Trái Tim Đá - Chương 29

Tác giả: Bảo Nhung

Lam thấy miệng đắng nghét, mặt cô tái đi một chút. Kha biết ba mình giận chuyện anh bỏ cô gái ông nhắm cho để dẫn Lam về. Ông không thích Kha sa vào con đường của Vũ Nam ngày xưa. Đối với gia đình anh, con gái miền Bắc đều ghê gớm lắm.
Kha cất lời khi kéo Lam lại gần:
_ Đây là người yêu của con... Cô ấy là Ngọc Lam...
Chú anh cười vẻ dễ dãi hơn:
_ Chú nhận ra rồi. Cô ta là chủ của trang web “Trái tim đá”. Giỏi thật đấy!
Còn mẹ Kha thì nghiêm nét mặt:
_ Tôi trông cô quen quen. Tôi gặp cô ở đâu rồi nhỉ?
Lam toan nói thì một giọng nữ cất lên giận dữ:
_ Cô ta là Ngọc Huyền... Kẻ làm cho...
Vũ Nam hét lên:
_ Loan... Em không nói không được sao?
Loan đứng vụt dậy, giẫn dữ:
_ Em không nhịn được! Gần đến ngày cưới của chúng ta rồi, sao cô ta lại vào đây? Cô định phá hoại nữa sao?
Kha từ tốn:
_ Chị Loan... Em đã nói là người yêu của em rồi mà...
_ Vậy thì chị càng phải nói! – loan gắt lên – Cô ta là thứ hồ li tinh, chỉ đem đến đau khổ cho mọi người.
Lam ngẩng phắt lên, bắt gặp bao cặp mắt giận dữ. Kha phân bua:
_ Cô ấy không sai khi từ chối anh Hai... Cô ấy...
_ Im ngay! - Ông bố cất tiếng – Con đã phạm sai lầm lớn đấy Kha ạ. Bây giờ muốn sửa lại thì hãy tống cổ cô ta ra khỏi đây... Mau!
Kha cương quyết:
_ Cô ấy là người con yêu!
Bà mẹ lạnh lùng, chiếu tia mắt sắc lạnh về phía Lam:
_ Cô ta có bùa mê thuốc lú gì mà con mê vậy? Sắc đẹp, tài năng hay phẩm hạnh? Con không nghĩ con mang về một con hồ ly tinh đội lốt người sao? Cô ta là loại đàn bà xấu xa đén mức không còn lời gì để khinh bỉ cả!
Lam giận run người. Bà ta vẫn tiếp tục:
_ Mẹ mà ưng để con rước của nợ đời đó về nhà à? Thà mẹ chịu mất một đứa con còn hn!
Kha nhìn mẹ với con mắt sững sờ. Mẹ vốn là người đàn bà dịu dàng vậy mà giờ đây lại có thể buông ra những lời lạnh lùng thế. Anh đưa mắt cầu cứu Nam. Vũ Nam gật nhẹ, nói nhỏ với mẹ:
_ Mẹ... Lam rất tốt chứ không như mẹ nói đâu. Cô ấy từ chối con vì không yêu con... Còn...
_ Mày còn bênh vực nữa ư, thằng ngốc kia? - Ông bố quát lên – Bị như thế còn chưa sáng mắt... Cô ta chỉ vì gia tài này thôi, hiểu không? Vậy mà lũ chúng mày vẫn còn...
Ông đứng dậy đến hẳn trước mặt Lam, quát lớn:
_ Cút ra khỏi đây ngay!
Kha giận dữ:
_ Ba! Sao ba lại làm thế?
_ Mày... Mày...
Lam níu tay Kha, cô nói nhẹ:
_ Anh... đừng thế! – Cô cố nén nỗi giẫn dữ lại – Ba anh nói chẳng sai đâu... Chỉ có điều ông không đúng thôi... Ông không nhìn ra bản chất, chỉ đánh giá qua hình thức. Em không giận. Em tin rồi có ngày ông sẽ hối hận... Em về!
Kha giữ tay Lam nhưng cô giật ra, lao nhanh ra cửa. Kha đuổi theo thì bị hai người làm giữ lại. Anh giận dữ:
_ Bỏ tôi ra! Lam ơi!
Lam băng qua đường, chạy mãi, chạy mãi. Trong đời cô chưa bao giờ bị nhục nhã thế này. Theo Kha về là một sai lầm... Sai lầm nghiêm trọng. Cô thề sẽ không bao giờ tha thứ cho họ... Và không bao giờ đặt thân vào đó nữa. Không bao giờ!
Cô vẫy một chiếc taxi và vào trong đó. Bên trong đã có một người đàn ông ngồi sẵn. Người tài xế hỏi:
_ Cô đi đâu? Có vội không?
Lam lắc đầu:
_ Tôi không vội. Mà anh muốn đưa đi đâu cũng được!
Người tài xế và người đàn ông nhìn cô lạ lùng. Lam gục đầu vào cánh tay, mệt mỏi. Người đàn ông khẽ nói bằng tiếng Trung:
_ Cô... Cô sao thế?
Lam ngẩng đầu lên. Ông tưởng cô không hiểu nên định dùng tay. Lam ngăn lại:
_ Tôi có biết chút ít tiếng Trung... Cám ơn ông đã quan tâm. Tôi không sao cả!
_Tôi nghĩ cô có vấn đề gì đó... Cô cứ nói ra đi để xem tôi có giúp gì được không?
Lam nhăn mặt:
_ Không giúp được gì đâu. Tôi với ông không quan hệ gì... Làm gì lại giúp đỡ nhau. Tôi không tin!
Người đàn ông chiếu tia mắt nhân hậu vào Lam, ông ôn tồn:
_ Con người ta luôn có lòng nhân, cô gái ạ! Tôi thật sự không nghĩ rằng cô lại nghi ngờ lòng tốt của mỗi người như thế. Người Trung Quốc chúng tôi luôn tin vào chữ thiện ở mỗi tâm hồn...
Lam bâng khuâng nhìn ra ngoài. Đường phố Sài Gòn vẫn tấp nập. Cái nắng vàng nhợt nhạt quá. Lam thấy mình cô đơn và buồn buồn. Cô bỗng thèm được ấp ủ trong vòng tay ấy... Mới gặp laị nhau thế mà đã xa mãi... Cái tát của anh có phải là chấm dứt tất cả?
Tiếng ông khách lại vang lên trầm ấm:
_ Cô là người miền Bắc đúng không?
_ Vâng. Tôi vào đây chỉ vì giận dữ với những người được gọi là thân thuộc với tôi. Tôi không thể mở lòng để tha thứ cho họ. Giờ, mới thấy mình trơ trọi, lẻ loi!
Đôi mắt Lam sụp xuống, không có một giọt nước mắt nào nhưng ông khách có thể thấy một bầu trời nỗi buồn trong đáy mắt đen láy đó. Ông cười nhẹ:
_ Tôi cũng đang ra sân bay, bay ra Hà Nôi. Tôi khuyên cô nên quay trở về giảng hòa với họ. Không ai thân thiết với mình bằng những người thân đâu.... Tôi sẽ tặng cô một chiếc vé máy bay, coi như tặng một chút mơ ước cho cuộc sống của cô sau này!
Lam nhìn ông khách với sự ngỡ ngàng. Trái tim cô nhảy mạnh trong ***g иgự¢. Cô đang xúc động... Sự xúc động xuất phát từ những nối ngân nga rung lên từ tận đáy trái tim. Chiếc đàn của niềm tin, niềm hi vọng đã từ lâu hoen gỉ, nay lại phát ra tiếng êm dịu, xua đi một chút sưng mù bấy lâu nay che mắt Lam. Lam đã thấy một chút tươi đẹp trong cuộc đời!
Cô khẽ cúi đầu:
_ Cám ơn ông!
Người đàn ông Trung Quốc mỉm cười hài lòng. Cô bé xinh đẹp này đã bắt đầu mở lòng với cuộc sống. Ông là người vô tình mở ra cánh cửa ấy. Vậy là cuối đời ông đã làm một điều gì tốt đẹp cho một con người lạ!
Chia tay với ông khách tốt bụng, Lam bần thần đứng im lặng nhìn mọi người. Biết đi đâu đây nhỉ? Hà Nội không phi là quê hương của Lam, nhưng sự nghiệp của cô lại ở đây. Phải bám lấy đất này để sống... Lam sẽ dành tuổi trẻ để làm giàu, rồi thì mọi người sẽ thấy một Lam không hề bị đời quật ngã khi không có bố mẹ. Đứa con rơi ngày xưa không còn nghèo khổ, đơn độc nữa!
Lam khẽ cười một mình. Sự giàu có, sự nổi tiếng rồi Lam sẽ có nhưng còn tình yêu? Lam có đủ sức để phá tan lớp băng giá trong tim, để loại Phương ra và thay vào đó là một người con trai khác? Phưng đã trở nên thân quen quá đỗi rồi. Năm năm qua, đêm nào cô cũng ôm quyển sách của anh mà ngủ, thì thầm với anh qua chiếc nhẫn xinh xắn... Cô có thể vượt qua những cám dỗ của cuộc sống cũng vì nụ cười, lời nói của anh... Gặp được anh sau ngần ấy năm xa cách, Lam đã sung sướng đến mức tưởng như thế giới tràn ngập niềm vui. Nhưng nỗi lo sợ, lẫn nỗi xấu hổ, tủi thân đã bắt cô xa anh... Trớ trêu thay, anh lại là con của ông bố dượng và tình yêu vừa tìm lại được lại rơi vào khỏang đen của nỗi oán hận. Phải! Lam đã hận, hận tất cả. Hận bà mẹ đã bỏ rơi mình, hận bản thân mình, hận cuộc đời và hận luôn cả Phương. Người ta thường bảo, tình yêu không hề có sự phân chia hay ranh giới nhưng sao trong tình yêu của Lam lại luôn có tầng bậc cao thấp? Sao cô không thể bình thản mà đón nhận tình yêu của anh?
Lam mở túi xách lấy tấm thẻ điện thoại công cộng. Cô quyết chạy trốn Phương...
_ Alô! Loan đây!
_ Loan! – Lam thì thầm – Ra đón mình được không?
_ Cậu ở đâu vậy?
Lam nói nhỏ như sợ ai nghe thấy:
_ ở sân bay Nội Bài. Nhớ đừng cho ai hay nhé. Lát nữa tớ giải thích.
Khi ngồi yên trong phòng Loan rồi, Lam mới cất giọng kể:
_ Tớ đi vào miền Nam với một người đàn ông...
_ Sao? – Loan thốt lên – Cậu ư?
Lam khẽ thở dài:
_ Thế thì sao? Người như tớ chẳng lẽ lại không có sai lầm? Tớ cảm thấy chán ngán khi ai cũng cho rằng tớ hoàn hảo... Tớ đi theo người ta và bị bỏ rơi...
Loan đưa tay bịt miệng. Cô tròn mắt nhìn Lam như thêt đang nhìn sinh vật từ ngoài trái đất. Lam nhún vai:
_ Cậu có thể cho tớ ở nhờ đây được không?
_ Sao cậu không về nhà? Chắc bác gái lo lắng lắm!
Lam nhăn mặt. Cô khẽ vuốt cánh hoa hồng ở chiếc lọ cạnh giường, Lam thở dài:
_ Tớ không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa! Tớ sẽ xin nghỉ hai ba tháng sau đó học tiếp... Loan! Hứa với tớ là sẽ không có ai biết tớ đang ở đây đi. Hứa đi!
Loan thở hắt ra trước cái níu tay của bạn. Cô khẽ gật đầu. Thật không ngờ một con người như Lam mà lại có thể phạm phi sai lầm như thế. Loan chợt nhớ tới Đông Phi... Đã từ lâu rồi, anh có vẻ quyến luyến Lam. Vì sao Lam có thể thờ với một người tốt như Phi để quen một người đàn ông xấu xa kia?
