WARNING: Đầu tiên, ai mong có thịt thì mình báo trước là không có đâu. ĐỪNG NẰM MƠ NỮA!! Truyện gần 100c, có thịt sớm vậy thì các thiếu nữ ăn nhiều thịt mập ૮ɦếƭ sao? =)))))----------------------------------------
Không khí trong phòng bao có vẻ nặng nề.
Cửa sổ không mở, mùi rượu và thuốc lá loanh quanh mãi không thể tan hết có cảm giác rất khó chịu.
Kiều Nhân không dám hít thở mạnh, chỉ sợ tự mình bị sặc.
Trên người Kỷ Hàn Thanh đầy mùi rượu, caravat xộc xệch, áo sơ mi cũng bị mở hai cúc. Có thể là do uống nhiều rượu nên cả người đều nóng bỏng.
Kiều Nhân như ngồi kế bên một cái lò sưởi, mặt cũng trở nên hồng hồng. Cô hít một hơi, đưa tay đẩy anh.
"... chú nhỏ?"
Anh có vẻ như không nghe rõ chỉ phát ra âm mũi, hơi thở nhè nhẹ phả lên tai Kiều Nhân. Vừa buồn buồn lại vừa nóng rực.
Kiều Nhân đợi một lúc lâu cũng không thấy anh định đứng dậy.
Cô cảm thấy hơi khó thở, hai tay dùng sức đẩy anh. Vì uống rượu nên sức mạnh cũng không được như bình thường, anh bị cô đẩy nằm ra sô pha.
Kiều Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó lại bị mùi thuốc lá nồng nặc làm cho phải ho sặc sụa.
Cách nửa mét cô thấy Kỷ Hàn Thanh nhíu mày.
Kiều Nhân bịt mũi, hô hấp bằng miệng sau đó mới buông mũi ra nói: "Anh có thể tự đi không?"
Phản ứng của anh chậm hơn bình thường nửa nhịp, một lúc sau mới chậm rãi nâng tầm mắt nhìn cô chằm chằm rồi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Kiều Nhân quơ tay trước mặt anh, "Có nhận ra tôi là ai không?"
Kỷ Hàn Thanh đưa tay ấn mi tâm, "Có thể."
Kiều Nhân không nghi ngờ tính chân thực trong câu trả lời của anh chút nào, cứ thế đi ra ngoài.
"Hôm nay tôi tới trường học vừa may tiện đường. Vì vậy đồng nghiệp ở tòa soạn gọi điện bảo tôi qua đây đón anh."
Anh nhìn cô.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo ra một ranh giới mơ hồ giữa hai người.
Kiều Nhân chớp mắt theo bản năng, "Này... Bây giờ có đi không?"
Hai người gần như không bắt chung sóng, Kiều Nhân nói ra rả một hồi mà vẫn không thấy anh trả lời.
Trong phòng bao vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức Kiều Nhân cảm thấy như nếu không phải mùi quá nồng nặc cô có thể đặt lưng xuống ngủ một giấc luôn.
Cô nhìn chằm chằm gạt tàn thuốc trên mặt bàn trà mấy lần, tập trung tới mức mơ hồ. Người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng có vẻ tỉnh táo hơn một chút, cầm lấy âu phục bên cạnh đứng dậy.
Kiều Nhân chớp mắt, lập tức đi theo.
Rõ ràng hôm nay Kỷ Hàn Thanh uống không ít rượu, vừa nãy có thể còn chưa lộ ra quá rõ nhưng vừa đứng lên đã thể hiện toàn bộ rồi.
Bước chân hơi xiêu vẹo, đi cũng không thẳng hàng như bình thường.
Không biết anh có nhận ra hướng cửa ra vào không nữa.
Kiều Nhân sự chỉ sợ lát nữa anh lại ᴆụng phải tường, vội vàng chạy đến phía trước giúp anh mở cửa, vừa đưa hai ngón tay trước mặt anh.
"Có thể nhìn ra đấy là mấy không?"
Vừa đưa tay lên, quơ quơ chưa được hai lần đã bị Kỷ Hàn Thanh nắm chặt kéo xuống. Lông mày anh hơi cau lại, giọng nói có chút trầm khàn.
"Tôi không mù."
Đúng là không mù... nhưng say rồi.
Kiều Nhân kéo sửa ra, "Đợi lát nữa xuống lầu, tôi hỏi nhân viên phục vụ xem có nước giải rượu không."
Đây là thứ tốt nhưng Kiều Nhân không quen mang theo bên người.
Cửa đã mở ra.
Kiều Nhân quay đầu liếc nhìn anh, "Chú nhỏ, hôm nay anh vừa trở về à?"
Người kia đã dừng bước, hơi dựa người vào vách tường bên cạnh, cụp mắt nhìn cô sau đó mở miệng. Giọng nói nhẹ nhàng, tốc độ không nhanh, còn có một chút ý tứ làm nũng: "Đừng nói chuyện."
Ở trong mắt cô, Kỷ Hàn Thanh bây giờ cùng với người đàn ông say rượu làm loạn ở gốc cây hôm nọ không khác nhau là mấy. Nếu có điểm khác thì chắc là nếu anh say thì cũng không bao giờ làm cái loại chuyện mất mặt kia.
Kiều Nhân không nghe, kế thừa toàn bộ gen lắm lời của Tống nữ sĩ. Đặc biệt là khi đối phương uống say còn làm nũng với mình, cô bắt đầu "mở máy hát", cong môi cười: "Chú nhỏ, anh uống bao nhiêu rượu thế?"
Tới mức biến thành một người khác luôn rồi.
Sau khi Tống nữ sĩ tái hôn thì mới như biến thành một người khác. Người này có vẻ hay hơn, chỉ mới uống rượu mà đã khác hoàn toàn lúc tỉnh táo bình thường.
"Thầy cũng nói, uống rượu nhiều dễ mất lí trí..."
Vừa mới dứt lời, Kiều Nhân nhấc chân định đi tiếp, nhưng còn chưa kịp bước lên đã bị anh nắm chặt tay kéo trở lại.
Một giây sau, cửa đóng chặt lại mang theo một cơn gió thổi qua.
Trong không gian hẹp bầu không khí bỗng trở nên mát mẻ mấy giây.
Kiều Nhân bị tiếng đóng cửa làm cho hết hồn, tim đập thình thịch, vừa ngẩng đầu đã thấy anh ghé sát mặt lại.
Cũng giống như lần trước, khi cách nhau khoảng hai tấc thì dừng lại.
"Kiều Nhân?"
Đầu óc Kiều Nhân trống rỗng, hai tai cũng ong ong, đáp lại theo phản xạ: "... ừm."
"Không đẩy tôi ra sao?"
Kiều Nhân vẫn không phản ứng lại.
Mấy chữ hỗn loạn này chỉ vừa kịp lướt qua trong đầu cô, ý tức hoàn toàn thay đổi. Kiều Nhân trợn tròn mắt mấy giây. Mấy giây sau anh hơi nghiêng người ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói:
"Vậy thì tôi làm loạn cho em xem."
Dứt lời, cằm Kiều Nhân bị nâng lên. Kỷ Hàn Thanh ghé sát tới, lần này không có dừng lại giữa chừng, trực tiếp áp môi xuống. Hơi thở anh còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, Kiều Nhân hít thở dường như bị người ta chuốc say. Đầu cô choáng váng, hai mắt hoa lên, ý thức dường như cũng trở nên mơ màng.
Đôi môi anh vừa mềm mại vừa ấm áp, chuyển động nhẹ nhàng trên môi cô, liên tục nhiều lần.
Cũng không biết trải qua bao lâu, 10 giây, 20 giây hay nửa phút. Khi đại não Kiều Nhân tỉnh táo trở lại, còn chưa kịp đẩy anh ra, Kỷ Hàn Thanh đã quay đầu sang một bên, cứ thế tì cằm lên vai cô.
Anh đứng không thẳng, nửa dựa vào tường, nửa dựa vào người cô.
Hai tai Kiều Nhân gần như muốn bốc hỏa, hô hấp trở nên nặng nề. Cô đưa tay đẩy anh, giọng gần như run rẩy nức nở:
"KỶ... KỶ HÀN THANH!"
Hình như là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Kết quả người này căn bản không hề có phản ứng.
Kiều Nhân lại đẩy mấy lần, thấy anh không hề phản ứng gì mới nhận ra có gì đó sai sai. Cô dùng hết sức chuyển trọng tâm của anh từ người mình sang dựa vào tường, sau đó nhìn kỹ, phát hiện ra anh cứ thế ngủ thi*p đi rồi.
Cô ôm cả một bụng bực mình, cơn tức nghẹn lại nơi cổ họng, kết quả chưa kịp phát hỏa đối phương đã lăn ra ngủ.
Kiều Nhân đưa tay vỗ иgự¢ bình ổn tâm tình, cuối cùng thật sự không kìm nổi bèn véo lên cánh tay Kỷ Hàn Thanh một cái. [Đáng đời chú =)))))]
Cô dùng không ít lực, nhưng người kia ngoại từ nhíu mày ra thì không có phản ứng gì khác.
Kiều Nhân véo mấy cái, cuối cùng chịu đựng, lấy điện thoại ra mở app đặt lái xe thuê.
Lái xe chỉ là chuyện phụ thôi, quan trọng nhất là làm thế nào để đưa người đàn ông này từ trên lầu xuống dưới.
Người lái xe thuê đến rất nhanh, là một ông chú trung niên, một thân đây cơ bắp nên dễ dàng đem người nhét vào xe.
Kiều Nhân không yên lòng, vừa mới chui vào ngồi trong xe đã bị mùi thuốc lá trộn với mùi mồ hôi trên người tài xế làm cho ngạt thở.
Không gian trong xe không lớn, lại bị đóng kín, khiến mùi khó chịu hơn gấp mấy lần. Kiều Nhân hạ cửa kính xe xuống sau đó liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh đang dựa vào một bên ngủ, cuối cùng lại nâng lên.
Anh uống nhiều rượu, nếu bị gió lạnh thổi vào rất dễ cảm.
Tuy rằng cơn tức giận trong lòng Kiều Nhân vẫn chưa hạ xuống nhưng rốt cuộc không thể mượn cơ hội này trả thù được.
Cô ngồi thẳng người, báo địa chỉ cho tài xế.
Chú tài xế nói khá nhiều, vừa khởi động xe đã bát quái hỏi: "Tiểu cô nương, đây là ban trai cô à?"
Kiều Nhân lắc đầu: "Không phải ạ."
"Vậy sao anh ta uống say mà cô lại phải đón?"
"Anh ấy là sếp của cháu."
Cấp trên trực tiếp.
Nếu như đổi thành người khác, nếu như ban nãy dám cưỡng hôn cô thì mặc kệ là say hay không say, cô đều sẽ bỏ mặc cho anh ta ngã.
Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong số đó thôi. (Nguyên nhất là cấp trên.)
Còn có một nguyên nhân khác... Kiều Nhân nghiêng đầu, tầm mắt từ từ rời xuống, tới khi thấy rõ đôi môi của anh, độ cong hoàn mỹ, đỏ tới mức giống như là màu sắc của rượu vang.
Cô nhìn mấy lần, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ anh khi nãy hôn mình, mắt khép hờ, trong mắt có ánh sáng lấp lánh như vì sao.
Kiều Nhân thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh, chú tài xế nói gì cô cũng không nghe lọt, mãi tới khi xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chú tài xế ấn còi, "Cô gái, sao cô không nói chuyện?"
"Dạ?"
Kiều Nhân đột nhiên rời tầm mắt, quay đầu nhìn người phía trước.
"Hai người làm nghề gì?"
Kiều Nhân nhẹ giọng đáp, "Phóng viên."
"Nói tới phóng viên..." Chú tài xế lập tức tỉnh táo, miệng lưỡi lưu loát, "Không phải mấy ngày trước vừa xảy ra vụ biển quảng cáo rơi trúng người đi đường sao. Người đó ở cùng thôn với tôi."
Kiều Nhân tròn mắt, hơi rướn người lên phía trước.
Thấy cô có hứng thú đối với đề tài này, chú kích động đập tay lên vô lăng, "Tên tiểu tử kia cũng quá xui xẻo đi. Người khác đều 9h đi làm 5h tan ca, cậu ta thì 5h đã phải đi làm 9h mới trở về nhà, mưa gió không quản làm việc ở công trường."
"Vốn là người đáng thương, cha không yêu mẹ không quý."
Kiều Nhân nhíu mày, "Mẹ của anh ta đối xử với anh ta không tốt sao?"
Cô nhớ lần trước tới bệnh viện, gia đình có vẻ rất lo lắng cho anh ta.
"Cái này cô không biết đâu, cậu ta là con nuôi được nhặt về, không có hộ khẩu. Từ nhỏ đến lớn suốt ngày bị mẹ đánh chửi, lần này có lẽ gia đình cậu ta chỉ muốn kiếm chuyện đòi bồi thường thôi!"
Huyệt thái dương của Kiều Nhân hơi đau, cô đưa tay xoa nhẹ.
Chú tài xế vẫn tiếp tục nói:
"Nếu tôi nói, công ty quảng cáo này muốn bồi thường thật thì cũng nên bồi thường trực tiếp cho người bị hại."
Kiều Nhân lẳng lặng nghe, không ủng hộ cũng không phản bác.
Một phút sau, xe dừng lại trước cửa khu biệt thự.
Kiều Nhân nhắn wechat cho Kỷ Niệm xác nhận lại địa chỉ.
[Niệm Niệm, nhà của anh cậu ở số 103, Hoa viên Khúc Giang à?]
Lần trước tới là buổi tối, Kiều Nhân không chú ý nên cũng không nhớ được chính xác.
Đầu bên kia Kỷ Niệm lập tức dừng lại công việc nghiên cứu hình nộm binh mã, hỏa tốc nhắn tin trả lời: [Đúng vậy.]
Nửa phút sau, Kỷ Niệm: [Tiểu Kiều, cậu tìm anh trai tớ có việc gì vậy?]
Kiều Nhân nói địa chỉ cụ thể cho tài xế sau đó nhắn lại: [Không có gì.]
Kỷ Niệm: [Vậy cậu hỏi địa chỉ làm gì?]
Kiều Nhân: [Anh ấy uống say, tớ đưa về thôi.]
Kỷ Niệm nhanh chóng gửi tới một hàng dấu hỏi chấm.
Kiều Nhân: [Đừng suy nghĩ quá nhiều, tớ tình cờ bị bạn đồng nghiệp gọi đi đón sếp thôi.]
[À...]
Kỷ Niệm: [Thất vọng.]
Một lúc sau, đầu bên kia lại hỏi: [Anh tớ không say rượu làm loạn chứ?]
Tay Kiều Nhân run lên, sau đó gõ hai chữ: [Không có.]
Kỷ Niệm càng thất vọng, vứt hình nộm binh mã sang một bên không thèm nghiên cứu nữa, điện thoại cũng chẳng xem.
Kiều Nhân không để ý đến cô ấy, cất điện thoại vào túi xách. Đợi tới khi xe dừng lại, cô và tài xế cùng nhau đưa người về nhà.
Chờ tới khi sắp xếp cho anh xong xuôi, Kiều Nhân rời khỏi khu biệt thự thì ngoài trời đã tối hẳn.
Thời gian cũng chưa quá muộn, lúc này trên đường vẫn còn nhiều người qua lại. Kiều Nhân không gọi xe mà đi bộ về nhà, trên đường còn thuận tiện mua một ít bánh bao nhân gạch cua (*) đem về.
Đúng tám giờ, Kiều Nhân cầm túi bánh bao mở cửa.
Kỷ Niệm cũng vừa mới trở về từ trường học, vừa thay quần áo ở nhà đi dép lê nằm trên ghế sô pha cười toe toét. Vừa nghe tiếng mở cửa đã lớn tiếng hỏi: "Tiểu Kiều, cậu đưa anh tớ về nhà thật à?"
Kiều Nhân đáp bằng giọng mũi sau đó đi vào nhà tắm rửa tay rồi gọi Kỷ Niệm ăn cơm tối.
Hôm nay cô hít phải quá nhiều mùi rượu với thuốc lá, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, tới mức cắn một miếng bánh bao muốn nuốt xuống mà cũng khó.
Kỷ Niệm nhìn cô chằm chằm, "Sao lại không ăn?"
"Không ăn nổi."
Lúc này cảm giác hơi thở cũng đầy mùi thuốc lá, không thở nổi.
Kiều Nhân hơi buồn nôn, đẩy bát ra, cầm cốc nước ấm uống từng ngụm nhỏ.
"Sao vậy ạ?" Kỷ Niệm đi tới sờ trán cô, "Cũng không sốt."
Trong miệng Kiều Nhân như có vị rượu, cô không uống ngụm nhỏ nữa mà trực tiếp uống hết nửa cốc.
Kỷ Niệm hít mũi, "Cậu uống rượu à?"
"Không."
"Đừng lừa tớ, tớ thấy mùi rượu."
Kiều Nhân: "..."
Kỷ Niệm vỗ vai cô, "Hôm nay đừng thức đêm viết bản thảo nữa, tắm nước nóng rồi đi ngủ đi."
Kiều Nhân cực kỳ phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài một cái, quả nhiên là có mùi rượu.
Không nặng nhưng có thể nhận ra được, mang theo cả mùi hương của người kia.
Kiều Nhân cắn môi dưới, chậm chạp đi tới phòng tắm.
Bời vì hôm sau là Chủ Nhật nên cơ bản là tin tức cũng được xác định cả rồi, nếu như không có vấn đề gì đột xuất thì cô có thể nghỉ ngơi nửa ngày.
Thứ bảy vẫn phải xác định lại tiêu đề sau đó thứ hai trình cho sếp.
Sếp duyệt thì có thể dùng, còn nếu không thì lại phải thay tiêu đề khác.
Mà người duyệt có lúc là Kỷ Hàn Thanh, có lúc là một vài vị phó tổng khác.
Vì Kiều Nhân là thực tập sinh nên hầu hết đều do Vương Quân duyệt.
Thầy Vương chọn tiêu đề nào thì cô sẽ dùng cái đó. Vì vậy nên tới giờ thực tập sinh các cô đều không phải tốn quá nhiều não.
Kiều Nhân nghe lời Kỷ Niệm, sau khi tắm xong định đi ngủ, kết quả lăn qua lăn lại trên giường mãi từ chín giờ tới mười giờ mà không thể ngủ nổi.
Trong lòng cô có chuyện bị kìm nén. Cuối cùng cô quyết định bò dậy khỏi giường, mở laptop ra viết bản thảo.
Loại bản thảo này luôn cần trong trạng thái sẵn sàng, đến khi phỏng vấn có tin tức hữu dụng sẽ biên tập lại ngay, tới khi cần có thể công khai ngay lập tức. So với việc sau đó mới chuẩn bị bản thảo thì tiết kiệm thời gian hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất của tin tức là tính thời sự, ai đưa tin sớm thì người đó thắng.
Kiều Nhân biên tập lại theo lời kể của chú tài xế hôm nay, sau đó gõ từng chữ thật cẩn thận.
Một mạch tới gần sáng.
Lúc làm word còn bị lỗi làm mất gần 1000 chữ, Kiều Nhân tìm nửa ngày cũng không cách nào lấy lại được. Cuối cùng vẫn kìm chế cảm giác muốn bốc hỏa, gõ từng chữ lại lần nữa.
Tới hơn một giờ, Kiều Nhân mới hoàn thành xong. Sau khi tắt laptop cũng không đi rửa mặt, cứ thể trực tiếp lăn ra ngủ.
Lần thứ hai Kiều Nhân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vì thầy Vương đưa ra quy định, dù nghỉ ngơi cũng phải mở điện thoại 24/24 nên Kiều Nhân không dám tắt máy, ném điện thoại ở cuối giường.
Chuông điện thoại vừa kêu, cô bò ra khỏi chăn xuống cuối giường. Kiều Nhân còn chưa kịp tỉnh ngủ, giọng nói hơi uể oải: "Alo?"
"Bạn học Kiều Nhân, em vừa tỉnh ngủ à?"
Kiều Nhân vò tóc mấy lần, "Ừm." xong một tiếng mới nhớ tới xem người gọi đến là ai. Ba chữ "Cô giáo Từ" hiện sáng loáng trên màn hình.
Cô sửng sốt một giây, nhất thời như vừa bị dội gáo nước lạnh, vội vàng ngồi thẳng người.
"Cô giáo Từ, có chuyện gì không ạ?"
Từ Thanh Hồng: "Vốn định wechat với em về đề tài luận vă, nhưng nghĩ lại thì trao đổi như thế hơi bất tiện, gặp mặt sẽ dễ hơn.
Kiều Nhân tiếp tục vò tóc.
"Bạn học Kiều Nhân, chiều nay em có bận gì không?"
"... Không ạ."
"Vậy buổi chiều em tới nhà cô một chuyến được không? Cô nói với em những thứ cần chú ý."
Kiều Nhân lo lắng nuốt nước bọt, "Con trai của cô..."
"À đúng rồi." Giáo sư Từ hắng giọng, "Cô gọi nó về nhà." [ Bán con trai là phải bán liền tay =)))))))))) ]
Kiều Nhân: "..."
Đầu dây bên kia, giáo sư Từ nói rất nhanh về thời gian cụ thể. Cuối cùng còn an ủi cô:
"Không sao đâu, tuổi hai đứa cũng gần như nhau, chắc không có nhiều khác biệt."
Giáo sư Từ: "Có gì không hiểu em có thể hỏi cậu ấy, giao lưu chắc sẽ dễ dàng hơn."
"Cô giáo Từ..."
"Được rồi cứ như vậy đi, cô cúp máy trước nhé, em cứ ngủ tiếp một lúc nữa đi."
Vừa dứt lời bên kia đã thẳng tay ngắt điện thoại.
Kiều Nhân liếc nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ.
Cô còn ngủ cái rắm.
Kiều Nhân lăn lộn trên giường một lúc mới mò đi rửa mặt.
Kiều Nhân có thói quen nếu đã hẹn với người khác thì sẽ đến sớm hơn mười phút.
Buổi sáng giáo sư Từ đã đưa địa chỉ cụ thể cho cô, Kiều Nhân lái xe qua, khi tìm tới địa chỉ đã hơn ba giờ chiều.
Cổng mở, cô đi lại bên ngoài mấy phút sau đó mới đi vào trong ấn chuông cửa.
Theo phép tắc, sau khi ấn chuông phải đợi 10 giây, khi đếm tới 7 thì có tiếng người vang lên qua điện thoại (là loại chuông cửa có loa để nói chuyện), giọng người đó hơi trầm khàn: "Đợi một lát."
Sau đó điện thoại bị ngắt.
Kiều Nhân đợi chưa tới hai phút cửa đã mở ra.
Hôm qua Kỷ Hàn Thanh uống hơi nhiều, sáng sớm anh đã bị Từ Thanh Hồng gọi về ăn cơm trưa, vừa vất vả ngủ trưa được một lúc thì lại bị đánh thức. Thái độ anh lúc này hơi mất kiên nhẫn, mang theo sự tức giận vì bị đánh thức.
"Tìm ai..."
Nói được nửa câu thì dừng lại, anh nheo mắt, "Kiều Nhân?"
Hôm nay cô giáo Từ vốn hẹn thời gian là ba giờ rưỡi chiều, phù hợp để cô có thêm chút thời gian ngủ trưa.
Nhưng căn bản Kiều Nhân không có tâm tư để ngủ. Mấy tiếng đồng hồ kể từ khi nhận được điện thoại cô chỉ bù đầu suy nghĩ xem dáng vẻ của con trai giáo sư Từ sẽ ra sao.
Cao hay thấp, tướng mạo có lịch sự không, cơ bắp, giọng nói thô lỗ, nhưng chưa bao giờ nghĩ ra người đang đứng trước mặt cô lúc này.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm Kỷ Hàn Thanh đang đứng ở cửa, hoàn toàn bối rối.
Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng đứng trước cửa, lông mày hơi cau lại, giọng nói đã ôn hòa hơn không ít:
"Tìm tôi hay tìm mẹ tôi?"
Kiều Nhân không nói gì.
Cô vừa nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua. Kết quả sau một đêm người này cực kì thoải mái, dường như không hề xảy ra chuyện gì, lại còn nhẹ như mây gió hỏi cô đến tìm ai.
Kiều Nhân nhíu mày, "Tìm cô giáo Từ."
Kỷ Hàn Thanh mở cửa, đợi Kiều Nhân vào trong nhà rồi mới đóng cửa lại.
Cô đứng im không nhúc nhích, khi đang do dự có nên thay dép đi trong nhà không thì anh tiến tới gần.
"Không cần đổi giày."
Kiều Nhân thản nhiên đi cả giày vào phòng khách, sau khi tìm chỗ ngồi xuống rồi mới mắt đối mắt với anh.
Kỷ Hàn Thanh hôm nay rất bình thường, không hề giống người hôm qua say rượu làm loạn.
Rốt cuộc Kiều Nhân hít một hơi thật sâu, không kìm được hỏi: "Hôm qua anh uống nhiều à?"
Anh nâng tầm mắt nhìn cô, hết mở lại đóng nắp chiếc bật lửa trong tay, "Ừ" một tiếng.
"Còn nhớ chuyện gì ngày hôm qua không?"
Kỷ Hàn Thanh tiện tay vứt bật lửa trên mặt bàn trà, dựa lưng vào ghế, giọng hờ hững: "Không nhớ rõ lắm."
... Chẳng trách.
Nhất thời Kiều Nhân không biết nên tức giận hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra không nhớ rõ cũng tốt, nhỡ mà có nhớ ra sau này gặp mặt chắc sẽ lúng túng muốn độn thổ.
Kiều Nhân thở phào, quyết định coi như mình bị chó cắn một cái vậy. [ Chị tôi ơi =))))))) ]
Cũng không có gì ghê gớm, chú chó này cũng đẹp trai, hơn nữa cũng không cần phải tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Vài giây ngắn ngủi, nét mặt Kiều Nhân biến đổi.
Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh lướt qua khuôn mặt cô, sau đó khéo léo rời xuống đôi môi của cô gái ấy.
Yết hầu anh chuyển động, "Chỉ là có gặp một giấc mơ."