Túy Ông Chi Ý[1] [1. Túy ông say chẳng phải vì rượu. Ý tứ không nằm ở mặt này mà nằm ở mặt khác.]
Rời khỏi Cúc viên, Mộ Dung Tuyết lập tức hỏi: “Đinh Hương, vừa rồi dáng vẻ của ta có phải rất có phong phạm danh y không?”
“Đương nhiên rồi.”
Mộ Dung Tuyết cắn môi, không chắc chắn hỏi Bội Lan, “Nghe nói nam nhân rất không thích nữ nhân quá giỏi giang, Bội Lan, muội nói vừa rồi có phải biểu hiện của ta hơi quá giỏi giang rồi không?”
“Không, tiểu thư biểu hiện vừa đẹp.”
Hai quân sư một trái một phải cổ vũ cho nàng, khiến nàng tràn đầy tự tin, trong phút chốc lấy lại toàn bộ tinh thần.
Bước lên Nguyệt Nha kiều, nước dưới Hoán Hoa khê róc rách chảy qua, gió thổi nhành dương liễu đong đưa, lòng nàng như say như mê.
Hắn không chỉ đẹp mà cũng rất giữ lễ, cho dù ngồi gần như vậy cũng không hề vì sắc đẹp của nàng mà nhìn nàng thêm vài lần, cho thấy hắn không phải là nam nhân háo sắc. Tuy nàng tự phụ mình xinh đẹp, nhưng cũng không hi vọng nam nhân thích mình chỉ vì gương mặt này thôi, nàng càng hi vọng nam nhân đó yêu nội tâm của nàng hơn.
Nàng cảm thấy Gia Luật Ngạn không phải là một nam nhân phù phiếm, hắn rất có giáo dục, khí vũ bất phàm, nếu như cố vạch lá tìm sâu, tìm một chút khuyết điểm, thì đó là hắn có hơi yêu tiền, hôm đó giúp nàng đuổi theo Bùi Giản, hắn đòi nàng mười lượng bạc. Nhưng mà “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo[2]“, hắn lấy một cách đường đường chính chính, lại càng thể hiện sự lỗi lạc. Dù sao thì nàng cũng có tiền, chỉ cần là người nàng thích, đừng nói là dốc hết gia sản, cho dù là tất cả của nàng thì nàng cũng cho đi được. Tiền tài vốn là vật ngoài thân, nàng chưa từng xem trọng.
[2. Quân tử chỉ lấy tài vật chính đáng, không lấy tài vật bất nghĩa.]
Nàng tràn đầy vui sướng trở về y quán, chính tay bốc thuốc, rồi lại chính tay sắc thuốc. A Thái và Bội Lan giành làm nhưng nàng không chịu, cứ phải đích thân làm bằng được. Xưa nay nàng quen được chiều chuộng, lúc sắc thuốc bị khói hun chảy nước mắt, nhưng thích một người, cho dù khổ cực vẫn thấy ngọt ngào.
Nửa canh giờ sau, A Thái xách ấm thuốc, mang theo dặn dò ân cần của nàng đưa đến Cúc viên.
Sau khi Viên Thừa Liệt nếm thử mới bưng lên cho Gia Luật Ngạn.
Gia Luật Ngạn lưỡng lự trong chốc lát mới miễn cưỡng uống.
Viên Thừa Liệt lại đổ trong bình ra bảy viên thuốc, cười giả lả nói: “Vương gia, Mộ Dung cô nương sợ Vương gia tiêu chảy mất nước, đặc biệt dặn dò phải uống bảy viên thuốc này.”
Gia Luật Ngạn hừ một tiếng, “Để đó đi.”
Coi bộ không định uống rồi. Viên Thừa Liệt cũng không còn cách nào. Vị chủ nhân này thường ngày đối với chuyện ăn uống vô cùng kén chọn, có thể sảng khoái uống hết một chén thuốc đã quý hóa lắm rồi.
Nếu Mộ Dung Tuyết không phải là con gái của thần y Mộ Dung Lân, bất luận thế nào Gia Luật Ngạn cũng không uống thuốc do nàng kê. Vốn không hi vọng gì vào y thuật của nàng, nào ngờ hiệu quả lại tốt bất ngờ, đến nửa đêm đã không còn tiêu chảy nữa.
Mộ Dung Tuyết mới sáng sớm đã thức dậy nấu một nồi cháo nhỏ, đặt trong một chiếc hộp tinh tế, đích thân đưa đến Cúc viên. Người đang bệnh cần nhất chính là quan tâm chu đáo, huống hồ hắn lại xa quê đến đây nên càng cần sự quan tâm này hơn. Dọc đường nàng cứ suy tính thiệt hơn, vừa mong thuốc đến bệnh đi, để hắn có thể bình phục ngay lập tức, vừa mong hắn bệnh thêm mấy ngày, để mình có thêm cơ hội tiếp cận hắn.
Phân vân suốt dọc đường đến Cúc viên, gặp được Viên Thừa Liệt nàng bèn hỏi: “Diệp đại ca đỡ chút nào chưa?”
“Đã khỏi rồi, đa tạ Mộ Dung cô nương.”
“Không cần đâu.” Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, “Tôi đã chính tay nấu cháo mang đến, để Diệp đại ca ăn cho nhẹ bụng.”
“Vậy còn gì bằng nữa.” Viên Thừa Liệt đưa nàng vào phòng, lòng nghĩ, thật là một cô nương lương thiện chu đáo dịu dàng đáng yêu. Mộ Dung Tuyết cũng tự cho rằng là vậy, bởi vậy dọc đường đến đây đã tưởng tượng rằng Gia Luật Ngạn nhìn thấy mình sẽ nở nụ cười dịu dàng cảm kích, thậm chí ánh mắt còn chan chứa tình cảm, nào ngờ khi nàng vào phòng, gương mặt nàng nhìn thấy còn lạnh lùng hơn cả lần đầu gặp gỡ.
Đương nhiên, nàng vốn không biết hộp thuốc cao “chu đáo tỉ mỉ quan tâm chăm sóc” hôm qua đã khiến Chiêu Dương vương bực bội dường nào. Nàng vốn có ý tốt, chỉ tiếc hiểu biết về nam nhân quá ít, cũng vốn không lý giải được rằng trên thế gian còn có một loại nam nhân như vậy, thà chịu khổ đến ૮ɦếƭ cũng phải giữ thể diện.
“Đây là cháo do chính tay tôi nấu.” Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng đưa hộp thức ăn lên, Gia Luật Ngạn lại không hề có ý đón nhận, nhàn nhạt nói: “Đa tạ Mộ Dung cô nương, xin hỏi phí chẩn bệnh hôm qua là bao nhiêu?”
Thái độ lạnh nhạt chuyện công làm theo phép công của Gia Luật Ngạn khiến Mộ Dung Tuyết hơi tổn thương. Lòng nàng tưởng đây là một giai thoại phong lưu mỹ nhân cứu anh hùng, sau đó anh hùng lấy thân báo đáp, nào ngờ diễn biến của sự tình lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng của nàng.
“Diệp đại ca không cần khách sáo.” Để thân mật hơn, nàng tự ý đổi “Công tử” thành “Đại ca”.
Không ngờ Gia Luật Ngạn lại vô cùng xa cách nói: “Y quán xem bệnh lý nào lại không thu phí, Thừa Liệt, lấy bạc cho Mộ Dung cô nương.”
Mộ Dung Tuyết thấy hắn làm thật, bèn thu lại nụ cười hỏi: “Công tử thật sự muốn trả phí sao?”
“Đương nhiên.”
Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Phí là ba vạn lượng.”
“Ba vạn?” Gia Luật Ngạn gấp chiếc quạt trong tay lại, sau đó cười cười.
Viên Thừa Liệt thầm kêu không hay, tính tình của Gia Luật Ngạn hắn rõ hơn ai hết, thông thường trước khi nổi nóng đều cười cười như vậy.
“Tại sao lại đắt như vậy?” Gia Luật Ngạn nhíu mắt, nhìn thiếu nữ kiều diễm như hoa trước mặt, lòng thầm cười lạnh, bổn vương từng tuổi này rồi nhưng chưa từng bị ai lừa phỉnh hết, cô thật là to gan.
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc hỏi: “Diệp đại ca có biết Tam bảo của huyện Nghi không?”
Đinh Hương và Bội Lan đều ngẩn ra, hai người đều là người bản địa, sao chưa từng nghe đến Tam bảo của huyện Nghi gì hết vậy?
Gia Luật Ngạn vỗ vỗ chiếc quạt trong lòng bàn tay: “Mong được nghe rõ.”
“Một là há cảo thủy tinh của Nhất Vị tửu lâu, mỹ vị tuyệt luân. Hai là thần y Mộ Dung Lân, diệu thủ hồi xuân, ba là cô nương của huyện Nghi, nghi thất nghi gia[3].”
[3. Lời chúc khi kết hôn, ý chỉ gia đình hòa thuận.]
Thân là cô nương huyện Nghi của Hồi Xuân y quán, Bội Lan và Đinh Hương nhìn nhau, biểu lộ sự tán đồng với tổng kết của Mộ Dung Tuyết. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ba vạn phí chẩn bệnh đâu?
Gia Luật Ngạn cũng có nghi vấn như vậy.
Tiếp đó, cái miệng nhỏ như hoa hải đường của Mộ Dung Tuyết giòn giã nói một hồi những lời ngoài sức tưởng tượng.
“Công tử ăn há cảo thủy tinh của Nhất Vị tửu lâu, được cô nương của huyện Nghi chẩn trị, còn tôi, vừa hay là đại phu của Hồi Xuân y quán. Vì là Tam bảo của huyện Nghi nên phí chẩn bệnh của công tử giá ba vạn lượng.” Nàng không ngượng miệng nói xong, tự mình cũng vô cùng bội phục sự linh hoạt ứng biến của mình.
Đinh Hương càng bội phục hơn: Tiểu thư, cô thật biết ăn ốc nói mò không màng lý lẽ, không hổ là con gái ruột của lão gia, bản lĩnh kê giá trên trời này đúng là hậu sinh khả úy.
Gia Luật Ngạn nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt nói: “Rất tiếc, ta không có ba vạn lượng bạc.” Bộ dạng qua quýt, vân đạm phong khinh[4] của hắn hoàn toàn không giống như hắn đang thiếu người ta ba vạn lượng mà lại giống như có người thiếu hắn ba vạn lượng hơn.
[4. Vân đạm phong khinh: đạm bạc như mây, điềm nhiên như gió.]
Mộ Dung Tuyết chính là chờ câu này, lập tức híp mắt cười nhìn hắn: “Chỉ cần huynh đồng ý một chuyện thì tôi không lấy xu nào.”
“Chuyện gì?” Gia Luật Ngạn trên mặt mỉm cười, nhưng lòng lại đang mài dao, nhìn khắp triều đình, ngoài đương kim Thánh thượng, không ai dám uy Hi*p hắn.
Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: “Mời Diệp đại ca và Viên đại ca trưa mai đến Y quán ăn một bữa cơm.”
“Nếu ta không đi thì sao?”
“Nếu Diệp đại ca không đến.” Mộ Dung Tuyết cắn đôi môi đào, lòng quyết tâm vứt chuyện giữ kẽ lại đằng sau, không biết ngượng nói: “Huynh không đến thì sẽ hối hận cả đời.” Nói xong, nàng nhân lúc cái nóng trên mặt còn chưa khiến má đỏ lên, nhanh chóng chuồn đi.
Câu này nghe hơi quen tai, Gia Luật Ngạn bỗng nhớ lại lúc trên Nguyệt Nha kiều, nàng cũng từng nói với Bùi Giản một câu tương tự, sắc mặt bỗng sầm xuống. Nàng coi hắn là cái gì?
Mộ Dung Tuyết mời ăn cơm, Viên Thừa Liệt vô cùng muốn đi, nhưng nếu Gia Luật Ngạn không đi thì hắn cũng không thể đơn độc đến chỗ hẹn, vậy là hắn ân cần hỏi: “Ngày mai Vương gia có đi không?” Trong Kinh thành người mời Chiêu Dương vương ăn cơm đông như biển, xưa nay hắn không dễ đến nhà, để tránh truyền đến tai Hoàng đế rồi nảy sinh nghi kị.
“Đi, tại sao không đi.” Gia Luật Ngạn cười cười, nhưng trong mắt không chút ấm áp.
Viên Thừa Liệt theo Gia Luật Ngạn mười mấy năm, vừa nhìn là biết hắn đã nổi giận, nhưng lại không đoán được tại sao hắn giận. Một giai nhân xinh đẹp đáng yêu như vậy mời ăn cơm, rõ ràng là một chuyện phong nhã, tại sao hắn lại không vui?
Trưa hôm sau, Gia Luật Ngạn đưa Viên Thừa Liệt đến Hồi Xuân y quán.
A Thái vừa thấy bèn vội đưa hai người vào trong.
Dinh thự của Mộ Dung gia là một đình viện theo phong cách Giang Nam điển hình, tường trắng ngói xanh, lành lang gấp khúc, trong vườn trồng đủ các loại hoa cỏ.
Đinh Hương đã chờ ở cửa từ sớm, thấy Gia Luật Ngạn bèn dẫn hắn ra phía sau.
Nội đình càng yên tĩnh hơn, mấy gốc hoa lê nở rộ trên cành như những bông tuyết.
Một khúc “Cao sơn lưu thủy” réo rắt bay ra từ đình viện vắng lặng thoang thoảng hương đưa, trong ánh nắng xuân, thiếu nữ một thân bạch y ngồi bên cửa sổ gảy đàn, ánh nắng nghiêng nghiêng, đẹp như tranh vẽ.
“Tiểu thư, Diệp công tử đến rồi.”
Tiếng đàn chợt dừng, Mộ Dung Tuyết yểu điệu đứng dậy đưa mắt cười.
Dường như khoảnh khắc tươi thắm nhất của tuổi mười sáu này chính là vì hắn mà đẹp đẽ như vậy.
Gia Luật Ngạn khẽ nhíu mắt, có lẽ là cảnh xuân quá rực rỡ, tâm thần hắn bỗng hỗn loạn trong chốc lát.
Nàng mặc một bộ y phục trắng phiêu dật thanh nhã, váy dài tay rộng, càng khiến thân hình thêm yêu kiều thướt tha, thon thả duyên dáng, eo thắt một sợi dây làm từ mã não đỏ, mỗi hạt đều tròn bóng như châu ngọc, màu sắc tươi sáng, ở giữa nạm một miếng bạch ngọc hình khuyên, khắc hình hoa tịnh đế. Hai màu trắng đỏ tôn lên vẻ đầy đặn mượt mà, rực rỡ động lòng, yểu điệu như một đóa sen ngọc trắng.
“Mời Diệp đại ca vào trong.” Mộ Dung Tuyết ra cửa nghênh đón, trong lúc hành động, một mùi hương ngọt ngào tươi mát nhẹ nhàng theo gió bay đến.
Gia Luật Ngạn bước qua bục cửa, chỉ thấy trong sảnh thanh nhã sạch sẽ, ở giữa treo một bức “Giang tuyết độc điếu đồ[5]“. Giàn hoa bên cạnh trồng Hải đường và Phật thủ, vô cùng tươi tốt.
[5. Tranh một mình câu cá trên sông băng.]
Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, mời Diệp đại ca và Viên đại ca cùng ngồi.”
hai tiểu nha hoàn Bạch Chỉ, Phù Dung lập tức bưng lò lửa dưới bàn đi, Đinh Hương, Bội Lan đồng loạt mở nắp các dĩa thức ăn trên bàn ra, mười hai món ăn màu sắc rực rỡ lập tức đập vào mắt.
Gia Luật Ngạn cơm ngon áo đẹp đã hai mươi bốn năm, từng thấy vô số sơn hào hải vị, nhưng mấy món ăn trước mặt lại độc đáo một cách bất ngờ, khiến mắt hắn sáng lên. Mùi vị thế nào thì không biết, nhưng chữ “Sắc” đầu tiên trong “Sắc Hương Vị” thì đã đạt đến đỉnh cao.
Mỗi một món ăn đều chú trọng đến việc phối màu, chỉ có món củ sen trắng là không có phụ liệu, nhưng lại cất công bày biện, trên chiếc dĩa sứ màu xanh điểm xuyết mấy lá cỏ đồng tiền, còn có một đóa sen, giống như một bức tranh phong cảnh hồ sen thu nhỏ.
Mộ Dung Tuyết nhìn tác phẩm đắc ý của mình, lòng đầy kỳ vọng nói: “Mời Diệp đại ca nếm thử món ăn chính tay tôi làm.”
“Chính tay cô làm?” Gia Luật Ngạn vô cùng bất ngờ, nhìn nàng từ trên xuống dưới, bộ dạng yêu kiều thướt tha, y phục không nhuốm bụi trần này, có thế nào cũng không thấy liên quan gì với nhà bếp.
“Phải, không tin huynh hỏi Đinh Hương Bội Lan đi.” Mộ Dung Tuyết cố gắng cười khiêm tốn một chút, khổ nỗi mười sáu năm nay, Mộ Dung Lân nâng niu nàng như trứng mỏng, hận không thể khen con mình như tiên nữ trên trời, trong mắt ông, không ai thông minh xinh đẹp bằng con gái mình, Mộ Dung Tuyết từ nhỏ đã nghe tán dương quen tai, ngay cả trong từng sợi tóc cũng tràn đầy tự tin, muốn nàng cười ôn tồn khiêm tốn thật sự quá khó.
Tóm lại, nụ cười của nàng tự tin đến mức khiến người ta không nhịn được mà đả kích.
Bất hạnh thay, vị trước mặt nàng đây, học nhiều hiểu rộng, tính tình kén chọn, lại còn là một người thích đả kích người khác.