Lúc trời tờ mờ sáng, Khương Diễm mới rời khỏi biệt thự Hứa gia.
Chu Tử Hào ở trên xe cũng đã ngủ được một giấc, vừa tỉnh lại đang định mở laptop tiếp tục làm nhiệm vụ Khương Diễm giao cho mình thì nghe được tiếng chân tới gần.
Anh lười biếng ngáp một cái rồi xuống xe.
“Lão đại, cậu điên rồi sao, xâm nhập trái phép vào nơi ở của người khác là tội lớn, cậu lại còn ở bên trong lâu như vậy nữa…”
Chu Tử Hào nói chưa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua làm anh dần thanh tỉnh, suy nghĩ cũng ngày càng rõ ràng.
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lão đại chưa ôm mỹ nhân ngủ đến lúc mặt trời lên cao bị người khác phát hiện đã là một điều may mắn.
Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Khương Diễm, muốn nhìn thử một chút xem khuôn mặt cậu lúc này có phải đang vui mừng hớn hở hay không.
Kết quả, mặt mày thiếu niên vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt như một tảng băng không có dấu hiệu hòa tan.
Vừa nhìn đã biết không chiếm được tiện nghi gì, khả năng là đến bàn tay của mỹ nhân cũng không chạm được tới.
Có đôi khi, Chu Tử Hào thực sự sốt ruột thay Khương Diễm, thích thì lập tức đè cô tới trên giường là được rồi, nhăn nhăn nhó nhó một chỗ thì làm được gì?!
Dưa chín ép thì không ngọt, nhưng mà, cậu không thể bày tỏ lòng mình thì nói gì mà yêu cô chứ?!
Ngừng một chút, anh càng hiếu kì lão đại rốt cuộc làm gì ở bên trong.
Con mẹ nó chứ!
Càng nghĩ càng tò mò!
Khương Diễm lạnh lùng nhìn Chu Tử Hào một cái, “Kết quả thế nào?”
Nhắc tới chuyện công việc, khuôn mặt Chu Tử Hào nghiêm túc, “Tôi đã tra một chút, người kia tên là Vương Thu, trước kia đúng là вυôи иgườι, nhưng vẫn sống ở một nơi rất xa, không có tổ chức cũng không có hội nhóm. Năm ngoái sau khi tới Nam Thành thì đổi tên thành Trương Thắng, còn về phần hắn ta và Lục gia có liên quan tới nhau hay không, trước mắt tôi vẫn chưa điều tra được đầu mối hữu dụng.”
Bình thường, những thứ mà Chu Tử Hào không tra ra được đều có hai khả năng, một là không có, hai là đối phương xử lý quá sạch sẽ.
Không để Khương Diễm có cơ hội nghi ngờ năng lực của mình, Chu Tử Hào chủ động xuất kích, “Anh Dương hôm nay có tìm tôi nói chuyện, anh ấy nói mảnh đất ở Giang thành bên kia đã là vật trong túi chúng ta, bảo cậu sớm qua chủ trì đại cục.”
Khương Diễm thản nhiên hỏi, “Còn gì nữa không?”
Chu Tử Hào nhắc tới chuyện này lập tức tức giận, “Có, anh Dương còn nói, nếu mảnh đất này biến thành phế vật trong tay cậu, anh ấy lập tức chỉnh ૮ɦếƭ tôi!”
Tại sao lại là chính ૮ɦếƭ anh mà không phải lão đại yêu mỹ nhân hơn giang sơn này chứ!!!
Chu Tử Hào thở dài một hơi, “Lão đại, thật ra tôi cảm thấy anh Dương nói rất đúng, người như cậu tư trác hơn người, cần một cái bằng cao trung là đã quá đủ, không bằng cậu cứ chú tâm vào công việc là đủ rồi, như vậy còn đỡ căng thẳng hơn một chút. Dù sao sau này cậu cũng trở nên nổi bật, không có ai dám nghi ngờ năng lực của cậu không phải sao, sao cậu cứ phải học đại học chứ?”
Đôi mắt Khương Diễm sâu thẳm, cậu không nói gì.
Nếu cậu không học đại học, để cho cô biết, nhất định cô sẽ cho rằng cậu học thói xấu ở nơi khác.
Mà cậu cũng không muốn sau này trở thành một người không xứng với cô, cũng không muốn có sự chênh lệch với cô, không muốn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Bây giờ cậu liều mạng như vậy là bởi vì muốn đuổi theo kịp cô trước khi cô trưởng thành, vì một ngày nào đó, cậu có thể xứng đôi đứng bên cô, cậu không thể để vuột mất cơ hội này được, cơ hội mà cậu phải liều mạnh khắc chế tình cảm của mình mới đổi được.
Chu Tử Hào còn thao thao bất tuyệt bên người Khương Diễm, “Nhưng mà, lão đại có thể học đại học Giang thành mà, tuy rằng trường này nhiều tên ngu ngốc, lưu manh cũng nhiều, nhưng dù sao cũng có thể tốt nghiệp lấy bằng chính quy.”
Nghĩ một chút, anh lại tò mò hỏi, “Phải rồi, lão đại, thành tích chị dâu thế nào? Nếu không cậu lừa cô ấy tới Giang thành học đi, lúc đó ngày nào cậu cũng có thể gặp…”
Sắc mặt Khương Diễm tối hơn vài phần, trong mắt có vài tia lệ khí dâng lên không ngừng.
Chu Tử Hào vội vàng che miệng, “Tôi… vừa rồi không nói gì cả.”
Xong rồi, xong đời rồi, anh chỉ thuận miệng mà nói thôi, quên mất chị dâu là vảy ngược duy nhất của lão đại, chạm vào là phải ૮ɦếƭ rồi.
*
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nịnh mở to mắt, nhìn một vòng quanh căn phòng trống rỗng sau đó phát ngốc nhìn lên trần nhà.
Ánh nắng sáng sớm rất nhẹ nhàng xuyên thấu qua rèm cửa hồng phấn, khiến cho căn phòng trở nên ấm áp.
Mạnh Nịnh chớp mắt, lông mi không ngừng run rẩy.
Cô nhớ rõ, tối qua cô ‘mơ thấy’ Khương Diễm, mà bình thường rất ít khi cô có thể nhớ mọi chuyện trong mơ, nhưng lần này lại vô cùng rõ ràng.
Thiếu niên ôn nhu, Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp, ngón tay lành lạnh, giọng điệu cưng chiều, tất cả đều vô cùng chân thực.
Ngừng một chút, cô đột nhiên nhớ tới, là cô mạnh mẽ chui vào lòng cậu trước…
“…”
Nếu tối qua không phải mơ, cô phải đối mặt với Khương Diễm như thế nào bây giờ?
Mạnh Nịnh tự an ủi bản thân, người nhà ôm nhau là chuyện rất bình thường, cô nhào vào lòng cậu đòi an ủi cũng bởi vì hôm qua cô thực sự sợ hãi.
Nhưng mà, Khương Diễm sớm đã nói, cậu không coi cô là người nhà…
Cho nên, cậu có thể sẽ cảm thấy, cô là người… không biết xấu hổ hay không?
Sao có thể có người con gái nào không biết xấu hổ như vậy chứ?
Hu hu hu.
Không biết bây giờ có nên gửi tin nhắn giải thích không nữa.
Mạnh Nịnh che mặt, buồn bực suy tư trong chốc lát, không nghĩ được gì, cô lại kéo chăn che kín đầu.
Một lúc sau, cửa phòng bị mở ra.
Hứa Dịch đi tới, kéo chăn của Mạnh Nịnh xuống, “Con heo lười này, dậy thôi.”
Khuôn mặt Mạnh Nịnh không chút thay đổi nhìn anh, giọng nói rầu rĩ không vui, “Anh không thể gõ cửa trước khi vào sao? Không cẩn thận chút được à?”
Hứa Dịch, “…” Điều này thì sao chứ?
Anh tức giận nhìn Mạnh Nịnh, “Em cũng không dậy, anh gõ cửa thì em dậy sao?”
Mạnh Nịnh hừ một tiếng, yên lặng oán trách, cái đồ hung dữ.
Cô ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi, “Hôm nay chúng ta đi đâu cầu phúc.”
Hứa Dịch thu hồi nụ cười trên mặt, ôn nhu trả lời, “Đi ngôi chùa hương khói hưng thịnh nhất ở Giang thành.”
Anh ngồi xuống bên cạnh Mạnh Nịnh, thần sắc nghiêm túc, “Thành tâm một chút sẽ rất linh, em gái của anh tốt như vậy, Bồ Tát nhất định sẽ thích em, nhất định sẽ phù hộ cho em đời này bình an trưởng thành.”
Mạnh Nịnh trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi câu mà từ trước đến giờ bản thân vẫn tò mò, “Anh, sau khi em… bé con Tiểu Thán Tử thế nào?”
“Nó vẫn khỏe.”
Hứa Dịch đưa tay xoa đầu cô, “Cho nên em cũng phải sống thật tốt, đừng để nó ở thế giới kia lo lắng cho em.”
Mạnh Nịnh cong môi, khóe mắt phiếm hồng, trên lông mi còn có mấy viên ngọc trong suốt lấp lánh, “Vâng.”
*
Mạnh Nịnh và Hứa Dịch đi xin về tám lá bùa bình an, Mạnh Nịnh xin ba cái, cô với Khương Diễm, còn cả Hứa Dịch.
Ngôi chùa ở Giang thành quả thật rất nổi tiếng, người đến cầu phúc nhiều vô cùng, cũng may Hứa gia thường xuyên quyên góp cho chùa nên Mạnh Nịnh và Hứa Dịch tới cũng không phải xếp hàng, được sư trụ trì dẫn đi làm lễ bái Phật.
Bùa bình an của cô và Khương Diễm được cô đặt vào trong hai chiếc túi thơm xinh đẹp, một cái màu hồng phấn, một cái màu lam nhạt.
Mạnh Nịnh xin sự phụ giúp cô thêu chữ lên mặt trên.
Túi thơm của cô thêu chữ ‘Nịnh’, còn của Khương Diễm thêu chữ ‘Diễm’.
Buổi sáng thứ ba, Mạnh Nịnh từ trên xe bước xuống, vừa tới cổng trường, trời Nam thành vừa nhập xuân đã đổ mưa, mưa dần to hơn.
Mạnh Nịnh quên không mang ô, cô vừa định dùng cặp sách che đầu mình tránh mưa thì một chiếc ô màu đen đã xuất hiện.
Cô kinh ngạc xoay người, suýt nữa đã gọi tên Khương Diễm.
Nhưng mà, không phải cậu, là Tống Tinh Thần.
Tống Tinh Thần nhìn ánh sáng trong đôi mắt thiếu nữ dần tắt, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu, “Thế nào? Thấy ông đây rất thất vọng?”
Mạnh Nịnh không muốn nói chuyện với Tống Tinh Thần, nhưng xuất phát từ lễ phép, vẫn lắc đầu một cái, “Không có, sao cậu không đi cùng Hứa Nhiên, chị ấy giờ này đã tới lớp rồi, không đi tìm sao?”
Tống Tinh Thần cười lạnh một tiếng, “Cậu không nói tôi cũng đã quên, ông đây muốn hỏi cậu đấy, có phải ở nhà lại bắt nạt Nhiên Nhiên không? Mấy hôm nay cô ấy buồn bực không vui là vì cậu à? Cậu không thể sống chung thật tốt với cô ấy sao? Nhiên Nhiên cũng không nợ cậu cái gì…”
Mạnh Nịnh nhịn không được cắt lời cậu ta, “Tống Tinh Thần, tôi vẫn rất tò mò một chuyện.”
Tống Tinh Thần nhíu mày, “Chuyện gì?”
Mạnh Nịnh cong môi, “Cậu có phải không có tình thương đúng không?”
Tống Tinh Thần, “…”
Mạnh Nịnh hắng giọng một cái, “Cậu cảm thấy tôi bắt nạt Nhiên Nhiên của cậu thì có gì tốt? Hay là cậu cảm thấy, tôi có thể tùy ý tới địa bàn nhà người ta bắt nạt con gái chủ nhà?”
Tống Tinh Thần ngẩn ra, cậu yên lặng nhìn Mạnh Nịnh trước mắt, bây giờ trên người cô đã không còn bóng dáng của thiếu nữ trước kia nữa.
Người con gái nhìn thấy cậu lập tức trở nên nhút nhát, người mỗi ngày xem dự bào thời tiết rồi nhắc nhở mình, một Mạnh Nịnh luôn tìm cách tiếp cận mình.
Cậu tự hỏi, một người trở nên đẹp hơn, tính cách cũng sẽ thay đổi sao?
Đáy lòng có âm thanh đáp lại, hẳn là sẽ, sẽ trở nên tự tin, sẽ trở nên chói mắt, giống như thiếu nữ trước mặt vậy.
Tống Tinh Thần nhếch môi, đưa cán ô nhét vào trong tay Mạnh Nịnh, lại lấy một hộp thuốc mỡ trong túi ra, “Cái này cho cậu, đối với trị sẹo rất tốt, đừng quay trở lại làm Mạnh Nịnh trước kia nữa.”
Nói xong, cậu ta nhanh chóng chạy vọt vào màn mưa.
Mạnh Nịnh chưa kịp thích ứng, nhìn theo bóng lưng Tống Tinh Thần không ngừng cảm thán, tên này có phải cầm nhầm kịch bản rồi không, lúc này cậu ta phải ở bên nữ chính ngốc nghếch bạch thỏ mà ngọt ngào yêu đương chứ.
Nếu không thích cô, sao còn đối với cô tốt như vậy.
Dù là cô bây giờ, hay là nguyên chủ trước kia.
Cứ thế này đúng là dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Nguyên chủ thực sự thích Tống Tinh Thần sao.
Mạnh Nịnh cũng không rõ.
Trên thế giới này, người đối tốt với nguyên chủ thật sự quá ít.
Cô ấy căn bản không phân biệt được sự khác nhau giữa thích và biết ơn.
Mạnh Nịnh còn đang ngẩn người, bỗng nhiên rùng mình, giống như nhận thấy điều gì đó, cô cầm chiếc ô xoay người lại.
Khương Diễm không biết đã đứng sau lưng cô bao lâu, trên người đã ướt hết.
Thân hình thiếu niên cao gầy, sắc mặt trắng bệch, cảm xúc trên mặt cũng lãnh đạm hơn ngày bình thường, mưa không ngừng chảy xuống theo mái tóc cậu.