Trái Tim Loạn Nhịp - Chương 99

Tác giả: Thời Câm

Kiều Nhân căn bản không nghĩ ra ở nơi này, ngoại trừ cô, Kỷ Hàn Thanh còn có thể tìm người phụ nữ nào khác.
Mặt cô càng lúc càng xịu xuống, giẫm lên một viên sỏi ở dưới chân sau đó dùng sức đá ra xa, chạm vào một tảng đá to tạo ra âm thanh lanh lảnh.
Kiều Nhân ngước mắt nhìn anh: "Nữ nào..."
Còn chưa hỏi hết, đùi đã bị một cánh tay ôm lấy, lực không lớn nhưng quá bất ngờ nên suýt nữa Kiều Nhân đã nhào ra phía trước, cố gắng mới đứng vững được.
Lúc này cô bé trốn ở phía sau cô, đầu kề sát trên lưng cô sau đó đưa mắt thăm dò phía trước.
Cô bé tên là Xuân Vũ.
Không phải là một cái tên đang "hot" nào đó mà là xuân phong hóa vũ* - Xuân Vũ.
(Xuân phong hóa vũ: Mưa thuận gió hòa.)
Cha mẹ Xuân Vũ không được học hành gì, dường như tất cả mọi kiến thức có được đã dùng để đặt ra cái tên này.
Kiều Nhân xoay người, đưa tay xoa đầu cô bé.
Kết quả vừa cúi đầu liền phát hiện ra, cô bé này đang nhìn bạn trai mình.
Chớp mắt rồi chớp mắt, tội nghiệp.
Trong đầu Kiều Nhân bỗng có thứ gì đó vụt qua.
Còn chưa rõ ràng, Xuân Vũ đang càng ôm chân cô chặt hơn, nhỏ giọng dò hỏi có chút mong chờ: "Chú Kỷ, là chú ạ?"
Câu nói này trùng hợp với ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu Kiều Nhân.
Kiều Nhân vừa quay đầu, thoáng thấy ánh mắt Kỷ Hàn Thanh trở nên dịu dàng hơn một chút.
".........."
Vừa nãy anh không nhìn cô như vậy.
Kỷ Hàn Thanh hơi ngồi xổm xuống, vẫy tay với Xuân Vũ.
Cô bé kia rõ ràng không thể tin nổi, lại xác nhận một lần nữa, "Đúng là chú sao?"
Rốt cục anh cũng lên tiếng: "Thật."
Tiếng nói vừa dứt, anh ngước mắt nhìn về phía Kiều Nhân.
Cô gái này đang cong môi, trên gương mặt trắng trẻo không có một chút son phấn nào, tựa như đóa hoa sen thanh tao. Nhưng cả người lại tỏa ra vị chua của giấm ủ lâu năm.
Kỷ Hàn Thanh khẽ cười, lấy lại tinh thần, cô bé ở phía sau Kiều Nhân đã nói: "Cháu nghe chú xa lạ nói chú rất bận, còn tưởng là chú sẽ không tớ."
Kiều Nhân phát hiện, cô bé nhỏ tuổi này đúng là có cách đối xử khác biệt.
Khi nói chuyện với cô thì dùng tiếng địa phương nhưng khi nói chuyện với Kỷ Hàn Thanh thì khác, rõ ràng là thể hiện ra trạng thái tốt nhất của mình.
Tốt lắm, cô giống như người thứ ba thế này.
Kiều Nhân tức giận không có chỗ phát, lui về phía sau nửa bước, kết quả không cẩn thận vấp phải một cục đá ở phía sau, bước chân cũng lệch đi.
Một giây trước khi cô ngã xuống, phía sau có người đỡ lấy cô.
"Chị Kiều, cẩn thận."
Kiều Nhân khẽ nói cảm ơn, hơi nhướng mày, sau đó ngước mắt lên nhìn. Cô thấy Kỷ Hàn Thanh đang nhìn chằm chằm vào chỗ Lục Kỳ đặt tay lên người cô, hơi nhíu mày.
Được rồi, hòa nhau.
Mắt Kiều Nhân cong lên như vầng trăng khuyết, một giây sau liền bình thường trở lại.
Ấu trĩ, cô tự xem thường bản thân.
Đôi môi của Kiều Nhân cũng hạ xuống, dịu dàng mở miệng: "Xuân Vũ, chị đưa em về lấy quà."
Dù sao Xuân Vũ cũng vẫn là trẻ con, vừa nghe thấy vậy liền lập tức thuận theo chiều gió, chạy về chỗ Kiều Nhân nắm tay cô.
Sau đó cô bé nhìn Kiều Nhân một chút, lại nhìn sang Kỷ Hàn Thanh, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại: "Chị, chị nhỏ hơn so với chú rất nhiều tuổi sao?"
Đối với nhận thức non nớt của cô bé, chênh lệch trong cách xưng hô của hai người không phải chỉ lớn một cách bình thường đâu.
Kiều Nhân nắm chặt tay cô bé, sau đó "Ừ" một tiếng, "Nhỏ hơn rất nhiều."
Hai mắt Lục Kỳ tỏa sáng.
Đây chính là minh chứng cho câu "Trâu già gặm cỏ non".
Cậu ta hào hứng nhắn tin vào trong nhóm chat: [Khi*p sợ! Thanh niên tuổi trẻ tài cao nào đó bị xác nhận là trâu già gặm cỏ non, hiện tại mặt đen tới mức có thể sánh ngang với mực rồi!]
Bệnh nghề nghiệp, Lục Kỳ kể chuyện bát quái cũng phải viết như tiêu đề tin tức.
Đương nhiên là cách nói phóng đại.
Nét mặt Kỷ Hàn Thanh chỉ có một chút biến hóa thôi.
Một khi tin tức được phát đi, sẽ gây ra xôn xao náo nhiệt.
Trong nhóm chat lập tức thảo luận về đề tài này.
Lục Kỳ rất hào hứng cùng bàn tán, lúc ngẩng đầu lên thì ba người phía trước đã đi xa được hơn năm mét.
Một nam một nữ, một người cao lớn một người nhỏ nhắn.
Ở giữa còn dắt tay một cô bé tết tóc hai bên.
Nhìn giống như một gia đình ba người, vui vẻ ấm áp.
Lục Kỳ bắt đầu tự ngẫm về bản thân.
Cậu ta tiếp tục yên lặng vừa đi theo sau ba người vừa ăn cẩu lương, không có một chút mục tiêu nào trong đầu.
Kiều Nhân ở bên này vẫn chưa hết tức giận.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thật sự không biết mình tức giận ở chỗ nào. Cô nói năng cũng ít hẳn đi, từ lúc ăn cơm đến lúc đi ngủ đều không nói gì nhiều.
Ngay cả khi tổ chức sinh nhật cho Xuân Vũ cũng chỉ hát bài chúc mừng sinh nhật.
Cùng đồng thanh hát với cô giáo Tiểu Diệp.
Cô giáo Tiểu Diệp đưa quà cho Xuân Vũ, đến nhanh đi cũng nhanh.
Nhưng chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cô lại phát hiện ra Kỷ Hàn Thanh nhìn cô giáo tới gần hai phút.
Giữa chừng anh còn cầm điện thoại đi ra ngoài, không biết lén lút làm chuyện gì.
Một đám lửa giận trong lòng Kiều Nhân tưởng đã tắt lại cháy lên hừng hực.
Đợi sau khi tổ chức sinh nhật và đưa Xuân Vũ về nhà xong, Kiều Nhân liền bắt đầu tính sổ với anh từng chuyện một.
Chỗ ngủ trong nhà người dân là giường đắp bằng đất. Kiều Nhân lớn như vậy rồi nhưng chưa từng gặp nơi nào như thế này, tuy trong phòng có chút ẩm thấp nhưng mấy ngày nay cô đều rất vui vẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên ở thôn Khúc Dương mà cô thấy không vui.
Kiều Nhân nằm lì trên giường, duỗi thẳng chân ra sau đó giơ lên, khẽ đung đưa: "Hôm nay anh tới là vì muốn tham gia sinh nhật Xuân Vũ sao?"
Kỷ Hàn Thanh đang ૮ởเ φµầɳ áo.
Một lát sau, anh quay đầu nhìn cô: "Tới thăm em."
Kiều Nhân khẽ hừ, buổi chiều anh đâu có nói như vậy.
Kỷ Hàn Thanh thoáng nhìn vẻ mặt của cô.
Không tin, nhưng lại âm thầm vui vẻ.
Vẻ mặt bối rối của cô cũng rất đáng yêu.
Nụ cười trên môi Kỷ Hàn Thanh cũng rộng hơn.
Anh nói thật.
Trước đó, Lục Kỳ gửi ảnh cho anh, anh muốn mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy cô một cách chân thực. Gửi ảnh rồi thì sao đây?
Muốn gặp mặt vô cùng, đưa tay ra là có thể ôm Kiều Nhân vào lòng.
Trong thôn không có nhà tắm và vòi hoa sen, Kỷ Hàn Thanh làm ướt khăn mặt sau đó lau người qua. Anh đứng quay lưng về phía Kiều Nhân, nghe thấy giọng cô nhẹ nhàng vang lên phía sau: "Vừa nãy anh cứ nhìn cô giáo Diệp."
"Ừ."
Anh lại không thèm phủ nhận.
Kiều Nhân tức đến mức suýt nữa đã nhảy ra khỏi giường,
Cô cảm thấy kể từ lúc bắt đầu hẹn hò với Kỷ Hàn Thanh, cô càng lúc càng không thể khống chế được tình cảm của bản thân. Sau khi nhẫn nhịn hít thở mấy lần, vừa định nói gì đó, người phía trước đã ném khăn mặt đi rồi xoay người lại, sau đó bước về phía bên này.
"Bạn gái cũ của người quen."
"..........À."
Dừng một chút, Kiều Nhân lại hỏi: "Ai vậy?"
"Em không quen."
Kiều Nhân cũng không dính chặt lấy chủ đề này, hỏi sang chuyện khác: "Cô ấy đẹp hay là em đẹp?"
"Không phải em đã hỏi rồi sao?"
Kiều Nhân: "........."
Thì không thể hỏi lại một lần chắc.
Kỷ Hàn Thanh chỉ cách cô khoảng nửa mét, sau đó anh cúi đầu nhìn cô, toàn bộ mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh bao trùm trước mặt cô.
Trái tim Kiều Nhân rung động.
Anh ghé sát môi vào bên tai cô, thấp giọng thì thầm: "Em đẹp."
Trái tim Kiều Nhân càng loạn nhịp hơn.
Vừa mới bối rối, màn hình điện thoại đã được đưa tới trước mặt, Kỷ Hàn Thanh lặp lại câu hỏi này một lần: "Cậu ta đẹp hay anh đẹp?"
Màn hình bật sáng, trên đó có bức ảnh một chàng trai.
Người này quả thật nham hiểm.
Lại dùng ảnh đại diện của Kiều Nhân đem ra so với anh.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm vài giây, "Nói thật hay nói dối?"
"Nói dối."
"Anh đẹp."
"Nói thật thì sao?"
Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, tổng kết bằng bốn chữ: "Khuôn mặt siêu đẹp trai."
Cô chỉ vào người trong tấm ảnh đại diện.
Lời editor: Bà tác giả quá đáng thật sự luôn =))) Chú Kỷ chỉ hơn chị Kiều có 5 tuổi, bình thường xưng hô thì là do vai vế quan hệ giữa hai gia đình. Chứ thật sự chú Kỷ có già tới nỗi gặp ai cũng bị troll kiểu gọi là "chú" trong khi gọi bạn gái chú là "chị" không? =))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc