Quả nhiên là tâm bị quỷ ám rồi.
Chính là quỷ háo sắc bám lấy chút tiền làm thêm giờ này không chịu buông tay.
Kiều Nhân nhẹ nhàng nuốt nước bọt, lúc nặng nề nuốt xuống còn tự mình nghe thấy được âm thanh như có như không vang lên.
Lúc này hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, ánh đèn ở phòng cấp cứu sáng chói, chỉ có một vài y tá đi ngang qua, bước chân rất nhanh, vẻ mặt vội vã.
So với bên ngoài, hai người họ như đang ở trong một thế giới riêng.
Kiều Nhân nhìn Kỷ Hàn Thanh vài giây, không nghe thấy câu trả lời của anh.
Bầu không khí nhất thời trở nên hơi đặc biệt.
Lời nói ra cũng như nước đổ đi, huống hồ vừa nãy cô lại hắt chậu nước này quá mạnh. Đừng nói là thu hồi lại, hiện tại chậu nước hắt tới tận đâu bản thân cô còn không biết.
Kiều Nhân ít nhiều gì cũng đã luyện được chút bản lĩnh mặt không đỏ tim không loạn trước mặt Kỷ Hàn Thanh, lúc này còn có thể cố gắng mặt không biến sắc cứu vãn hình tượng của bản thân: "Em hỏi thay Lục Hạ."
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh nặng nề, vẫn chưa nói chuyện.
Kiều Nhân chỉ sợ một lát nữa anh sẽ nói lời gì đó kinh ngạc, hỏi kiểu "Lục Hạ là ai". Cô đã chuẩn bị cách trả lời trong đầu, kết quả vài giây sau người này nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "Cho."
Cô thẳng thắn hỏi luôn tới cùng: "Bao nhiêu tiền vậy?"
Dù sao cũng vẫn là danh nghĩa của Lục Hạ hỏi, cô với cô ấy không có liên quan gì tới nhau nhiều.
Kỷ Hàn Thanh lẳng lặng cụp mắt nhìn cô. Một lát sau, anh đột nhiên cong môi cười: "Chắc chắn là cô ấy hỏi?"
Kiều Nhân vội vã gật đầu, "Trời đất có thể làm chứng."
Kỷ Hàn Thanh hừ khẽ, lại còn trời đất có thể làm chứng.
Lời nói dối này, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, thật sự anh cũng nên tin tưởng.
"Lục Hạ có thể không biết tiền làm thêm giờ là bao nhiêu ư?"
Kiều Nhân nhất thời không phản ứng lại.
Kỷ Hàn Thanh: "Thời gian cô ấy làm việc ở tòa soạn còn lâu hơn so với em nhiều."
Kiều Nhân: "..."
Suýt chút nữa cô quên mất, Lục Hạ không giống cô, đã làm việc ở tòa soạn một hai năm rồi, không thể nào lại không biết tiền làm thêm giờ là bao nhiêu được.
Kiều Nhân nhanh chóng động não, lập tức nghĩ ra biện pháp cứu trợ, sửa lại nói: "Em nhớ nhầm, là Lục Kỳ hỏi."
"Tiếp tục nói dối."
Kiều Nhân sờ mũi, "Thật mà."
Kỷ Hàn Thanh giống như bị cô chọc cười, khóe miệng cong lên, ý cười trong đáy mắt càng lúc càng sâu. anh đưa tay nới lỏng cổ áo, lần này cũng không bắt bẻ thật giả nữa, hỏi cô: "Có đi không?"
Mãi mới chờ được tới lúc anh tha bổng, Kiều Nhân lập tức đáp: "Đi."
Nóng xong cũng muốn đứng dậy, kết quả đứng lên quá nhanh mà quên mất là chân mình còn đang bất tiện, vừa đứng dậy liền ngồi lại.
Mắt cá chân phải dường như đang co rút, Kiều Nhân nhíu mày, cả khuôn mặt đều nhăn nhó. Một giây sau, cô nghe thấy anh từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Còn đau không."
Kiều Nhân gật đầu cũng không được, không gật cũng không được.
Sau khi trầm mặc một lát, Kỷ Hàn Thanh không chờ cô trả lời nữa, cúi người bế cô lên.
Kiều Nhân thật sự rất gầy, đặc biệt là mấy hôm nay chạy đông chạy tây, có lúc ngay cả cơm cũng không nhớ mà ăn. Vòng eo tinh tế, cảm giác không có mấy lạng thịt.
Kỷ Hàn Thanh ôm cô vào иgự¢ càng lúc càng cảm thấy quá nhẹ, lông mày nhướng lên, "Buổi tối ăn cơm chưa?"
Cô gái nhỏ vùi đầu trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, bám vào cổ áo anh lắc đầu.
Vốn buổi tối bị Tống nữ sĩ gọi đến ăn cơm, kết quả ngay trước mặt Kỷ Hàn Thanh ᴆụng phải thần tượng của cô, đừng nói là cơm, ngay cả nước cô cũng không nuốt được mấy.
Tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện, nếu không chắc cũng bị Kỷ Hàn Thanh mạnh mẽ lật lại nợ cũ một lần. Cô có một loại cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên sống sót sau đại nạn. Kiều Nhân vừa thở phào nhẹ nhõm liền nghe thấy anh hỏi: "Sao không ăn?"
"Không thấy ngon miệng."
"Nhìn thấy thần tượng mình hâm mộ mà không có khẩu vị à?"
Kiều Nhân: "..."
Lời nói của Kỷ Hàn Thanh trong ngoài đều bắn ra băng, Kiều Nhân nghẹn lời, "Không... không có."
Trên đỉnh đầu, anh nhẹ nhàng cười một cái, không rõ là có tin hay không.
Kiều Nhân cũng không dám tự đẩy mình vào hố lửa, thẳng thắn ngậm miệng không nói.
Hai phút sau, Kiều Nhân được Kỷ Hàn Thanh ôm vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ đang trực ban là một chị gái khoảng đầu 30 tuổi, lúc này đang ngồi trong phòng xem phim truyền hình, mở loa ngoài khiến cả văn phòng đều trở nên náo nhiệt.
Phòng cấp cứu đặt hai giường bệnh, lúc này đều trống.
Kiều Nhân được đặt xuống giường bệnh gần bên giường, cùng lúc đó chị gái đang dùng một tay chống đầu ngồi trên bàn trừng mắt một cái. Người kia tắt phim truyền hình đi, ngồi thẳng dậy nghiêm mặt: "Đăng ký chưa?"
"Đi đăng ký."
Ngày hôm nay bệnh viện không đông, chỉ là thủ tục mà thôi. Cũng không mất mấy phút, vừa nãy Kỷ Hàn Thanh đặt cô xuống xong đã đi ra đăng ký rồi.
Kiều Nhân ngồi trên giường bệnh khoảng hai, ba phút, người kia xem phim quá nhập tâm nên đến giờ mới chú ý tới cô.
Bác sĩ để điện thoại xuống đi thẳng vào chủ đề chính: "Bị làm sao?"
"Hơi trẹo chân."
"Tự mình tới được đây?"
Vừa định trả lời, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, nữ bác sĩ quay đầu liếc nhìn, nháy mắt hiểu rõ: "Đã hiểu, đã hiểu."
Dừng vài giây, "Bạn trai cô đẹp trai thật."
Kiều Nhân: "..."
Bởi vì cũng không phải bệnh gì nặng, vì vậy quá trình bôi thuốc và phát thuốc rất nhanh, còn chưa tới mười phút trên mắt cá chân Kiều Nhân đã được bôi một lớp thuốc mỡ.
Nữ bác sĩ mở tờ đơn thuốc ra đưa tới, bên trên ghi vài hàng chữ rồng bay phượng múa mà cô không đọc được. Kiều Nhân nhìn chằm chằm mấy lần mới đưa lại cho Kỷ Hàn Thanh, liền nghe thấy bác sĩ dặn dò: "Mấy ngày tới chú ý một chút, không nên chạm vào nước."
Kiều Nhân: "Được."
Bầu không khí hòa hợp, hoàn toàn không có mâu thuẫn với bác sĩ như bình thường hay xuất hiện.
Mãi tới khi nữ bác sĩ nói: "Tốt nhất không nên vận động mạnh, nếu không thì sứt đầu mẻ trán cũng không khỏi được đâu."
"..."
Đầu óc Kiều Nhân bị kẹt, "... vận động mạnh gì?"
Nữ bác sĩ cau mày nhìn cô một cái, dường như cảm thấy đầu óc cô quá chậm chạp, không muốn nhiều lời quăng cho cô một câu:
"Đi về hỏi bạn trai cô đi." Sau đó lại tiếp tục quay đầu xem phim.
Kiều Nhân: "..."
Bị dằn vặt một hồi, hai người mới ngồi xe rời khỏi bệnh viện.
Cả người Kiều Nhân đều mệt mỏi, dựa lưng vào ghế không muốn động đậy. Cuối cùng dây an toàn cũng là do Kỷ Hàn Thanh cài giúp cô.
Anh nghiêng người sang bên này, trên người còn mang theo mùi hương sạch sẽ. Có thể là vì ban nãy ở bệnh viện một thời gian dài nên lúc này trên người anh còn lưu lại mùi nước khử trùng nhàn nhạt, tất cả đều tràn ngập trong khoang mũi của Kiều Nhân.
Cô nhìn chằm chằm yết hầu anh hơi nổi lên, không hiểu sao tim bỗng đập nhanh.
Loại tư thế này quá mức mờ ám, nếu xảy ra chuyện gì đó mới là bình thường.
Kiều Nhân đợi vài giây, kết quả vài giây sau, sau khi tiếng dây an toàn được cài vào ổ khóa vang lên, Kỷ Hàn Thanh lại không nhanh không chậm ngồi lại vị trí lái.
Sau đó, anh không nói lời nào khởi động xe.
Kiều Nhân: "..."
Háo sắc làm ý trí hồ đồ.
Não cô gần đây rõ ràng là hồ đồ hơn trước không ít.
Kiều Nhân dùng mười phút ngẫm lại bản thân, kết quả chẳng nghĩ ra được cái gì. Lúc vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện ra đã đi qua nhà mình rồi.
Cô nhìn chằm chằm hàng cây và cột đèn bên ngoài đang chạy ngược về phía sau vài giây, sau đó quay đầu hỏi anh:
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Nhà anh."
"Đến nhà anh làm gì?"
Xe đã lái vào tiểu khu, giọng Kỷ Hàn Thanh vẫn không mặn không nhạt nhưng từng chữ từng chữ rất rõ ràng:
"Cho em tiền làm thêm giờ."
Dứt lời, tốc độ xe bắt đầu giảm.
Kiều Nhân để ý đằng trước chính là nhà của Kỷ Hàn Thanh, cô đã tới một lần nên có ấn tượng.
Nhưng lần này khác hoàn toàn với trước đó. Lần trước ngôi nhà này viết ba chữ "Kỷ Hàn Thanh", còn lần này viết hai chữ sáng loáng "Hang sói".
Hơn mười hai giờ đêm, trong tiểu khu gần như không có ai đi lại.
Ban đêm gió lớn, nếu như không xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ phải xin lỗi với bầu không khí kì lạ và mờ ám này.
Kiều Nhân nắm chặt dây an toàn rụt vào trong góc, ngay lập tức sợ hãi: "Em không muốn..."
Kỷ Hàn Thanh cong môi, sau khi tháo dây an toàn hai, ba lần thì nghiêng người sang.
"Em không muốn." Kiều Nhân quả thực khóc không ra nước mắt, lấy đòn sát thủ của mình ra tấn công vào điểm yếu, "Chú nhỏ, cháu muốn về nhà."
Kỷ Hàn Thanh bình thường luôn không thích Kiều Nhân gọi mình là "Chú nhỏ", nhưng hôm nay nghe rồi lại cảm thấy cực kì dễ nghe, hơn nữa dường như còn mang theo ý muốn trêu ghẹo.
Anh hôn lên tai cô, chốc lát, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp. Sau đó anh cúi đầu, trên cái cổ trắng nõn tinh tế đang lộ ra ngoài của cô, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cắn một cái.