Có Thai Kiều Tuyết Y sung sướng đã quen, ngày đông thích ngủ nướng, Ngọc Sính Đình vội vã vào đến cung, ả chỉ vừa ngủ dậy, mặt còn ửng hồng, kiều diễm ung dung, nhan sắc khuynh thành. Mái tóc lấp lánh như gấm đen phủ xuống tận eo, cung nữ sau lưng đang cẩn thận chải đầu cho nàng ta.
Ngọc Sính Đình lòng có chút đố kị, cùng là nữ nhân nhưng ả cũng không kìm được mà điên đảo vì dung nhan của Kiều Tuyết Y, huống chi là nam nhân. Ả đi đến phía trước, mỉm cười nhún mình: “Thỉnh an Nương nương.”
Kiều Tuyết Y vừa nhìn sắc mặt Ngọc Sính Đình là biết nàng ta có chuyện muốn nói, liền cho cung nữ lui ra, chỉ để lại một mình thị nữ tâm phúc Phù Dung hầu hạ.
Nàng ta mỉm cười nói: “Muội đến thăm dò tin tức phải không. Hoàng thượng đã trục xuất Thành Hi vương ra khỏi Kinh thành rồi, không có chỉ ý không được vào Kinh.”
Ngọc Sính Đình vốn không phải đến thăm dò tin tức, nhưng nghe thấy kết quả này rất thất vọng, “Muội còn tưởng sẽ phạt nghiêm khắc hơn một chút nữa chứ.”
Kiều Tuyết Y cười thở dài: “Ai bảo trong lòng Hoàng thượng vẫn còn một vướng mắc chứ.” Nàng ta nhìn bụng Ngọc Sính Đình, cười nói: “Nếu như nhanh thì thành thân nửa tháng đã có tin vui rồi.”
Sắc mặt Ngọc Sính Đình u ám, chậm rãi nói: “E là biểu tỷ phải thất vọng rồi, Thành Hi vương đã mua chuộc một nha hoàn bên cạnh muội, bỏ thuốc trong rượu hợp cẩn, e là nhất thời muội không thể nào có thai.”
Kiều Tuyết Y sửng sốt, lập tức hỏi: “Có cho đại phu xem qua chưa?”
“Vẫn chưa.” Ngọc Sính Đình nói: “Muội không dám mời đại phu vào phủ, sợ người ta biết được. Chuyện này muội chưa thể quyết định, không biết có nên cho Vương gia biết không, bởi vậy đến thương nghị với biểu tỷ.”
Nàng ta lo Gia Luật Ngạn biết nàng ta không thể nào sinh con, sẽ lập tức nạp mấy cơ thi*p vào phủ.
Kiều Tuyết Y lập tức quay đầu nói với Phù Dung: “Đi mời Uông thái y đến đây.”
Ngọc Sính Đình bất an nói: “Biểu tỷ, chuyện này không thể để người ngoài biết.”
Kiều Tuyết Y cười an ủi: “Muội yên tâm, người này là tâm phúc, cho ông ta xem thử có đường xoay chuyển không.”
Ngọc Sính Đình cắn môi, lòng căm hận nói, nếu từ nay ta không thể sinh con, nhất định phanh thây Thành Hi vương và Mai Doanh thành trăm mảnh.
Một lúc sau, một nam nhân chừng năm mươi đeo một rương thuốc bước vào, chính là Ngự y Uông Toàn, tâm phúc của Kiều Tuyết Y ở Thái y viện.
“Hạ quan thỉnh an Quý phi nương nương, Ngọc vương phi.”
“Miễn lễ, ban tọa.”
“Không biết quý thể Nương nương có gì không ổn?”
“Hôm nay mời Uông thái y đến là chẩn mạch cho Vương phi.” Kiều Tuyết Y cũng không úy kị ông ta, kể sự thật chuyện Ngọc Sính Đình bị bỏ thuốc, sau đó hỏi: “Mời Thái y xem thử có cách nào cứu vãn, để Vương phi nhanh chóng có thai không.”
Uông Toàn nói: “Xin Vương phi cho hạ quan chẩn mạch trước.”
Ngọc Sính Đình bất an đưa cổ tay ra, như chờ bị tuyên phán trên hình trường, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Sau khi Uông Toàn bắt mạch, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Theo mạch tượng hiện giờ của Vương phi, đích thực khó lòng có thai, cần phải từ từ điều dưỡng.”
Kiều Tuyết Y lập tức hỏi: “Vậy nhanh nhất là lúc nào có thể có thai?”
Uông Toàn nói: “Nhanh nhất e cũng phải là một năm sau.”
Kiều Tuyết Y lộ ra vẻ thất vọng, nhưng Ngọc Sính Đình lại thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là tạm thời không thể có thai, nàng ta không dám tưởng tượng nếu từ nay mình không thể sinh con, ngày tháng sau này phải sống thế nào, phụ thân sẽ thất vọng thế nào, thiết nghĩ rất nhanh sẽ đưa muội muội lên giường Gia Luật Ngạn.
Kiều Tuyết Y dặn Uông Toàn: “Chuyện này không được cho bất kỳ ai biết.”
Uông Toàn đáp: “Hạ quan biết. Xin Nương nương yên tâm.”
“Ừ, ông lui ra đi.”
Sau khi Uông Toàn đi, Kiều Tuyết Y nói: “Sính Đình, hiện nay mọi sự đã đủ chỉ thiếu gió Đông, nhưng lại xảy ra sơ sót ngay chỗ mấu chốt. Muội nhất thời không thể có thai, Hoàng thượng lại phải chính mắt nhìn thấy Chiêu Dương vương có con mới chịu lập Thái tử. Nếu Hoàng thượng đột ngột băng hà, vị trí Thái tử vẫn bỏ trống chưa quyết, lúc đó chỉ e trong triều lại đấu tranh, tuy Thành Hi Vương đã về đất phong, nhưng thực lực không thể xem thường, vẫn nên nhân lúc Hoàng đế còn sống, định sẵn ngôi Thái tử thì tốt hơn, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Ngọc Sính Đình gật đầu: “Đương nhiên muội cũng mong được vậy.”
“Trước mắt có hai con đường, một là tìm vài tỳ thi*p cho Chiêu Dương vương, hai là muội tuyên bố có hỉ.”
Ngọc Sính Đình cả kinh, “Mang thai làm sao có thể giả được, sau mười tháng phải làm thế nào?”
“Nha đầu ngốc, muội nghĩ Hoàng thượng còn sống đến lúc đó sao?” Kiều Tuyết Y cười nhạt: “Mấy ngày nay ông ta nhìn đã không rõ nữa, chẳng qua là nhờ đơn dược duy trì thôi. Uông Toàn nói ông ta…” Kiều Tuyết Y đưa ra ba ngón tay.
Ngọc Sính Đình cả kinh hỏi: “Ba tháng?”
Kiều Tuyết Y gật đầu: “Bởi vậy muội chỉ cần tuyên bố có thai, ở trong Vương phủ dưỡng thai. Ba tháng sau, con không giữ được là xong.”
“Vậy lỡ như Hoàng thượng gượng qua được mười tháng thì sao?”
“Vậy cũng không sao, đến lúc đó ra ngoài tìm một tiểu nha đầu về, chỉ nói muội sinh con gái, lúc đó sức khỏe muội cũng điều dưỡng ổn thỏa rồi, tự muội cũng có thể sinh. Trưởng nữ này sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của con muội sau này.”
Ngọc Sính Đình im lặng không nói, lòng đã bị Kiều Tuyết Y thuyết phục.
Kiều Tuyết Y cười cười nói: “Nếu muội không muốn mạo hiểm, vậy cứ chọn vài cơ thi*p cho hắn. Nhưng ta nghĩ, như vậy chi bằng muội giả có thai đi, lỡ như cơ thi*p sinh con trai thì sẽ là trưởng tử, sau này e lại tranh chấp chuyện lập đích lập trưởng[1], muội nói có phải không?”
[1. Lập con vợ cả hay lập con trưởng.]
“Biểu tỷ nói có lý.”
“Vậy thì tốt, tìm một thời cơ tuyên bố có hỉ ra bên ngoài đi, lúc đó ta sẽ thúc giục Hoàng thượng lập Thái tử.”
“Tất cả đều nhờ biểu tỷ.”
Kiều Tuyết Y vuốt vuốt lọn tóc dài bên tai, cười dịu dàng: “Muội muội tốt, chuyện liên quan đến vinh thịnh của Ngọc gia và Kiều gia, ta đương nhiên sẽ tận tâm tận lực. Muội cứ yên tâm ở Vương phủ dưỡng thai là được rồi.”
“Đa tạ biểu tỷ, mọi chuyện Sính Đình xin nghe biểu tỷ an bài.”
~*~
Mộ Dung Tuyết vốn tưởng đêm đó mình đồng ý quay về Gia Luật Ngạn sẽ đến thường xuyên, nào ngờ mấy ngày liên tiếp hắn cũng không xuất hiện. Tuy nàng không muốn bị hắn bám lấy, nhưng hắn đột nhiên mất tăm mất tích như vậy, nàng lại thấy hơi kỳ quái.
Buổi chiều, Thẩm U Tâm cùng nàng xem hát.
Mộ Dung Tuyết có hơi lơ đãng, chờ xong tuồng, Bích Nguyệt Bích Vân lui ra, nàng liền hỏi: “Mấy ngày nay Vương gia không có chuyện gì chứ?”
Thẩm U Tâm nghiêng đầu cười: “Tẩu tẩu nhớ biểu ca rồi sao?”
Mộ Dung Tuyết vội nghiêm túc nói: “Không phải, ta lo Thành Hi vương chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Vương gia.”
Thẩm U Tâm phì cười: “Vậy chẳng phải là quan tâm an nguy của biểu ca sao, đừng ngại thừa nhận, rõ ràng là nhớ mà.”
Mặt Mộ Dung Tuyết nóng lên, không nói với Thẩm U Tâm nữa, để tránh bị nàng trêu chọc.
“Tẩu tẩu đừng lo, biểu ca nhất định là có việc quan trọng không rời đi được, nếu không đã đến thăm tẩu từ lâu rồi. Nếu muội đoán không sai, đêm nay nhất định sẽ đến.”
Mộ Dung Tuyết càng bối rối hơn, “Chàng có đến hay không liên quan gì đến ta đâu.” Nàng chỉ muốn vết thương của mình nhanh khỏi, sau đó sẽ thực thi kế hoạch.
Thẩm U Tâm chỉ cười không nói, nhưng trong mắt ẩn giấu vô số bàn chải nhỏ, chà mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng.
Thật sự để Thẩm U Tâm đoán đúng, đến tối, Mộ Dung Tuyết đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, bỗng nghe tiếng Sảnh nhi bên ngoài: “Vương gia.”
Lòng Mộ Dung Tuyết lập tức căng thẳng, quả nhiên hắn đến thật.
Nàng vô thức quay người đi, rèm châu nhẹ ngân như tiếng mưa rả rích, có bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi đến bên giường nàng rồi dừng lại.
Nàng căng thẳng nín thở, định giả vờ ngủ.
Một bàn tay thò vào trong chăn, nhẹ nhàng đặt trên bàn chân nàng, sau đó lại hướng lên trên.
“Kỳ lạ, ngủ rồi sao vẫn sởn gai ốc vậy?” Sau lưng là một tiếng cười thấp.
Nàng nhẫn nhịn bất động, mãi đến khi bàn tay kia dịch lên đùi trên, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, vội vã nói: “Thi*p chưa ngủ.”
Gia Luật Ngạn mỉm cười, nằm xuống sau lưng nàng, ôm lấy eo nàng, hôn lên mặt nàng mấy cái, sau đó xoay cằm nàng lại, định hôn lên miệng nàng. Một mùi rượu mát lạnh phả vào mặt, Mộ Dung Tuyết lấy cánh tay chặn hắn lại: “Đừng, chàng uống rượu rồi, thi*p không thích ngửi mùi rượu.”
