Kỷ Hàn Thanh không dùng nhiều lực, so với nói là cắn thì có vẻ giống một nụ hôn hơn.
Trong nháy mắt cả người Kiều Nhân cứng đờ, lời đến bên miệng nhưng không thể nói ra được. Nơi bị cắn giống nhưng vừa bị lửa đốt, ban đầu chỉ là một điểm, nhưng ngay sau đó lửa như lan ra, từ một điểm tràn ra khắp toàn thân.
Cô nghe thấy anh mở miệng, giọng có chút mơ hồ không rõ: "Nhất định phải nhận."
cả người Kiều Nhân cũng bắt đầu tỏa ra hơi nóng, cô không dám làm gì lộn xộn nhưng vẫn dám nhỏ giọng phản bác: "Anh đang ép mua ép bán."
Kỷ Hàn Thanh cảm thấy câu nói này rất thú vị, rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm sâu xa, dường như có một dòng nước ngầm đang âm thầm phun trào. Anh cũng không phủ nhận, chỉ ghé sát đầu tới: "Là em quyến rũ anh trước."
Kiều Nhân: "..."
Giọng anh nghiêm túc trịnh trọng, giọng điệu thậm chí không khác so với lúc làm việc bình thường là bao.
Nhưng Kiều Nhân đánh hơi được thâm ý ẩn giấu bên trong, cô nhăn mũi, cả người dán sát lên cửa xe, "Em không có."
"Có."
"Em thật sự không có..."
"Cũng được," Kỷ Hàn Thanh lui về phía sau nửa phần, khoảng cách của hai người được kéo giãn ra. Kiều Nhân vừa hít một hơi thì ngay sau đó bị một cái hôn ập xuống rất chặt chẽ.
Kỷ Hàn Thanh hôn rất sâu, nặng nề, không cho cô một chút hơi thở và cơ hội trốn tránh nào. Kiều Nhân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong miệng cảm nhận được mùi vị ngọt ngào rất nhẹ. Đợi cô có phản ứng trở lại, đúng lúc anh nghiêng đầu, cái hôn nhẹ nhàng rơi trên vành tai cô.
Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo tiếng thở: "Vậy thì là anh quyến rũ em."
Kiều Nhân: "..."
Cuối cùng cô cũng hiểu câu "Cũng được" của Kỷ Hàn Thanh ban nãy là có ý gì rồi.
Mặc kệ hôm nay cô có ý định quyến rũ anh hay không, chuyện này đều như ván đã đóng thuyền rồi, căn bản không thể tránh khỏi.
Kiều Nhân khẽ nhếch môi, có chút ửng hồng, mắt long lanh nước sáng lấp lánh. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, giọng vẫn có chút run run:
"Em có thể về nhà không?"
Anh thẳng thẳng đáp: "Không thể."
"Kỷ Hàn Thanh..."
"Hửm?"
Âm này không lớn, giống như là nặng nề phát ra từ cổ họng, mang theo cảm giác vô cùng mờ ám và khiêu khích. Dứt lời, anh tiếp tục hôn xuống phía dưới.
Sau đó cái cổ lành lạnh của Kiều Nhân rất nhanh lại nóng lên.
Cô đưa tay giữ chặt cổ áo đang hở ra, "Anh muốn làm gì?"
"Em cảm thấy anh muốn làm gì?"
Anh ngước mắt nhìn cô, con ngươi càng lúc càng đen thẫm, sâu không thấy đáy.
Kiều Nhân liếc mắt nhìn anh, ánh mắt Kỷ Hàn Thanh tràn ngập tính chiếm hữu. Cô vừa muốn thu tầm mắt lại, anh đã ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: "Làm em."
"..."
Kiều Nhân căn bản không nghĩ tới đáp án này, sau khi sửng sốt vài giây mới phản ứng lại. Hai tai cô càng nóng, ánh mắt càng lúc càng ngập nước, viền mắt cũng hồng hồng, nhấc chân muốn đá anh: "Không biết xấu hổ."
Chân cô cũng chỉ hơi nâng lên, phạm vi không lớn đã bị Kỷ Hàn Thanh dễ dàng đè xuống.
Anh như cười như không nhắc nhở: "Bác sĩ nói rồi không cho em vận động mạnh."
"Không cho em vận động mạnh mà anh còn muốn làm, làm, làm..."
"Làm gì?"
Kiều Nhân không nói, khóe miệng cong lên, quay sang hướng khác giận dỗi, sau đó đưa tay đẩy anh ra, "Anh ngồi lại đi."
Kỷ Hàn Thanh cười trầm thấp, không trêu cô nữa, lúc ngồi dậy còn liếc mắt nhìn cái cổ của Kiều Nhân rất thâm ý.
Da dẻ con gái trắng trẻo, trên cái cổ trắng nõn dường như có thể nhìn rõ từng mạch máu, mà bây giờ, dọc theo xương quai xanh đang nhô ra xuất hiện mấy dấu vết màu đỏ.
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh tối sầm lại, yết hầu nặng nề chuyển động, giọng khàn khàn:
"Kiều Nhân, thật sự không muốn sao?"
Toàn bộ máu trên người Kiều Nhân lúc này đều hướng thẳng lên mặt, giống như cô vừa chạy một vòng trong Ⱡồ₦g hấp, cả người khô nóng, nhẹ nhàng cắn răng: "Không muốn."
Cô nói hai chữ này gần như là nghiến răng nghiến lợi, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nghĩ, nếu như Kỷ Hàn Thanh kiên trì thêm chút nữa, có lẽ cô thật sự sẽ đồng ý mất.
Kết quả đợi vài giây, Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Kiều Nhân: "..."
Vừa nãy cô vốn vẫn đang lo lắng đề phòng, kết quả đợi Kỷ Hàn Thanh trả lời rồi, trái lại cô đột nhiên cảm thấy có cảm giác mất mát trước nay chưa từng trải qua.
Một giây sau, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói thêm: "Không sao, bộ phận xã hội cũng thường xuyên tăng ca."
Kiều Nhân: "..."
Là người có một khuôn mặt bẩm sinh rất đẹp, cà vạt vốn đã lỏng lẻo, lúc này hoàn toàn bị anh tháo ra. Anh đưa tay cởi cúc thứ ba trên áo, lúc quay đầu nhìn sang, cặp mắt đào hoa còn mang theo một tia sáng: "Đêm nay ngủ cùng anh."
"Bác sĩ nói em không thể..."
Kỷ Hàn Thanh nhếch môi, "Ý ngủ trên mặt chữ."
"..."
Kiều Nhân đi lại không tiện, cuối cùng vẫn được Kỷ Hàn Thanh cõng lên lầu.
Thần kinh căng thẳng suốt một buổi tối của cô cuối cùng cũng được thư giãn, nằm nhoài trên lưng Kỷ Hàn Thanh nhỏ giọng hỏi:
"Vừa này ở bệnh viện, có người hỏi vấn đề không nên hỏi sao?"
Bước chân anh dừng lại, "Ừ" một tiếng.
Một giây sau, "Mở cửa đi."
Kiều nhân đổi đề tài, "Chìa khóa đâu."
"Trong túi."
Kiều Nhân liền duỗi tay tìm, sờ túi quần trái không có, vừa định tiếp tục chuyển hướng tay còn chưa đưa ra, lúc cúi đầu xuống liền nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, "Sờ đi đâu vậy?"
"..."
Kiều Nhân không dám mò phía dưới nữa, dời lên tìm trong túi áo. Lần này đúng chỗ, sờ hai ba lần liền lấy được chìa khóa ra. Cô nghiêng người ra phía trước, nhanh chóng cắm chìa khóa vào ổ khoá.
Sau đó cửa mở ra, cô cũng không vội vàng đưa tay bật đèn.
Trong phòng khách tối mờ mịt, chỉ có ánh đèn ngoài sân hắt vào vài tia sáng. Kiều Nhân nhắm mắt lại, đưa tay ôm chặt Kỷ Hàn Thanh hơn một chút, "Có phải có một phóng viên hỏi lúc chị ấy ngồi trên taxi, có nghĩ tới nếu tiền bị ςướק đi thì cha mình sẽ không thể làm phẫu thuật không?"
Anh không đáp.
Kiều Nhân liền tự nhiên nói: "Em cũng từng bị hỏi như vậy."
Hôm nay tâm trạng cô rất tệ, ngoài lòng thông cảm như người bình thường dành cho cô Trần, thật ra nguyên nhân lớn hơn là do bản thân cô.
Tình huống của cô Trần, nhiều năm về trước gần như cô đã trải qua một lần.
Ngày ấy Kiều Uyên gặp tai nạn xe cộ vào bệnh viện cấp cứu, Kiều Nhân cũng lẻ loi một mình ngồi ở hành lang bệnh viện.
Khi đó tuy rằng tuổi chưa lớn nhưng những đạo lý nên hiểu thì đều đã hiểu rồi. Khi bác sĩ thở dài, cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Mà khi đó, điểm khác biệt duy nhất của Kiều Nhân và cô Trần đại khái là, phản ứng của cô quá bình tĩnh, không khóc không làm loạn, bình tĩnh giống như một người đứng xem.
Dù sao Kiều Uyên cũng là một phóng viên điều tra nổi tiếng, chuyện này truyền ra ngoài, trong hành lang bệnh viện nhanh chóng bị vây kín bởi các phóng viên muốn đưa tin.
Ba lớp bên trong, ba lớp bên ngoài, nước chảy không lọt.
Lúc đó ngay cả ngước mắt lên Kiều Nhân cũng không làm, không nói năng gì ngồi trên ghế. Trong đám người náo loạn không biết ai hỏi vấn đề đó.
Cũng giống y hệt vấn đề của cô Trần ngày hôm nay.
Có ai mà đang dưng không có việc gì lại muốn nghĩ tới chuyện người thân của mình ngày nào đó sẽ qua đời chứ?
Lúc đó cuối cùng Kiều Nhân cũng có phản ứng, ngước mắt lên, mặt không đổi sắc nói: "Cút."
Đó là một nữ phóng viên tuổi không lớn lắm, bị cô mắng hơi sửng sốt, sau đó trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kì đặc sắc:
"Tôi quan tâm cháu, cháu nói vậy là sao?"
Kiều Nhân không muốn nói thêm.
Nữ phóng viên kia thao thao bất tuyệt hai phút, hai phút sau tất cả đều nói Kiều Nhân không biết suy nghĩ, sau đó Hứa Thần Phong chạy tới, đưa tất cả máy ảnh và micro cho cô đập phá.
Hành lang bệnh viện vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, Hứa Thần Phong cũng không nói gì, kéo Kiều Nhân đi tới một nơi không còn bị người khác làm phiền.
Các phóng viên vẫn cố bám theo, nhưng tốt xấu gì thì cũng không có ai hỏi vấn đề như vậy nữa.
Kiều Nhân thật sự có ấn tượng rất sâu sắc với câu nói kia. Sâu sắc tới mức nhiều năm sau vào ngày hôm nay, lần thứ hai nghe thấy câu nói này vẫn cảm thấy иgự¢ nhói đau, hít một hơi thật sâu là thấy đau.
Cô vẫn đang nhắm mắt, có một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, từ từ chảy dài trên mặt. Lúc cô mở miệng giọng mũi nặng nề:
"Chú nhỏ."
Kỷ Hàn Thanh đáp một tiếng.
Nước mắt Kiều Nhân rơi xuống càng nhiều, giọng mũi càng nặng: "Em thật sự thích anh lắm."
Anh không giống Hứa Thần Phong, nói gì làm gì dường như đều có thể vô tình khắc sâu vào trong tim cô.
Khóe miệng Kiều Nhân nhẹ nhàng cong lên, một giây sau, cô được nhẹ nhàng đặt ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Rất nhanh ánh sáng trên đỉnh đầu xuất hiện.
Cô nheo mắt, thích ứng vời luồng sáng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô:
"Còn có sức khóc à?"
Kiều Nhân nhẩm lại mấy chữ này trong miệng một lần, mặt mơ hồ: "Có ý gì?"
"Chúng ta làm việc khác."
Con người Kỷ Hàn Thanh xem như là cô nhìn thấu rồi.
Lúc nghiêm túc thì nghiêm túc hơn so với bất cứ ai, nhưng lúc không đứng đắn thì không ai biết được anh có thể không đứng đắn tới mức nào.
Kiều Nhân không tin "việc khác" trong miệng anh có thể là ý tốt, lần này cự tuyệt thẳng thừng: "Không làm."
"Không phải nói là thích anh sao?"
"Thích cũng không làm."
Dứt lời, Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng nhíu mày.
Vẻ mặt anh không tốt lắm, xem ra ít nhiều gì cũng có sự bất mãn.
Kiều Nhân hiếm khi không lui nửa bước, kéo cổ áo anh lại gần, sau đó cũng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cắn lên chỗ xương quai xanh của anh một cái.
Yết hầu Kỷ Hàn Thanh chuyển động, tất cả lừa đều không hẹn mà tập trung xuống một nơi. Anh buồn bực hừ một tiếng, anh đưa tay giữ cằm của Kiều Nhân đẩy sang một bên, không hề liếc nhìn cô một cái, đứng dậy...
Đi vào nhà tắm.
Những lúc Kiều Nhân to gan không nhiều.
Khó khăn lắm mới dám to gan một lần, sau khi làm xong chuyện xấu lại cảm thấy sợ hãi. Nhân lúc Kỷ Hàn Thanh còn ở trong nhà tắm chưa đi ra, cô tùy tiện tìm một phòng, sau khi rửa mặt mũi qua loa liền chui vào chăn bắt đầu buồn ngủ.
Yêu cầu của cô không cao, trước khi Kỷ Hàn Thanh tìm thấy cô ở phòng nào thì cứ ngủ đi là được.
Năm phút sau, Kiều Nhân còn chưa đạt được mục tiêu của mình liền nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến, sau đó đóng lại. Tiếng bước chân của anh ngày càng gần.
Kiều Nhân nhắm mắt không dám lộn xộn, nín thở vểnh tai lên nghe, kết quả một lúc cũng không thấy có động tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại của anh rung lên. Vì Kiều Nhân có tật giật mình nên suýt nữa bị âm thanh này làm cho sợ tới mức nhảy khỏi giường.
Điện thoại rất nhanh được nghe máy, giọng anh hạ rất thấp: "Ừ."
Chỉ một chữ như vậy, sau đó chăn bên cạnh người Kiều Nhân bị nhấc lên, gió bên ngoài lùa vào trong chăn mấy giây, rất nhanh lại ngừng.
Kiều Nhân cảm giác rất rõ ràng bên cạnh mình có thêm người khác, đệm trên giường và gối dường như đều lún xuống một chút.
Anh đưa tay sang, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào eo cô.
tay Kiều Nhân nắm chặt ga giường, không dám lộn xộn.
Bên kia giọng nói vẫn không ngừng, tốc độ rất nhanh như đang giải thích tình huống.
Kỷ Hàn Thanh ở bên này từ đầu đến cuối chỉ "Ừ" một tiếng, anh yên tĩnh thậm chí không giống như đang nghe người kia nói chuyện, chỉ có bàn tay là dọc theo eo cô hướng lên trên.
Một giây sau, áo Kiều Nhân bị đẩy lên.
Động tác của anh cực kì nhẹ, đầu ngón tay dọc một đường tìm tới xương quai xanh của Kiều Nhân, chiếm được không ít lợi lộc. Ngay lúc Kiều Nhân thật sự không thể giả bộ được nữa định mở mắt ra, Kỷ Hàn Thanh lại "Ừ" một tiếng, ngắt điện thoại.
Mí mắt Kiều Nhân vừa hé ra liền lập tức nhắm chặt lại.
Kỷ Hàn Thanh cụp mắt nhìn, hai tai đã đỏ bừng, da thịt dưới cổ đều chuyển sang màu hồng. Anh nhẹ nhàng cười đưa tay tắt đèn.
Rốt cục Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm.
Vừa muốn giả vờ như mình ngủ không ngoan xoay người cách xa anh ra một chút, eo bỗng bị bàn tay đặt lên, anh hơi dùng sức kéo cô về phía mình ôm chặt, nhẹ nhàng hôn xuống tai cô: "Cứ tiếp tục giả vờ với anh đi."
Kiều Nhân: "..."
Anh nhẹ nhàng, lần này không tiến lên trên, vừa định cử động, Kiều Nhân liền cách lớp quần áo nắm chặt tay anh.
"Ôi, điện thoại của ai?"
Ý cười trên miệng Kỷ Hàn Thanh càng sâu: "Ngày mai nói."
Ngày hôm nay nếu như còn nói nữa, Kiều Nhân đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ.
Nói là ngày mai, kết quả đến hôm sau, Kiều Nhân căn bản không còn nhớ tới chuyện này.
Cô ngủ vẫn được coi là ngoan, ngoại trừ lúc ngủ có xấu tính lăn hai vòng về phía Kỷ Hàn Thanh thì đúng là cũng không làm ra chuyện gì quá khác người.
Kiều Nhân ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ Kỷ Hàn Thanh ngủ an ổn, ngày hôm sau tự nhiên tỉnh ngủ, còn chưa mở mắt đã lấy điện thoại lại gần.
Sau đó liếc mắt một cái, cô nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm nhắn wechat nhiều không đếm xuể.
Lúc này Kiều Nhân mới nhớ ra tối qua cô quên không bảo với Kỷ Niệm là mình sẽ không về nhà, giống như một việc đột nhiên nhảy ra trong đầu cô. Kết quả vừa mở wechat ra, tất cả đều là tin nhắn gào thét của Kỷ Niệm:
[Mẹ nó, Tiểu Kiều! Vì sao cậu lại chạy đến nhà của anh tớ!]
[Dì Tống hôm qua gọi điện cho tớ hỏi cậu, tớ tưởng cậu về nhà nên đã nói cậu không ở đây!]
Kiều Nhân liên tiếp xem tin nhắn, bối rối.
Cô tùy tiện gõ vài chữ trả lời Kỷ Niệm: [Hôm qua muộn quá, sợ quấy rầy cậu ngủ nên tớ không về nữa.]
[Cậu nói láo!]
Kỷ Niệm: [Cậu đã ngủ với anh tớ chưa?]
Kiều Nhân: [......]
[Xin mời trực tiếp trả lời câu hỏi của tớ.]
Kiều Nhân không nói lời nào, định giả vờ như không thấy thoát ra. Một bàn tay đột nhiên đưa ngang qua người cô, cầm điện thoại của cô lên trả lời:
[Ngủ rồi.]
Lần này đến lượt Kỷ Niệm không nói gì.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm hai chữ kia mặt đỏ tới mang tai. Vừa muốn giải thích với Kỷ Niệm vài câu liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh cười khẽ, nâng mắt nhìn, khóe miệng anh nở nụ cười đẹp tới chói mắt: "Tối hôm qua lúc ngủ với anh, sao không thấy em đỏ mặt?"
SPOIL Chương 53:
Cô nghiến răng, lúc này căn bản không dám nói linh tinh, vừa chuyển tầm mắt nhìn vào gương, một giây sau, cô thấy mấy dấu đỏ cực kì nổi bật trên cổ mình.
"Cầm thú."
Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô. "Ai cầm thú?"
Kiều Nhân nghẹn họng: "...... em."
"Em biết là tốt rồi."