia” của cô và ông xã. Tuy rằng ngày này cũng không khác gì những ngày khác, nhưng ngày thứ Ba ba ngày sau lại là một ngày vô cùng ý nghĩa, cô còn đặc biệt nói trước với ông xã vài ngày, từ lúc dọn vào là đã nhắc hắn, ngày hôm đó nhất định phải tan tầm đúng giờ, về nhà sớm một chút để cùng cô ăn cơm.
Có lẽ do nhiều ngày qua Đoàn Bồi Nguyên cũng cảm nhận được cảm xúc vợ mình có biến hóa, dường như không giống như ngày xưa miệng luôn tươi cười, tâm tình cô có chút uể oải, nhưng hỏi, cô lại nói không có gì…
Dường như trong lòng của phụ nữ đều cất giấu rất nhiều tâm sự. Hắn cũng không có buộc vợ nói ra chuyện cô không muốn nói. Hắn đoán có lẽ bởi vì chuyện công việc, cô mới phiền lòng, dù sao thời buổi giờ trẻ con đứa nào cũng như yêu quỷ linh tinh, làm cho cô giáo mệt mỏi tinh thần cũng là chuyện thường thấy.
Có điều bà xã đã mở miệng mời, trái lại hắn rất sẵn lòng dời ra một ngày hành trình, về nhà sớm một chút để cho cô vui vẻ, cùng cô tận hưởng một đêm tốt đẹp.
Không ngờ rằng người định không bằng trời định. Hôm nay hắn mới đi làm không bao lâu, ngày đó tạp chí lá cải liền tung ra một tin lớn làm cho hắn trở tay không kịp…
Tân hôn báo nguy! Mối tình đầu là đẹp nhất, mộng của cô bé lọ lem tan vỡ… Bay lên đầu cành giờ tiến lãnh cung, chim sẻ không địch lại tình cũ…
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Giang Xuân Tuệ nhìn chằm chằm trang tạp chí số gần nhất, trong bức ảnh chụp, đêm khuya người đàn ông và người phụ nữ rời cục cảnh sát, sau đó lại bức ảnh khác hai người đi vào khách sạn, tường tận ghi lại quá trình mà đêm đó Đoàn Bồi Nguyên đi ra ngoài làm “anh hùng cứu mỹ nhân”.
À không, dựa theo cách viết của bài báo, là nam nhân vật chính phóng đãng, vốn không chịu gò bó cùng người yêu mối tình đầu nối lại tình xưa, nhưng bởi vì hắn đã mang thân phận có vợ nên không thể công nhiên bên nhau, làm cho nữ nhân vật chính mượn rượu giải sầu trong quán bar, một khóc hai nháo ba đập quán, lại ở cục cảnh sát khóc đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Cuối cùng nam nhân vật chính đa tình vẫn không đành lòng vung kiếm chặt đứt tơ tình nên dẫn theo luật sư cấp tốc bay tới cục cảnh sát cứu người yêu, hào phóng thanh toán khoản tiền bồi thường. Ngay tại chỗ, hai người vui sướng ôm nhau, hai người yêu nhau củi khô lửa bốc, lập tức chạy thẳng đến khách sạn cháy càng ngày càng không thể vãn hồi…
Quá đáng lắm rồi!
Ánh mắt cô xếch lên, cô thật sự không chịu nổi cách hành văn “diễn cương quá mức”, cùng nội dung văn vẹo như là “cứt chó” của tạp chí lá cải này.
Thậm chí một bài báo liên quan khác còn chụp được những bức ảnh Chu Hân Bội nhiều lần ra vào biệt thự Đoàn gia, cùng dạo phố mua sắm, uống trà nói chuyện với Hà Bích Châu, rồi còn bình luận Đoàn gia trên dưới người nào cũng đối xử với cô ta như người trong nhà, còn để cho cô ta cùng đi bệnh viện làm kiểm tra, ủng hộ phù chính cô ta lên làm “kẻ thứ ba”.
Mà Giang Xuân Tuệ, cô bé lọ lem “lầm nhập hào môn”, đương nhiên là sống những ngày khổ sở, đau đớn tận cùng, mỗi ngày trốn ở trong nhà khóc, bị già trẻ lớn nhỏ cả nhà đối xử lạnh nhạt, còn dự đoán nhắc đến sớm hay muộn gì cô cũng như giày thủy tinh bị đuổi ra hào môn…
Quá đáng nhất trong những thứ quá đáng nhất!
Cô khép tạp chí lại, không khóc ngược lại còn cười, cảm thấy giới truyền thông thật sự cẩu huyết làm cho cô thấy buồn nôn, càng châm chọc là tin tức ly hôn cô còn lớn hơn nhiều so với tin vui kết hôn lúc trước, mở ra tivi cũng có tin tức, hại từ lúc cô mở di động lên là nó vang không ngừng, không thể không tan ca sớm để về nhà “tránh đầu sóng ngọn gió”. Trong đó không chỉ bạn bè, họ hàng bên nhà cô gọi điện thoại tới quan tâm, mẹ chồng còn tự mình gọi điện giải thích với cô tuyệt đối không có ý tưởng muốn đổi con dâu, cứ mãi cam đoan là sau này sẽ không bao giờ đi ra ngoài dạo phố ăn cơm với cái cô Chu Hân Bội đó nữa, cũng dự tính đề cáo với giới truyền thông.
“Con biết… Mẹ không cần để bụng ở trong lòng, đừng tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe…” Trái lại cô còn trấn an cảm xúc của mẹ chồng, sau đó cô còn gọi điện cam đoan với người bên nhà cô. “Thực sự không có loại chuyện này, ảnh chụp là thật nhưng câu chuyện là viết bậy viết bạ, hôm đó là con kêu Bồi Nguyên ra ngoài gặp mặt cô ấy, bởi vì…”
Khát quá! Uống xong ly nước thứ ba, cô quyết định không bao giờ tiếp cuộc điện thoại của người nào nữa, không để ý tới những thứ ào ào hỗn loạn ở thế giới bên ngoài. Chỉ chuyên tâm chuẩn bị bữa tối, dọn bánh ngọt, chờ ông xã về nhà.
Năm giờ… Sáu giờ…
Cô kiểm tra di động, những cú điện thoại nhỡ không có cú nào là của ông xã.
Bảy giờ… Tám giờ…
Cô lại kiểm tra di động, như cũ vẫn không có tin tức của ông xã. Cô ngơ ngác cầm di động, muốn gọi rồi lại buông.
Chín giờ… Mười giờ…
Cô không nhìn di động nữa, bởi vì nó đã hết pin, tự động tắt máy. Mà quả thực bên trong điện thoại cũng vẫn luôn không có tin tức của hắn.
Nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trên tường, cô lại như vô ý thức tiện tay mở tạp chí trên bàn ra, yếu ớt nhìn những bức ảnh chụp này, tâm tình vốn còn vô tư cũng theo thời gian một phút rồi lại một giây trầm xuống, đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy mình thực sự có chút cảm giác “chim sẻ” rồi…
Nói thực ra, nhân vật vô tội nhất trong bài báo chính là cô, chỉ có một tấm ảnh cưới nho nhỏ ở góc dưới, đã thế giữa bức ảnh chụp chung với chú rể còn bị quẹt thêm một đường rách. Phần bài báo nhắc tới cô lại mang chút ai oán, từ ngữ vô cùng tội nghiệp, tóm lại cô chính là nhân vật bất hạnh và đáng thương trong một vở bi kịch.
A, mày thật là thảm. Trên môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, cô xem thấy đã đúng mười một giờ, tay cầm lấy bật lửa châm ngọn nến chữ “100” trên bánh ngọt…
Đừng hiểu lầm, cái này cũng không phải là đang hưởng ứng phong trào chúc mừng trăm năm ngày dựng nước đâu.
Hôm nay là tròn một trăm ngày cô kết hôn. Không nghĩ tới thứ cùng ở bên cô vào giờ khắc cuối cùng của ngày này lại chính là này cuốn tạp chí lá cải viết về tình cảnh vô cùng thê thảm của cô, và một cái bánh ngọt mà cô thấy nó thì càng thêm bi ai.
Đã qua một trăm ngày, chúc mừng nha! Cô nhìn vào ánh nến, ánh mắt có chút mênh mang, nụ cười tự giễu cũng theo sáp nến thiêu chảy dần dần biến mất, hôn nhân của cô càng có loại cảm giác đếm ngược.
“Phù…” Thổi tắt ánh nến, trong lòng cô không có nguyện vọng, chỉ còn tuyệt vọng. Tựa như tia khói nhẹ từ điểm tim nến cháy đen chậm rãi chập chờn lên, biến mất ở trong không khí.
Mười một giờ bốn mươi tám phút, Đoàn Bồi Nguyên bộ dạng mệt mỏi về nhà, đi vào phòng khách thì nhìn thấy vợ đi về phía hắn.
“Vì sao giờ mới trở về?” Cô nhìn người đàn ông kia, hỏi rất nhẹ nhàng, biểu cảm rất nhạt.
“Xin lỗi, hôm nay thật sự loạn một đống, phóng viên đuổi theo anh cả một ngày.” Hắn xoa huyệt thái dương phát đau, cảm giác bị người đuổi đánh một ngày, từng cửa ra vào khách sạn đều bị người giới truyền thông bao kín, chờ gặp hắn. Phòng PR bận tối mày tối mặt, các đường dây điện thoại đều bị phóng viên gọi tới ào ạt. Hắn còn phải tự mình viết ra một phần bản thảo tuyên bố, đối với bên ngoài giải thích là Chu Hân Bội vốn chính là khách ở Tinh Vân, quan hệ giữa hai người là trong sạch, chứ không phải là kiểu quan hệ đến khách sạn nhà vụng trộm.
Mấy người trong giới truyền thông này không có đầu óc không? Nếu như hắn muốn yêu đương vụng trộm thì sao còn có thể quang minh chính đại dẫn phụ nữ về khách sạn mà mình kinh doanh thuê phòng?!
“Anh đã quên chúng ta có hẹn sao?” Cô hỏi lại, ngữ khí tăng thêm chút. Thái độ khác thường, không có biểu đạt sự quan tâm hoặc an ủi đối với hắn trước, chỉ muốn biết cho rõ hắn có nhớ sự tồn tại của cô hay không?
“A! Đúng. Xin lỗi, anh thực sự bận đến hồ đồ rồi.” Vì mình thất hẹn nên hắn xin lỗi. Bởi vì nghe mẹ nói nên hắn biết được cảm xúc của cô bình tĩnh, cũng không bị bài báo kia lừa gạt, cho nên hắn cũng khá an tâm, không có đặc biệt nhớ là phải gọi điện thoại cho cô mà chỉ lo giải quyết công việc, tin tưởng cô chắc là có thể thông cảm cho hắn lần này đã sơ suất.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” Hắn nhìn phía sau cô, phát hiện cô còn chuẩn bị bánh ngọt, hình như muốn chúc mừng gì đó. Nhưng là hôm nay không phải là sinh nhật của hai người bọn họ, cũng không thể là kỷ niệm ngày kết hôn.
“Chúng ta kết hôn đúng một trăm ngày.” Quả nhiên hắn đã quên… Không phải quên “hôm nay”, mà là quên cô.
Giang Xuân Tuệ cảm thấy đau xót, cô nghĩ rằng nếu người đàn ông này thực sự đem cô đặt ở trong lòng, ít nhất khi xảy ra loại chuyện này, hắn cũng nên phải nghĩ đến việc gọi điện thoại về quan tâm cô một chút chứ.
Nhưng hắn không có, hắn quên cô không còn một mảnh. Nhưng khi Chu Hân Bội hẹn hắn ra ngoài, thậm chí điện thoại vào giữa đêm khuya, hắn có thể cấp tốc vội vàng mà đi… Thật ra, điểm ấy tạp chí viết đúng rồi!
Cô không nhịn được hẹp hòi so sánh sự khác biệt này giữa hai người, cảm thấy thật không cam lòng, có một nỗi căm phẫn chán chường đến cực điểm từ trong lòng tự nhiên mà sinh ra, kéo vò cảm xúc mà cô đã ẩn nhẫn hồi lâu…
“Một trăm ngày cũng phải chúc mừng?” Hắn khẽ cười nói, không mang theo ác ý, nhưng đi vào trong lỗ tai mà lúc này đang mẫn cảm của cô, nó lại thành một que diêm xẹt ra lửa.
Cô đột nhiên trừng mắt, tức giận hét to đối với hắn…
“Đúng vậy, em chính là nhàm chán, ngây thơ như vậy đó, thì sao? Nếu anh hối hận cưới em, có thể ly hôn với em a!” Tiếng hét khàn cả giọng, tựa như phun ra hết tất cả buồn phiền, ấm ức của cô trong một tháng qua.
Cô thở ra một hơi lớn, cảm giác rất thoải mái, tuy rằng lòng bị xé đến đau xót, nhưng ít ra cô không cần phải nhịn nữa, cũng không muốn nhịn nữa.
Cô muốn thỏa thích biểu đạt cảm thụ của bản thân mình, không cần phải đè nén do tâm tính đà điểu của “phu nhân Đoàn” nữa: bởi vì rất sợ mất đi hắn, cho nên trong lòng dù không vui vẻ cũng phải nhẫn nhịn.
“Em đang nói cái gì?” Hắn ngẩn ra, không hiểu tại sao cô thình lình dở chứng cuồng loạn, nhưng bị cô hét một trận, huyệt thái dương căng thẳng, đau dữ dội hơn. Nhất là câu tuyên bố ly hôn kia, đã ở trong lòng hắn vốn đang mỏi mệt không chịu nổi, châm lên một phen lửa giận, có điều hắn lại ráng nhịn xuống cơn giận, hết sức có thể ôn nhu dỗ dành cô.
“Em chắc cũng biết bài báo đó không phải là thực sự mà? Giữa anh và Hân Hân cũng không có cái gì hết, ngày đó thực sự chỉ là đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi mà thôi.” Cô ngay tại bên người hắn, không phải rõ ràng nhất sao?
“Biết, em cũng tin tưởng anh và cô ta không có gì… Nhưng anh biết không? Chỉ nhìn anh và cô ta cùng nhau thôi cũng đủ khiến cho em khổ sở rồi.” Cô khàn khàn nói ra sự tổn thương ở trong lòng, đó là một loại cảm giác mà lý trí không thể khống chế, rõ ràng tin tưởng nhưng trong lòng lại run sợ, rõ ràng hoài nghi nhưng lại phải cứng rắn ép buộc chính mình tin tưởng, loại cảm giác mâu thuẫn đến đau xót như vậy, hắn hiểu không!
Hắn có thể thử cảm thông sự sợ hãi của cô hay không? Không cần chỉ biết nói “yên tâm” với cô, nói một đống lời “xin lỗi” vô dụng với cô, lòng của cô hoàn toàn không yên tâm được nha!
“Xuân Tuệ…” Hắn đi về phía trước, cô liền lui về phía sau một bước…
“Anh coi cô ta là em gái, cô ta cũng coi anh là anh trai sao? Hay là cô ta còn ôm một chút hy vọng đối với anh, mà anh cũng chỉ bị động đợi nó xảy ra?” Cô nói ra nỗi sợ hãi trong nội tâm rõ ràng thêm một chút, dự tính một lần nói cho rõ ràng với hắn, như vậy về sau sẽ không phải đoán tới đoán lui nữa, khiến cô sắp trở nên tinh thần phân liệt.
Cô cho rằng bọn họ có thể khai thông. Nhưng hắn lại chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, như xuyên thêm một cây đao, hơn nữa cơn tức giận đang thiêu đốt trong иgự¢, khiến cho hắn cảm thấy phiền chán, chỉ mong nhanh thoát ra khỏi những cảm giác làm cho người ta khó chịu này, kết thúc một ngày hỗn loạn này.
“Hôm nay anh đã vì chuyện này mà giải thích với rất nhiều người cả một ngày, đừng có ngay cả em cũng như vậy nữa được không?” Hắn bất đắc dĩ mà yêu cầu, vẻ mặt mang theo sự kiềm chế và mất hứng không hề che giấu, làm ơn cô đừng có chọn lúc này mà đối chọi gay gắt với hắn, kéo dài thêm trận oanh tạc khiến hắn kiệt sức này.
Cái gì gọi là ôm một chút hy vọng? Bị động đợi nó xảy ra? Hiện giờ hắn chỉ muốn ngủ yên một giấc, không muốn cãi nhau với một người phụ nữ đang lên cơn ghen!
“…” Cô thấy nét mặt của hắn tựa như đang trách cô vô lý, nghe lời nói của hắn khiến cô càng thêm đau lòng.
Nhưng mà đầu đang đau não thì đang căng, hắn lại coi sự trầm mặc của cô thành sự săn sóc, nên cứ đi trở về phòng ngủ, bỏ lại một mình cô sững sờ đứng tại chỗ.
Đoàn Bồi Nguyên đóng cửa lại, trong nháy mắt, nước mắt của cô cũng không tiếng động chảy xuống…
Hắn có thể tốn cả thời gian một ngày để giải thích với rất nhiều người, nhưng lại không thể bỏ ra một chút thời gian nói rõ ràng với cô sao?
Hai mắt đẫm lệ cô mơ hồ nhìn cánh cửa kia, tâm tình thê lương, vẻ mặt buồn bã.
Hắn chính là người đàn ông từng nói chính hắn đã suy nghĩ thật lâu rồi mới quyết định muốn sống thật lâu dài với cô sao?
Cô lau nước mắt, lắc đầu, cảm giác cái khe dưới đáy lòng trở nên càng sâu, càng đau.
Nếu đây là nguyên dạng của tình yêu, như vậy cô…
Không cần nữa.
[1] tú sắc khả cơm: mỹ giống như mỹ vị khiến cho người ta chảy nước miếng, hận không thể ăn vào trong bụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc