Trái Tim Loạn Nhịp - Chương 26

Tác giả: Thời Câm

Lúc mười một giờ, cả đoán đúng giờ lên máy bay.
Kiều Nhân vừa lên máy bay đã đeo miếng che mắt lên, trái phải trước sau đều là đồng nghiệp cùng phòng, Lục Hạ ngồi bên tay trái cô. Đợi tới khi máy bay cất cánh, Lục Hạ liền đưa tay khẽ chọc cô:
"Tiểu Kiều, cậu ngủ rồi à?"
"Vẫn chưa."
"Lần trước Kỷ tổng tìm cậu có chuyện gì thế?"
Tâm tư Kiều Nhân đang treo ngược cành cây, nhẹ giọng đáp: "Nói chuyện công việc."
"Thế Kỷ tổng trông có đẹp trai không?"
Kiều Nhân: "..."
"Lần trước ở trong cuộc họp tớ cũng nhìn thấy Kỷ tổng, nhưng khoảng cách quá xa nên không rõ..."
Tòa soạn vốn có rất nhiều phòng ban, công nhân của mỗi phòng ban lại rất nhiều, vì vậy nên mỗi lần mở cuộc họp vào Thứ Hai đều chỉ có vài người của một phòng được tham gia, sau khi trở về mới bàn giao công việc cho những người khác.
Lục Hạ vất vả lắm mới được tham gia một lần, kết quả quên mang theo kính mắt, cả buổi đều nhìn cả người lẫn vật trong trạng thái ngắm hoa trong sương.
Cô ấy chỉ nhớ được giọng Kỷ Hàn Thanh rất êm tai, tuy rằng toàn bộ thời gian buổi họp anh cũng không nói được mấy câu.
Lục Hạ thấy Kiều Nhân không đáp, lại chọc cô một cái: "Ngủ rồi à?"
"Không..."
"Không ngủ thì trả lời câu hỏi của tớ đi."
Kiều Nhân liền đổi giọng: "Ngủ rồi."
"..."
Kiều Nhân nắm mắt trong chốc lát, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo đên, Lục Hạ vẫn còn đang nhỏ giọng thì thầm bên cạnh cô, âm thanh như tiếng muỗi kêu cảm giác không mấy chân thực.
Cô nghiêng đầu rồi mơ màng ngủ thi*p đi.
Kiều Nhân ngủ một giấc liền tới tận khi máy bay hạ cánh.
Cô bị Lục Hạ đánh thức.
Các hành khách đã chen chúc xuống máy bay, Lục Hạ và cô hòa vào dòng người, vừa đi vừa sắp xếp lịch trình hôm nay.
"Ngày mai mới bắt đầu công việc, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi một chuyến nhé?"
Hai người vẫn đang xếp hàng lấy hành lý, Kiều Nhân còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cả người cũng không có chút tinh thần nào, vẻ mặt phờ phạc, chậm nửa nhịp mới trả lời cô ấy: "Đi đâu?"
"Dạo loanh quanh thôi."
Lần đầu tiên Lục Hạ tới Thượng Hải, giọng điệu lúc nào cũng có sự hưng phấn.
Cô nhìn quanh bốn phía, "Sao không thấy Kỷ tổng đâu nhỉ?"
Đã đến lượt hai người họ, Kiều Nhân tiến lên vài bước cầm lấy vali hành lý, thuận miệng đáp: "Chắc là ở khoang hạng nhất."
Dáng người cô gầy nhưng sức lực không yếu, dễ dàng lấy hai vali hành lý xuống.
Lục Hạ bỗng nhớ ra, vừa nhận hành lý của mình lại lập tức đưa sang cho cô, đồng thời ghé sát tai Kiều Nhân nói:
"Tớ đi vào phòng vệ sinh một lát."
Vừa nãy ở trên máy bay uống cốc nước lạnh, lúc này bụng cảm thấy có chút không thoải mái.
Kiều Nhân gật đầu, kéo hai cái vali hành lý đi ra khỏi đám đông, vừa mới dịch chuyển được mấy bước, tay phải đã nhẹ đi.
Một giây sau, vali hành lý của cô rơi vào trong một bàn tay khác.
Kiều Nhân cúi đầu, tầm mắt dừng trên bàn tay đó vài giây, nhìn năm ngón tay khớp xương rõ ràng vừa thon dài vừa cân đối, cô liếc nhìn lại bàn tay mình theo bản năng, sau đó kéo vali của Lục Hạ lùi lại mấy bước.
Lúc này anh vẫn còn đang nghe điện thoại, vẻ mặt điềm tĩnh "Vâng" một tiếng: "Vừa xuống máy bay ạ."
"..."
"Đi cùng sinh viên của mẹ."
Kiều Nhân cơ bản có thể nhận ra cuộc điện thoại này là ai gọi tới rồi.
Tám chín phần là giáo sư Từ.
Đúng như dự đoán, Kỷ hàn Thanh đưa điện thoại sang: "Mẹ của tôi muốn nói với em mấy câu."
Kiều Nhân: "..."
Cô đưa định bàn tay còn lại lên nhận lấy điện thoại thì anh đã đưa điện thoại áp lên tai cô, Kiều Nhân hơi nghiêng đầu, nghe thấy giáo sư Từ ở đầu dây bên kia hỏi:
"Tiểu Kiều, mấy hôm nay có chuẩn bị luận văn không?"
Kiều Nhân quy củ đáp: "Em đang chuẩn bị rồi ạ."
"Không hiểu gì có thể hỏi Hàn Thanh."
Kiều Nhân chớp mắt: "... Vâng ạ."
Giáo sư Từ cũng cân nhắc đến việc bọn họ vẫn đang ở sân bay nên chỉ nói mấy câu đơn giản với Kiều Nhân rồi bảo cô đưa điện thoại lại cho Kỷ Hàn Thanh.
Yên tĩnh một lát, điện thoại vẫn đang ở sát bên tai Kiều Nhân, cô giơ tay chạm vào cổ tay anh:
"Nói xong rồi."
Lúc này Kỷ Hàn Thanh mới thu tay về, anh cúi đầu nhìn cô, nét mặt cực kỳ bình thản, bình thản tới nỗi suýt chút nữa Kiều Nhân cho rằng chuyện lần trước chỉ là do mình tự nằm mơ ra thôi.
Giờ tỉnh giấc rồi, hai người họ lại như cũ.
Trong lòng Kiều Nhân không cảm thấy thoải mái lắm, nhíu mày. Khi cô định quay sang nói chuyện, anh đã kéo hành lý của cô đi về phía trước.
Kỷ Hàn Thanh vẫn còn đang nghe điện thoại, Kiều Nhân nghe thấy anh nở nụ cười nói với đầu dây bên kia:
"Gầy."
Cánh tay gầy chân gầy, eo cũng nhỏ, cảm giác như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.
Kỷ Hàn Thanh dừng bước chân, không quay đầu lại nhưng câu nói này lại là đang nói với Kiều Nhân:
"Buổi tối tới phòng tôi lấy."
Kiều Nhân bước theo hai bước, lại nhớ ra là phải ở đây chờ Lục Hạ nên đành kéo vali hành lý trở về chỗ cũ.
Năm phút sau, Kiều Nhân chen ra khỏi phòng vệ sinh, lúc chạy tới giọng còn thở gấp:
"Được rồi, có thể đi rồi!"
Sau khi đi được mấy bước, Lục Hạ lại quay đầu nhìn hai tay trống trơn của Kiều Nhân:
"Ơ Tiểu Kiều, hành lý của cậu đâu rồi?"
Mặt Kiều nhân không biến sắc: "Làm mất rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Buổi tối rồi đi lấy về."
Lục Hạ đi bên cạnh cô, vừa đi vừa nói thầm: "Còn có kiểu này nữa hả?"
"..."
Buổi chiều ngày đầu tiên ở Thượng Hải, Kiều Nhân và Lục Hạ đi dọa xung quanh khách sạn một vòng.
Mãi cho tới hơn tám giờ tối, hai người ăn tối xong mới trở về khách sạn.
Thể trạng của Kiều Nhân coi như không tệ, đi cả ngày cũng không cảm thấy mệt.
Hơn chín giờ, sau khi tắm xong Kiều Nhân thay một cái váy mỏng rồi nằm lì trên giường mở nhóm chat công việc ra, lướt xuống xem danh sách các thành viên trong nhóm, khi tìm được tên Kỷ Hàn Thanh thì gửi cho anh yêu cầu kết bạn.
Đợi chưa tới hai phút, đã chấp nhận.
Kiều Nhân: [Tôi là Kiều Nhân.]
Sở dĩ cô tự giới thiệu là vì ảnh đại diện của Kiều Nhân không phải ảnh cô mà là một nam diễn viên mới nổi gần đây, tuổi không lớn lắm, còn nhỏ hơn cô tới vài tuổi.
Kiều Nhân nhìn thấy cậu ta có vẻ đẹp trai nên mượn làm ảnh đại diện.
Đợi một lúc bên kia cũng không trả lời.
Kiều Nhân tiếp tục hỏi: [Anh ở phòng nào vậy?]
Lại mấy phút, Kiều Nhân: [Chú nhỏ?]
Lần này cuối cùng đầu bên kia cũng nhắn lại số phòng.
Kiều Nhân và Lục Hạ ở chung một phòng, lúc này cô ấy vừa vào phòng tắm.
Kiều Nhân nghĩ đi lấy vali hành lý chắc cũng chỉ mất mấy phút, có khi cô lấy hành lý quay lại Lục Hạ còn chưa ra khỏi phòng tắm, cô ấy cũng không hỏi chuyện lung tung. Sau khi bò dậy khỏi giường, soi gương chỉnh lại váy Kiều Nhân ra ngoài.
Phòng của Kỷ Hàn Thanh ở đầu bên kia hành lang, Kiều Nhân vừa đi vừa liếc nhìn số phòng.
Sau đó khi sắp đến cuối hành lang, Kiều Nhân cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Phía trước chỉ còn lại một căn phòng thôi, hơn nữa lúc này lại có một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục cầu kì đứng trước cửa, giơ tay định gõ cửa nhưng khi sắp chạm vào cánh cửa thì dừng lại.
Kiều Nhân dừng chân, không tiến lên phía trước.
Người phụ nữ kia đã chú ý tới cô, sau khi quay đầu liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ mấy giây:
"Cô chính là thực tập sinh đó à?"
Kiều Nhân "Ừ" một tiếng.
Cô và người này không quen biết, nhưng cũng nhận ra được đây chính là "chị Hạ" mà mấy hôm trước Lục Hạ nhắc tới là cùng đi công tác với các cô.
"Cô đến đây làm gì?"
Kiều Nhân sờ sờ mũi, "Tôi tìm Kỷ tổng."
"Vậy cô có thể quay về rồi, " ánh mắt đối phương càng lúc càng không thân thiện, hừ lạnh một tiếng, lúc cô ta nói chuyện cũng bày ra dáng vẻ cao ngạo đắc ý: "Kỷ tổng không có thời gian gặp cô đâu."
SPOIL Chương 25:
Kiều Nhân đứng chếch sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi không quấy rầy đến chuyện tốt của hai người chứ?"
Kỷ Hàn Thanh đột nhiên tiến lên nửa bước, nắm chặt cổ tay cô kéo vào trong phòng.
"Quấy rầy rồi."
"Cái... cái gì?"
"Quấy rầy đến chuyện tốt của tôi rồi."
"Tôi lấy vali hành lý xong sẽ đi ra ngoài luôn, hôm nay tuyệt đối không làm phiền đến hai người."
Anh hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn cô, "Không định đền bù cho tôi sao?"
Kiều Nhân: "Đền bù cái gì?"
Kỷ Hàn Thanh: "Đền bù chuyện tốt của tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc