Kiều Nhân suýt nữa tưởng là mình nghe nhầm.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc đứng đắn: "Quà đâu?"
Kiều Nhân không đáp, lặp lại câu hỏi: "Thật sự không định để em vào trong sao?"
Sau đó anh tiếp tục "Ừ" một tiếng.
Kiều Nhân cảm thấy khó mà tin nổi, trong tưởng tượng của cô, Kỷ Hàn Thanh không chủ động kéo cô vào đã là bất ngờ hiếm thấy rồi. Kết quả thật sự hoàn toàn ngược lại với những gì cô nghĩ -- Kỷ Hàn Thanh không chỉ không chủ động mà còn cố ý từ chối chặn cô ở ngoài cửa.
Bởi vì quá bất ngờ, Kiều Nhân sửng sốt vài giây mới phản ứng được, nhíu mày: "Vậy thì không có quà."
Kỷ Hàn Thanh quan sát cô vài lần, tầm mắt lướt từ trên xuống dưới, thẳng thắn không che đậy, giống như lột toàn bộ trang phục của cô xuống.
Kiều Nhân bị anh nhìn tới mức toàn thân nổi da gà.
Hôm nay cô mặc không nhiều, lúc nãy bỗng dưng thấy lạnh, vừa theo bản năng là lùi lại phía sau nửa bước liền nghe thấy anh hỏi: "Có ý gì?"
Kiều Nhân: "Chính là không có quà..."
"Đừng giả ngốc," Kỷ Hàn Thanh cong môi, "Anh hỏi hôm nay em có ý gì?"
Kiều Nhân: "......"
Lẽ nào hôm nay cô thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
Đáy lòng Kiều Nhân bỗng dập dềnh lên xuống, lại giống như lúc nóng lúc lạnh, bị mấy câu nói này của Kỷ Hàn Thanh làm cho chẳng còn tâm trạng muốn tặng quà gì nữa. Cô dứt khoát chẳng nói chẳng rằng, kìm nén cơn giận xoay người bỏ đi.
Kết quả vừa mới di chuyển, chân còn chưa bước đi đã bị người kia cầm tay kéo mạnh trở lại.
Một giây say, cô trực tiếp bị kéo vào trong phòng khách sạn.
Tầng này đa số là dạng phòng tổng thống, được trạng bị đầy đủ tiện nghi.
Lúc này trong phòng khách không bật đèn, chỉ có hai bóng đèn gắn trên tường ngay trước cửa ra vào, ánh sáng dịu nhẹ, mơ hồ mờ ảo.
Nhịp tim Kiều Nhân vừa bình tĩnh được một giây lại bỗng nhiên tăng tốc.
Cô siết chặt làn váy bên người, giọng vô thức run run: "Anh làm gì..."
Anh hỏi ngược lại: "Em muốn làm gì?"
Kiều Nhân: "..."
Nhất thời cô không nghĩ ra nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi cao. Rõ ràng buổi tối cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, trên người bây giờ dường như đã bắt đầu toát mồ hôi.
Kiều Nhân nhẹ nhàng thở dài: "Vốn định tặng quà sinh nhật cho anh, nhưng anh không cho em đi vào, vì thế hiện tại em không muốn tặng nữa."
"Quà sinh nhật?"
Giọng anh không nhanh, dường như cẩn thận nhắc lại ba chữ này một lần. Một lát sau, anh nở nụ cười trầm thấp, "Hiện tại đã để em vào rồi."
Nghĩa bóng: có thể tặng.
Kiều Nhân lùi lại phía sau, cả người đều dán lên cánh cửa, "Nhưng em không muốn đưa."
Giọng Kỷ Hàn Thanh thấp tới mức có chút khàn khàn: "Đưa."
Dứt lời, cổ tay Kiều Nhân được buông ra.
Kết quả cô còn chưa kịp thở một hơi, tiếng khóa cửa phía sau đã vang lên, quá nhanh quá ngắn ngủi "Cạch" một tiếng. Da đầu Kiều Nhân tê dại, mí mắt dường như cũng giật giật theo.
Đối với chuyện thế này đúng là cô vẫn sợ hãi, sợ hãi tới mức mới chỉ bước lên một bước đã không kìm được muốn quay đầu bỏ chạy.
Kiều Nhân thở hắt ra một hơi, nhịp tim của cô vẫn chưa bình thường lại, từng nhịp từng nhịp đập rất rõ ràng. Cô do dự hồi lâu xem nên tiến vào hay nên lùi lại, mãi tới khi nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: "Không định đưa thật sao?"
Kiều Nhân đột nhiên nhớ tới việc vừa nãy Kỷ Niệm nói tới qua điện thoại.
Cô mím đôi môi hơi khô ráp, "Hôm nay tâm trạng anh không tốt sao?"
Đợi vài giây, Kỷ Hàn Thanh không trả lời câu hỏi này.
Ánh mắt anh sâu sắc, lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt không rõ ý tứ dường như có thâm ý khác.
Không nhìn ra tâm trạng tốt hay xấu.
Kiều Nhân hôm nay đầu óc không nhanh nhạy lắm, sau khi nhìn anh một lát cơ bản đồng ý với Kỷ Niệm.
Đại khái đúng là không tốt thật.
Lòng Kiều Nhân mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng theo: "Anh còn muốn nhận quà sao?"
"Em cảm thấy thế nào?"
Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, "Vậy vừa nãy sao anh không cho em vào trong?"
Dừng một chút, không đợi Kỷ Hàn Thanh trả lời, cô lại nói: "Em còn tưởng rằng trong phòng anh có người phụ nữ khác."
Cô không thể nào không nghĩ nhiều được.
Lúc nãy sau khi Kỷ Hàn Thanh từ chối cô, Kiều Nhân định bỏ đi, việc đầu tiên nghĩ đến chính là chuyện này.
Hôm nay anh quá khác thường, thật sự có chút không giống anh mọi khi.
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt nhìn cô, đột nhiên cúi đầu kề sát bên tai cô nhẹ giọng giải thích: "Vừa nãy không biết quà chính là em."
"..."
Nếu quà mà không phải là cô, thì anh thật sự không muốn nhận à?
Mặc dù Kiều Nhân biết Kỷ Hàn Thanh không thiếu thứ gì, nhưng nghe anh nói vậy vẫn cảm thấy có một cảm giác chán nản thoáng qua, cô hơi nhướng mày, "Nếu như quà không phải em, anh thật sự không để em vào trong à?"
"Cho em vào làm gì?" Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu, miệng như có như không dán lên vành tai cô, "Quyến rũ anh sao?"
Vành tai Kiều Nhân buồn buồn, đột nhiên run rẩy.
Anh hôn lên xung quanh tai cô, lực không lớn, thậm chí nhè nhẹ tới mức hơi ngứa, "Nửa đêm gõ cửa phòng đàn ông, không biết là có ý gì à?"
Hô hấp của Kiều Nhân căng thẳng, không lên tiếng.
Kỷ Hàn Thanh dường như cũng không có ý muốn cô trả lời, nhẹ nhàng hôn xuống, giọng anh mơ hồ không rõ: "Trước đây cứ đến gõ cửa phòng anh vào thời gian này, hầu như đều muốn lên giường với anh."
Anh nói đơn giản, trực tiếp.
Đại não Kiều Nhân như thiếu oxi, lời nói chưa qua suy nghĩ đã phát ra: "Vậy còn anh, lên giường cùng bọn họ sao?"
Vừa nói xong, âm cuối dường như còn chưa tan hết, nụ hôn của anh đột nhiên dừng lại.
Chưa tới mấy giây, Kỷ Hàn Thanh đứng thẳng người, buông tay Kiều Nhân ra đi về phía phòng ngủ: "Không."
Lúc này Kiều Nhân mới phản ứng lại, vội vàng vươn tay ra kéo ống tay áo choàng tắm của anh, "Em không có ý đó..."
Bước chân Kỷ Hàn Thanh hơi dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn cô.
Kiều Nhân: "..."
Xong.
Vừa nãy cô giống như đã nói Kỷ Hàn Thanh thành người phong lưu, xuống giường trở mặt, đàn ông cặn bã rồi.
Kiều Nhân nóng lòng sửa sai, giọng vừa nhẹ nhàng vừa gấp gáp: "Ý của em là anh cũng có nhu cầu sinh lý..."
Càng nói càng không đúng.
Kiều Nhân cắn đầu lưỡi, dứt khoát không nói nữa.
Lần này Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô, "Tại sao không nói nữa?"
Suýt chút nữa anh bị cô làm cho tức giận đến bật cười.
"Ở trong mắt em, anh chính là loại người như vậy?"
Kiều Nhân nín thở, thành thật đáp: "Không phải."
Kỷ Hàn Thanh cúi đầu nhìn cô, một lát sau, anh rút ống tay áo ra khỏi tay Kiều Nhân, vừa mới đi về phía trước vài bước, giọng của Kiều Nhân lại vang lên từ phía sau.
"Kỷ Hàn Thanh."
Cô nhẹ nhàng gọi anh, cả tên lẫn họ, giọng cũng dịu dàng mềm mại, dường như còn mang theo một chút giọng mũi. Bước chân Kỷ Hàn Thanh đột nhiên dừng lại, thở ra một hơi mới quay đầu lại nhìn cô.
Một giây sau, Kỷ Hàn Thanh nheo mắt: "Làm gì vậy?"
Kiều Nhân: "૮ởเ φµầɳ áo."
Cô hơi cúi đầu, vì áo khoác mở khóa sẵn nên rất dễ dàng cởi ra.
Ngón tay cô chạm đến khóa kéo của chiếc váy ở bên eo, vừa định kéo xuống đã bị anh đưa tay nắm chặt, "Kiều Nhân."
"Sao vậy?"
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quả nhiên ướt nước mắt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
Kỷ Hàn Thanh biết lúc nãy mình hơi nặng lời, chậm rãi nói: "Đừng cởi."
Không được.
Hôm nay Kiều Nhân đã vất vả kiên định một hồi, quyết tâm muốn cởi. Cô nhắm mắt lại, dùng sức tránh khỏi bàn tay của Kỷ Hàn Thanh, sau đó kéo khóa váy xuống.
Phần eo và phía trên của chiếc váy được mở ra hoàn toàn, chiếc eo thon nhỏ của cô lộ ra hơn nửa.
Tầm mắt của Kỷ Hàn Thanh dừng trên khuôn mặt cô, không rời xuống dưới một chút nào.
(Tới đây xin cho mình 5 phút tĩnh tâm, huhu đoạn này còn xúc động hơn cả đoạn "H tốc độ cao" nữa TvT)
Anh đúng là chính nhân quân tử hiếm có.
Lúc này váy của Kiều Nhân nửa cởi nửa không, hai dây đai vẫn treo trên vai cô, nhưng cơ bản cũng không có bao nhiêu tác dụng che chắn.
Cô thở dài, vừa đưa tay lên muốn cởi bỏ cả dây áo xuống nhưng đầu ngón tay đã bị anh giữ chặt.
Kiều Nhân ngước mắt, còn chưa thấy rõ vẻ mặt anh, tay đã bị anh kéo vào xuyên qua vạt áo tắm của mình.
Đầu ngón tay bỗng nhiên nóng bỏng, giọng anh trầm thấp: "Còn muốn cởi không?"
Tay Kiều Nhân thức thời thu lại.
Kỷ Hàn Thanh rõ ràng muốn dọa cô, vừa thấy cô thu về liền thuận đà buông tay ra.
"Mặc trang phục lại cho cẩn thận."
Tay Kiều Nhân lập tức rút ra khỏi áo choàng tắm của anh, hai tai cô hơi nóng lên. Bình tĩnh hai giây sau đó mới cử động ngón tay, đưa tay nắm chặt bàn tay Kỷ Hàn Thanh sau đó nhẹ nhàng đặt lên một nơi.
Không hề ngăn cách một lớp trang phục, Kiều Nhân trực tiếp kéo tay anh xuyên qua phần khóa kéo luồn vào bên trong rồi nhẹ nhàng đặt lên иgự¢ mình. Giọng cô cũng rất nhẹ nhàng, đem toàn bộ lời nói ban nãy của anh không thiếu một chữ trả lại nguyên vẹn: "Còn muốn cởi không?"
Bộ иgự¢ người con gái mềm mại, Kỷ Hàn Thanh không lên tiếng, chỉ có đôi mắt càng lúc càng sâu thẳm, tối đen như mực. Tất cả lửa trên người anh cùng lúc bị đốt lên, nóng tới mức như muốn nổ tung.
Một lát sau, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, đuôi mắt vẽ ra một đường cong cực kỳ đẹp, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng kéo dây áo của Kiều Nhân xuống, sau đó dịu dàng cắn lên vành tai xinh đẹp của cô: "Cởi."
Đêm nay Kiều Nhân ngủ rất sâu.
Từ rạng sáng cho đến trưa, Kiều Nhân ngủ tới lúc tự tỉnh giấc, vừa trở mình trên giường đã cảm thấy xương sống và thắt lưng như bị bẻ gãy, chân cũng mềm nhũn, nằm trên giường không muốn động đậy.
Một bên giường đã trống không.
Kiều Nhân đưa tay sờ sờ sang phía bên kia, ngay cả độ ấm trên người anh cũng không còn lại chút nào.
Kỷ Hàn Thanh đã dậy từ lâu.
Lễ kỉ niệm của Tân Nhan tám giờ tối mới bắt đầu, những thứ cần chuẩn bị hầu như đã làm xong, hiện tại Kiều Nhân không có chuyện gì. Cô cũng không vội, sau khi nằm trên giường nửa ngày, đợi hồi phục sức lực mới rời giường mặc quần áo.
Đối với đêm qua dường như cô không có ấn tượng gì, lại dường như có ấn tượng rất sâu sắc.
Hiện tại muốn nhớ lại cũng không có mấy hình ảnh, chỉ là lúc ẩn lúc hiện nhớ tới quá trình trời đất quay cuồng, tới mức dường như mắt cô cũng hoa lên.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm dấu vết trên người mình một lát, sau đó mới lắc lắc đầu, nhanh chóng mặc quần áo lên người.
Cùng lúc đó, ngoài phòng khách, điện thoại của Kiều Nhân vang lên vài tiếng.
Kỷ Hàn Thanh đang ở bên ngoài làm việc, liếc mắt nhìn màn hình, không có ý định nghe máy.
Năm phút sau, điện thoại yên tĩnh được một lúc lại tiếp tục kêu lên.
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, cầm điện thoại lên nghe: "Nói."
Đầu bên kia, Kỷ Niệm vừa nói ra chữ "Tiểu" liền mạnh mẽ bị chặn lại. Cô yên tĩnh vài giây, sau đó hỏi: "Anh, Tiểu Kiều đâu?"
"Ngủ."
"Hôm nay tâm trạng anh thế nào?"
"Vẫn tốt."
Quả nhiên là tốt, còn trả lời câu hỏi của cô.
Kỷ Niệm nghĩ thầm, làm chuyện đó quả nhiên sẽ khiến tâm tình người ta trở nên tốt hơn, cô thở phào nhẹ nhõm: "Món quà của Tiểu Kiều anh thích không?"
"..."
Kỷ Hàn Thanh đang viết chữ, 乃út máy trên đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay vài vòng, "Em nói với cô ấy hôm qua là sinh nhật anh?"
"Đúng vậy," Kỷ Niệm cười híp mắt, "Anh, anh xem em đối xử với anh tốt thế nào đi. Tuy rằng em thấy anh có chút không xứng với..."
"Sinh nhật anh là ngày 10 tháng 6, vậy của Phó Yến là ngày bao nhiêu?"
"..."
Kỷ Niệm lập tức bò đến bên giường lật xem lịch, lật được vài tờ, cô quả thực khóc không ra nước mắt, muốn khóc cũng không khóc nổi.
Bảo sao ngày hôm qua cô nói "Sinh nhật vui vẻ" với Kỷ Hàn Thanh, anh lại bảo cô cút đi.
Kỷ Niệm lúc đó còn nghĩ có người nào vào ngày sinh nhật lại cáu kỉnh như vậy, có điều cô không cảm thấy quá kì lạ, chỉ cho là Kỷ Hàn Thanh tâm tình bất định quen rồi, có lẽ đúng lúc tâm trạng tồi tệ nên mới trút lên đầu cô.
Kết quả căn bản không hề có chuyện như vậy.
Là cô nhớ nhầm sinh nhật của Phó Yến với Kỷ Hàn Thanh.
Kỷ Niệm tiếp tục lật xem lịch.
Lật tới phía sau không có, lại lật về phía trước, là tháng hai.
Nói cách khác, tới sinh nhật tiếp theo của Kỷ Hàn Thanh còn hơn nửa năm nữa.
Kỷ Niệm: "Món quà của Tiểu Kiều phải làm sao bây giờ..."
Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh cong lên, "Anh đã nhận rồi."
"..."
Cửa phòng ngủ đúng lúc được mở ra, anh ngẩng đầu nhìn, tuy lúc này Kiều Nhân đã mặc quần áo vào nhưng cũng không khác lúc không mặc là bao.
Cô mặc áo sơ mi của Kỷ Hàn Thanh, cúc áo cài ngay ngắn nhưng chân lộ ra gần hết, thẳng tắp, thon dài.
Yên tĩnh nửa phút, Kỷ Niệm ở đầu bên kia lại mở miệng: "Không thể trả lại cho cô ấy sao?"
(Biết quà là gì rồi còn hỏi không thể trả lại được sao, tôi đến bó tay với cô Kỷ Niệm =)))))))
Làm sao trả được?
"Không..." Giọng Kỷ Hàn Thanh ngừng lại, nở nụ cười trầm thấp, "Cũng không phải không thể."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Rõ ràng Kỷ Niệm thở phào nhẹ nhõm, "Anh, không còn việc gì em cúp máy trước đây.
Kỷ Hàn Thanh không đáp.
Mấy giây sau, điện thoại đã bị Kỷ Niệm ngắt.
Lông mày Kiều Nhân nhíu lại, "Đột nhiên nhớ ra, tối nay em phải mặc váy."
Cô cúi đầu liếc nhìn dấu vết trên chân mình, "Làm sao bây giờ?"
Nhiệm vụ của cô đã được sắp xếp xong xuôi, lúc này chắc chắn không thể không tham gia. Kiều Nhân quả thực phiền lòng muốn khóc, vừa định nói tiếp liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: "Không phải em mặc váy dài sao?"
Kiều Nhân gật đầu một cái.
Đúng là váy dài, vì thế cơ bản dấu vết trên đùi có thể che đi, vấn đề chính là ở cánh tay và cổ, Kiều Nhân vừa định vén ống tay áo lên.
"Trên cánh tay không có."
Kiều Nhân lại định cởi cúc áo trên cổ ra.
"Trên cổ cũng không có."
Kiều Nhân: "..."
Người này là cầm thú sao?
Kiều Nhân quả thực trợn mắt há miệng, tay khựng lại hồi lâu không nhúc nhích. Một lúc sau cô mới tìm được giọng nói của mình, "Sao anh làm được?"
Kiều Nhân vừa chỉ vào cổ, vừa chỉ vào chân.
"Biết hôm nay em phải mặc váy dài, nên tránh ra."
Kiều Nhân: "..."
Dường như anh nhấn mạnh hai chữ "váy dài".
Kiều Nhân vừa mới cúi đầu liếc nhìn dấu vết mờ ám trên chân của mình lại nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: "Có chuyện quên nói với em."
"Cái gì?"
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ngòi 乃út nhẹ nhàng chuyển động trên giấy, "Hôm qua không phải là sinh nhật anh."