Trời vào xuân, Tần Hạo theo lệ lại về Bắc Kinh.
Anh muốn Trần Uyển cùng đi, “Cùng anh đi thăm ông nội, ở lại đó hai ngày rồi anh sẽ đưa em về. Yên tâm, ông nội anh rất dễ gần, nghe giọng nói Tế Thành của em chắc ông sẽ nhớ bà, không biết là ông sẽ thích em đến mức nào”.
Trần Uyển cảm thấy râm ran da đầu, lịch sự từ chối.
Tần Hạo vẫn nài nỉ, nhưng Trần Uyển từ chối nói: “Anh đã đồng ý với em rồi, điều em không vui sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ. Nhớ không? Tôn trọng! Tôn trọng!”. Những dụ dỗ, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ trong suy nghĩ của anh trước đây hoàn toàn bị tan vỡ trước hai từ “Tôn trọng” đang vang bên tai, anh gật đầu như gà mổ thóc, “Tôn trọng, tôn trọng. Anh tôn trọng em, khi nào thì em coi trọng anh?”.
Trần Uyển liếc nhìn anh một cái, bực bội nói: “Anh bớt nói đùa chút đi”.
Trước đây cô cũng thường có cái kiểu đưa mắt giận dữ như vậy. Nhớ một mùa hè nào đó, ngồi trong tiệm cũ kĩ của nhà cô uống loại nước trà kém chất lượng, chăm chú quan sát cô ngồi yên lặng chải đầu, anh cũng bị cô liếc mắt như thế này. Ánh mặt lạnh như băng, giữa mùa hè mà cũng có thể khiến anh rùng mình. Vậy mà lúc này đang trong tiết trời lạnh giá, nhưng dư vị đã khác trước kia, có một sự ấm áp len lỏi vào từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Cha hết lời khen ngợi anh chín chắn hơn xưa. Tần Hạo tự hiểu nguyên nhân do đâu. Đối với tương lai, anh càng ngày càng xác định rõ ràng. Hơn lúc nào hết, anh hiểu rất rõ mình muốn gì, hạnh phúc là gì.
Trong trái tim anh, cô chính là lãnh thổ mà anh phải cẩn thận bảo vệ. Vì đã xác định rõ, nên anh mới chín chắn như thế.
“Anh nghĩ gì mà cười híp mắt vậy?” Ngô Lạc Nha giơ bàn tay lên huơ huơ trước mặt Tần Hạo.
Tần Hạo hứa với Trần Uyển ngày mùng Hai sẽ quay về, nhưng lại bị mẹ bắt ở lại thêm mấy ngày, anh không chấp nhận. Ngô Lạc Nha khăng khăng đòi cùng theo về Tế Thành, anh sầm mặt, nói: “Em lớn rồi đâu còn nhỏ nữa, ngày nào cũng đòi đi chơi?”. Cô lớn hơn Trần Uyển mấy tuổi, nhưng xét về sự nhã nhặn, lịch sự thì thua xa. “Tiền học phí và sinh hoạt phí trong một năm tốn cả mấy chục nghìn bảng Anh, thế mà em không nghĩ cho cha. Ngoan ngoãn chút đi, mau mau học xong Thạc sĩ rồi về, được không?”
Ngô Lạc Nha bũi môi, “Anh không ngoan, sao em phải ngoan? Một năm em về có hai, ba lần, cơ hội gặp được anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, có dễ dàng cho em không?”. Nói rồi quay mặt sang nhìn ra những tầng mây ngoài cửa sổ, “Tế Thành có gì vui chứ? Nếu không phải vì anh ở đó thì ai thèm tới? Huống hồ mẹ bảo em đi, em cũng khó từ chối”.
“Dừng lại ngay, em đừng kéo anh xuống nước. Anh nói hàng vạn lần rồi, chúng ta không có quan hệ gì hết.” Trước đây anh không muốn dây dưa tình cảm với cô, bây giờ càng không. “Còn nữa, mẹ anh là mẹ anh, em cũng có mẹ của em. Đừng mở miệng gọi bừa, để người khác nghe thấy lại hiểu lầm.”
Ngô Lạc Nha cười nhạt: “Hiểu lầm? Gọi hơn chục năm rồi, giờ còn hiểu lầm? Tần Tiểu Ngũ, anh trở nên đứng đắn từ khi nào vậy? Ra vẻ đạo mạo”.
“Không nói với em được.” Tần Hạo đau đầu, vấn đề phiền phức trong cách xưng hô anh đã sửa cho Ngô Lạc Nha bao nhiêu lần rồi, cái sự sai trái chữa mãi không được này vẫn cứ đeo đẳng anh. Đàn bà nói chung là thế, cho nên Khổng Tử cũng nói nữ giới khó dạy bảo. Cũng chỉ có Trần Uyển nhà anh là hiểu chuyện, biết chừng mực, không ai sánh được. Anh khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt Ngô Lạc Nha, lại hừ lạnh một tiếng.
Tần Hạo muốn khuyên bảo cô là con gái phải dịu dàng, nhã nhặn một chút, nhưng định nói lại thôi. Bỗng anh như ngộ ra, trong tâm trí anh, Trần Uyển đã trở thành tiêu chí tối cao cho một người con gái, dịu dàng, lịch sự, nhã nhặn, độc lập, tự tôn… chẳng phải đó chính là người mà anh hằng mong muốn sao?
Gương mặt anh lộ rõ nét cười.
Đáy mắt Ngô Lạc Nha đầy u ám.
Ở nhà ăn cơm tối với cha mẹ xong, Tần Hạo vẫn đi về Tế Thành bất chấp tuyết đang rơi. Nhìn qua gương chiếu hậu là Ngô Lạc Nha, cô nghe thấy tiếng xe khởi động liền đuổi theo, đến hiên cổng thì ngúng nguẩy giậm chân, anh cười gian một cái rồi nhấn ga bỏ mặc cô trong bóng đêm.
Khu nhà cũ kĩ trước đây dành cho cán bộ địa phương, trong đêm tuyết rơi nhìn xấu xí hơn ngày thường, đằng sau những ngọn đèn đuốc bập bùng mờ ảo là hạnh phúc yên bình của các gia đình. Nhìn thấy một màu xam xám từ hành lang quẹo ra, anh ngó xung quanh rồi mới bình thản cất bước, nhếch miệng cười. Dường như có thể nghe được cả tiếng chân cô bước trên tuyết, có thể cảm nhận được tâm trạng sau bao ngày chờ đợi, vì sự xuất hiện của cô mà anh cảm thấy vui mừng, khoan khoái.
“Không đeo găng tay à?”, anh khẽ trách, nói rồi kéo hai lòng bàn tay cô vào trong lòng.
Anh áp sát người, khuôn иgự¢ nóng hổi. Trần Uyển ngượng ngùng, muốn rút tay lại nhưng bị anh giữ chặt. “Không thấy tuyết rơi lớn thế à? Anh mới trở lại sao không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Nhớ em”, ánh mắt anh dừng lại trên vành tai đã ửng đỏ của cô, nóng lòng muốn hôn cô thật sâu.
Trần Uyển bị anh nhìn đến mức ngại ngùng, rút tay ra. Anh mỉm cười hài hước: “Mới có mấy ngày không gặp mà coi như người xa lạ rồi sao? Nói anh nghe, nhớ anh không?”. Trần Uyển nhìn anh, “Anh nói năng đàng hoàng chút được không?”.
“Được, biết em xấu hổ, nhớ anh đến quằn quại cũng không chịu nói ra”, anh đùa, “Đi đâu đây? Đi Tiểu Hoàn Sơn xem tuyết rơi được không?”.
Trần Uyển bối rối: “Em lén ra ngoài, không thể đi lâu được”.
“Được rồi, vậy mình ở đây ngắm tuyết”, anh cúi người hạ ghế cô ngồi xuống thấp, áp mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của cô, tiếp tục hỏi: “Thật sự không nhớ anh?”.
“Một chút.” Trần Uyển nghiêng đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, ngập ngừng đưa ngón tay ra, bấm một đốt nói: “Ít thế này”.
Anh vờ tức giận, thở mạnh, trừng mắt nhìn cô, tia tức giận trong mắt dần tan biến, hóa thành niềm vui sướng, đột nhiên anh cắn vào ngón tay cô, ngậm lấy rồi ʍúŧ nhè nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng мơи тяớи. Trần Uyển như bị trúng bùa, ngẩn người nhìn anh đùa nghịch ngón tay mình.
Ánh mắt anh dò xét, càng tăng thêm phần quyến rũ. Cô giật mình bừng tỉnh thu ngón tay lại, nhưng đôi môi đã bị anh “xâm chiếm”.
Mười ngón tay đan vào nhau, ngồi nhìn những hoa tuyết trắng bay trên đường, bám trên cây cổ thụ. Trong không gian tĩnh lặng như có mạch ngầm đang chảy.
Anh khăng khăng đòi đưa cô về nhà, trong hành lang lờ mờ, Trần Uyển ngượng ngập giải thích: “Mọi người không chịu đóng tiền điện dùng chung nên từ chỗ di dời đến đây không có đèn, anh đi cẩn thận”.
Tần Hạo có chút lo lắng. “Sau này buổi tối anh sẽ đưa em về tới cửa nhà, khi nào không có anh thì gọi cậu đến đón nhé. Đêm hôm có người núp…”, lời vừa nói chưa dứt thì chân đã giẫm phải vật gì đó, tiếp theo là đổ ầm. Ngay chỗ rẽ hành lang có một đống gì đó cao cao đổ ầm xuống, chăm chú nhìn thật kĩ thì ra là những viên than tổ ong đã vỡ.
Trần Uyển càng xấu hổ, “Dùng than tổ ong khá rẻ, nấu canh, đun nước đều được, mấy hộ ở đây hình như…”.
“Không sao, không sao”, Tần Hạo nói rồi nắm chặt tay cô bước qua đống than, “Nói nhỏ thôi, anh đi vội nên không mang theo tiền, nếu có người đến đòi bồi thường thì anh không có tiền trả đâu”. Trần Uyển mím miệng cười, hai người lén lút đi như kẻ trộm.
Đi đến chỗ rẽ ở tầng trên cùng, Tần Hạo dừng lại. “Hai ngày nay anh phải tiếp khách nhiều, mấy ngày nữa anh sẽ gọi điện cho em”. Cô khẽ gật đầu khi nghe giọng anh áy náy, đi lên rồi còn quay lại dặn dò: “ Uống rượu ít thôi nhé”.
Tần Hạo chăm chú nhìn cô, khóe miệng khẽ nhoẻn cười, “Nếu không phải ở trước cửa nhà em, anh sẽ hôn em một cái”. Lúc Trần Uyển đóng cửa nhà, cô áp đôi tay lạnh ngắt vào hai gò má ửng hồng.
Căn nhà cậu thuê có hai phòng nhỏ, phòng khách chật chội chỉ có thể cố kê một bộ sofa, khi nào Tiểu Vũ về sẽ nằm ngủ ở đấy. Lúc Trần Uyển về thì cậu đã ngủ rồi, mợ vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu trong phòng khách hỏi Tiểu Vũ chuyện học ở trường. Thấy Trần Uyển đỏ mặt bước vào, mợ không giấu nổi tò mò: “Chạy lên cầu thang sao?”.
Trần Uyển gật đầu lia lịa: “Con không cẩn thận bị va vào đống than nhà 302, sợ bị phát hiện”. Nói rồi mới giật mình nhận ra mình nói dối mà nét mặt vẫn bình thản như không.
“302 là nhà dì Lưu, sống không thoáng lắm.” Mợ sống ở đây nửa năm mà vẫn chưa quen. “Bạn học về rồi à? Trời tuyết to thế này còn ra ngoài, không sợ cha mẹ lo lắng sao”, nói xong vẫn còn tò mò: “Tiểu Uyển, nói mợ nghe, có phải bạn học không?”.
Trần Uyển đối diện với mợ và Tiểu Vũ, bốn con mắt nhìn chằm chằm càng khiến cô không dám trả lời, chỉ ậm ự một tiếng.
“Con gái lớn rồi còn xấu hổ! Mợ nghĩ mấy đứa học đại học thay bạn trai như thay áo, lẽ nào con cái nhà này không có ai theo đuổi? Nếu có bạn bè yêu đương thì cứ tâm sự với mợ, cậu con cổ hủ chứ mợ thì không. Chỉ cần người nhân phẩm tốt, gia đình không phức tạp là được”, nói rồi thở dài, “Tồn Chính thì nằm trong nhóm phức tạp”.
Trần Uyển ngồi xổm bên cạnh mợ: “Mợ!”.
“Không nói chuyện này nữa. Nói về người bạn trai cùng lớp của con…”
“Mợ, chỉ là bạn học bình thường thôi. Chẳng có gì cả, thật đấy!” Trần Uyển đứng dậy, “Con ngủ trước đây. Hai người nói chuyện tiếp nhé”. Đằng sau còn vọng lại tiếng trách yêu của mợ, “Con bé này, da mặt sao mà mỏng thế! Tìm hiểu nhà chồng là việc làm chính đáng!”.
Nhân phẩm tốt, gia đình không phức tạp.
Trần Uyển khép cửa lại, thở dài.
Nhân phẩm. Gia đình.
Nói về nhân phẩm, anh… Nói về gia đình, hành lang lên nhà cô tối om, chất đầy đồ đạc cũ kĩ, dựng đầy xe đạp, lại còn xếp đầy than tổ ong, có thể so sánh với tường thang máy màu vàng và nền đại sảnh rộng lớn, sáng loáng như lát gương không? Sao lại có sự đối sánh rõ ràng như thế?
Cô đã nói từ trước rồi, hai người không cùng một thế giới.
Trong tháng Giêng, Trần Uyển lại được trải nghiệm thế nào gọi là cự ly, thế nào là khoảng cách.
Tần Hạo nói đi tiếp đãi mấy người bạn thân, cũng giống như trước đây, cô đều từ chối. Vẻ mặt anh đau khổ, “Vậy anh chỉ một mình? Anh hứa là đưa người yêu đi cùng. Thôi vậy. Là cô nàng иgự¢ khủng lần trước đập đầy ga tô vào người anh, cả thầy Tống, người mà em kính trọng nhất nữa, cũng đâu phải em chưa từng gặp”.
“Đóng kịch thật một tí đi, lén nhìn tâm trạng của em là biết ngay”, anh cười. Trần Uyển cũng không đành lòng: “Nếu có thầy Tống thì…”.
Đến hôm hẹn gặp, lúc anh tới đón, thấy cô ăn mặc như ngày thường thì thốt lên: “Bộ hồi Tết anh mua đâu?”.
“Không quen, mặc vào lại thay ra, giày thì cao quá, em đứng không vững”, thấy anh có vẻ thất vọng, cô nghiêm mặt nói: “Có gì quan trọng đâu, sao phải bắt em trang điểm thế?”.
Ngữ khí bỗng có phần lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, chứng tỏ cô không vui. Tần Hạo chậm rãi thắt dây an toàn cho cô, “Mặc gì cũng được, thế nào cũng đẹp cả, chỉ cần trên tay xách cái túi da rắn cũng đủ hơn người khác rồi”.
“Đi ૮ɦếƭ đi!”, Trần Uyển bật cười. Nhưng khi đến nơi, thật sự cô cười không nổi. Mọi người đều đẹp lộng lẫy, chỗ nào cũng như ngọc. Tần Hạo giống như rồng bay về biển, nhìn ngó xung quanh rồi dắt cô đi chào hỏi khắp lượt. Cô lắp bắp gật đầu chào, cảm giác bị tất cả ánh mắt soi mói giống như bản thân chính là con chuột quê mùa bỗng được biết bao ánh đèn chiếu rọi.
Đây không phải là thế giới của cô.