“Đêm tân hôn ta cũng uống rượu, sao không thấy nàng chê?” Hắn hôn lên thật mạnh, dường như muốn báo thù sự chê bai của nàng, còn cắn vào cái miệng nhỏ của nàng. “Thấy phu quân về mà còn giả vờ ngủ, quá đáng thật.” Vừa nói hắn vừa véo má nàng.
“Vốn dĩ thi*p sắp ngủ rồi mà.”
“U Tâm nói nàng nhớ ta à?”
“Không có.”
Hắn cười nói: “Rõ ràng là nhớ mà còn không thừa nhận.” Nói xong hắn đặt tay lên иgự¢ nàng, “Để ta sờ thử xem tim đập có nhanh không?” Nàng thật sự bó tay vô phương, nếu trở mặt thì kế hoạch tiếp theo càng không cách nào thực hiện, chỉ đành để mặc hắn thực hiện ý đồ.
Sau một hồi vuốt ve, lúc này Gia Luật Ngạn mới cảm thấy hơi đã khát. Hắn nghiêng người nằm xuống, ôm lấy eo nàng dịu giọng nói: “Mấy ngày nay ta có việc không rời đi được, bởi vậy không đến thăm nàng.”
“Vương gia cứ đi làm việc, không cần lo cho thi*p.”
Gia Luật Ngạn vuốt tóc nàng: “Sau khi giải quyết chuyện của Thành Hi vương xong là ta có thể yên tâm đến bên nàng rồi.”
“Hiện giờ tình thế ra sao?”
“Hôm nay Hoàng thượng hạ chỉ bắt ông ta rời Kinh về đất phong ở Thường Châu, không có chỉ ý không được vào Kinh.”
“Xử phạt như vậy thật quá nhẹ rồi, thi*p còn tưởng sẽ tước bỏ Vương tước của ông ta nữa chứ.”
“Hoàng thượng làm việc ổn thỏa, chừa lại đường lui.”
“Đường lui gì?”
Gia Luật Ngạn im lặng trong chốc lát, vuốt má nàng nói: “Nếu nàng sớm sinh cho ta một đứa con thì tốt rồi.”
“Vương phi không có động tĩnh gì sao?”
Ngón tay Gia Luật Ngạn khựng lại, im lặng không nói.
Mộ Dung Tuyết lại tốt bụng nói: “Vậy chi bằng chàng nạp thêm vài cơ thi*p đi.”
Gia Luật Ngạn trở mình xuống giường, trải chăn nệm ra bục, không nói thêm lời nào.
Mộ Dung Tuyết lẩm bẩm: “Sao không nghe khuyên vậy…”
Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn đã nghiến răng nói: “Còn nói nữa ta sẽ bắt nàng lập tức sinh một đứa.”
Mộ Dung Tuyết không nói nữa, rủa thầm trong bụng.
Một hồi lâu sau, người trên bục lại lên tiếng: “Mấy ngày nay nàng có ăn uống đầy đủ không?”
Mộ Dung Tuyết không nói.
“Sao nàng không lên tiếng?”
“Chẳng phải chàng không cho thi*p nói sao?”
“Ta nói không được nhắc chuyện đó nữa.”
Mộ Dung Tuyết hậm hực nói: “Người ta có lòng tốt nghĩ cách giùm chàng, vậy mà lại không nhận. Thi*p nghe cha thi*p nói, cũng có khi là vấn đề của nam nhân.”
Còn chưa dứt lời, người trên bục đã bật dậy, một bóng đen đè xuống.
Gia Luật Ngạn tức tối nghiến răng nghiến lợi: “Nàng cố ý chọc ta phải không?” Giọng hắn trầm thấp mang hơi thở nguy hiểm, hai tay vạch cánh tay nàng ra, cả người đè lên người nàng.
Mộ Dung Tuyết hoảng hốt đầu hàng: “Thi*p có lòng tốt nhắc nhở thôi mà, chàng buông thi*p ra trước đã.”
“Hay là nàng muốn thử xem có phải ta có vấn đề không, hả?” Hắn vừa nói vừa thò tay vào trong áo nàng.
Mộ Dung Tuyết thấy hắn muốn làm thật, vội vàng kêu đau: “Mau buông thi*p ra, ᴆụng vào tay thi*p rồi, đau quá, hu hu…”
Gia Luật Ngạn lập tức đứng dậy, đốt đèn bưng đến trước giường, “Để ta xem thử.”
“Đau quá.” Mộ Dung Tuyết cố ý ra vẻ đau đớn khổ sở.
“Được rồi được rồi, ta không ᴆụng vào nàng nữa.”
Gia Luật Ngạn yêu thương nhìn nàng.
Dưới ánh đèn ௱ôЛƓ lung, mái tóc như mây của Mộ Dung Tuyết xõa trên chiếc gối phù dung xuất thủy đỏ tươi, tôn lên gương mặt chim sa cá lặn, làn da trắng hồng, xinh đẹp vô song và đôi mắt ươn ướt như mơ như ảo, khiến người ta tâm thần phiêu lãng.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân như nổi lửa, nhưng lại chỉ có thể nhìn chứ không dám ᴆụng vào.
Hắn hít một hơi, thổi tắt đèn, không nhìn nàng nữa, nếu còn nhìn chỉ e sẽ thật sự không nhịn được mà nhào đến.
~*~
Nửa tháng sau, tay Mộ Dung Tuyết sắp khỏi hẳn, mỗi lần Gia Luật Ngạn đến nàng đều yêu cầu đi gặp Mộ Dung Lân.
Gia Luật Ngạn không chịu đưa nàng đi, sợ nàng nhìn thấy phụ thân bị thương sẽ đau lòng tự trách, không có lợi cho việc dưỡng thương. Nay vết thương của Mộ Dung Lân cũng sắp khỏi, đương nhiên không cản trở nàng đi gặp phụ thân, vậy là hắn đưa nàng đến Hoa Thịnh biệt viện.
Trên đường, Mộ Dung Tuyết nhìn tay mình, thật may là không bị tàn phế. Nhưng như lời Gia Luật Ngạn nói, ngón út hơi không được như ý, dọc đường nàng không lên tiếng, chỉ co duỗi ngón út, bộ dạng nghiêm túc đó khiến Gia Luật Ngạn vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Nàng chống cằm, một mình lẩm bẩm: “Cha nhất định có cách, không biết dùng thuốc ngâm có khỏi không đây?”
“Sẽ khỏi mà.”
Gia Luật Ngạn ôm nàng lên chân, nắm bàn tay nhỏ, không kìm được mà hôn lên má nàng.
Mộ Dung Tuyết vừa tránh vừa nhỏ giọng nói: “Đừng vậy mà.”
Gia Luật Ngạn ngậm vành tai nàng, thấp giọng nói: “Ta chờ lâu lắm rồi, tối nay được không?”
Vành tai Mộ Dung Tuyết nóng lên, vội vàng nói: “Thi*p đến tháng rồi.”
Gia Luật Ngạn lòng đầy chờ đợi, chịu khổ hơn nửa tháng như bị tạt nước lạnh vào đầu, chỉ tiếc ngọn lửa trên người quá mạnh, nước đá cũng không thể dập nổi, hắn không cam nói: “Ta không tin.” Vừa nói hắn vừa thò tay vào trong váy nàng.
“Chàng…” Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ hồng như thoa phấn, càng xinh đẹp quyến rũ lạ thường.
Quả nhiên là thật, hắn vô cùng thất vọng hỏi: “Còn phải chờ mấy ngày?”
“Nửa tháng.”
“Lâu vậy sao?”
Mộ Dung Tuyết liếc hắn: “Phải đó, mỗi một nữ nhân đều khác nhau, chẳng phải Vương gia từng ngồi trăm thuyền[2] sao, vậy mà chuyện này cũng không biết?”
[2. Nguyên văn là Duyệt tận thiên phàm, nghĩa là từng trải qua ngàn chiếc thuyền, ám chỉ từng quan hệ với nhiều nữ nhân. Ý lấy từ bài Vọng Giang Nam của Ôn Đình Quân: Quá tận thiên phàm đô bất thị, những chiếc thuyền đi qua đều không phải thuyền đang mong đợi.]
Gia Luật Ngạn tức nghẹn không nói nên lời.