Cuối thập niên 90, danh tộc Kim Lương ở tỉnh C nổi tiếng với nghề chế tạo hương gia truyền. Mùi thơm lưu giữ được lâu, tạo cho người sử dụng 1 cảm giác thoải mái, dễ chịu. Thương hiệu được biết đến rộng rãi trên cả nước, thời kỳ ấy danh tộc Kim Lương thuộc bậc giàu có nhất tỉnh C.
1 buổi tối cuối thập niên 90, trong căn biệt thự được thiết kế toàn bộ bằng gỗ, tiếng cãi vã của 2 người đàn ông vang lớn:
– ANH QUỐC, ANH ĐÚNG LÀ CỐ CHẤP!
– TÔI ĐÃ NÓI RỒI, KHÔNG THAY ĐỔI BẤT CỨ THỨ GÌ.
– ANH LÚC NÀO CŨNG NGHĨ CHO BẢN THÂN, ANH CÓ NGHĨ CHO TÔI KHÔNG?
“XOẢNG” âm thanh của chiếc ly sứ bị gạt xuống sàn vỡ tan tành, sự ồn ào vọng xuống bên dưới nhà, bé gái 6 tuổi có gương mặt xinh xắn bụ bẫm nghe được âm thanh cũng hiếu kỳ chạy lên trên lầu. Thấy vậy, người phụ nữ ở cùng con bé liền vội đuổi theo:
– Nhã Nhã, đừng lên đó!
Con bé không vì lời đấy mà dừng chân, còn đáp lại:
– Dì Cẩm, người đàn ông đó là ai vậy? Tại sao lại đến đây cãi nhau với ba con?
– Dì cũng không biết nữa, có thể là khách hàng làm ăn của ba con! Nhã Nhã, nghe lời dì, ngoan ngồi 1 chỗ đi.
– Không được, dì không nghe thấy có tiếng đổ vỡ sao? Con phải lên xem ba con có bị thương không.
Vừa nói, con bé vẫn vừa chạy thoắn thoắt lên trên, khiến Hạ Cẩm cũng không kịp đuổi theo. Cho đến khi con bé chạy đến trước 1 căn phòng cánh cửa mở hé, nó đưa tay đẩy cửa ra:
– Baba, có chuyện gì…..
Còn chưa nói hết, ánh mắt con bé đã trợn tròn lên với vẻ kinh hãi, in sâu dưới đáy đôi đồng tử sáng trong veo ấy là ba noz nằm gục trên sàn với vũng máu, bên cạnh là người đàn ông đang quay lưng lại phía nó, trên tay gã vẫn cầm chắc con dao dính máu đang nhỏ từng giọt xuống sàn.
Gã ta nghe tiếng con bé liền quay người lại nhìn, khoảnh khắc đó con bé cũng bị 1 bàn tay ôm lấy bế chạy đi, gã ta thấy vậy liền vội đuổi theo.
Hạ Cẩm ôm chắc con bé, đôi chân vừa lạnh vừa run nhưng vẫn cắm đầu chạy xuống nhà. Khi ấy, từ bên ngoài tràn vào 1 đám người bịt mặt, trên tay lăm lăm con dao, gặp kẻ nào liền đâm ch…ết kẻ đấy, mọi thứ nhanh đến mức không ai kịp kêu la.
Hạ Cẩm nhìn quanh 4 phía đang hỗn loạn, cô ta sau đó vội vàng bế con bé chạy ra phía vườn sau nhà, rồi dừng lại ở 1 bãi cỏ trống. Hạ Cẩm cúi xuống mò mẫm vài lần rồi liền túm được 1 mảng cỏ, cô ta liền nhâc lên. Ở bên dưới có 1 ô hầm nhỏ, Hạ Cẩm vội vàng đưa con bé xuống dưới, sau đó cũng vội vàng nhảy xuống theo rồi đóng nắp hầm lại.
Khi ấy, con bé vẫn con run rẩy lên tiếng:
– Di Cẩm….ba con….
Lời đến đó, Hạ Cẩm liền lấy tay bịt miệng con bé lại, sau đó cô ta ôm chặt lấy Nhã Nhã, ngửa mặt nhìn lên trên nắp hầm mà nói:
– Nhã Nhã! Không được nói gì!
Lúc này, ở bên trên có tiếg bước chân người dồn dập vang rõ dần, sau đó dừng lại ở vị trí cửa hầm, giọng nói vang lên:
– Rõ ràng thấy bọn chúng chạy ra sau này mà.
– LỤC TÌM BẰNG ĐƯỢC CHO TAO! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ KẺ NÀO SỐNG SÓT!
Âm thanh nội lực gằn lên khiến Hạ Cẩm và cả con bé đều phải giật nảy, cả 2 người họ ở bên dưới hầm cứ căng mắt nhìn lên cửa hầm mặc dù đã đóng kín.
Sau 1 hồi những tiếng bước chân dồn dập qua lại, lúc này 1 giọng nói vang lên:
– Không tìm thấy 2 đứa kia, nhưng bắt được người này.
Sau đó, gã đàn ông тһô Ьạᴏ lôi kéo 1 người phụ nữ ăn mặc quý phái đi đến rồi đẩy ngã xuống đất.
– Ahhh!
Người phụ nữ kêu lên 1 tiếng, thanh giọng lập tức khiến đứa bé bên dưới tầng hầm liền nhận ra, nó vùng vẫy muốn trèo lên nhưng Hạ Cẩm dùng sức bịt chặt miệng con bé giữ lại. Trong bóng tối, không thấy rõ gương mặt nhưng cảm nhận được từng đợt nước mắt đang ồ ạt chảy ra trong câm lặng.
Khi ấy, ở trên nắp hầm, người phụ nữ quý phái toát ra 1 mùi hương thơm dịu nhẹ, bà khẽ ngước mặt nhìn lên bóng người đàn ông đang đứng chắn trước mặt mình mà lên tiếng:
– Là anh…?…..tại sao lại làm vậy với gia đình tôi?
Giọng nói ồm ồm vang lên:
– Muốn trách thì trách chồng cô ép tôi phải dùng cách này. Kim Khuê, ân tình cuối cùng của tôi là cho cô cùng xuống bên dưới đoàn tụ với gia đình mình.
– CHU…..
Chỉ mới kịp thốt lên 1 từ vậy, đường dao sắc bén đã rạch ngang cổ, máu bắn ra, Võ Kim Khuê đổ người trên nền cỏ, mắt mở to, cả người vẫn còn giật vài cơn, huyết thổ khoé miệng, bờ môi cứ mấp máy mãi 1 chữ “CHU” sau đó bất động vẫn chẳng kịp nhắm mắt.
Máu thấm qua lớp cỏ, len vào khe cửa hầm mà nhỏ từ giọt rớt xuống, trong bóng tối không thể nhận ra được thứ chất lỏng ấy nhưng mùi tanh nồng đặc trưng cũng đủ khiến 2 con người ở bên dưới đang run bần bật lên. Hạ Cẩm không kìm được nước mắt, nhưng vẫn cố nén lại những tiếng nấc của bản thân, vòng tay cũng ôm chặt lấy Kim Nhã cho dù con bé đang cào cấu vào da thịt cô muốn vùng ra.
Khi xác định được Kim Khuê đã ૮ɦếƭ, gã đàn ông kia cũng quay người đi:
– Thu dọn những thứ cần thiết, sau đó phóng hoả xử lý sạch sẽ đi.
Đêm hôm đấy, 1 ngọn lửa lớn nuốt trọn căn biệt thự sang trọng, khi người dân xung quanh phát hiện thì tất cả đã chìm trong biển lửa không còn cứu vãn được.
Đội chữa cháy mất hàng giờ đồng hồ mới có thể khống chế được ngọn lửa, khi đã dập tắt nó, tất cả chỉ còn là 1 đống tàn tro. Toàn bộ trên dưới danh tộc Kim Lương đã cháy đen đến mức không còn phân biệt được đâu là người, đâu là vật. Sự việc sau đó được kết luận, chỉ là 1 tai nạn hi hữu nhưng để lại hậu quả vô cùng thương tâm.
****
Vài ngày sau, tại 1 trại trẻ mồ côi, trong khoảng sân rộng lớn khi mà những đứa trẻ đang nô đùa với nhau, thì cách đó không xa 1 cô bé ngồi thu mình bên gốc cây cổ thụ, tách biệt với đám trẻ kia.
Khi ấy, 1 bé gái cũng chừng 6 tuổi tiến lại, trên môi nở 1 nụ cười tươi rói mà lên tiếng:
– Xin chào, mình là Chu An Chi!
Cái tên được nói ra lại thu hút sự chú ý của cô bé, nó từ từ ngẩng mặt nhìn lên, ánh nhìn đỏ ngàu khoét sâu lên gương mặt của Chu An Chi, dường như trong cái đôi đồng tử ấy là những hình ảnh kinh hoàng vẫn đang cuồn cuộn tái hiện từng giây.
An Chi thấy cô bé cứ nhìn mình chằm chằm lại ngồi xuống bên cạnh:
– Cậu tên là gì?
Lúc này, cô bé mới hời hợt trả lời:
– Lương Kim Nhã!
– Kim Nhã, sao cậu không ra kia chơi cùng các bạn?
– Không thích!
An Chi nhìn cô bé lại nở 1 nụ cười tươi tắn, túm lấy tay Kim Nhã kéo đứng lên:
– Không sao, mình ở đây chơi cùng với cậu.
Kim Nhã vẻ mấy không thích, liền đẩy An Chi ra:
– Không cần!
Chỉ là An Chi không vì điều đó mà giận dỗi, ngược lại nó còn tiến đến túm tay Kim Nhã rồi kéo đi:
– Đi, mình dẫn cậu đến bí mật của mình!
Kim Nhã mới đầu còn cố vùng vằng, nhưng sau đó thấy An Chi không chịu buông nên cũng đành miễn cưỡng thuận theo.
An Chi dẫn cô bé đi lên tầng thượng, kéo lại phía ban công hướng ra 1 con sông lớn, sau đó ấn Kim Nhã ngồi bệt xuống rồi nó cũng yên vị ngay bên cạnh:
– Được rồi đấy, cậu hét thử đi!
Kim Nhã không hiểu ý con bé là gì, nhưng cũng chẳng để tâm đến nên không đáp lại. Thấy vậy An Chi lại lên tiếng:
– Ahhhh! Sau này lớn lên, tôi nhất định sẽ cho các người sáng mắt.
Nghe vậy, Kim Nhã mới nhìn sang An Chi, ánh mắt tò mò muốn biết điều An Chi vừa nói là gì, nhưng tuyệt nhiên lại không hỏi. An Chi thấy vậy lại nhìn qua Kim Nhã rồi hỏi:
– Kim Nhã, sao cậu lại vào đây?
Nghe vậy, những hình ảnh trước đó lại tái hiện về, cả người Kim Nhã run lên, ánh mắt đỏ ngàu nổi tia máu mà nói 1 cách trong oán hận:
– Ba mẹ không còn!
An Chi nghe thế ánh mắt rũ xuống buồn bã:
– Vậy sao? Cậu thật đáng thương! Còn mình, có ba nhưng ông ấy không nhận mình.
Kim Nhã nghe vậy nhìn sang An Chi:
– Tại sao?
– Mẹ mình nói do mẹ mình có xuất thân thấp kém, hơn nữa việc sinh ra mình chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Lúc mẹ mình và ba mình qua lại, thì ông ấy đã có gia đình rồi. Họ không chấp nhận, nên mẹ chỉ đành tự nuôi mình, nhưng sức khoẻ mẹ mình yếu lắm, sinh mình xong càng yếu hơn. Sau khi mẹ mình mất, thì mình được đưa vào đây.
– Hận ông ấy sao?
An Chi gật đầu 1 cái:
– Vì ông ấy nên mẹ mình mới bị bệnh! Thế nên sau này, mình phải lớn thật nhanh, nhất định phải học giỏi rồi quay lại cái nhà đấy, cho họ biết rằng việc coi thường mẹ con mình sẽ trả giá như thế nào.
– Tôi cũng vậy! Nhất định sẽ khiến đám người đó phải trả giá.
An Chi nghe thế lại quay sang Kim Nhã mà cười:
– Vậy Kim Nhã, chúng ta sau này hãy cùng nhau làm nhé. Phải khiến cho những người tổn thương chúng ta trả giá.
Kim Nhã gật đầu 1 cái, từ ngày hôm đó 2 đứa trẻ ở độ tuổi đáng lẽ hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại nuôi trong mình những ước vọng trịu nặng.
*****
3 năm sau
Trong căn biệt thự phương Tây xa hoa, 1 người đàn bà ăn mặc tầm thường vội tiến vào bên trong căn phòng khách sang trọng. Đi lại phía người phụ nữ ăn bận quý phái mà ghé vào tai thì thầm:
– Bà chủ! Người của chúng ta nói đã tìm thấy tung tích đứa con gái của Mỹ Lan rồi. Nó đang sống ở trại trẻ mồ côi Thiện An.
Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ được xem là bà chủ kia liền ánh lên 1 tia sắc lẹm, sau đó đanh giọng mà nói:
– Xử lý nó đi, tránh sau này gây hậu quả lớn!
– Vâng!
Cũng trong đêm đấy, trại trẻ Thiện An bất ngờ bị bốc cháy, sự việc xảy ra khi tất cả mọi người đang yên giấc nên không ai kịp trở tay. Duy chỉ có lúc đấy, An Chi nửa đêm dậy đi vệ sinh, vì sợ 1 mình nên kéo theo cả Kim Nhã đi cùng.
Cả 2 đứa bé lúc đấy đã phát hiện có kẻ lạ mặt lẻn vào trại trẻ, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của đám người đó, mới biết bọn chúng đến là muốn thủ tiêu An Chi. Con bé biết vậy liền quay sang nói với Kim Nhã:
– Nhã, cậu mau đi tìm người giúp đi, để tớ ở lại giữ chân bọn chúng!
– Không được! Người bọn chúng tìm là cậu, như vậy nguy hiểm lắm.
– Chính vì người bọn chúng tìm là mình, nên mình mới có thể giữ chân được. Cậu mau đi nhanh lên, xong quay lại sớm cứu mình.
Kim Nhã vốn không hề muốn, nhưng An Chi cương quyết đẩy đi, sau đó còn tự mình lộ diện để dụ đám kia. Kim Nhã sau đó cũng đành cắm đầu cắm cổ chạy đi tìm kiếm sự giúp đỡ, chỉ là khi quay trở lại, Thiện An đã chìm trong biển lửa giống như căn nhà của Kim Nhã 3 năm trước.
Người dân xung quanh dập lửa không kịp, khi đội chữa cháy đến tất cả cũng đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Kim Nhã đứng trước ngọn lửa lớn ấy mà gào khóc, thảm cảnh năm xưa tiếp tục hiện rõ trong những ánh lửa vàng rực. Tiềm thức của Kim Nhã 1 ngày 1 khắc sâu vào tâm hận 1 họ Chu.
Khi ấy, 1 người phụ nữ có mái tóc dài xoã che đi 1 bên gương mặt, len vào trong đám đông tiến lại gần Kim Nhã rồi kéo con bé đi lại 1 góc khuất người mà ngồi xuống trước mặt nó:
– Kim Nhã!
Con bé nhìn thấy người phụ nữ ấy liền sửng sốt:
– Dì Cẩm, dì còn sống sao?
– Kim Nhã, nghe dì nói đây! Bắt đầu từ bây giờ, con chính là Chu An Chi, con gái của Chu Quang Lẫm. Nhớ chưa?
– Dì Cẩm….tại sao…?
Hạ Cẩm khi ấy đưa tay vén 1 bên mái tóc của mình, nửa gương mặt với vết sẹo bỏng lớn co rúm da thịt lộ ra khiến Kim Nhã cũng kinh sợ.
– Kim Nhã! Năm đó, dì bất chấp tất cả để bảo vệ con, đưa con đến Thiện An, chính là đợi 1 ngày con có thể báo thù cho cả gia tộc. Mặc dù không có bằng chứng nhưng dì đã điều tra được, người đàn ông họ Chu năm đó chính là Chu Quang Lẫm, ba của An Chi. Sau khi hắn sát hạt gia đình ta, đã ăn cắp công thức chế tạo hương của ba con đem về làm của hắn. An Chi, con là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lương, con nhất định phải lấy lại tất cả.
Kim Nhã nghe vậy sửng sốt mà thụt lùi lại, thấy vậy Hạ Cẩm liền túm tay con bé giữ chặt:
– Kim Nhã, chẳng phải con và An Chi là bạn tốt sao? Giờ Thiện An đã bị thiêu rụi, không 1 ai qua khỏi, không 1 ai biết mặt An Chi như thế nào. Đây là cơ hội tốt để con có thể trả thù cho gia đình mình, cũng là trả thù cho An Chi. Dì sẽ giúp con bước chân vào nhà họ Chu.
Kim Nhã thất thần nhìn chằm chằm Cẩm Hạ, toàn thân con bé nóng rực lên như đang bị chính ngọn lửa thiêu đốt, tay, chân, tứ chi và cả tiềm thức đều chìm trong 1 biển hận rực cháy.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ngọn lửa được dập tắt, đội chữa cháy phát hiện 1 bé gái bị ngất ở bên ngoài trại trẻ không xa, cả người lem luốc bám đen. Sau 1 hồi đánh thức, bé gái mới tỉnh dậy.
– Cháu gái, cháu không sao chứ? Tại sao cháu lại ở đây?
Bé gái vẻ mặt vẫn còn kinh sợ nhìn mọi người rồi lại nhìn về phía trại trẻ đã cháy rụi mà chỉ tay về phía đó. Thấy vậy, 1 đồng chí lại hỏi:
– Cháu ở trong trại trẻ Thiện An sao?
Con bé gật đầu 1 cái, đồng chi kia tiếp tục hỏi:
– Cháu tên gì? Làm sao cháu thoát ra được?
Ánh mắt con bé dần dần trở nên đỏ hoe, khoét sâu vào đống tàn trò lớn kia mà thất thần nói với chất giọng run rẩy:
– Cháu tên là Chu An Chi! Đêm qua, trước khi Thiện An bị bốc cháy, bạn cháu là Kim Nhã đã gọi cháu dậy rủ đi vệ sinh, khi quay trở lại, thấy 1 đám người lạ đang phóng hoả. Kim Nhã đã bảo cháu đi tìm người giúp, còn cậu ấy ở lại giữ chân đám người đó…..nhưng không ngờ…..lúc cháu quay lại….
Nói đến đấy, con bé lại khóc nấc lên, thấy vậy mọi người cũng không hỏi nữa:
– Được rồi, để chú đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra! Cháu có người quen nào không?
Nó mếu máo gật đầu 1 cái, đồng chí kia lại hỏi:
– Ai?
Chu An Chi lặng người đi 1 hồi, sau đó mới có thể lên tiếng:
– Ba cháu….Chu Quang Lẫm!
******
Buổi chiều hôm đó, trong thư phòng rộng lớn ở biệt thự xa hoa, người đàn ông trung niên vội vàng đẩy cửa bước vào tiến về phía bàn làm việc:
– Ông chủ, bên phía cảnh sát nói muốn mời ông đến nhận con gái.
Chu Quang Lẫm nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn lên:
– Con gái?
– Phải! Là An Chi, con gái của cô Mỹ Lan!
Vừa nghe thế, Chu Quang Lẫm đứng bật dậy:
– Chẳng phải mẹ con cô ta đã mất tích từ lâu rồi sao?
– Đúng là vậy! Nhưng hôm nay tôi mới biết được, mấy năm trước cô Mỹ Lan đã mất do bệnh, sau đó An Chi được đưa vào trại trẻ Thiện An. Nhưng hôm qua trại trẻ bị cháy lớn, An Chi may mắn sống sót, cô bé nói là con gái của ông nên phía cảnh sát muốn mời ông đến.
Chu Quang Lẫm vẻ mặt vẫn nghi hoặc không tin:
– Đã kiểm tra chưa?
– Tất nhiên chuyện này tôi kiểm tra rồi mới đến báo với ông chủ. Tôi đã lấy mẫu tóc của cô bé và của ông đem đi xét nghiệm ADN. Và kết quả trùng khớp.
Chu Quang Lẫm lúc này có phần chấn động, nhưng không lâu sau bắt đầu tiếp nhận sự thật, ông ta trầm tư 1 hồi rồi nói:
– Tô Ngọc Dung đã biết chưa?
– Biết bà chủ xưa nay không ưa mẹ con cô Mỹ Lan, vậy nên tôi vẫn chưa nói.
Quang Lẫm nghe vậy vừa ý mà gật đầu 1 cái:
– Vậy thì tốt! Vĩnh Bảo, chuyện này không được nói với bà ấy. Bây giờ tôi cần cậu đi thu xếp cho con bé ra nước ngoài sống. Tạm thời để con bé lánh mặt, giai đoạn này tôi muốn tập trung vào chế tạo hương, cần sự giúp đỡ bên phía nhà họ Tô. Đợi thời cơ thích hợp, tôi sẽ đón con bé trở về.
– Tôi hiểu rồi ông chủ! Tôi sẽ đi làm ngay!
Sau câu đấy, người đàn ông đó cũng vội vàng trở ra ngoài. Chu Quang Lẫm ở đấy nhìn theo cho đến khi cánh cửa đóng lại mới ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt lại mà thở dài 1 tiếng:
– Đã đi đến nước này nhất định không thể để xảy ra sai sót gì!
******
12 năm sau.
Toà nhà chọc trời mọc lên sừng sững giữa trung tâm thành phố C với tấm bảng hiệu nổi trội hàng chữ led “THIÊN MỸ HƯƠNG”. Đây là công ty nước hoa nổi tiếng nhất trong nước, nhãn hiệu “Thiên Mỹ Hương” đang được rất nhiều người ưa chuộng. Doanh thu hàng tháng của Thiên Mỹ Hương luôn là 1 con số khủng khiến tất cả những công ty khác phải ganh tị.
Trong phòng rộng lớn, không khí căng thẳng bao trùm lên những con người ngồi ở đây. Duy chỉ có người đàn ông ở vị trí ghế chính giữa, dáng vẻ vô cùng lãnh đạm dựa lưng vào thành ghế, mắt nhắm lại như đang ngủ. Ngũ quan trên gương mặt anh từng nét hài hoà đến mức tưởng như là 1 pho tượng được bàn tay của nghệ nhân nhào nắn.
Trong khoảng không tĩnh lặng nghẹt thở ấy, bờ môi lưu vẻ phong tình ấy khẽ mấp máy:
– Thế nào? Vẫn chưa nghĩ ra được giải pháp sao?
Lúc này, 1 người đàn ông trung tuổi có sắc mặt khá căng thẳng, trên trán còn thấm mồ hôi dè chừng lên tiếng:
– Giám đốc Minh, chuyện này chúng tôi cần thêm thời gian!
– Được! Cần bao lâu?
Ông ta suy tính 1 hồi rồi mới trả lời:
– 3 ngày!
Khi ấy, Chu Nhật Minh mới mở mắt ra, quét ánh nhìn xuống họ mà lên:
– Đúng 3 ngày sau mở cuộc họp, nếu vẫn chưa thể đưa ra phương an giải quyết thích hợp thì tôi nghĩ các vị nên tự viết đơn đi. Tan họp!
Nói rồi, anh cũng đứng dật, đưa tay lên cài lại cúc áo vest giữa của mình rồi rời khỏi vị trí mà hướng thẳng ra cửa. Cao Nhất Long – trợ lý thân cận của anh cũng thu dọn đồ đạc rồi bước theo sau. Chỉ khi 2 người họ rời khỏi phòng họp, mọi người bên trong mới thở phào 1 tiếng.
Chu Nhật Minh đi đến trước cửa thang máy, Nhất Long cũng tự chủ động nhất nút, cửa mở ra, cả 2 bước vào bên trong, Nhất Long lúc này lên tiếng:
– Giám đốc! 30 phút nữa anh có hẹn….
Còn chưa nói hết, Nhật Minh đã cắt ngang:
– Huỷ đi! Hôm nay tôi phải về nhà sớm!
Nghe vậy, Nhất Long cũng liền sực nhớ ra mà gật đầu:
– Phải rồi! Nghe nói hôm nay Chủ tịch đón con gái trở về nước. Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của Giám đốc.
– Ông ấy muốn tất cả mọi người phải có mặt mở tiệc chào đón. Dù sao cũng là em gái tôi, sau này thành người 1 nhà, tôi không thể vắng mặt.
– Vậy Giám đốc có cần tôi lái xe?
– Không cần, cậu ở lại sắp xếp việc tôi đã giao đi.
– Được!
Khi ấy, thang máy cũng xuống đến tầng hầm để xe, cửa mở, chỉ mình Nhật Minh bước ra ngoài, anh đi thẳng đến vị trí đỗ xe của mình mà mở cửa ngồi vào, sau đấy lái rời khỏi công ty.
Chiếc xe chạy vào bên trong khoảng sân lớn của căn biệt thự tráng lệ rồi dừng lại. Anh mở cửa bước xuống, đi thẳng vào gian nhà chính, hướng đến phòng khách đã thấy tất cả ngồi yên vị ở đấy như chờ đợi ai đó mà lên tiếng:
– Xe đón người chưa về sao?
Tô Ngọc Dung ngồi bên cạnh Chu Quang Lẫm dáng vẻ không mấy vừa ý mà nói:
– Gần 1 tiếng đồng hồ rồi, ai mà biết được con nhỏ đó còn vi vu ở đâu.
Nhật Minh bước đến chiếc ghế sofa đơn mà ngồi xuống, chân vắt chéo lên, thái độ cũng không quá khẩn trương mà đáp lại:
– Chắc gặp trục trặc gì đó, mẹ không cần nôn nóng.
– Mẹ nôn nóng? Có gì mà phải nôn nóng! Còn con ấy, không phải công ty nhiều việc lắm sao? Về làm gì?
Nghe vậy, Chu Ái Phương ngồi ngay cạnh Tô Ngọc Dung cũng lên tiếng:
– Phải đấy, anh không ở công ty mà về gặp chị ta làm gì?
Nhật Minh nghe vậy nhìn đến cô em gái mình mà hỏi lại:
– Vậy còn em? Giờ này không phải ở trường sao?
– Em tất nhiên phải về xem xem chị ta như thế nào. 1 đứa con riêng mà cũng dám bước chân vào nhà họ Chu!
Lời vừa dứt, Chu Quang Lẫm liền quay sang quát nhẹ:
– Ái Phương! Con bé lớn hơn con vài tuổi, sau này sẽ là chị con, nên sửa lại cách ăn nói đi.
Ái Phương hậm hực định cãi lại nhưng khi ấy ánh mắt của Nhật Minh đã quét đến cô ta, Ái Phương cũng chỉ đành nhẫn nhịn xuống.
Tô Ngọc Dung thấy vậy lại lên tiếng:
– Chị? Phương nó chỉ có 1 người anh trai là Nhật Minh thôi, đào đâu ra 1 người chị nữa.
– Bà….
Chu Quang Lẫm còn chưa nói hết, Nhật Minh đã ngắt lời:
– Được rồi! Xe về rồi kìa!
Khi ấy, ở bên ngoài cũng có tiếng xe hơi chạy vào trong sân rồi dừng lại. Vĩnh Bảo bước ra khỏi xe rồi vội vàng tiến lại phía ghế sau mở cửa:
– Cô An Chi, về đến nhà rồi!
1 đôi giày cao gót đặt xuống đất, sau đó bước ra khỏi xe là thân hình mảnh mai của 1 cô gái trong chiếc váy tiểu thư mà xanh nhã nhặn. Mái tóc dài buông xoã những lọn xoăn nhẹ, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn với làn da trắng mịn. Đường nét trên gương mặt thanh thoát, kiều diễm đến động lòng người. Duy chỉ có ánh mắt như tảng băng lạnh khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy 1 luồng rét buốt bao trùm lấy.
Chu An Chi đứng ở đó ngước nhìn lên căn biệt thự, không ai biết được trong lòng cô lúc này từng đợt sóng cuộn trào sôi sục lên, cảm xúc có 1 chút hiện ra bên ngoài.
– Cô An Chi! Mọi người đang đợi!
Vĩnh Bảo nhắc lại 1 lần nữa, An Chi mới trở về thực tại, cô gật đầu 1 cái rồi tiến thẳng vào bên trong.
Tiếng đế giày nện xuống sàn gạch trơn bóng, vang vọng đến phòng khách. Ngoại trừ Nhật Minh ra thì ai cũng có vẻ nôn nóng hướng nhìn ra ngoài. Cho đến khi tiếng đế giày vang lên một lúc lớn dần rồi dừng lại, giọng của Vĩnh Bảo vang lên:
– Ông chủ, tôi đã đón cô An Chi về rồi!
Lúc này, Nhật Minh mới ngẩng mặt mà quay đầu nhìn sang, 1 thoáng chạm mặt ấy khiến anh sững lại, dáng vẻ của An Chi thật sự có 1 chút khiến anh rung động. Trong lòng bỗng rấy lên thứ cảm xúc có chút lạ lại có chút quen, dường như anh đã từng gặp cô ở đâu rồi nhưng nhìn vào cái ánh mắt lạnh lẽo ấy liền cảm thấy lại quá xa lạ.
Chu An Chi lúc này lại hoàn toàn không để ý đến thái độ của Nhật Minh, ánh mắt cô bây giờ đang khoét sâu vào đôi vợ chồng quý phái ngồi ở đó, đôi đồng tử ánh lên những đường tia máu đỏ, để ý kỹ mới thấy bàn tay cô đang run nhẹ lên. Trong suy nghĩ của Chu An Chi, cô chỉ muốn tiến thẳng đến 1 dao găm thẳng vào tim của kẻ ngồi đó, báo thù cho ba mẹ mình “Lương Kim Nhã, thời cơ của mày đến rồi!”