Thế giới ở ngoài hay trong xe thì cũng chỉ là một, nhưng tại sao từ cửa xe nhìn ra, tất cả cảnh vật lại như hư ảo? Những ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo và dòng xe tấp nập, tất cả đều bị kéo dài lại phía sau giữa bóng đêm huyền hoặc.
Trần Uyển cũng tự cảm thấy sự việc rất không chân thực là mình đang có mặt ở trong xe.
Lúc rời khỏi quán lẩu cô cáo từ xin đi trước để về ký túc xá lấy xe đạp, đi được nửa đường thì có một chiếc xe vọt qua và dừng lại ngay trước mặt. Cho dù người ngồi trong xe không bước xuống, cô cũng có thể biết chủ nhân của nó là ai, những chiếc xe không có thẻ thông hành thì không được phép vào trường, còn ai có thể coi người gác cổng là không khí vậy chứ?
Màn đêm vừa buông, cũng là lúc mọi người tản bộ, tuyến đường chính trong trường có rất nhiều người qua lại. Hoặc có thể vì cô là Trần Uyển của lớp Tài chính, hoặc là do anh lái xe quá mực huênh hoang nên những ánh mắt dò xét đã coi cô là tiêu điểm để thăm dò. Cô thầm than thở giữ vững tinh thần, mở cánh cửa sau ra rồi ngồi vào.
“Em ngồi phía sau làm cái gì? Lên ngồi phía trước đây”, Tần Hạo quay nửa người lại nói với cô, mặt vẻ không hài lòng. Thấy cô vẫn không nhúc nhích càng tỏ ra khó chịu, “Em coi anh là tài xế sao?”
“Đúng phép lịch sự là phải ngồi phía trước, nhưng tôi cảm thấy khi ở gần anh cần phải giữ cự ly nhất định. Nếu không được thì tôi sẽ xuống xe ngay.”
Chú chuột nhỏ ở khu dân cư nghèo chưa từng thấy một khung cảnh bao la, nhưng đến nước này mà không hiểu tâm địa gian xảo của đối phương thì có thật sự quá ngốc. Nếu đã chạy trốn không được thì chi bằng đối diện với phiền phức.
Tần Hạo nhướng mày cười nhạt, như Hà Tâm Mi nói thì gương mặt nhìn nghiêng với khóe mắt xếch của anh xem ra cũng có chút phong lưu, “Em sợ anh? Sợ sao còn lên xe của anh? Không sợ anh mang em đi bán à?”.
“Cậu tôi có thể kiếm thầy Tống để tìm ra người, nếu anh không sợ mang thêm phiền phức cho thầy ấy.” Trần Uyển dùng ngón tay gõ lên cửa xe, nhắc nhở: “Anh chắn đường rồi.”
Tần Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, lầm bầm: “Cái gì, hay là chuyển sang làn đường đối diện”.
Trên đường đi, cô tính toán làm thế nào để quét sạch những suy nghĩ trong đầu anh.
Hai mươi năm cuộc đời đã đi qua, mất mẹ từ bé, sau đó cha cũng qua đời một cách không bình thường. Đương nhiên, so với rất nhiều người bất hạnh ngoài kia thì thật sự cô cũng không đến nỗi mang hai từ “khốn khổ”, chỉ là do gia cảnh đi từ giàu sang đến nghèo khó khiến cô ý thức được nhu cầu và phương hướng cần đi sớm hơn những người cùng tuổi khác. Cô không quen bợ đỡ nhưng rất thực tế, hơn nữa cô mong muốn sự bình yên và căm ghét những chuyện ngoài ý muốn.
Đặc biệt là chuyện ngoài ý muốn như lúc này.
“Anh đi sai đường rồi”, Trần Uyển nhíu mày.
“Không thấy phía trước tắc đường hả? Bình thường giờ này không thể tắc đường được, không chừng lại là tai nạn giao thông. Em không sợ trễ sao?” anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Sợ anh bán em à? Gầy gò khô khốc như con khỉ ấy, có mà đại hạ giá cũng không được mấy đồng”.
Thấy cô không phản ứng, anh yên lặng mấy giây, lại hậm hực nói: “Đằng sau em có cái túi, anh tự tay mua tặng em đó”, rồi nói thêm: “Bỏ đấy mấy ngày rồi, nhìn thấy mà bực mình”.
Trần Uyển quay đầu, giữa tấm kính sau xe và ghế ngồi có để một túi đồ căng phồng, lúc quay mặt lại, nụ cười nhạt đã kìm nén bấy giờ lại hiện diện nơi khóe môi.
Tần Hạo liếc thấy sự chế giễu trong ánh mắt cô, vô cùng lúng túng, “Em mở ra xem đi”.
Cô đã dùng vẻ mặt lạnh tanh để từ chối một cách uyển chuyển, anh quan sát tỉ mỉ thái độ của cô qua gương chiếu hậu, vẻ lạnh lùng ấy đã lan vào tận con tim.
“Nói đi, không nói sao anh biết em thích gì?”, anh phá vỡ bầu không khí yên ắng trong xe.
Trần Uyển thu lại nụ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thuộc về thế giới bên ngoài, giữa họ không nên có bất cứ điều gì ràng buộc. “Điều tôi thích là anh đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa”, giọng nói lạnh nhạt như kiểu cô không cần quan tâm xem anh có tức giận hay không, “Tôi chẳng có hứng thú gì với những đồ anh mua, với anh cũng thế. Chi bằng anh hỏi tôi giá bao nhiêu như lần trước còn tốt hơn, giá tôi đòi, anh trả không nổi đâu”.
Anh như nén tiếng thở dài, lát sau mới bật cười hai tiếng, sau đó lại im lặng. Trong không gian yên tĩnh dường như mỗi hạt không khí đều tích tụ, dồn nén trong hơi thở nặng nề của anh, Trần Uyển vẫn vờ bình tĩnh, chà ngón tay lên ống quần jean.
Bình thường đường đi chỉ mất nửa giờ, hôm nay thì như đi từ Nam Cực sang Bắc Cực. Đến cổng nhà Tưởng Phán, cô lập tức thở phào, lúc ấy mới phát hiện mình đã kìm nén hơi thở khá lâu rồi, hít thở trở lại cô cảm thấy khoan khoái, thần kinh được thư giãn.
“Không nên lãng phí thêm thời gian của anh nữa, không đáng đâu”, cô cố giữ nụ cười, “Cảm ơn anh đã đưa tôi đi”.
Xuống xe mới đi vài bước, thì có một áp lực từ phía sau ập tới. Cô không cảnh giác nên lảo đảo ngã nhoài về phía sau đánh rầm lên xe. Sau đó Tần Hạo đổ ập lên người cô, nét mặt không chút cảm xúc của anh ngày một gần kề, đến khi hai chóp mũi gần như chạm nhau.
Anh nhờ vào ánh đèn đường để nhìn tường tận cô, vầng trán sáng sủa, sống mũi thẳng, đôi môi cong tuyệt mỹ, cặp mắt đen mở to không giấu nổi sự sợ hãi. Không thể phủ nhận, gương mặt hoàn hảo không tì vết này khiến cơn Dụς ∀ọηg trong anh trỗi dậy, khiến anh hôm nay giống như một tên khốn nạn suy tính hơn thiệt.
“Giờ luống cuống rồi sao? Lúc nãy làm vẻ lạnh nhạt, cao quý với anh sao không luống cuống?” Bàn tay đặt dưới eo cô dù cách làn vải vẫn cảm nhận được sự mềm mại, mịn màng, anh càng ép sát, tự nhiên nhớ tới lần ᴆụng chạm trước ở Đế Cung cũng thế.
Trên gương mặt vừa trắng bệch ra của cô có cả nỗi xấu hổ và giận dữ, cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.
“Dù mềm hay rắn em cũng không chịu, anh còn để em lên đầu lên cổ nữa hay sao? Dù em vui hay không, anh cứ làm với em xem em thế nào?” Anh dùng thêm lực, cô không giãy giụa nữa, lòng đầy căm hận nhìn thẳng vào anh, phẫn uất nhằn từng câu, từng chữ: “Làm đi, ngay tại đây! Anh có gan thì cứ việc!”.
Làn da dưới cổ cô đỏ ửng, khuôn иgự¢ phập phồng, ánh mắt hoảng hốt lúc nãy bị thay hoàn toàn bằng hai ngọn lửa đang hừng hực cháy. Trong chốc lát, anh không cam lòng, buông lỏng cánh tay, thận trọng giữ khoảng cách giữa hai người.
“Chẳng phải anh muốn làm sao? Tôi không sợ thì anh sợ cái gì?”, cô cười mai mỉa, “Anh là người quan trọng, có quyền có thể có tiền, tôi là dân đen lấy gì đối đầu với anh? Anh chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay là tôi phải đội ơn mà bò đến liếm ngón chân anh mới đúng. Anh muốn tôi, tôi phải về nhà làm cao lương mỹ vị để dâng lên anh mới phải. Hiếm khi anh hạ cố mời tôi ăn cơm, ngày mai tôi phải đi chùa cầu nguyện, có bao nhiều người tu mấy đời cũng không thể đón nhận diễm phúc đó... Xí, tôi buồn nôn ૮ɦếƭ mất!”.
Nói rồi cô đẩy mạnh anh ra, anh lại hoang mang như chẳng biết, chỉ chăm chú vào ánh mắt phẫn nộ của cô, khuôn mặt căng lên tái mét, cơn tức cứ thế tuôn ra. Rất lâu sau anh mới khẽ hỏi: “Đến thế sao? Căm ghét anh đến thế sao?”
“Con người ắt phải biết liêm sỉ.” Cô hít một hơi thật sâu, chờ cho bầu không khí mát mẻ dần dần trấn áp tâm trạng như thường thì mới nói tiếp: “Chúng ta không cùng một loại, xin anh lần sau tự trọng. Còn nữa, anh đừng gọi điện hay tìm cơ hội nữa, tôi không có phúc phần đó đâu”.
Trong đầu anh trống rỗng, sau đó gật gật đầu đã hiểu, nụ cười nhạt mang theo ý khinh miệt, giễu cợt chầm chậm nói: “Đừng cậy vào gương mặt xinh đẹp mà nhe nanh múa vuốt, em không thích đùa, anh còn nhiều trò để chơi đùa nữa đấy”.
“Vậy thì tốt. Chúng ta đã đạt đến nhận thức chung rồi.” Cô kiên quyết bước đi mà không hề lưu luyến. Trái tim Tần Hạo như bị giày xéo thành một hố lớn, cơn gió lạnh vù vù thổi qua, lúc giật mình chợt tỉnh thì bóng cô đã sắp mất hút nơi cổng vào.
“Đợi chút”, anh gọi giật từ đằng sau, mở cửa lấy cái túi rồi bước tới đưa cho cô, “Là điện thoại, sim đã nạp tiền rồi, có thể dùng một thời gian. Em không nhận thì anh cũng không biết vứt nó ở đâu”.
Hai tay cô nắm chặt túi xách của mình, lắc đầu, “Đồ của anh tôi không muốn”.
Anh rút tay lại, nhìn món đồ trong tay mình, tinh thần có chút uể oải, miệng khẽ cười tự giễu, “Thế này thì…”, nói rồi giơ tay ném cái túi vào bóng tối nơi góc đường.
Có phải là trí tưởng tượng quá cao, tại sao cô luôn cảm thấy hình ảnh anh như bị ánh đèn đường kéo dài đến mức cô đơn hiu quạnh, nụ cười tự giễu của anh còn ẩn giấu những điều gì khác nữa? Rõ ràng đây là kết quả cô muốn, nhưng trong lòng lại trống rỗng, điều càng khiến bất ổn trong lòng là cô không biết cái cảm giác hoang mang, trống rỗng ấy đến từ đâu.
Trần Uyển tâm trạng rối bời, tiếng bước chân của Tưởng Tiểu Vi đến gần mới bừng tỉnh, “Chị Tưởng”, cô đứng dậy.
“Ngồi đi, không sao, hôm nay tôi về hơi sớm nên vào xem sao.” Tưởng Tiểu Vi xoa đầu Tưởng Phán, nhìn một lượt nét chữ trong sách bài tập của con gái, hài lòng cười với Trần Uyển: “Giỏi quá, con gái tôi tính cách bướng bỉnh cũng chỉ có cô là dạy bảo được. Ngay cả chữ viết cũng nghiêm chỉnh hơn trước”.
Tưởng Phán ngoảnh mặt làm lơ, chỉ khẽ gật đầu rồi tách bàn tay mẹ ra. Trần Uyển đã nhìn cái cảnh mẹ con xa cách này nhiều rồi, thầm thở dài một tiếng, nói với Tưởng Tiểu Vi: “Phán Phán thông minh lắm, chỉ có điều ham chơi chút thôi”.
Tưởng Tiểu Vi gật đầu, nhìn vào ánh mắt sâu xa khó hiểu của Trần Uyển, thản nhiên nói: “Người con gái đẹp thì có gì hay ho chứ, tính cách kiêu ngạo, nhưng như cô đây thì quả thật là hiếm có”.
Trần Uyển được khen liền đỏ mặt, không biết nên trả lời sao cho phải. Tưởng Tiểu Vi cười nói: “Cô cũng đừng xấu hổ, tướng mạo là do trời sinh, điều quý là lớn lên có tích cách tốt. Trong trường chắc hẳn có không ít chàng trai theo đuổi cô nhỉ!”.
Thấy Trần Uyển đỏ mặt lắc đầu xua tay, Tưởng Tiểu Vi cười cười, nói: “Đó cũng là chuyện bình thường, nếu tôi là đàn ông tôi cũng bị động lòng. Ha ha, không đùa cô nữa, tôi đi lấy cho mọi người điểm tâm tối nhé”.
Cô ta đi rồi, Tưởng Phán mới thoải mái buông thõng hai vai. Trần Uyển cười an ủi, thuận tay chải chải lên mái tóc nó, hỏi: “Sao em không gọi mẹ? Lúc mẹ chưa về thì mắt trông ngóng, tai lắng nghe tiếng cửa mở, khi mẹ về rồi lại phớt lờ đi”.
“Mẹ không thích em”, hàng mi cô bé rủ xuống chớp chớp.
“Ngốc ạ, có người mẹ nào mà lại không yêu con gái mình chứ? Không yêu em sao mẹ lại quan tâm, lo lắng chuyện học hành của em, còn đi làm đồ ăn khuya vì sợ em đói nữa?”, nói như thế, nhưng Trần Uyển cũng chẳng hiểu rõ về mối quan hệ của hai mẹ con họ. Lần đầu tiên Trần Uyển nghe nói Tưởng Phán trước giờ chưa đi cùng mẹ đến các điểm vui chơi giải trí, công viên, thậm chí là siêu thị, nhà ăn, cô đã vô cùng kinh ngạc. Tiếp xúc lâu, cô dần hiểu được cái tính quái gở của Tưởng Phán chỉ là để che giấu sự sợ hãi không được mẹ quan tâm, nếu hai mẹ con họ cứ không hiểu nhau như thế, chỉ lo tính cách Phán Phán sẽ ngày càng xấu đi.
Cô cảm thấy nên tìm cơ hội nào đó để nói chuyện với mẹ Phán Phán.