_ Lam này! – Loan xích lại gần bạn, cố lấy giọng thản nhiên – Người đàn ông đó ra sao?
Lam thờ :
_ Sao là sao?
_ ý tớ là... – Loan nhăn mặt – Có bằng Đông Phi không?
Lam mở to đôi mắt nhìn bạn. Cô mím môi:
_ Đông Phi rất tốt... Nhưng không đủ sức để làm cho tớ rung động. Tớ chỉ coi Đông Phi như một người bạn. Loan... Cậu phải tự tin ở bản thân mình, và cứ chờ đợi, kết quả cuối cùng sẽ thành công thôi...
Loan khẽ lắc đầu:
_ Tớ thì có gì đặc sắc!
Lam nắm lấy tay bạn, giọng bức xúc:
_ Cậu có tin tớ chỉ ước được như cậu không? Một gia đình ấm êm, có bố mẹ thương yêu lo lắng cho mình... Thế là đủ! Tớ ước tớ đừng bị tổn thưng nhiều như vậy thì cuộc sống của tớ sẽ không có sóng gió. Và tớ sẽ không phải đi trên những trái tim đau khổ!
Loan không hiểu điều bạn nói nhưng lòng cô thấy rưng rưng. Một niềm xúc động ào ạt tới tận cõi lòng khiến cô thấy thông cảm và muốn chia sẻ với Lam...
Lam gục đầu vào lòng bạn, im lặng để hưởng giây phút ấm êm. Giờ thì cô không còn cảm thấy cô đơn nữa. Có thể cảm giác này chỉ là tạm thời... Nhưng Lam vẫn đón nhận bằng cả tấm lòng...
Phương rời khỏi phòng với chiếc túi trên vai. Đi ngang qua phòng khách, anh thấy bố và dì. Phương gật đầu:
_ Con chào bố, chào dì! Con phải đi tìm Lam đây!
_ Sao? - Ông Thịnh thốt lên – Con... Thật không ngờ con vẫn còn mê muội thế! Nó là cái gì?
Bà Lưng thở dài:
_ Có thể ván đã đóng thuyền rồi con ạ! Nó hận mẹ tới mức không thể tha thứ được!
Phương lắc đầu, anh buông giọng quyết liệt:
_ Con không tin Lam có thể chấp nhận như thế! Cô ấy vẫn còn chờ con ở một nơi nào đó... Con phải đi tìm mới có được cô ấy. Dù bố và dì không chấp nhận thì con vẫn phải có được cô ấy... Con đi đây.
Trước sự bước đi kiên quyết của Phương, ông Thịnh chỉ còn biết thở dài. Ông có thể đọc được cả nỗi cô đn và lo lắng trong đôi mắt con. Dường như nó không thể thiếu hình bóng Lam được...
Phương dừng bước trước cô gái đẹp đang hí hoáy viết ở bàn thư kí. Anh hỏi với giọng mềm mỏng:
_ Xin lỗi! Cho tôi gặp Tổng giám đốc.
Cô thư kí ngẩng đầu lên, mỉm cười:
_ Anh có hẹn trước không ạ? Không ư? Thật phiền quá. Tổng giám đốc vừa lệnh là không được tiếp ai. Tôi sợ... kìa ... anh đừng vào đấy...
Nhưng không kịp, Phương đã đẩy cửa một cách тһô Ьạᴏ để bước vào trong. Kha ngẩng mặt lên nhìn. Phưng trầm giọng:
_ Tôi muốn gặp Lam!
Kha khẽ cụp mắt xuống, thở dài:
_ Anh đã đến muộn rồi... Cô ấy đã biến mất khỏi đời tôi...
Phương không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Kha, chờ đợi một lời giải thích, cũng như chờ đợi một niềm tin...
Loan chạy thẳng vào trong nhà, hét lên:
_ Lam ơi! Lam ơi!... ૮ɦếƭ rồi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc