Anh dám cúp điện thoại của cô.
Kỷ Hàn Thanh cúp điện thoại của Kiều Nhân.
Đêm trước hai người vừa ngủ với nhau, đêm nay lại có một người phụ nữ khác đi vào phòng của anh.
Thậm chí Kiều Nhân cảm thấy, dù là không có ai nhận điện thoại của cô thì cũng thoải mái hơn việc cô bị cúp máy vào lúc này nhiều.
Cô đứng trong hành lang, đi qua đi lại trong phạm vi mấy bước chân, mỗi một lần đi lại nhìn đồng hồ một cái. Năm phút sau, lần thứ hai cô bấm số của Kỷ Hàn Thanh.
Lần này chỉ vang lên hai tiếng, điện thoại rất nhanh được nghe máy.
Tiếng hít thở của Kiều Nhân vô cùng nhẹ nhàng, dường như nhẹ hơn rất nhiều so với tiếng tim đập thình thịch, vừa định nói gì đó đầu bên kia đã mở miệng trước: "Anh ấy đang tắm, hiện tại không rảnh nhận điện thoại."
Là phụ nữ nghe máy.
Mà lời nói lại có ý tứ ám chỉ cực kì rõ ràng.
Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắt, lý do tắm rửa ngoại trừ để làm loại chuyện đó ra thì Kiều Nhân căn bản không thể nghĩ được lý do nào khác.
Trong đầu Kiều Nhân lúc này hỗn loạn, nhưng trong lòng không hiểu sao bắt đầu bình tĩnh trở lại. Cô hít sâu một hơi, vừa định công khai thể hiện chủ quyền, đầu bên kia bỗng truyền tới tiếng mở cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó là tiếng phụ nữ không có chút rụt rè nào "Kỷ tổng."
Tiếp theo, Kiều Nhân còn chưa kịp nghe thấy người kia đáp lại, "tút" một tiếng, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Bên tai Kiều Nhân đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đã hơn mười một giờ đêm, trong hành lang căn bản không có ai qua lại, lúc này chỉ có mấy chiếc camera theo dõi xoay đi xoay lại trên đỉnh đầu.
Kiều Nhân vẫn đang đặt di động bên tai, ngón tay siết chặt góc cạnh của chiếc điện thoại, vừa ngước mắt, dường như là đang nhìn vẻ mặt không được tốt của mình phản chiếu trên tấm biển 5207.
Giống như là oán phụ tới bắt gian.
Kiều Nhân giật giật khóe môi, cô cũng không gõ cửa làm phiền bọn họ, chỉ cúi đầu liếc nhìn thời gian.
Từ lúc Lục Cảnh Phỉ đi vào đến giờ đã sắp được 10 phút.
10 phút có thể làm được chuyện gì?
Kiều Nhân suy nghĩ một chút thời gian mình và Kỷ Hàn Thanh cùng làm vào ngày hôm qua. Cô đang nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ, căn bản không có tâm tư để đỏ mặt. Sau khi nghĩ khoảng nửa phút, cô còn chưa thu được một đáp án chính xác, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lúc này cô cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng xoay người giả bộ như khách khác đi ngang qua bước về phía trước vài bước.
Tiếng đóng cửa nhanh chóng vang lên.
Giọng của Lục Cảnh Phi vang lên phía sau, mang theo ý tứ rõ ràng là rất không hài lòng, kiêu ngạo và thất bại, "Lần trước căn bản anh ta không tới đây, hôm nay tới rồi nhưng chẳng có chút phản ứng gì."
"Hôm nay tớ mặc cái váy chỗ nào có thể lộ đều đã lộ ra rồi, hơn nữa còn đặc biệt dùng nước hoa..."
"Lộ Lộ, cậu nói xem không phải là anh ta thật sự không thích phụ nữ chứ..."
Lục Cảnh Phỉ hình như không chú ý tới cô, vì thế nên lúc này cũng không coi ai ra gì, giọng không hề có ý hạ thấp xuống.
Kiều Nhân rón rén đi về phía trước vài bước, sau đó nghe thấy cô ta nói: "Đúng rồi, Kiều Nhân còn gọi cho anh ta hai cuộc điện thoại."
Bước chân Kiều Nhân cứ thế nhẹ nhàng ngừng lại.
"Đêm khuya còn gọi điện thoại cho Kiều Nhân," Lục Cảnh Phỉ "A" một tiếng, "Đã sớm nhận ra là động cơ của cô ta không thuần khiết, nhưng không nghĩ tới lại ra tay nhanh như vậy."
"Có điều hai lần đều là Kiều Nhân đưa cho anh ta, có lẽ nào anh ta tưởng Kiều Nhân đưa cho mình thẻ phòng không?"
Kiều Nhân: "..."
Lục Cảnh Phỉ đang đứng phía trước đợi thang máy.
Kiều Nhân cũng không tiếp tục nghe nữa, đi về phòng của mình. Tầm mắt của cô dừng ở phía đối diện vài giây, rốt cục cũng kìm nén không đi qua gõ cửa, cầm thẻ phòng mình mở cửa.
Sau khi tiếng cảm ứng từ vang lên, Kiều Nhân đẩy cửa đi vào. Vừa mới xoay người đóng cửa lại, tay đã bị ai đó nắm chặt, một giây sau, cả người cô bị đè lên cánh cửa.
Giọng anh trầm thấp vang lên ngay bên tai cô: "Sao giờ mới về?"
Kiều Nhân còn tưởng là ảo giác của chính mình, vài giây sau mới phản ứng lại đưa tay đẩy anh, "Đừng động vào em."
Cô vẫn đang tức giận, đừng nói là không muốn để ý đến anh, còn chưa nói chia tay với anh ngay lập tức là vì cô vẫn còn chút lí trí.
Kỷ Hàn Thanh thật sự buông tay ra, dừng vài giây, giọng anh dịu dàng hơn một chút, "Mệt không?"
Kiều Nhân không thèm để ý đến anh.
(Chú biết có câu nói gì không, chính là "Quả báo thường đến sớm", cái tội lừa con gái nhà người ta lên giường =)))))))
Người này rõ ràng là trong lúc cô đi theo sau Lục Cảnh Phỉ đã vào phòng cô. Khách sạn bình thường luôn chuẩn bị thẻ dự phòng, buổi chiều Kiều Nhân đưa cho anh vẫn chưa lấy lại, vì thế nên lúc này anh xuất hiện trong phòng cũng là chuyện không có gì lạ.
Kỷ Hàn Thanh vẫn đang mặc áo choàng tắm, tóc ướt dính trên trán, mùi rượu trên người còn chưa tan hết hòa vào gió lạnh của máy điều hòa không khí truyền vào trong mũi Kiều Nhân.
Kiều Nhân không nói lời nào, vẻ mặt cũng không hề tốt, nhíu đôi lông mày thanh tú, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp xuất hiện vài đường nhăn lại.
Kỷ Hàn Thanh cúi người nhìn cô, mái tóc ướt rũ xuống, ánh mắt đen nháy, "Mệt lắm à?"
Kiều Nhân vẫn chưa nói chuyện.
Sau khi cô im lặng hồi lâu, mới siết chặt bàn tay hỏi: "Vừa nãy anh đang là gì, tại sao lại cúp điện thoại của em?"
"Vừa nãy đang tắm."
Giọng Kỷ Hàn Thanh dừng lại, "Điện thoại không phải do anh cúp."
Kiều Nhân: "....."
Anh còn dám nói là không phải anh cúp máy.
Ngón tay cô càng siết chặt, trái tim cũng như bị người ta Ϧóþ nghẹt, có chút không thở nỏi, cô tiếp tục hỏi: "Vậy là ai cúp?"
Kỷ Hàn Thanh hơi nheo mắt.
"Nam hay nữ?"
"Nữ."
Kiều Nhân: "......"
Ngay cả lừa gạt cô cũng không muốn lừa. Trong mắt Kiều Nhân dâng lên một lớp nước, phiền muộn lại khó chịu, vừa mở miệng giọng đã có chút khàn khàn, "Từ lúc em bắt đầu gọi điện cho anh đến giờ đã qua 10 phút rồi..."
Cô ngước mắt nhìn anh, "Trong 10 phút này, hai người đã làm gì?"
"Mười phút có thể làm gì?" Kỷ Hàn Thanh cười khẽ, anh cúi đầu, trong lời nói còn vô thức mang theo một chút dịu dàng: "Làm em một lần cũng không đủ thời gian."
"Kỷ Hàn Thanh."
"Cái gì cũng không làm."
"...."
"Không hôn, không động chạm, cũng không làm."
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng nói, "Kiều Nhân, anh chỉ ngủ với em là lần đầu tiên."
Mắt Kiều Nhân càng ẩm ướt.
"Không tin?"
Kiều Nhân không nói gì.
Thật ra cũng không phải không tin, chỉ là trong cổ cô như mắc một chiếc xương cá, không nuốt xuống được cũng không lấy ra được, kẹt ở đó vô cùng khó chịu.
Kiều Nhân dứt khoát hỏi rõ ràng, "Vậy tại sao anh lại đến phòng 5207?"
"Thẻ phòng là em đưa cho anh," Kỷ Hàn Thanh cau mày nhìn cô, "Lúc đầu anh tưởng là em."
"Em đưa cho anh thẻ phòng lúc nào hả?"
"Lần trước cũng thế."
Kiều Nhân: "......"
Lần trước cũng không phải là cô đưa.
Kiều Nhân thở dài: "Anh đừng nói không biết phòng em là 5206."
Tuy rằng Lục Cảnh Phỉ đưa thẻ phòng là 5207, chỉ chênh lệch một con số, nhưng lúc chiều Kỷ Hàn Thanh vừa tới đây lấy trang phục cho cô, Kiều Nhân không tin chỉ một buổi chiều mà anh có thể quên được.
Đúng như dự đoán, Kỷ Hàn Thanh gật đầu: "Biết."
"Vậy anh còn..."
"Anh tưởng là em muốn chuyển sang phòng khác."
Kiều Nhân: "..."
Kiều Nhân nghe anh nói nửa ngày, cơn giận trong lòng không chỉ không tan đi mà trái lại càng chồng chất thêm, càng lúc càng khó chịu.
"Chẳng lẽ anh tắm xong đi ra mới biết không phải là phòng của em?"
"Không phải," Kỷ Hàn Thanh rời mắt, "Lúc tắm đột nhiên nhớ ra, dưới thẻ phòng có kèm bảy cái áo mưa."
Tuy Kiều Nhân vẫn đang tức giận, nhưng không thể ngăn được mặt cô đỏ lên.
Cô cảm thấy khó chịu, vừa muốn nói gì đó Kỷ Hàn Thanh liền cúi người, môi kề sát bên tai cô nhẹ nhàng hỏi: "Biết hôm qua chúng ta dùng bao nhiêu cái không?"
Kiều Nhân nghiêng đầu tránh: "Nói chuyện nghiêm túc."
Người kia lập tức nghiêm túc ngay, "Vì cảm thấy hôm nay em không thể còn sức lực mà cùng anh dùng nhiều như vậy."
Lời này không sai.
Lúc Kỷ Hàn Thanh nghĩ như vậy, liền chuyển toàn bộ nước nóng thành nước lạnh.
Sau khi tắm nước lạnh đi ra, quả nhiên thấy bên ngoài có một cô gái đang đứng cạnh giường, nhìn thấy anh liền gọi "Kỷ tổng."
Kỷ Hàn Thanh cau mày, sau khi nhìn thấy thẻ phòng trong tay cô ta, không thèm hỏi han gì, cầm điện thoại lên nhìn. Người phụ nữ này mấy phút trước vừa cúp điện thoại của Kiều Nhân.
Hôm nay anh uống khá nhiều rượu, đầu óc cũng không được tỉnh táo như bình thường, dùng nửa phút mới nhận ra khuôn mặt của người này: "Lục Cảnh Phỉ?"
Lục Cảnh Phỉ vội vàng gật đầu.
"Thẻ phòng là cô đưa?"
Lục Cảnh Phỉ tiếp tục gật đầu.
"Người trước đó bước vào phòng tôi đã bị sa thải."
Lục Cảnh Phỉ: "..."
"Cô là lần thứ hai?"
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt nhìn cô, "Lần thứ hai này, giữ thể diện cho anh trai cô. Nếu còn có lần thứ ba thì trực tiếp mang đơn từ chức đến đây."
Lục Cảnh Phỉ lớn như vậy, chưa từng bị ai nói thế, lo lắng đứng sững người, mãi tới khi Kỷ Hàn Thanh lên tiếng nhắc nhở: "Năm phút tính là một lần."
Ý là lần thứ ba sắp bắt đầu rồi.
Lục Cảnh Phỉ vẫn biết chừng mực, vội vàng thì không thể ăn được hết đậu phụ nóng, cầm đồ của mình dứt khoát đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Hàn Thanh cũng không thay quần áo, cầm thẻ phòng của Kiều Nhân mở cửa phòng đối diện.
Kết quả nha đầu này vừa vào cửa tâm trạng đã rất tệ, toàn bộ quá trình cũng không hề bằng lòng nói chuyện với anh.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh giơ lên chạm vào gò má của cô: "Ghen?"
Kiều Nhân sửa lại: "Em tức giận."
"Được, em tức giận," Kỷ Hàn Thanh cúi đầu vùi vào cổ cô, nhẹ nhàng hít một hơi, "Vốn đang nghĩ vì sao hôm nay em lại hiểu chuyện như vậy, còn đưa thẻ phòng ám chỉ với anh."
Hôm nay tâm trạng anh không tệ, sau đó khóe miệng hơi cong lên, còn bị Phó Yến mắng là kìm chế lại.
Kỷ Hàn Thanh cảm thấy hôm nay mình có bệnh rồi.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, "Còn tức giận à?"
Kiều Nhân trầm giọng đáp: "Ừm."
Đã hạ hỏa một chút, nhưng vẫn tức giận.
Kỷ Hàn Thanh ôm cả người cô vào trong иgự¢, trầm mặc mấy giây mới thấp giọng nói: "Anh biết sai rồi."
Vốn dĩ tối nay Kiều Nhân tức lộn ruột, cảm thấy mình có thể liệt kê ra một danh sách những lỗi lầm của Kỷ Hàn Thanh hôm nay, kết quả nghe anh nói câu này, ngược lại lại cảm thấy anh cũng không có gì sai.
Cô dường như cố tình gây sự không tha với anh.
Mắt Kiều Nhân cay cay, nhẹ nhàng khịt mũi, trầm giọng hỏi: "Sai ở đâu?"
"Chỗ nào cũng sai rồi."
Kiều Nhân: "..."
Đây chính là bài quen thuộc của đàn ông mỗi lần phạm lỗi.
Kiều Nhân cảm thấy anh trả lời qua loa, vừa ngước mắt lại nghe thấy anh nói: "Làm em không vui chính là anh sai."
Cổ họng Kiều Nhân nóng lên, nước bọt nghẹn lại ở cuống họng, hồi lâu không nuốt trôi.
Hôm nay thái độ nhận lỗi của Kỷ Hàn Thanh rất tốt, hơn nữa sau khi anh giải thích rõ ràng thì cũng không phải lỗi của anh.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới Kỷ Hàn Thanh vừa từ phòng tắm đi ra đã bị Lục Cảnh Phỉ nhìn chằm chằm hồi lâu như vậy, Kiều Nhân liền cảm thấy cả người khó chịu.
Như nghẹn ở cổ họng.
Cô chính là không muốn để cho người phụ nữ khác nhìn thấy dáng vẻ của Kỷ Hàn Thanh ngoài lúc làm việc. Dáng vẻ anh lúc mới tắm xong, dáng vẻ lúc vừa thức dậy, cùng với... dáng vẻ lúc anh hôn cô ở trên giường.
Kiều Nhân nghiêng đầu, khẽ tựa lên cửa nghiêm túc nhìn anh. Một lát sau, cô nhẹ nhàng hỏi: "Anh có thể xử lý đống hoa đào tàn này của anh một chút không?"
"Có thể," Kỷ Hàn Thanh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt không giống ánh mắt cô, vừa nóng rực lại vừa dịu dàng: "Có mang theo sổ hộ khẩu không?"
Kiều Nhân sững sờ, sau đó lắc đầu: "Quá nhanh."
"Đêm quả không phải em bảo anh nhanh lên sao?"
Không đứng đắn.
Kiều Nhân giơ chân nhẹ nhàng đá anh một cái, đẩy anh đi ra, "Em muốn đi ngủ rồi."
"Ừ."
"Về phòng anh đi."
"Không về được."
"Tại sao?"
Anh hơi nheo mắt, từng chữ từng chữ: "Thông gió."
*Giải thích: Chương này trong bản raw để phòng của Kiều Nhân là 5207, của Lục Cảnh Phỉ là 5206. Nhưng rõ ràng chương trước tác giả để phòng Kiều Nhân là 5206 nên mình nghĩ tác giả nhầm và đã tự sửa lại trong bản edit trong phù hợp.