Sau cái sát khí mà Chu Nhật Minh vừa toả ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều trở nên nín thinh.
Bọn họ cũng đã từng chứng kiến đôi ba lần khi anh nổi giận, bình thường chỉ 1 cái liếc mắt cũng đủ khiến toàn bộ như đóng băng, còn khi anh đã phải cáu lên như vậy, thì ai cũng đoán được kết cục của người gây chuyện.
Chu Nhật Minh lúc này quét mắt 1 lượt đến bọn họ:
– Tôi cần bây giờ là 1 phương án giải quyết trước mắt, chứ không phải ở đây nghe các người luận tội. Có biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới mời được Farid không?
Không ai dám hé ra nửa chữ nào, khi ấy, Cao Nhất Long vội vàng tiến vào bên trong, hướng đến Nhật Minh mà lên tiếng:
– Giám đốc, Farid tỏ ra rất bực bội, tôi không thể giữ chân được ông ấy. Giờ Farid đã lên xe đi thẳng đến sân bay để về nước rồi.
Nhật Minh nghe vậy liền hỏi:
– Liên lạc với thư ký của ông ấy chưa?
– Không nghe máy!
Anh thở mạnh 1 tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh cảm xúc của mình:
– Đuổi theo ông ấy!
Nhất Long gật đầu 1 cái, sau đó 2 người họ quay đi, nhưng lúc này An Chi bỗng lên tiếng:
– Giám đốc!
Nghe vậy, Nhật Minh quay đầu nhìn lại, cô có 1 chút dè chừng lên tiếng:
– Tôi có thể đi cùng không? Tôi là người làm báo cáo, tôi nhớ khá rõ nội dung và số liệu, hiện tại không có thời gian để làm lại nhưng tôi có thể báo cáo trực tiếp. Dù thế nào sự cố này cũng có lỗi của tôi, hãy để tôi gặp ông ấy.
Nhật Minh nhìn cô vẫn còn có 1 chút lưỡng lự, mà Võ Bội Ngọc lúc này lại lên tiếng:
– An Chi, cô đừng có làm mọi chuyện tệ hơn nữa đi!
Cô không quan tâm lời của chị ta, chỉ chờ đợi câu trả lời từ phía Nhật Minh. Không quá lâu sau, anh gật đầu 1 cái:
– Được!
Sau đó, Nhật Minh nhìn sang Nhất Long:
– Cậu ở lại điều tra rõ chuyện này cho tôi. Tôi cùng An Chi đến sân bay!
– Vâng!
Nói rồi, cả cô và anh cũng rời khỏi đó, trong đám người ở lại, có kẻ đã bắt đầu lo lắng bấu chặt tay vào với nhau.
Cao Nhất Long nhìn đến bọn họ, sắc mặt cậu ta đanh lại:
– Trước khi tôi tra ra được nguyên nhân thật sự của chuyện này, tốt nhất mọi người nên ở yên 1 chỗ. Bất luận là ai đã giở trò thì nhất định phải chịu hậu quả trong chuyện này.
Khi ấy, Nhật Minh và An Chi đã ngồi vào trong xe lái rời khỏi công ty, anh lên tiếng nói với cô:
– Farid là người rất khó tính, thật ra khi mời ông ấy đến Thiên Mỹ Hương đã là 1 kỳ tích rồi, việc hợp tác được hay không vốn dĩ không có bao nhiêu tỉ lệ thành công.
An Chi ngồi ở ghế phụ, ánh mắt dán chặt vào chiếc điện thoại của mình xem gì đó mà trả lời:
– Chưa thử sao biết được không thành công. Có những việc đôi khi lại nghiêng về 1% còn lại. Em sẽ cố gắng nhớ lại tất cả số liệu trong bản báo cáo, từ giờ tới khi đến sân bay, đừng làm phiền em.
Nhật Minh nghe vậy nhìn sang cô, thấy cô tập trung vào chiếc điện thoại cũng không nói thêm gì nữa mà tập trung lái xe.
Mất 1 khoảng thời gian, xe mới dừng lại trước cổng sân bay, An Chi đã không nói gì vội vàng mở cửa bước xuống trước.
Nhật Minh thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo:
– An Chi, không cần vội như vậy!
Cô vừa chạy vào trong, vừa trả lời anh:
– Em mới xem lịch trình chuyến bay sang Pháp hôm nay, thì chỉ còn 30 phút nữa thôi là máy bay cất cánh rồi. Nếu không nhanh thì ông ấy lên máy bay mất.
Nói dứt lời là cô đã bị lẫn lộn trong dòng người đang tấp nập qua lại ở sảnh bán vé, Nhật Minh có 1 chút lo lắng cố căng mắt để theo sát dấu cô.
Bọn họ nhìn quanh hết cả 1 không gian lớn có đến hàng trăm người đang nhốn nháo, thật sự muốn tìm 1 ai đó ở đây cũng không khác gì mò kim đáy bể.
Loa phát thanh của sân bay liên tục phát lên, thông báo những chuyến bay sắp khởi hành. Mỗi 1 lần như vậy là 1 lần An Chi lại càng trở nên gấp rút, cả người cô cứ xoay vòng giữa những hỗn tạp âm thanh đang ù ở bên tai.
Nhật Minh lúc này thở mạnh 1 tiếng:
– Có lẽ ông ấy lên máy bay rồi!
Cũng là khi ấy, An Chi vừa vặn nhìn thấy Farid đang ở ngay cửa soát vé:
– Ông ấy kia rồi!
Chỉ nói 1 câu như vậy, cô liền chạy về phía đó, Nhật Minh thấy vậy vội đuổi theo:
– An Chi!
Khi cô nhìn thấy Farid sắp tiến vào trong, liền gọi lớn:
– Monsieur Farid, veuillez patienter un instant. (Ngài Farid, xin đợi 1 chút!)
Giọng nói của cô kéo sự chú ý của mọi người, ông ta cũng có quay lại nhìn nhưng chỉ 1 giây sau làm như không thấy lại quay đi.
Khi An Chi đến gần với cửa soát vé, thấy cô như đang muốn gây rồi nên an ninh liền đi tới cản cô lại:
– Xin lỗi! Mời cô lùi lại sau!
An Chi mặc kệ bọn họ đang cố đẩy cô ra, vẫn hướng đến ông ta nói lớn:
– Monsieur Farid, je ne prendrai pas beaucoup de votre temps. (Ngài Farid, tôi sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài đâu).
– Này cô, nếu cô còn không quay lại, chúng tôi sẽ đưa cô đến phòng an ninh làm việc đấy.
Nhật Minh khi ấy cũng chạy đến phía An Chi, anh túm lấy cô kéo lại:
– An Chi, được rồi!
Cô mặc kệ lời anh, cũng không quan tâm bản thân đang bị người của sân bay khống chế đẩy đi, An Chi vẫn kiên quyết nói với ông ta 1 lời nữa:
– Quand vous pouvez, vivez avec votre cœur pour une fois. Cette vie n’est pas longue, ne laisse pas le regret être la seule chose qui reste. (Khi còn có thể, hãy một lần sống thật với trái tim mình. Cuộc đời này không dài, đừng để hối tiếc là điều duy nhất còn lại)
Khi ấy, Farid vốn đã đến trạm kiểm tra an ninh, nhưng ông ấy bỗng dừng lại, chỉ 1 hành động nhỏ đấy thôi cũng khiến cả cô và anh căng thẳng nhìn theo.
Farid sau đó nhìn sang thư ký của mình:
– Encore combien de temps? (Còn bao lâu nữa?)
Thư ký nhìn xuống đồng hồ trên tay mình rồi trả lời:
– 15 minutes monsieur! (15 phút, thưa ngài)
Sau khi nghe câu đấy, ông ta quay người đi lại nói với 1 nhân viên an ninh câu gì đó, chỉ thấy người nhân viên đi lại phía cô lên tiếng:
– Chỉ có 5 phút, nên có gì cô hãy nói nhanh đi!
An Chi vừa nghe vậy gương mặt liền mừng rỡ, nhân viên an ninh đó cũng gật đầu với đồng nghiệp của mình, bọn họ buông cô ra, An Chi liền chạy lại phía của Farid.
Vì để tránh hỗn loạn nên họ chỉ để An Chi vào, anh đành đứng đó nhìn về phía cô chờ đợi.
Đúng khoảng thời gian 5 phút vừa hết, không rõ cô đã nói những gì nhưng chỉ thấy An Chi và Farid bắt tay nhau 1 cái, sau đó 2 người họ quay về 2 hướng mà bước đi.
Nhật Minh lúc này tiến lại phía cô:
– Thế nào rồi?
– Ông ấy nói sẽ xem xét lời đề nghị. Đợi trở về Pháp sẽ có câu trả lời.
– Em đã nói gì với Farid?
2 người họ cùng bước ra hướng cửa, An Chi vừa đi vừa trả lời anh:
– Khi nãy em có tìm hiểu 1 chút về Farid. Ông ta sống đến chừng này tuổi vẫn chưa lập gia đình, là vì 1 người phụ nữ. Nhưng người này thời còn trẻ đã xin theo Đạo, giờ trở thành 1 linh mục khá nổi tiếng ở Pháp. Có lẽ vì vậy mà ông ta không dám bày tỏ, cũng ở vậy đến giờ. Khi nãy em chỉ nói 1 câu đυ.ng vào góc khuất của ông ta, vậy nên Farid mới chịu gặp. Em có nói qua 1 chút về ý tưởng trong dự án mới của Thiên Mỹ Hương, ý nghĩa của loài hoa Dành Dành, có lẽ chạm đến tâm tư ông ấy. Nói chung, kết quả thế nào vẫn phải chờ mới biết được.
Nhật Minh nghe vậy lại khẽ cười:
– Farid là 1 chuyên gia nghiên cứu nước hoa nổi tiếng, anh đã nhiều lần gửi lời mời nhưng đều nhận được sự từ chối từ ông ấy. Lần này, cũng là nhờ Farid sang đấy có chút công việc riêng, anh phải sử dụng 1 chút mánh khoé mới có thể mời ông ấy đến tham gia buổi họp công ty. Thật không ngờ, em lại chỉ dùng 1 câu nói có thể khiến ông ấy suy nghĩ về chuyện hợp tác.
– Em cũng như anh, sử dụng 1 chút mánh khoé, con người ai cũng có điểm yếu, nếu nhắm đúng thì khả năng xoay chuyển sẽ vô cùng lớn.
– An Chi, khi nãy…..
Còn chưa kịp nói hết, chuông điện thoại của anh bỗng vang lên, Nhật Minh lấy nó ra nhìn cái tên hiện trên màn hình liền bắt máy:
– ……
– Được! Giờ tôi sẽ quay về!
Nói rồi, anh tắt điện thoại rồi quay sang cô:
– Nhất Long đã tra ra được người tráo bản báo cáo rồi. Chúng ta mau trở lại công ty!
An Chi nghe vậy gật đầu 1 cái, bọn họ sau đó cũng vội vàng đi thẳng ra xe ngồi vào rồi rời khỏi sân bay.
******
Thiên Mỹ Hương, tại phòng bộ phận hành chính, Chu Nhật Minh ngồi ở 1 bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ở trong đấy đang phát lại camera của 1 tiếng trước.
Hình ảnh An Chi tự tay photo báo cáo ra nhiều bản, nhét vào cái quyển kẹp tài liệu, sau đó Hạ Vân đến nói chuyện cùng cô, 2 người họ đi ra ngoài thì cùng lúc camera bỗng tối đen.
Nhật Minh khẽ nhíu nhẹ hàng lông mày 1 cái, Nhất Long lúc này lên tiếng:
– Trước khi camera bị tắt, đồng hồ hiện 12h45 phút, tức là 15 phút trước khi bắt đầu cuộc họp. Có nghĩa trong khoảng thời gian 15 phút này, đã có người đánh tráo bản báo cáo.
Sau câu đó, Nhật Minh ngồi trên ghế mà xoay lại đối diện với tất cả mọi người, dáng vẻ lãnh cảm dựa lưng vào thành ghế, vắt chéo chân:
– Tôi cho các người 1 cơ hội, tự giác đứng ra nhận hành vi của mình.
Trong căn phòng với điều hoà 16 độ, nhưng ai cũng túa mồ hôi, không 1 tiếng thở mạnh, cũng không có 1 động thái nào, tuyệt nhiên không ai dám bước lên.
Nhật Minh khi ấy lại tiếp lời:
– Ở trong camera cũng đã thấy rõ, trước khi An Chi rời đi, văn bản báo cáo vốn đã hoàn thiện và được kẹp trong tệp tài liệu. Giờ muốn biết ai là người đánh tráo, sau đó đυ.ng vào máy tính của cô ấy xoá đi tệp tin, vậy chỉ cần check camera khoảng thời gian trước khi cam bị tắt, còn những ai ở trong phòng làm việc, luận từng người sẽ ra thôi.
Sau lời đấy của anh, Nhất Long cũng lên tiếng:
– Trước khi camera bị tắt, trong phòng còn lại 4 người, tôi sẽ đọc tên….
Còn chưa kịp nói hết, 1 thanh âm có phần run rẩy vang lên:
– Là….tôi!
Tất cả đều dồn hết đến nơi vừa phát ra tiếng, An Chi tỏ ra kinh ngạc:
– Bích Quyên!!! Sao lại là cậu?
Bích Quyên tỏ ra sợ hãi mà cúi gập người:
– An Chi! Xin lỗi!
– Nhưng rốt cuộc là tại vì sao?
Bích Quyên bàn tay bấu chặt vào tà áo mình, lúng túng 1 hồi rồi mới trả lời:
– Chỉ là mình không cam tâm khi 1 người mới vào như cậu lại đã trở thành nhân viên chính thức.
An Chi thật sự không thể lường trước được việc này. Thật ra cô đã sớm đoán được âm mưu của đối phương, vậy nên thuận tiện cố tình để sơ hở cho kẻ đó thực hiện. Cô đã tính toán tất cả, việc theo Hạ Vân xuống căng tin, đề nghị nói chuyện trực tiếp với Farid, mọi thứ đều diễn ra đúng, nhưng ngoại trừ việc Bích Quyên trở thành người thế tội, cô thật sự không ngờ được. Nếu lần này không thể loại bỏ được kẻ đấy, chỉ sợ sau này đối phương sẽ cẩn thận hơn trong hành động.
Cô không thể bỏ lỡ được cơ hội này, An Chi nhìn Bích Quyên mà hỏi:
– Khi ấy, ở trong phòng còn có 3 người khác, cậu làm sao làm được mọi việc mà không để ai phát hiện?
Bích Quyên trở nên lúng túng không biết trả lời như thế nào, thì 1 người trong số 3 người còn lại lên tiếng:
– Tôi nhớ rồi, khi ấy là chị Ngọc nhắn tin cho tôi nói cần người đến phòng họp sắp xếp 1 chút, lúc đó chúng tôi cùng rời đi, có Bích Quyên nói ở lại làm nốt việc rồi lên sau.
Võ Ngọc Bội khi ấy hốt hoảng lên tiếng:
– Tôi nhắn tin cho cậu lúc nào?
– Chị Ngọc, tôi vẫn còn tin nhắn đây!
Cậu ta khi ấy lấy điện thoại ra, nhưng còn chưa kịp mở ra thì Hạ Vân đã bước lên trước:
– Không cần đâu! Là tôi nhắn cho cậu đấy! Trước đó tôi đã lén lấy trộm điện thoại của chị Ngọc, soạn sẵn 1 tin nhắn rồi hẹn giờ gửi tin. Chỉ cần đến đúng giờ đó, tin sẽ tự động gửi đến số của cậu cho dù tôi không đυ.ng đến máy.
Lời vừa dứt, Võ Ngọc Bội đã tiến đến phía cô ta, không nói không rằng đã vung tay lên tát Hạ Vân 1 cái:
– Hạ Vân, cô làm tôi thật sự thất vọng đấy! Rốt cuộc là tại sao?
Hạ Vân đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào An Chi mà cười khẩy:
– Không tại sao cả! Chỉ là thấy cô ta đe doạ đến sự thăng tiến trong công việc của em, vậy nên em loại bỏ trước, trước khi cô ta gây nguy hiểm.
– Hạ Vân, tôi….
Khi ấy, Nhật Minh cũng đứng dậy mà lên tiếng:
– Nếu các người đã nhận tội rồi, thì không cần ở đây giải thích lý do nữa. Việc tiếp theo nên làm gì thì biết rồi đấy!
Sau câu đó, Nhật Minh cũng quay người trở ra ngoài, mà An Chi lúc đó trong lòng vẫn không cam tâm. Võ Bội Ngọc quả nhiên vẫn cao tay, khoảng thời gian đó cô đã để ý rất kỹ, Bội Ngọc vì muốn tạo cho mình chứng cơ ngoại phạm, nên trước khi Hạ Vân giao việc cho cô, chị ta đã không hề có mặt ở trong phòng, xem như là không biết chuyện. Hạ Vân suốt thời gian đó cũng ở bàn làm việc của mình chưa rời đi, vậy nên càng không có khả năng “lấy trộm điện thoại của chị Ngọc” như cô ta đã nói. Vậy càng chứng minh tin nhắn đó do chị ta gửi, đồng thời chị ta mới là người đã đánh tráo và xoá tệp tin trong máy cô. Bởi vì cô hiểu rõ Bích Quyên là 1 nhân viên thực tập rất khao khát làm việc cho Thiên Mỹ Hương, cô ấy không có lý do gì để hại cô cả, hơn nữa khi nãy Bích Quyên còn tỏ ra bình thường, chỉ là khi cô quay về đã mặt xanh tái mét như vậy. Võ Bội Ngọc thế mà lại đẩy cả Bích Quyên cùng Hạ Vân đứng ra chịu tội thay mình, sau này chị ta chắc chắn sẽ đề phòng với cô hơn.
Khi ấy, Nhất Long cùng với Nhật Minh đi vào thang máy, cậu ta lên tiếng nói với anh:
– Giám đốc, tại sao khi nãy anh vội vàng kết thúc vậy? Nếu điều tra thêm….
Không để cho Nhất Long nói hết, anh đã cắt ngang:
– Không cần, chuyện này tôi tự có tính toán.
Chu Nhật Minh 2 tay đút túi quần, vẻ mặt không lộ ra 1 chút cảm xúc nào nhưng trong đáy mắt dường như đã nhìn thấu được 1 việc gì đó.