Thời điểm ấy, trong 1 khoang xe nhỏ hẹp có thoảng mùi nước hoa hăng hắc, Chu An Chi ngồi đấy thi thoảng phải đưa tay lên che mũi mình vì không ngửi được cái mùi này.
Thấy vậy, Lưu Tôn Thái ngồi bên cạnh khẽ quay sang hỏi:
– Sao thế? Cô không khoẻ?
An Chi nghe vậy vội vàng bỏ tay xuống:
– À, không sao! Tôi hơi nhức mũi thôi.
Nói rồi, cô lại chỉnh nhẹ váy áo trên người mình mà tiếp lời:
– Giám đốc! Đi gặp khách hàng mà ăn mặc như vậy, có phải là hơi khiếm nhã không?
An Chi nhìn xuống thân mình, sau khi tan làm, Lưu Tôn Thái đã đưa cô đến 1 trung tâm thời trang, muốn cô thay 1 chiếc váy body 2 dây khá đắt tiền, mặc dù cô đã từ chối rất khéo nhưng gã ta vẫn dùng quyền để ép cô phải mặc, An Chi cũng chẳng còn cách nào khác.
– Tôi đã nói rồi, mặc như thế này thì khiếm nhã cái gì. Nhiều cô gái còn ăn mặc hở hang nữa đi ra đường, ai dám chê. Lần này là khách hành quan trọng, ăn mặc cũng phải chú trọng 1 chút. Xuề xoà như cái bộ ban nãy của cô, người ta sẽ nghĩ mình không xem trọng họ, hiểu không?
An Chi nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy chiếc váy này lộ иgự¢ quá nhiều khiến cô không được tự nhiên cho lắm.
Khi ấy, chiếc xe dừng lại ở 1 khách sạn 5 sao lộng lẫy, lái xe bước xuống mở cửa cho 2 người họ. Tôn Thái và An Chi bước ra, cô nhìn thẳng lên toà nhà ánh đèn sáng rực, trong lòng có chút bất an:
– Giám đốc, hẹn gặp ở đây sao?
– Phải! Tôi đã đặt 1 phòng ăn riêng rồi. Giờ có lẽ khách cũng đã đến, chúng ta mau vào đi!
Nói rồi, Lưu Tôn Thái cũng đi thẳng vào trong, An Chi đứng đấy nhìn lên toà nhà tráng lệ hít thở sâu 1 hơi. Gã ta khi ấy quay lại nhìn cô nhắc nhẹ:
– Mau đi thôi! Đừng để người ta đợi.
An Chi cười gượng 1 cái:
– Vâng!
Cô vẫn còn chần chừ nán lại vài giây, sau đó mới bước đến, nhưng khi ấy bất chợt 1 giọng nói vang lên:
– An Chi!
Cô theo tiếng gọi quay đầu nhìn sang, trí nhớ không quá tệ nên liền nhận ra người đó là bạn của Nhật Minh – tên là Vũ Hưng.
Cậu ta nhìn thấy cô ở đây cũng khá bất ngờ:
– Không ngờ lại gặp cô ở đây, cô đi đâu vậy?
Cô cười gượng 1 cái, định nói gì đó thì Lưu Tôn Thái đã tiến lại:
– Ai vậy?
Cô nghe thế cũng trả lời:
– À, là 1 người quen thôi!
– Hừ! Bạn bè thì lúc khác nói chuyện, việc quan trọng là không được để khách hàng đợi!
– Vâng!
Nói rồi, An Chi nhìn sang Vũ Hưng:
– Xin lỗi, tôi đang có việc, khi khác nói chuyện nhé!
Cô gật đầu chào cậu ta 1 cái rồi vội vàng cùng Tôn Thái đi thẳng vào trong.
Vũ Hưng đứng đấy nhìn theo rồi lại lẩm bẩm:
– Gặp khách hàng? Không phải là mới về nước sao?
Chỉ nói như vậy rồi cậu ta cũng rời đi.
Lúc này, Tôn Thái cùng An Chi được nhân viên khách sạn dẫn đến 1 căn phòng, cửa mở ra, bọn họ bước vào bên trong, An Chi nhìn thấy 1 người đàn ông tướng tá có phần béo tốt, độ tuổi cỡ 50, đầu hơi hói ngồi sẵn ở đó chờ đợi.
Lưu Tôn Thái nhìn thấy ông ta lập tức sắc mặt như hoa nở cười tươi rói tiến lại:
– Anh Bình! Lâu quá mới gặp, anh vẫn khoẻ chứ!
Gã vừa nói, vừa bắt tay với 1 đại gia của tỉnh C – Phan Thanh Bình.
– Thật ra cũng không khoẻ, vì quá nhiều tiền nên cứ phải suy nghĩ tiêu gì cho hết.
An Chi nghe giọng điệu của ông ta thật sự cảm thấy lố lăng, cho dù là giàu có đi nữa cũng đâu cần thiết phải ra vẻ như vậy.
Lưu Tôn Thái lúc này lại cưởi sảng:
– Nói vậy thì hôm nay em ở đây giúp anh giải quyết phiền toái đấy rồi!
– Nào, ngồi uống vài ly rồi bàn công chuyện sau.
Nói rồi, ông ta cũng ngồi xuống ghế, Lưu Tôn Thái khi ấy mới giới thiệu cô:
– Anh Bình, đây là nhân viên của Yên Thái, hôm nay cô ấy đến đây là muốn cùng anh thảo luận 1 số việc.
An Chi nghe vậy mới cúi đầu chào ông ta 1 tiếng:
– Anh Bình, tôi là Chu An Chi, hôm nay đến đây có mang theo 1 dự án muốn mời anh quan tâm 1 chút.
Phan Thanh Bình nhìn đến cô, ánh mắt ông ta quét 1 lượt rất tỉ mỉ từ gương mặt xuống cổ, lưu lại rất lâu ở vòng иgự¢ đang lấp ló hiện ra rồi mới thấp xuống hơn nữa, trên gương mặt ông ta dần dần lộ rõ du͙© vọиɠ, sau đấy nhìn sang Tôn Thái mà nói:
– Chú Thái, nhân viên của chú đúng là không biết điều, mới đến đã muốn bàn công việc rồi!
Nghe thế, Lưu Tôn Thái liền vội vàng đáp lại:
– Anh thông cảm, nhân viên mới, tuổi còn trẻ nên tính khi hơi nóng vội. Nào, chúng ta ngồi xuống đã.
Nói rồi, Tôn Thái cũng kéo ghế của mình ra ngồi xuống, An Chi thấy vậy cũng bước tới kéo chiếc ghế bên cạnh gã nhưng bất chợt Tôn Thái giữ ghế lại, sau đó gã ra ám hiệu bằng ánh mắt với cô, ngầm ý muốn cô ngồi bên phía Phan Thanh Bình.
An Chi hiểu ý nhưng cô không muốn, mà Tôn Thái thì cương quyết bằng ánh mắt, bọn họ cũng không thể ở đó dằng co 1 chiếc ghế mãi, An Chi đành phải kéo chiếc ghế bên phía Phan Thanh Bình ra, giữ 1 khoảng cách với ông ta mà ngồi xuống.
Tôn Thái trông hành động của cô như vậy rõ ràng không vừa ý, nhưng cũng không tiện nhắc nhở trực tiếp nên đành cho qua mà tự mình rót rượu cho ông Bình:
– Anh Bình, em mời anh 1 ly!
Phan Thanh Bình nâng ly lên, vốn định cụng với Tôn Thái, nhưng lại nhìn qua cô mà hỏi:
– Nhân viên của chú Thái hôm nay đến đây làm bình hoa sao?
An Chi hiểu ý ông ta liền đáp lại:
– Anh Bình, thất lễ rồi nhưng tôi là người uống 1 ly là say, tôi muốn giữ mình tỉnh táo để lát nữa còn bàn công việc với anh. Tôi xin phép dùng nước ngọt.
Nói rồi, cô đưa tay với lon nước ngọt, nhưng bất chợt Phan Thanh Bình lại túm lấy tay cô cản lại. Chu An Chi vì hành động ấy liền giật mình rụt tay về.
Tôn Thái thấy vậy liền vội lên tiếng nhắc nhở cô:
– An Chi, nể mặt anh Bình đi! 1 ly cô không say được đâu, rượu này rất nhẹ. Đừng quên hôm nay chúng ta có việc nhờ anh Bình đấy.
An Chi nghe vậy nhìn gã ta, cô cảm thấy mình bị kéo đến đường này thì không còn cách nào từ chối được, chần chừ 1 lúc rồi cũng đành rót rượu vào ly rồi nâng lên:
– Anh Bình, tôi xin phép chỉ uống 1 ly, tửu lượng của tôi thật sự không tốt.
Bọn họ sau đó cũng cụng ly, âm thanh của tiếng thuỷ tinh va vào nhau vang lên, An Chi 1 hơi uống canh cái thứ chất lỏng đậm màu trong đấy. Hương vị của nó cay nồng rồi chuyển sang đắng chát khiến cô phải nhăn mặt rùng mình.
Lưu Tôn Thái nói rượu này không nặng, nhưng quả thực nồng độ cồn của nó đối với cô là cao khủng khϊếp. Mới 1 ly mà đã khiến An Chi cảm thấy hơi váng đầu nhẹ.
Sau ly rượu đấy, Tôn Thái lại mời riêng Thanh Bình 1 ly. Ông ta uống hết ly đó lại nhìn qua cô:
– Cô An Chi, sếp của cô cũng đã mời tôi 1 ly, không lẽ cô lại ngồi không như vậy?
An Chi nghe vậy cũng đáp lại:
– Anh Bình, khi nãy tôi cũng xin phép chỉ uống 1 ly rồi!
– Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý mà!
– Anh Bình, anh thông cảm cho, tôi phải tỉnh táo thì mới có thể giới thiệu dự án này tỉ mỉ cho anh.
Phan Thanh Bình cười nham nhở 1 cái:
– Vậy thế này đi! Tôi cũng không thích làm khó phụ nữ! Cô mời tôi 1 ly, sau đó chúng ta sẽ bàn luôn vào việc.
An Chi nghe vậy lại chần chừ, mà Tôn Thái khi ấy liền chen vào:
– An Chi, anh Bình đã nói thế rồi, cô còn chần chừ gì nữa. Công việc bàn xong sớm thì được nghỉ sớm!
Cô vì lời nói đó của gã mà nhắm mắt đồng ý với ông ta uống ly thứ 2.
Sau khi ly rượu thứ 2 này hết cạn, Thanh Bình đặt nó xuống chỉ liếc qua Tôn Thái 1 cái, gã lập tức hiểu ý mà đứng dậy:
– An Chi, cô bàn việc với anh Bình đi, tôi đi vệ sinh 1 lát rồi quay vào!
Nói rồi, Tôn Thái đã lập tức rời đi, mà An Chi lúc này đã bị ly rượu vừa rồi làm cho đầu óc quay cuồng. Cả người cô nóng rực lên, cảm giác chất cồn đang sôi sùng sục bên trong người. An Chi vẫn cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng mà lấy tài liệu mở ra hướng đến Thanh Bình nói:
– Anh Bình, mời anh xem qua dự án này của công ty chúng tôi! Nếu được tôi mong muốn anh có thể đầu tư vào nó, lợi nhuận chắc chắn sẽ không để anh thiệt.
Phan Thanh Bình lú này cũng đứng dậy, ông ta xích lại gần cô, cũng ra vẻ nhìn xuống tài liệu trên bàn xem xét, sau đó bàn tay rata thản nhiên từ từ đưa lên vòng ôm lấy bờ vai cô.
Ngay khi tay ông ta vừa chạm vào người, An Chi đã giật thót mà đứng bật dậy lùi lại:
– Anh Bình, xin anh tự trọng 1 chút!
Phan Thanh Bình lúc này lộ rõ bộ mặt, ông ta đóng tập tài liệu lại mà nhìn đến cô:
– Thật ra mấy cái này anh không cần xem, muốn anh chi tiền cũng được thôi, nhưng tất nhiên phải có trao đổi chứ.
Vừa nói, ông ta vừa từng bước tiến lại phía cô, An Chi lo sợ lùi lại, khi ấy người cô đã chông chênh như đang đi trên sợi dây thừng:
– Anh Bình, lợi nhuận chúng tôi để cho anh rất hời.
– Anh đâu có thiếu tiền mà phải cần vài đồng lợi nhuận.
– Nếu đã vậy thì để tôi đi gọi Giám đốc quay lại bàn điều kiện khác với anh!
Nói rồi, An Chi vội quay ngừoi đi, nhưng lúc đó Thanh Bình đã từ phía sau lao đến ôm chầm lấy cô. An Chi kinh sợ hét lên 1 tiếng, cố vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của ông ta:
– Anh Bình, buông tôi ra, nếu không tôi sẽ la lên đấy!
Phan Thanh Bình từ lâu đã cố nén du͙© vọиɠ, giờ được chạm vào người cô, ông ta chẳng khác gì 1 con thú đến mùa ɠเασ ɦợρ, gắt gao vùi đầu vào bên cổ cô, hít hà cái hương thơm da thịt mới mẻ ấy lại càng thêm kích động:
– Em la đi! Có la cũng vậy! Không ai dám bước vào căn phòng này đâu. Tôn Thái đã tốn công sắp xếp rồi, muốn anh đầu tư thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn 1 chút, càng ngoan thì con số càng lớn.
An Chi lúc này rượu đã ngấm vào cơ thể, cô thật sự cảm thấy mọi thứ như quay vòng, nếu giờ còn không thoát được ông ta, chỉ sợ vài phút nữa thì cô thật sự không còn đường chạy nữa rồi.
An Chi sau đó túm lấy cánh tay của Thanh Bình, cúi xuống dùng sức mà cắn mạnh. Ông ta đau mà nhăn mặt hét lên, phạn xạ cũng buông cô ra.
Lợi dụng sơ hở đấy, An Chi liền bỏ chạy, chỉ là mới chỉ mở được cánh cửa, cô lập tức liền bị ông ta túm đầu kéo lại:
– Con khốn! Dám cắn cả tao!
Lời dứt là Thanh Bình cũng vung tay lên giáng xuống mặt cô cái tát kêu “chát” 1 tiếng lớn. Cả người An Chi lảo đảo lùi lại sau, khoé miệng cũng rách tứa máu, còn chưa kịp vững lại thì ông ta đã lao đến túm cô đẩy về phía bàn ăn.
An Chi ngã vịn vào nó, bàn tay gạt đổ cả chén bát xuống sàn. Lúc này, Thanh Bình từ phía sau áp sát cô, ông tay đưa ta kéo tuột 1 bên dây váy của cô xuống, sau đó vùi đầu vào cắt 1 miếng lên cầu vai cô, tay kia ôm gọn lấy 1 bên иgự¢ nhào Ϧóþ. An Chi đau đớn đến độ ứa nước mắt mà kêu lên:
– Ahhhh!
Ngay thời khắc đấy, bỗng 1 bóng người lao đến túm lấy cổ áo Thanh Bình kéo lại, ông ta còn chưa kịp nhận diện được đối phương đã liền ăn 1 cú đấm giữa mặt mà lảo đảo về sau ngã xuống sàn, máu mũi chảy dòng ra.
Chu An Chi khi ấy vì phần rượu, cũng vì phần vị Thanh Bình dùng lực nên cả người dường như không còn sức, cô ngã vào vòng tay của đối phương.
– An Chi! Em không sao chứ?
Nghe được giọng nói đấy, An Chi mới khẽ ngước mặt nhìn lên, men rượu cùng với lệ cay làm hình ảnh người đàn ông trước mặt nhoè đi, nhưng nhìn sao vẫn thấy rõ được tôn dung của anh:
– Nhật Minh!
Chu Nhật Minh nhìn xuống cô, thấy váy áo xộc xệch liền vội vàng kéo dây váy lên, sau đó cởi chiếc áo vest của mình ra khoác cho cô rồi bế bổng cô lên mà trở ra ngoài.
Lúc đấy, Ngô Vũ Hưng cũng đã đuổi kịp đến, nhìn thấy anh bế cô đi ra mà hỏi:
– An Chi không sao chứ?
Nhật Minh sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ để lại cho cậu ta 1 câu:
– Tôi giao hắn cho cậu!
Sau đó liền bế cô đi thẳng, Vũ Hưng đứng đất nhìn theo 1 đoạn rồi mới quay vào trong phòng. Bắt gặp Thanh Bình còn đang lồm cồm ở dưới sàn bịt mũi mình mà cười khẩy 1 cái:
– Phan Thanh Bình, đầu 2 thứ tóc rồi mà vẫn còn khốn nạn vậy sao?
Nói rồi, cậu ta bước đến túm lấy ông ta kéo đứng lên:
– Số ông tận đến nơi rồi! Đυ.ng ai không đυ.ng, tại sao lại đυ.ng vào em gái của cậu ta. ĐI!
Ngô Vũ Hưng sau đó kéo Thanh Bình đi ra ngoài, ông ta vẫn còn chống chế:
– Vũ Hưng, cậu dám có thái độ với tôi à, đừng quên tôi và ba cậu là người quen biết.
– Người quen biết sao? Thế để tôi giúp ông cải thiện mối quan hệ. Từ người quen biết lên người quá cố!
*****
Tại biệt thự nhà họ Chu lúc này không khí có phần nặng nề. Chu Quang Lẫm trong lòng không yên đi qua đi lại không ngừng, thấy vậy Tô Ngọc Dung ngồi đó nhìn ông lên tiếng:
– Làm gì mà ông cứ lượn như chong chóng thế hả? Ngồi 1 chỗ không được sao?
Chu Quang Lẫm không hề để tai đến lời của vợ mình, trong lòng ông ta đang bận lo lắng đến 1 điều khác. Thấy ông không trả lời mình, Tô Ngọc Dung lại nói tiếp:
– Ông lo lắng cái gì chứ? Là nó tự mình muốn đi mà. Yên lành ở nhà chỉ việc ăn ngủ có người hầu còn không muốn, bày đặt ra ngoài đi làm. Nó có bị thế nào thì cũng là ý của nó thôi.
Chu Quang Lẫm vốn trong long đang tính toán rối rắm, lại nghe thêm bà ta cằn nhằn khiến ông bực mình gắt lên:
– BÀ BỚT NÓI ĐI ĐƯỢC KHÔNG? TẠI SAO TÔI KHÔNG LO LẮNG ĐƯỢC, NÓ MÀ CÓ CHUYỆN GÌ THÌ HỎNG HẾT VIỆC CỦA TÔI.
Nghe cậu nói đấy, Tô Ngọc Dung không hiểu:
– Việc?
Chu Quang Lẫm khi ấy mới biết mình lỡ lời, vội vàng gạt đi:
– Tốt nhất là bà yên lặng 1 chút đi.
Cùng lúc đấy, ở bên ngoài có tiếng xe chạy vào trong sân rồi dừng lại, Chu Quang Lẫm nghe được cũng vội vã ra trông ngóng.
Khi ấy, Nhật Minh bế An Chi từ ngoài vội vã đi vào trong, anh lớn giọng gọi:
– Dì Lý, pha 1 cốc nước giải rượu đem lên phòng cho tôi!
Chỉ nói mỗi như vậy là anh bước vội lên tầng, Chu Quang Lẫm lại vồn vã theo sau:
– Nhật Minh, con bé có sao không?
Khi ấy, Tô Ngọc Dung cả Ái Phương trông thấy An Chi mê mê tỉnh tỉnh gục vào ngừoi anh, cũng tò mò mà đi theo lên phòng.