Trái Tim Loạn Nhịp - Chương 100

Tác giả: Thời Câm

Kiều Nhân cảm thấy mình không hề khoa trương một chút nào.
Cô chưa từng gặp người nào có thể chụp ảnh chứng minh thư mà lại đẹp như vậy.
Nhưng lời nói thật này đương nhiên khiến Kỷ Hàn Thanh không hài lòng. Anh càng cúi thấp đầu hơn, ghé sát vào vành tai Kiều Nhân sau đó nhẹ nhàng cắn một cái: "Trả lời câu hỏi của anh."
Những lời này của anh ẩn chứa ý uy Hi*p và cảnh báo.
Tai Kiều Nhân từ từ nóng lên.
Cô biết lúc này không thể tự đẩy mình ra trước họng súng, nhưng tầm mắt lại không kìm được liếc nhìn lên màn hình điện thoại của Kỷ Hàn Thanh một cái. Vừa liếc mắt qua, còn chưa kịp nhìn gương mặt kia cho rõ ràng thì màn hình đã bị người nọ tắt đi.
Kiều Nhân chưa nhìn được.
Cô mím môi, "Đương nhiên vẫn là anh đẹp."
Cô nào dám nói là người khác đẹp!
Hàm răng trên vành tai cô dường như dùng sức cắn mạnh hơn, Kiều Nhân chỉ cảm thấy chỗ bị cắn kia càng lúc càng nóng, sau khi nóng lên lại cảm thấy ngứa.
Trong đầu Kiều Nhân dường như có từng chùm pháo hoa đang nổ tung khắp nơi.
Cô rụt vào trong chăn, "Đó là ai vậy?"
"Muốn biết à?" Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhạt: "Không nói cho em biết."
Kiều Nhân: "..........."
Thật ra Kỷ Hàn Thanh không nói thì trong lòng Kiều Nhân cũng âm thầm đoán được.
Tám phần là bạn trai cũ của cô giáo Diệp.
Cũng chính là "Bác sĩ Đường tương lai" mà lần trước Phó Yến nhắc đến.
Tên là gì thì Kiều Nhân không biết rõ.
Cô không truy hỏi Kỷ Hàn Thanh nữa, trở mình, giơ tay sờ sờ vành tai đang không ngừng bốc hỏa của mình, cố gắng co người vào trong chăn: "Không nói cho em thì thôi."
Chuyến đi công tác tới thôn Khúc Dương, mấy ngày vừa rồi đã gần như hoàn thành xong công việc.
Nói không chừng ngày mai còn có một chút thời gian để ngắm cảnh đẹp.
Kiều Nhân nhắm mắt lại, thầm lên kế hoạch ngày mai trong đầu.
Luồng nhiệt bên tai biến mất, sau đó ánh đèn trong phòng tối đi.
Kiều Nhân khẽ nín thở, chăn sau lưng bị lật lên, nhanh chóng có người nằm xuống.
Kiều Nhân nhắm mắt nằm hơn nửa ngày, sau đó lại mở ra.
Lặp đi lặp lại, không ngủ được.
Kiều Nhân chớp chớp mắt, đưa ngón tay lên miệng, lén lút cắn móng tay. (=.=")
Đúng lúc này người phía sau vươn tay ra ôm chặt lấy eo cô. Kiều Nhân hoảng sợ, hàm răng dùng sức không nặng không nhẹ cắn lên ngón trỏ một cái. Trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ "A" một tiếng.
Cánh tay anh đặt trên eo cô cứng lại.
"Tiếng A này của em, anh có thể nghĩ là dục cầu bất mãn* không?"
(*Dục cầu bất mãn: Không được thỏa mãn mong muốn.)
Kiều Nhân lập tức rút ngón tay ra, ngậm miệng không nói gì.
Lồng иgự¢ ấm áp và vững chãi của anh dán sát vào lưng cô, cằm nhẹ nhàng đè lên vai cô, "Tức giận à?"
Kiều Nhân bám theo lời anh, không nặng không nhẹ "Ừm" một tiếng.
"Anh cũng tức giận."
Kiều Nhân: "........"
Đại khái là vì cô khen bác sĩ Đường có khuôn mặt siêu đẹp trai.
Gáy Kiều Nhân ấm áp, cô theo bản năng lại muốn cắn móng tay, vừa đưa tay lên nửa chừng thì kìm lại thu về.
Cũng không biết rốt cục gọi là giành được thắng lợi hay là hòa nhau một ván, Kiều Nhân tưởng tượng ra cảnh anh ghen mà cảm thấy tâm trạng rất tốt, khóe môi cong lên, quyết định cố gắng khen ngợi anh hai câu: "Bác sĩ đường là khuôn mặt siêu đẹp trai, anh là đẹp trai tới mức quỷ thần đều phải ghen tị."
Nói cái gì vậy.
Không ngờ cô có thể nói ra miệng mấy lời này.
Kỷ Hàn Thanh khẽ cười, đuôi mắt cong lên, đôi mắt trong đêm tối sáng rực.
Anh rất thỏa mãn.
Không bận tâm việc cô nhắc tới ma quỷ.
Kỷ Hàn Thanh nhắm mắt lại, ôm người phía trước vào trong lòng. Vài giây sau, anh mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Kiều Nhân vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Nửa phút trôi qua, hơi thở của người sau lưng đều đều, bàn tay đang đặt trên eo cô buông lỏng ra.
Kỷ Hàn Thanh ngủ rồi.
Không hề có bất kì hành động động chạm nào tới cô... Không hề có hành động thân mật trước.
Quả thật là hiếm có.
Kiều Nhân ngoan ngoãn nằm im.
Sau khi nghe tiếng thở của anh vài phút, nhịp tim cũng dần dần bình ổn lại, cô mới co người vùi vào trong lòng anh, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi ngủ say.
Kiều Nhân bị đánh thức.
Cũng không biết là mấy giờ, vừa mở mắt đã thấy bên ngoài vẫn tối đen.
Không biết có phải do thời tiết xấu nên vẫn chưa thấy được bình minh hay không. Kiều Nhân dụi mắt, lúc đang định trở mình ngủ thêm một lúc nữa thì nghe thấy có người gõ cửa.
Tiếp theo chính là tiếng gọi tên bọn họ.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng ầm ầm, giống như tiếng sấm nhưng nặng nề hơn tiếng sấm nhiều.
Kiều Nhân gần như tỉnh táo trong nháy mắt.
Chỉ là thần trí tỉnh táo, mắt cô vẫn díp lại không mở ra nổi, cố gắng dụi mắt mấy cái. Vừa ngồi dậy liền có một bộ quần áo rơi xuống vai: "Mặc quần áo vào."
Giọng Kỷ Hàn Thanh vang lên trong bóng đêm, cách cô không xa.
Có thể nói Kiều Nhân tin tưởng anh vô điều kiện. Cũng không hỏi vì sao, cầm quần áo lên, sau vài giây thích ứng với bóng tối mới bắt đầu mặc lên người.
Vừa mới mặc xong, cửa đã bị người bên ngoài dùng xẻng phá tung ra.
Tiếng của dân làng hòa với tiếng gió cùng truyền tới, tốc độ cực nhanh, Kiều Nhân mơ màng nhưng vẫn nghe được vài từ mấu chốt.
Sạt lở đất.
Suýt chút nữa cô đã quên mất, thôn Khúc Dương là nơi thường xuyên xảy ra sạt lở đất.
Không có cửa che chắn, gió ở bên ngoài thốc thẳng vào phòng. Kiều Nhân vừa rụt người lại, bả vai đã ấm áp, "Ngây ngốc gì thế?"
Kỷ Hàn Thanh đã xuống giường, cầm giày lưu loát đi vào chân cho cô, "Muốn cùng anh ૮ɦếƭ vì tình à?"
Kiều Nhân lập tức hồi phục tinh thần.
Cô chưa từng trải qua thiên tai nào giống như sạt lở đất, tuổi chưa lớn, lúc này không khỏi cảm thấy sợ hãi, ngay cả tâm tư phản bác lại Kỷ Hàn Thanh cũng không có, ôm chăn nhảy xuống giường.
Người trong thôn đã bắt đầu kéo nhau chạy lên chỗ cao.
Kiều Nhân thấy Lục Kỳ bị kẹp giữa đám đông người dân, khuôn mặt đờ đẫn, giống như mộng du.
Không biết vì sao cô lại cảm thấy buồn cười.
Bên ngoài gió lạnh hơn, may là Kiều Nhân đã quấn chăn chạy ra. Cô gần như được người phía sau ôm vào trong lòng chạy lên chỗ cao. Bởi vì xảy ra tình huống bất ngờ nên lúc này cô cực kì ngoan ngoãn.
Tim rớt xuống tới bụng.
Cả vùng này đều là nơi đất đá bị cuốn trôi.
Thôn Khúc Dương vẫn còn khá tốt, người dân có ý thức phòng tránh, sạt lở đất cũng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng nghiêm trọng tới bọn họ.
Không hề hoảng sợ.
Sau khi tới được nơi an toàn, vẫn có những tiếng hò hét từ xa truyền tới,
Kiều Nhân vùi trong Ⱡồ₦g иgự¢ Kỷ Hàn Thanh, kéo chăn choàng lên vai anh, cúi đầu nghịch ngón tay anh, "Là tiếng sấm à?"
Anh khẽ đáp: "Không phải."
Dừng một chút, anh hỏi: "Không phải em là học sinh chuyên văn sao?"
"Đúng vậy."
"Không được học về sạt lở đất à?"
Kiều Nhân: "........"
Chuyện từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ được nữa.
Cô dùng sức Ϧóþ ngón tay anh chặt hơn, dứt khoát giữ im lặng.
Trên đỉnh đầu có tiếng cười khe khẽ, Kiều Nhân đưa tay che miệng anh: "Cấm cười."
Quả nhiên Kỷ Hàn Thanh không cười nữa.
Miệng anh bị bàn tay trắng nõn của Kiều Nhân che kín, chỉ lộ ra đôi mắt, dịu dàng sâu thẳm.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, mở điện thoại ra xem.
Vẫn có tín hiệu, tuy rằng không mạnh lắm.
Vừa lướt xem tin tức được một nửa thì nhận được tin nhắn của Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm hỏi cô: [Phỏng vấn bạn Kiều Nhân vừa trải qua sóng to gió lớn của chúng ta, trong giờ phút xảy ra sạt lở đất, trong lòng bạn nghĩ đến điều gì?]
Nghĩ gì.
Lúc ấy Kiều Nhân nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì giống như lời của Kỷ Hàn Thanh, cùng nhau ૮ɦếƭ vì tình cũng rất tốt.
Vĩnh viễn là một sự may mắn trong cuộc đời.
Nhưng đương nhiên cô không thể nói với Kỷ Niệm như vậy.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Kiều Nhân đổi sang một câu nói khác: [Nghĩ là, có bạn trai thật tốt.]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc