Trong thang máy có không ít người, ít nhiều gì cũng có chút ồn ào, nhưng vì giọng của anh kề sát bên tai cô nên có vẻ như cực kỳ rõ ràng.
Kiều Nhân bị một câu này của anh làm cho đầu óc càng lúc càng mơ hồ, không kìm được cự lại: "Vốn không có chuyện gì..."
Tiếng "hừ" bên tai của anh lại vang lên bên tai càng rõ hơn.
Kiều Nhân cảm thấy lúc trước thầy Vương nói Kỷ Hàn Thanh giống Chu U Vương đúng là chẳng sai chút nào.
Không phải là giống hệt sao?
Lại còn tính tình khó đoán.
Kiều Nhân càng nghĩ càng giận, không kìm được nhỏ giọng thì thầm: "Kỷ U vương."
Ba chữ này âm thanh rất khẽ, nhanh chóng bị nhấn chìm bởi âm thanh ồn ào trong thang máy.
Kỷ Hàn Thanh không nghe rõ, đầu cúi thấp tới mức không thể thấp hơn, môi gần như dán sát lên tai cô, anh hỏi: "Nói gì thế?"
Kiều Nhân vẫn chột dạ. Thật sự hôm nay cô không có tâm trạng nói nhiều, rời tầm mắt sang một bên, nhắm mắt lại không đáp nữa.
Thang máy dừng ở tầng hai một lần, từ tầng ba đến tầng một cũng mất hơn nửa phút.
Kiều Nhân dính mưa xong còn chạy qua chạy lại hơn nửa ngày, dù lúc này không ốm thì cũng cảm thấy khó chịu. Quần áo nửa khô nửa ướt dính chặt vào người, dường như mang theo cả mùi hôi hám của nước mưa. Kiều Nhân nhăn mũi, mọi người đã bước ra ngoài gần hết cô mới chậm chạp nhấc chân ra theo.
Bước chân phía sau cũng chậm lại không ít, khẽ ôm lấy vai cô sau khi đi được mấy bước đột nhiên dùng sức giữ vai cô lại.
Cung phản xạ của Kiều Nhân dường như dài hơn bình thường, chớp mắt mấy cái nhìn anh.
"Tiện đường đi gặp bác sĩ."
"Không cần..." Kiều Nhân từ chối theo bản năng.
Kết quả, còn chưa nói xong anh đã quét mắt sang nhìn, cô liền tự giác ngậm miệng.
Dù sao khám một chút cũng không mất mấy phút.
Kiều Nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, đi theo sau Kỷ Hàn Thanh lấy số.
Thời gian này người đến khám không nhiều, trong sảnh tầng một hầu hết là bệnh nhân xuống lầu tản bộ, thư giãn gân cốt, người đăng kí khám bệnh đã ít lại càng ít.
Nhanh chóng đến lượt Kiều Nhân.
Thời gian kiểm tra không mất quá năm phút, Kiều Nhân cầm đơn thuốc bác sĩ kê đi ra ngoài.
Kỳ Hàn Thanh đứng trước cửa, đang cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại, nghe thấy động tĩnh mới ngước mắt lên, "Bác sĩ nói thế nào?"
"Hơi cảm mạo, tạm thời không có dấu hiệu bị sốt."
Chữ bác sĩ ghi trên phiếu khám bệnh căn bản không nhìn ra nổi là chữ gì.
Kiều Nhân càng nhìn càng choáng váng đầu óc, đưa cả cho Kỷ Hàn Thanh, "Đơn thuốc."
Anh đưa tay trái ra nhận lấy, "Mẹ anh bảo anh đưa em về nhà một chuyến."
Phản ứng của Kiều Nhân chậm nửa nhịp: "....Làm gì ạ?"
"Anh nói với bà là thân thể em không thoải mái."
".........."
Kiều Nhân mím môi, hơi thở và ánh mắt đều hơi run lên: "Bác ấy, bác ấy, bác ấy biết..."
"Biết."
"Sao lại biết được?"
"Em nghĩ là vì sao?"
Anh hỏi ngược lại, mấy giây sau lại tự trả lời: "Anh nói với bà."
Kiều Nhân vẫn đang bối rối có nên đồng ý hay không.
Thất thần một lát, tay phải đã bị cầm lấy, "Ở tòa soạn tạm thời không còn việc gì, buổi chiều em nghỉ nửa ngày đi."
"Tai nạn giao thông liên hoàn buổi sáng thì sao ạ?"
Bây giờ Kiều Nhân mới nhớ ra chuyện này.
"Lục Kỳ ở đó rồi."
Dừng một chút, Kỷ Hàn Thanh lại nói thêm: "Ba người ૮ɦếƭ, chín người bị thương nặng."
Kiều Nhân khẽ cau mày.
Trên thế giới này, mỗi phút mỗi giây đều có người kết thúc sinh mệnh theo cách khác nhau.
Tuy rằng Kiều Nhân tiếp xúc với không ít những chuyện như vậy, nhưng tới giờ cô vẫn không thể tiếp nhận được. Cô nhíu mày rất chặt, "Đây là tai nạn giao thông thứ mấy trong năm nay rồi?"
Anh đáp rất nhanh: "Đếm không hết."
"..........."
Kiều Nhân thay đổi chủ đề, "Sao anh biết em ở bệnh viện thành phố."
"Đoán."
"Em không tin."
Kiều Nhân bước đi không nhanh, Kỷ Hàn Thanh phối hợp với tốc độ của cô nên bước chân cũng chậm rãi hơn nhiều. Đến phòng lấy thuốc, đoạn đường hơn mười mét đi mất vài phút.
Sau đó Kỷ Hàn Thanh vừa đưa đơn thuốc cho dược sĩ, vừa nghiêng đầu nhìn cô: "Ở bệnh viện có bạn."
"............À."
Chắc là người bạn này đã nói cho anh biết chuyện Hạ Vũ bị nghi là tự sát được đưa đến bệnh viện rửa ruột, ý nghĩ này có mấy phần suy đoán.
Giống như khẳng định suy nghĩ của cô, Kỷ Hàn Thanh hỏi: "Cô bé thế nào rồi?"
"Không sao cả, cảm giác là tốt lên nhiều rồi."
"Thật tốt quá," Kiều Nhân thả lỏng, sương mù trong mắt cũng tan ra không ít, hoàn toàn rõ ràng, "Em tình nguyện không viết tin tức, cũng không muốn nhìn thấy cô bé có chuyện."
Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô.
Gương mặt cô xinh đẹp trắng trẻo, khả năng là vì có chút không thoải mái nên lúc này khuôn mặt đỏ hồng hơn bình thường. Con người của cô sáng trong lấp lánh, dường như chứa một làn nước.
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, thấp giọng nói với cô: "Đúng là thật tốt."
Một giờ chiều, hai người đến nhà Kỷ Hàn Thanh.
Đây không phải nhà của anh.
Lúc cửa còn chưa mở ra, Kiều Nhân đã tưởng tượng đến cảnh mình gặp mặt Từ Thanh Mân, tám chín phần là giống như con khỉ bị bà quan sát đánh giá.
Tới khi mở cửa ra, kết quả hoàn toàn khác biệt với dự đoán của Kiều Nhân.
Nói chính xác là vô cùng khác biệt.
Từ Thanh Mân không những không soi xét cô mà ngược lại đang bận rộn trong nhà bếp, chưa tới mấy phút đã bê một đĩa thức ăn ra ngoài.
Kiều Nhân ngồi trong phòng khách, ban đầu như ngồi trên đống lửa, sau đó nghe thấy tiếng dụng cụ làm bếp va chạm vào nhau thì dần dần bình tĩnh lại. Cô hơi dịch ௱ôЛƓ lại gần phía Kỷ Hàn Thanh, "Cô giáo Từ làm nhiều món ăn như vậy làm gì?"
Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh dừng trên màn hình laptop, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em lên tầng tắm rửa trước đi."
"Tầng hai, phòng đầu tiên ở hướng đông là phòng của Kỷ Niệm. Bên trong có quần áo của con bé..."
Dừng vài giây, anh ngước mắt lên: "Em mặc tạm trước được không?"
Đúng là Kiều Nhân cần tắm nước nóng, huống hồ đối phương lại là Kỷ Niệm, cô cũng không cảm thấy ghét bỏ, đồng ý một tiếng rồi xỏ dép đi lên tầng.
Kiều Nhân ở trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ.
Mãi tới khi nước trong bồn tắm chuyển từ nóng sang lạnh cô mới ra khỏi phòng tắm, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc lên người. Sau khi nhìn vào gương chỉnh trang cẩn thận thì mở cửa xuống tầng.
Kỷ Hàn Thanh vẫn đang dùng laptop.
Lúc Kiều Nhân đi tới, có dừng lại vài giây sau lưng anh, vì thế vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy nội dung bên trên. Tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng cô cũng có thể nhìn ra một khung chat.
Cô dừng bước, sau đó hơi cúi người tựa vào ghế sô pha, vừa vặn tì cằm lên vai anh. Cô nheo mắt, lần này nhìn thấy rất rõ ràng.
Hình như là một nhóm chat.
Từng tin nhắn lướt qua nhanh chóng.
Không có nhiều, chỉ là vài người. Ảnh đại diện của mỗi người đều đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Kiều Nhân nhìn thấy tin nhắn trên cùng, là Kỷ Hàn Thanh gửi: [Cô ấy bị cảm.]
Không cần phải nói, "cô ấy" ở đây chính là chỉ Kiều Nhân.
Kiều Nhân tiếp tục rời tầm mắt xuống phía dưới.
Phía dưới mấy người đều không hề thắc mắc, nhưng tin nhắn gửi đến thì không hề ít.
[Nghe nói vận động trên giường có thể trị cảm mạo, không biết rốt cục là có căn cứ khoa học hay không. Tiểu Bạch nói xem?]
[Không biết.]
[Vậy cũng tốt, mời bác sĩ Đường tương lai của chúng ta đến giải đáp một chút xem.]
Đầu bên kia đáp ngắn gọn một chữ, gần như cùng lúc với tin nhắn Kỷ Hàn Thanh gửi đi từ bên này: [Cút.]