Trái Tim Vai Phản Diện - Chương 41

Tác giả: Hội Đường

Đầu tháng năm, Nam Thành đã bước sang mùa hè, thời tiết ngày càng nóng hơn.
Mà Mạnh Nịnh cũng ngày càng bận rộn.
Từ khi cô báo danh tham gia cuộc thi Olympic, mỗi buổi chiều đều phải tham gia một lớp phụ đạo trường tổ chức. Cả lớp chỉ có một mình cô là học sinh ban xã hội, còn lại đều là ban tự nhiên, hầu hết còn là học sinh lớp nâng cao.
Tống Tinh Thần cũng tham gia, thời điểm tới lớp phụ đạo, ánh mắt vô tình sẽ nhìn qua cô, sau đó gật đầu chào hỏi rồi trầm mặc ngồi xuống bàn trên.
Mạnh Nịnh cảm thấy cậu ta với trước đây không giống nhau, cô còn nhớ rõ lần đầu mình nhìn thấy Tống Tinh Thần, cảm giác cậu ta mang tới là kiêu ngạo ương ngạnh, tinh thần phấn chấn, mà dáng vẻ cậu ta bây giờ luôn là tâm sự nặng nề.
Có một lần tan học, cô không làm được một đề vi phân và tích phân, ngồi ở lớp suy nghĩ đáp án mãi mới làm được nên về trễ hơn người khác.
Từ tòa nhà ra ngoài, cô thấy Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần đứng ở một góc hẻo lánh không xa cãi nhau.
Đây là chuyện của nam nữ chính, không có quan hệ gì với cô, ban đầu cô cũng không để ý, vừa định rời đi lại nghe thấy tên mình từ miệng Hứa Nhiên.
Bước chân của cô hơi ngừng lại.
“Em cố tình gây sự? Từ học kỳ trước cô ta thay đổi, ánh mắt nam sinh đều không rời khỏi cô ta, bao gồm cả anh, anh cũng vậy!”
“Tống Tinh Thần, anh có dám thề với trời, nói anh chưa từng rung động với Mạnh Nịnh không?”
Không đợi Tống Tinh Thần trả lời, Mạnh Nịnh đã khôi phục tinh thần, bước chân tăng tốc bỏ đi.
Cuối cùng cô cũng rõ ràng vì sao gần đây Tống Tinh Thần vẫn luôn buồn bực không vui.
Nhưng điều duy nhất cô có thể thay cậu ta làm chính là giống như bây giờ, bảo trì khoảng cách giữa hai người.
Vậy cũng coi như cô thay nguyên chủ trả ân tình cho cậu ta.
Tháng 6, sinh nhật 18 tuổi của Hứa Nhiên cũng đã tới, một tháng trước Hứa gia đã bắt đầu công cuộc chuẩn bị, bố trí khách sạn, gửi thư mời cho các danh môn thế gia Nam thành và truyền thông.
Mà trong lúc chuẩn bị, Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn vẫn vì chuyện công khai thân phận Mạnh Nịnh mà ầm ĩ một trận, nhưng lần này Trình Tuệ Văn là người thỏa hiệp.
Mấy ngày trước, Trình Tuệ Văn về nhà tìm Mạnh Nịnh một chuyến, bà áy náy nói, “Nịnh Nịnh, mẹ vốn định nhân dịp sinh nhật chị con thì công khai thân phận của con, nhưng có nhiều chuyện chúng ta chưa chuẩn bị tốt, cho nên, chờ tới sinh nhật 18 tuổi của con, mẹ nhất định sẽ tuyên bố với tất cả, con là con gái mẹ, có được không?”
Thật ra Mạnh Nịnh không hề để ý tới chuyện thân phận này. Giống trước đây cô từng suy nghĩ vậy, sau khi lên đại học sẽ tới một thành phố khác, ở đó sinh sống.
Cô không phải nguyên chủ, cô biết Hứa gia không phải người nhà của cô, cô cũng không có ước ao này.
Hơn nữa, bây giờ cô đã có anh trai ruột ở đây, cô không thể có lòng tham khác nữa.
Vậy nên, những thứ khác thật sự không quan trọng.
Trình Tuệ Văn thấy Mạnh Nịnh không nói lời nào, cho rằng cô không vui lại kiên trì giải thích, “Nịnh Nịnh, dù sao đây cũng là sinh nhật của chị con, nếu chúng ta công bố lúc này, sự chú ý của mọi người…”
Mạnh Nịnh cong môi cười, dịu dàng nói, “Không sao đâu mẹ, con không buồn.”
*
Sinh nhật Hứa Nhiên tổ chức vào buổi tối.
Khách sạn năm sao được trang trí huy hoàng, phòng tiệc ăn uống linh đình, Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn đang bận rộn với công việc xã giao.
Rất nhanh, Hứa Nhiên đã từ trong phòng trang điểm ra, cô đeo đồ trang sức thanh nhã, váy lông vũ hồng nhạt mềm mại, cả đường đi dịu dàng thướt tha.
Cố Dao đi theo phía sau nâng váy.
Khách mời nhìn nhân vật chính xuất hiện, dồn dập trêu ghẹo Hứa Văn Thanh rằng con gái lớn lên như tiên nữ, nhất định là do di truyền.
Hứa Văn Thanh nghe được mọi người nịnh hót, vô cùng thỏa mãn định mở miệng nói chuyện, ánh mắt người bên cạnh lại bị Mạnh Nịnh và Hứa Dịch vừa mới bước vào hấp dẫn.
Bọn họ đều nhìn Mạnh Nịnh, thần sắc trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh diễm.
Thiếu nữ yêu kiều, mặt mày như vẽ, không mặc gì quá diễm lệ, chỉ là một chiếc váy trắng đơn giản sạch sẽ đã cảm thấy xinh đẹp động lòng.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lời vừa nói với Hứa Văn Thanh đều là nịnh hót. Nhưng bây giờ, bọn họ cảm thấy đây mới chính là tiên nữ thực sự.
Tươi cười trên mặt Hứa Nhiên không duy trì nổi nữa, Cố Dao tới bên cạnh cô, đỡ cánh tay cô nhỏ giọng, “Nhiên Nhiên, cậu đừng vội, Tống Tinh Thần còn chưa tới, chờ một chút, cậu tin tớ, lần này chúng ta sẽ khiến cho mọi người thấy rõ gương mặt thật của Mạnh Nịnh.”
Hứa Nhiên nhìn Mạnh Nịnh khẽ gật đầu.
Mạnh Nịnh không biết xã giao, nhưng vẫn luôn có người tới muốn Trình Tuệ Văn giới thiệu, cô đành phải kiên trì đứng đó.
Cô và Trình Tuệ Văn đang nói chuyện cùng Giang phu nhân, Hứa Nhiên đột nhiên chạy tới.
Mạnh Nịnh nhìn váy Hứa Nhiên giống như bị đổ rượu vang lên, chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe cô ta lên tiếng, “Mẹ, váy con bị đổ rượu lên, muốn đi thay cái khác, có thể để Nịnh Nịnh theo giúp được không ạ? Một mình con không thay được váy.”
Trình Tuệ Văn nhẹ nhàng vỗ vai Mạnh Nịnh ôn nhu, “Vậy… con cùng Nhiên Nhiên đi đi.”
Mạnh Nịnh gật đầu.
Hứa Nhiên xách váy tới phòng trang điểm, cô ta đi vào trước, sau đó xoay người nhìn Mạnh Nịnh đóng cửa.
Hứa Nhiên hít một hơi thật sâu sau đó tới trước bàn, rót hai ly rượu, “Mạnh Nịnh, tôi đoán, bây giờ cô rất đắc ý đúng không? Rõ ràng là sinh nhật tôi, kết quả là mọi người đều chú ý tới cô.”
Mạnh Nịnh nhíu mày, không nói gì chỉ đưa tay chỉnh lại choker đeo trên cổ.
Hứa Nhiên không thấy động tác của cô, “Sao không nói chuyện? Hay là cô cảm thấy bây giờ cô thay đổi, Tống Tinh Thần sẽ thích cô?”
Mạnh Nịnh bình tĩnh nhìn Hứa Nhiên, “Chị gọi tôi vào đây là vì chuyện gì?”
Hứa Nhiên nhếch môi, “Tôi thì làm gì chứ, ngược lại là cô muốn làm gì…”
Ngừng một lát, ly thủy tinh trên tay bị cô ta ném xuống đất, mảnh thủy tinh tung tóe khắp nơi, “Là cô muốn làm gì với tôi?”
Không đợi Mạnh Nịnh kịp phản ứng, chiếc còn lại trong tay cô ta cũng đã rơi xuống, phát ra một tiếng kêu chói tai.
Ngay sau đó, cô ta chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Mạnh Nịnh theo bản năng đưa tay muốn giữ lấy tay cô ta lại chỉ bắt được hư không.
Hơn nửa thân thể Hứa Nhiên đè lên đống thủy tinh, cảm giác đau đớn bén nhọn từ bàn tay truyền tới, biểu tình cô đã thống khổ, ánh mắt lại vô cùng oán độc, “Là cô biết trên mặt đất có thủy tinh lại đẩy tôi xuống!”
Mạnh Nịnh mở to mắt không thể tin, “Hứa Nhiên, chị điên rồi?”
Hứa Nhiên nhắm chặt mắt, đau đớn hô to một tiếng.
Vài giây sau, cửa bị người ta đẩy ra, giọng nói Cố Dao vang lên, “Nhiên Nhiên, sao lại thế này…”
Như là mới phát hiện Hứa Nhiên bị thương, Cố Dao vô cùng phẫn nộ trừng Mạnh Nịnh, giống như sợ người bên ngoài không nghe thấy hét lớn, “Cậu đã làm gì với Hứa Nhiên?”
Lời còn chưa dứt, Tống Tinh Thần và Hứa Dịch đã đẩy cửa đi vào, nhìn Hứa Nhiên bị thương nằm trên mặt đất, Tống Tinh Thần vội vàng chạy tới cẩn thận ôm cô ta dậy.
Hứa Nhiên chôn mặt trong lòng cậu ta, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Tinh Thần, em đau quá… em chỉ nói chuyện cùng Nịnh Nịnh vài câu, bảo em ấy đừng thích anh nữa, em ấy lại đập vỡ ly thủy tinh… còn đẩy em ngã…”
Tống Tinh Thần nghe vậy, đỏ mắt nhìn về phía Mạnh Nịnh, chống lại đôi mắt trong veo mờ mịt của thiếu nữ, lời chất vấn đến bên miệng lại nuốt xuống.
Cậu ôm Hứa Nhiên ra ngoài, “Anh đưa em tới bệnh viện.”
Khách mời đều vây kín ở cửa phòng trang điểm, Cố Dao lớn tiếng chất vẫn, “Mạnh Nịnh, cậu vì cái gì mà đẩy ngã Nhiên Nhiên?”
Ánh mắt Mạnh Nịnh từ đầu đến cuối đều ở trên mặt Hứa Dịch, không bỏ qua bất cứ một chút thay đổi nào trên mặt anh.
Hứa Dịch nhìn cô, thần sắc phức tạp nhưng không có một chút ý muốn trách cứ, chỉ có đau lòng.
Anh nhìn Cố Dao, lạnh giọng, “Cô tận mắt nhìn thấy Nịnh Nịnh đẩy người sao?”
Chống lại ánh mắt lạnh như băng của Hứa Dịch, Cố Dao có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói nhẹ hơn chút, “Không phải cô ta thì là Nhiên Nhiên tự mình ngã sao?”
Mạnh Nịnh tháo choker xuống nắm trong tay, lẳng lặng nhìn Cố Dao.
Cố Dao càng thêm chột dạ, nhưng ngẫm lại, chỉ cần cô và Hứa Nhiên không mở miệng, Mạnh Nịnh không thể không gánh tội danh này.
Đến lúc đó, bố mẹ Hứa Nhiên nhất định sẽ đuổi Mạnh Nịnh về sơn thôn nghèo khó kia.
Lúc Hứa Văn Thanh nhìn thấy cánh tay và bà tay Hứa Nhiên chảy máu đầm đìa, quả thật có ý nghĩ đánh ૮ɦếƭ đứa con hoang ૮ɦếƭ tiệt kia, nhưng ông ta lại ngại nhiều khách ở đây, lửa giận không thể phát tác.
Vừa định cho người nhốt Mạnh Nịnh về nhà chờ xử trí, quét mắt đã phát hiện tất cả tân khách đang nhìn chằm chằm màn hình lớn trong phòng tiệc.
Rất nhanh, giọng nói Hứa Nhiên đã vang lên, “Mạnh Nịnh, tôi đoán cô bây giờ…”
Hứa Văn Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu, một giây sau đã hiểu rõ chân tướng.
Ngừng một chút, ông lập tức ý thức được rằng không thể phát tiếp thứ này, nếu tiếp tục, thanh danh của Nhiên Nhiên bên ngoài sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Không được, không được, không thể để Nhiên Nhiên gánh thanh danh ghen tị và ác độc trên người!
Hứa Văn Thanh không ngừng quả măgsn quản lý khách sạn, “Mau tắt thứ này đi!”
Quản lý khách sạn cũng rất tuyệt vọng, màn hình lúc này cũng không phải do người bên trong khách sạn điều khiển.
Video không tới một phút, cuối cùng dừng ở hình ảnh Cố Dao phá cửa vào trong.
Mọi người ồ lên, thần sắc khác nhau.
Trình Tuệ Văn xem video từ đầu tới cuối, hai mắt đã đỏ lên, là bà không dạy dỗ tốt Nhiên Nhiên, là bà có lỗi với Nịnh Nịnh.
Một bên khác.
Chu Tử Hào ngồi trong xe ô tô xa hoa của Lục gia, cắt đứt xâm nhập, đóng laptop lại, nhìn về phía Lục Nhan Trúc còn đang sững sờ, “Em gái Lục, đừng nghĩ nhiều nữa, người ta nói rồi, tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Lục Nhan Trúc lắc đầu, “Em, em chỉ lo lắng sau này chị Nhiên Nhiên sẽ thế nào, về sau mọi người sẽ nhìn chị ấy ra sao chứ…”
Chu Tử Hào ‘hừ’ một tiếng, “Làm sao gì chứ, mọi việc cũng đều có nguyên nhân của nó, là cô ta tự làm việc ác, Hứa gia một ngày chưa sụp đổ, ai dám nghị luận ngay trước mắt cô ta?”
Lục Nhan Trúc, “Chúng ta chưa có sự đồng ý của chị Nịnh đã chiếu đoạn video này lên có phải không tốt lắm không?”
Chu Tử Hào không trả lời, khoát tay cầm bản ghi chép xuống xe, “Được rồi, yến hội cũng xong rồi, anh phải quay về.”
*
Tân khách rời đi, Hứa Văn Thanh, Trình Tuệ Văn và Hứa Dịch cùng tới bệnh viện.
Một mình Mạnh Nịnh ngồi xe quay về Hứa gia, xe tới trung tâm thành phố, cô bảo lái xe dừng xe.
Mạnh Nịnh đuổi người lái xe về trước, một mình cô đi dọc theo con phố đèn đuốc sáng trưng.
Đi tới trước cửa rạp chiếu phim, Mạnh Nịnh nhìn thấy một tấm poster tuyên truyền phim điện ảnh, nam nữ chính đều mặc trang phục cổ trang, một đen một trắng, một người để tóc dài một người 乃úi tóc, trong tay còn cầm một thanh kiếm, đẹp trai vô cùng.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới Khương Diễm, sau đó lại nhớ tới truyện tranh lần trước cô và Lục Nhan Trúc trộm xem.
Khoảng thời gian này, Mạnh Nịnh bận rộn vô cùng, Khương Diễm còn bận hơn so với cô, thường xuyên xin phép nghỉ học, không biết cậu đi đâu, hai người đã rất lâu không gặp.
Mạnh Nịnh đột nhiên rất muốn gặp cậu.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, điện thoại trong túi đã rung lên.
Cô nhìn tên người gọi, đôi mắt không tự chủ cong lên, “Khương Diễm.”
Giọng nói thiếu niên mang theo chút mệt mỏi, trầm thấp khàn khàn, “Có bị thương không?”
“Có phải cậu nghe Chu Tử Hào nói gì không, cậu yên tâm…”
Mạnh Nịnh còn chưa nói xong, cô chớp mắt suy nghĩ.
Nếu cô nói mình bị thương, liệu… cậu có tới nhìn một cái không, hoặc là… mai sẽ tới trường đi học để xem?
Mạnh Nịnh còn do dự, bên kia Khương Diễm cũng không nói gì, điện thoại rơi vào yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Mạnh Nịnh nhéo lỗ tai, ho nhẹ một chút, “Không sao cả, chỉ là… tay có chút đau.”
Nói xong, cô nghe thấy đầu bên kia hỏi, “Cậu đang ở đâu?”
Mạnh Nịnh cong môi cười, “Tớ ở rạp chiếu phim Ngân Hà, cậu muốn tới đây sao? Hay là, để tớ đi tìm cậu…”
Khương Diễm thấp giọng nói, “Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Mạnh Nịnh chột dạ ‘ừm’ một tiếng, sau khi cúp điện thoại nhanh chóng chạy vào hiệu thuốc bên cạnh mua một hộp urgo, lấy ra một cái dán vào đầu ngón trỏ.
Đứng tại chỗ đợi hơn mười phút, Mạnh Nịnh lại lấy ra một cái urgo, đang nghĩ xem có nên dán một cái nữa không thì nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng chân.
Như có cảm giác, cô ngẩng đầu.
Khương Diễm đang đi tới phía cô.
Thiếu niên cao gầy, mặt mày tuấn tú, đằng sau là bầu trời sao và ánh trăng, dáng vẻ có chút mệt mỏi.
Mạnh Nịnh nhìn cậu, đôi mắt không hiểu sao đỏ lên, một giọt nước mắt như chuẩn bị rơi xuống.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là đột nhiên muốn khóc, nhìn thấy Khương Diễm là muốn khóc.
Khương Diễm chạy tới, thấy vết thương trên tay cô, chần chờ vài giây kéo bàn tay mềm mại của cô lại gần, đặt trong lòng bàn tay mình.
Cậu cúi đầu, đôi môi mím lại, nhỏ giọng hỏi, “Đau lắm sao?”
Nước mắt Mạnh Nịnh lập tức ngừng lại, sợ Khương Diễm nhìn ra sơ hở, vội rụt tay về, “Vẫn… tốt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc