Trái Tim Loạn Nhịp - Chương 92

Tác giả: Thời Câm

Giọng nói của ông đột ngột khựng lại, hai cánh tay đang giơ lên cũng dừng giữa không trung, chậm chạp không hạ xuống.
Dù như vậy, Kiều Nhân vẫn bị dọa sợ lùi về sau vài bước.
Căn bản không cần nghĩ, cô cũng biết người trước mặt mình lúc này, tám phần chính là người cha bậc thầy Quốc họa trong truyền thuyết của Kỷ Hàn Thanh.
Không, không phải là tám phần.
Kiều Nhân xác định trăm phần trăm.
Cô mím môi, mí mắt ngước lên, mặt không chút biến sắc nhìn người đang đứng ngoài cửa một lượt. Ánh mắt cô dịu dàng, trong trẻo, hoàn toàn không khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Tâm tư Kỷ Văn Quang phần lớn đều đặt vào cảnh vật và Từ Thanh Mân. Thậm chí căn bản ông không hề chú ý tới ánh mắt của Kiều Nhân, lúng túng ho vài tiếng liền, hỏi: "Cháu là... là sinh viên của giáo sư Từ Thanh Mân à?"
Ông nhớ trước đây cũng từng có sinh viên tới nhà chơi.
Tuy rằng không có nhiều lần, hơn nữa phần lớn là vào khoảng sau ba giờ chiều, có điều đúng là từng có người tới.
Nước mưa bên ngoài rơi xuống mái nhà tạo ra âm thanh rất lớn, mơ hồ hòa cùng tiếng dụng cụ làm bếp, người bên trong hẳn là đang nấu cơm.
Nghĩ vậy, Kỷ Văn Quang vừa cảm thấy mình khá sáng suốt, vừa cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô gái nhỏ trước mặt cũng không cho ông quá nhiều thời gian suy nghĩ, gật đầu một cái nói: "Vâng."
Ngừng một chút, kiều Nhân lại nói thêm: "Cũng không phải hoàn toàn là..."
Cô đang buồn bã không biết nên giải thích cùng Kỷ Văn Quang thế nào, kéo dài giọng một chút, nghe có cảm giác không dứt khoát như bình thường. Còn chưa nói hết câu, phía sau đầu đã có người gọi một tiếng "Cha".
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, mấy chữ phía sau lập tức nuốt lại.
Cùng lúc đó, cuối cùng tầm mắt của Kỷ Văn Quang cũng rời khỏi người cô, chuyển đến người phía sau, "Sao hôm nay con lại ở nhà?"
"Mẹ gọi con về."
"Cha biết rồi..." Kỷ Văn Quang bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Có phải mẹ con thấy con lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa có bạn gái nên muốn giới thiệu sinh viên cho con làm quen không?"
Bảo sao cô bé này từ đầu đã ấp a ấp úng, hơn nữa trên mặt còn đỏ bừng rất kì lạ.
Kỷ Văn Quang: "Quả nhiên gừng càng già càng cay nhé."
Kiều Nhân: "......."
Hôm nay cô được gọi tới ăn một bữa cơm, vốn cho rằng cùng lắm chỉ là gặp phụ huynh một chút. Sao vị bậc thầy quốc họa này vừa trở về, cô lại biến thành bị ép buộc xem mắt rồi?
"Chú..."
Xưng hô không đúng.
May mà Kiều Nhân cũng phản ứng rất nhanh, ho một tiếng, vừa định sửa lại nhưng vừa nói một chữ "Kỷ", cổ tay đã bị người ta nắm chặt.
Lòng bàn tay anh rất ấm áp, vừa vặn che toàn bộ cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô về phía mình sau đó cúi đầu, ghé sát vào bên tai cô nói khẽ: "Định gọi cái gì?"
Kiều Nhân: ".........."
Vừa nãy Kiều Nhân đang nghĩ.
Dựa theo vai vế, hình như phải gọi là...... ông Kỷ? (Kỷ gia gia)
Có điều lúc này Kỷ Hàn Thanh đang ở bên cạnh, Kiều Nhân cũng không dám gọi nữa.
Cô cúi đầu xuống, giống như học sinh mắc lỗi, bởi vì đang ở trước mặt Kỷ Văn Quang nên tai cô càng lúc càng nóng bỏng.
Giọng hai người không lớn, hành động lại mờ ám, lọt vào trong mắt Kỷ Văn Quang chính là đang công khai thể hiện.
Tình cảm của thanh niên đúng là tốt thật.
Kỷ Văn Quang vừa ghen tị vừa vui mừng, "Hai đứa... tới mức nào rồi?"
Kỷ Hàn Thanh ngẩng đầu, bình tĩnh đáp: "Hẹn hò ạ."
Kỷ Văn Quang thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt mừng híp mắt, "Bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm ạ."
"Là bao lâu?"
Lần này còn chưa nghe được đáp án, giọng Từ Thanh Mân ở trong phòng khách đã vang lên: "Đứng hết ở cửa làm gì vậy? Mau vào ăn cơm trưa!"
Giọng Từ Thanh Mân vừa vang lên, bầu không khí lập tức liền thay đổi.
Ba người ở đây mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, ai cũng không mở miệng, cực kì ăn ý đi về phía bàn ăn.
Vì Kỷ Văn Quang phải thay giầy nên chậm hơn mấy phút, lúc ngồi vào bàn ăn thì hai người đã ngồi ở phía đối diện.
Đầu mày cuối mắt xem ông như không khí.
Kỷ Văn Quang cầm đũa gõ nhẹ lên bát, "Hai đứa lén lén lút lút làm gì thế?"
Từ Thanh Mân huých cùi chỏ vào ông, "Ăn cho ngon đi, quản chúng nó làm gì?"
Dứt lời, bà đẩy đĩa sườn xào chua ngọt về phía Kiều Nhân, "Cô nghe Hàn Thanh nói em thích ăn sườn xào chua ngọt, ăn nhiều một chút."
Từ Thanh Mân cười híp mắt, hoàn toàn khác với thái độ vừa nói chuyện với Kỷ Văn Quang.
Kỷ Văn Quang: "........"
Địa vị của ông trong nhà này, càng ngày càng thấp hơn rồi.
Nửa đầu bữa ăn khá yên tĩnh, tới nửa sau thì Từ Thanh Mân bỗng nhớ tới hình như đã nửa tháng mình không gặp chồng đang ngồi bên cạnh, vừa bóc tôm vừa ngước mắt hỏi ông: "Đúng rồi lão Kỷ, lần này ông đi vẽ cảnh thiên nhiên thế nào?"
"Rất tốt."
Mấy nay dường như cả nước đều có mưa, mọi thứ Kỷ Văn Quang vẽ gần như đều che phủ bởi một màn mưa, mang theo một vẻ đẹp mơ hồ.
Kỷ Văn Quang hé mắt, lại liếc nhìn sang phía đối diện.
Đây đã là lần thứ bảy trong vòng mười phút ngắn ngủi ông liếc nhìn Kiều Nhân rồi.
Kỷ Hàn Thanh có một đôi mắt rất giống Kỷ Văn Quang, tuy rằng ông đã có tuổi nên con người mang theo vài phần mờ ᴆục, có điều lúc nhìn người khác vẫn có dáng vẻ cực kì chăm chú.
Kiều Nhân cắn đũa, đầu càng cúi thấp hơn.
Sau mấy lần, rốt cục cô nghe thấy Kỷ Văn Quang hỏi một câu.
Tuy nhiên không phải là hỏi cô.
"Có điều cô bé này, sao anh càng nhìn càng thấy quen..."
Kỷ Văn Quang quay đầu nhìn Từ Thanh Mân, "Mân Mân, em thấy thế nào?"
"Em dạy cô bé hai học kỳ," Từ Thanh Mân không biểu hiện gì khác lạ hỏi ngược lại, "Anh thấy sao?"
"Cũng đúng... Nhưng mà anh không dạy cô bé, sao lại vẫn thấy cô bé quen quen nhỉ?"
Đúng là càng nhìn càng thấy quen.
Kỷ Văn Quang vừa cẩn thận liếc nhìn, "Cô bé, cháu họ Kiều sao?"
Vừa nãy ông nghe Từ Thanh Mân gọi là "Tiểu Kiều".
Kiều Nhân gật đầu.
"Tên là Kiều gì?"
Điều tra hộ khẩu là chuyện không sớm thì muộn, Kiều Nhân nghiêm túc trả lời: "Kiều Nhân ạ."
Kỷ Văn Quang sờ cằm, tên cũng có chút quen.
"Cha mẹ cháu đang làm nghề gì?"
Từ Thanh Mân quay đầu lườm ông: "Anh hỏi cái gì vậy?"
Kiều Nhân lần đầu tới gặp phụ huynh trong nhà, chính thức hay không còn chưa đề cập tới. Cô bé này vốn vẫn còn chút cẩn trọng, hiện tại bị ông hỏi như vậy sợ lần sau sẽ không dám đến nữa.
Từ Thanh Mân lại nhìn sang Kiều Nhân nháy mắt một cái, vừa định bảo cô bé không cần để ý đến ông ấy thì Kiều Nhân đã mở miệng đáp: "Kinh doanh ạ."
Kỷ Văn Quang không để ý đến Từ Thanh Mân, hỏi tiếp: "Kiều Nhân, chú biết hỏi thế này không được phù hợp cho lắm..."
Kiều Nhân: "......"
"Cha mẹ cháu tên gì vậy? Đương nhiên, nếu như không muốn trả lời thì có thể không trả lời."
Từ Thanh Mân ở bên cạnh quả thật bị ông làm cho tức giận đến mức tóc cũng dựng ngược cả lên rồi.
Nhắc nhở ông ấy không có tác dụng còn chưa nói, giờ lại thuận thế tiến xa hơn nữa?
Bà ho một tiếng, đang định ám chỉ vài câu thì nghe thấy Kiều Nhân mở miệng trước: "Mẹ cháu tên là Tống Vân, mấy năm trước đã tái hôn, vì thế có một người cha dượng..."
Tuy rằng Kiều Nhân thật sự không có ý định để cha mẹ hai bên biết chuyện này quá sớm, nhưng cô ở bên Kỷ Hàn Thanh càng lâu thì càng ỷ lại vào anh nhiều hơn, vậy nên khi nghiêm túc trả lời vấn đề này cũng không cảm thấy quá bối rối nữa.
Huống hồ câu hỏi của Kỷ Văn Quang cũng không có gì quá.
Kiều Nhân ngước mắt lên, dùng sức nuốt nước bọt một chút, "Tên là Ngụy Duyên."
Kỷ Văn Quang sửng sột một chút, lập tức vỗ đùi một cái, "Anh nói là nhìn rất quen mà... Hóa ra là con gái nhà Tiểu Ngụy!"
Giọng ông lớn hơn so với Kiều nhân không ít, vì thế lời này vừa nói ra hoàn toàn có tác dụng át đi rất nhiều. Khiến Từ Thanh Mân hoàn toàn quên sạch lời nói vừa rồi của Kiều Nhân, đầu óc lúc này tràn ngập hai chữ "Tiểu Ngụy".
Từ Thanh Mân cau mày, "Ngụy gì?"
"Cái gì mà cái gì?"
"Em chính là hỏi tại sao lại là Tiểu Ngụy?"
"Ngụy Duyên đó... Em chắc cũng từng gặp rồi."
Từ Thanh Mân nghĩ, đúng là bà từng gặp một hai lần, có điều bình thường không có nhiều cơ hội gặp mặt.
So với người xa lạ thì cũng chỉ là có thêm một chút quan hệ.
Từ Thanh Mân có ấn tượng với lần tái hôn của Ngụy Duyên, có điều không biết Kiều Nhân chính là con gái của người vợ mới của anh ta. Bà giơ tay chỉ chỉ Kiều Nhân: "Nếu cô nhớ không nhầm thì theo vai vế, Tiểu Kiều phải gọi Hàn Thanh là..."
Kiều Nhân tròn mắt nhìn.
Bên cạnh đã có người thay cô đáp lời: "Đừng gọi theo vai vế, gọi theo pháp luật đi."
Ba người đang ngồi đều sững sờ.
"Theo pháp luật mà nói," Nửa người Kỷ Hàn Thanh hơi nghiêng về phía trước: "Phải gọi là chồng."
Tay Kiều Nhân run lên, đôi đũa trên tay suýt nữa rơi xuống. Cô cuống quýt nắm chặt, nhấc chân đá anh một cái ở dưới gầm bàn.
"Có ý gì?"
Từ Thanh Mân và Kỷ Văn Quang liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Hai đứa đăng ký rồi sao?"
Kiều Nhân theo bản năng muốn phủ nhận, vừa mở miệng còn chưa lên tiếng, tay của người đàn ông bên cạnh đã nhẹ nhàng đặt lên đùi cô.
Bàn tay kia cũng không hề lộn xộn, đặt ở đó, sức không nặng không nhẹ.
Kiều Nhân cắn chặt răng, không lên tiếng.
Thấy cả hai người không trả lời, Từ Thanh Mân đương nhiên coi là thừa nhận, vừa kích động vừa cuống lên: "Thật sự đăng ký rồi hả?"
Kỷ Văn Quang càng cuống hơn bà.
Ông và người nhà họ Ngụy quen biết, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hoang đường. Vừa thấy hoang đường lại vừa có cảm giác vui mừng khi heo mà mình nuôi hai mươi mấy năm cuối cùng cũng bắt được củ cải trắng. Kỷ Văn Quang bê cốc lên uống một ngụm nước: "Người nhà cháu bên kia đã biết cả rồi sao?"
Lời này là hỏi Kiều Nhân.
Kiều Nhân: "Mẹ cháu đã biết ạ."
"Vậy còn Tiểu Ngụy?"
"Tạm thời chưa biết ạ."
"Mẹ cháu nói thế nào?"
"Mẹ cháu..." Kiều Nhân đưa tay sờ sờ mũi, "Bà ấy nói là rất tốt."
Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô.
Nha đầu này nói chuyện đúng là biết phối hợp thật.
Lần trước lúc Tống nữ sĩ đến Tây Thành tìm Kiều Nhân, căn bản chưa từng nói câu này.
Không chỉ chưa từng nói mà sau đó còn lạnh nhạt với cô mấy ngày. Bình thường mỗi tuần đều gọi cô về nhà ăn cơm, kết quả từ lúc ở Tây Thành trở về, đừng nói là gọi cô về nhà, ngay cả chủ động gọi điện thoại cho Kiều Nhân một lần cũng không có.
Tống nữ sĩ đối với việc cô và Kỷ Hàn Thanh hẹn hò thật sự không có ý kiến gì nhiều, nhưng đối với việc cô dám tiền trảm hậu tấu thì vẫn khiến bà tức giận.
Lúc này Kiều Nhân thì hay rồi, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói thêm một câu: "Bà ấy cảm thấy hai chúng cháu rất hợp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc