Lam chìm dần vào giấc ngủ nhưng không mộng mị. Cô đang trôi đến một thế giới mới, đầy lạ kì mà cô không hề biết đến!
Sáng hôm sau, Lam xuống dưới nhà ăn thì đã thấy Phương, Yên và bà Lương ở đó. Cô mỉm cười thật tươi:
_ Chà! Ngon quá! Mẹ làm đãi con hả?
Bà Lương thoáng rùng mình. Bà sung sướng đến nỗi không nói nên lời, nước mắt giàn giụa. Lam chạy lại bên bà, ôm lấy bà, thì thầm:
_ Mẹ... con muốn được gọi như thế lâu rồi, con rất yêu mẹ...
Bà Lương nghẹn ngào:
_ Con... con tha thứ cho mẹ ư?
Lam tròn mắt:
_ Sao mẹ nói thế? Đừng nói đến chuyện cũ nữa. Mẹ con mình hãy nghĩ đến tương lai đi nhé?
_ ừ! – Bà Lương gật đầu, âu yếm nhìn con.
Phương còn chưa hết ngạc nhiên. Anh cố tìm xem cô có đang đóng kịch không nhưng không thấy gì, chỉ thấy cô rất chân thành.
Lam quay ra, cười:
_ Anh Phương và chị Yên có thấy em và mẹ giống nhau không? Mẹ đẹp như em nhỉ?
_ Phải nói là con đẹp giống mẹ chứ Lam? - Ông Thịnh nói lớn ở ngưỡng cửa. Lam reo lên:
_ Dượng nói phải quá. Con xin lĩnh giáo!
Nhìn bố và dì vui vẻ, Phương không nỡ làm đứt đoạn. Trong lòng anh đang kêu gào được phá vỡ bức tường ngăn hia. "Lam ơi! Em làm sao thế?"
Lam ăn sáng một cách vui vẻ. Cô líu ríu như con chim nhỏ, yêu đời. Cô coi Phương và Yên như anh, chị thực sự của mình, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Không chịu được, Phương rời nhà đến công ty sớm hơn dự tính. Lam được ông Thịnh đưa đến trường. Bạn bè cô tròn mắt ngạc nhiên. Chỉ sau một vài ngày, từ một cô sinh viên nghèo bơ vơ Lam biến thành một tiểu thư được chiều chuộng hết mực. Cúc như xa lạ với Lam hơn. Cô sợ sự giàu có và tính vô tư đến vô tình của Lam. Lam như đổi khác, như quên tất cả những chuyện ngày hôm qua.
Lam đang cắm cúi chép một số tư liệu về bài học buổi sáng mai vào sổ tay, thì Loan gọi khẽ từ cửa. Lam khẽ nhíu mày, cô không thích ai quấy rầy mình những lúc đang tập trung. Loan vẫn ra hiệu cho cô ra khiến Lam miễn cưỡng phải đứng lên. Đến bên Loan, cô mắng nhẹ:
_ Không thấy người ta đang học ư?
Loan gật đầu:
_ Có chứ! Nhưng có một anh chàng đẹp trai lắm đang chờ cậu ngoài cổng trường kìa!
Lam khẽ lắc đầu:
_ Tớ chẳng biết ai cả. Anh Phương thì đi kí hợp đồng tận Đà Nẵng rồi!
_ Thì ra! Người ta có vẻ muốn gặp Lam lắm... Đẹp hết ý!
Lam tươi cười trước câu khen của bạn. Lam mơ hồ nhớ là mình quen rất nhiều người đẹp trai, nhưng đó chỉ là những hình ảnh nhoè nhoẹt trong đầu. Cô bỗng dưng không muốn nhớ nữa... Hình như đó là một quá khứ đắng cay lắm.
Lam lò dò đi ra cổng. Một chàng trai chạy lại như vẻ mặt nửa vui mừng nửa e ngại. Đôi mắt anh ta nồng nàn nhưng khuôn mặt lại lạnh tanh. Lam khẽ thốt lên:
_ Vũ Kha!
Kha chỉ cười nhẹ. Anh thấy xấu hổ vì những việc mình làm đối với Lam. Lam có tội gì đâu...
Lam chạy lại, vui vẻ:
_ Anh từ miền Nam ra ư? Sao anh biết em ở đây mà tìm?
Kha tròn mắt nhìn Lam. Trước khi tới đây, anh đã tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh lùng của Lam cùng với những lời nói tránh móc đến mức nổi điên. Và anh sẽ là người cầu xin, năn nỉ cô tha thứ. Anh phải là người lên tiến trước!
Lam hơi sựng lại. Cô tròn mắt hỏi Kha:
_ Anh sao thế? Giận em à?
Kha cố tỉnh táo, nói khẽ:
_ Em đang đóng kịch à? Nếu ghét anh thì cứ nói, đừng thế được không em?
Mắt Lam ngân ngấn nước:
_ Anh nói thế mà được à? Em đã chờ anh về... Anh ác lắm!
Khẽ giữ tay cô lại, Kha lắc đầu:
_ Không phải anh trách em đâu.... Anh không thể tin em có thể tha thứ cho anh dễ thế?
_ Lỗi lầm của anh ư? Tha thứ ư? Em chẳng hiểu gì cả. Mà hình như cũng quên rồi! – Lam khoát tay với vẻ cương quyết – Bỏ đi anh. Chúng ta lại như xưa nhé?
Kha không tin vào những gì nghe được. Lam không hề nhớ hay cố tình quên? Cô đang bỡn cợt anh hay đang thật lòng? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, được ở bên Lam là anh vui rồi. Thời gian qua anh đã hiểu thế nào là sự trơ trọi. Người ta không thể sống vì sự hận thù mà người ta sống vì tình yêu thương. Và hơn bao giờ hết Kha khát khao được yêu thương, được thật sự yêu thương người khác...
Lam ôm cánh tay anh nài nỉ như trẻ con vòi vĩnh người lớn:
_ Anh hứa đi! Hứa đi mà!
_ ừ! Anh hứa! – Kha gật đầu trìu mến. Đây là một khuôn mặt nữa của Lam, thật ngây thơ và đáng yêu. Anh thấy tâm hồn thư thái kì lạ. Một áng mây nhẹ lướt qua lòng anh để lại những hạt sương êm dịu, trong suốt. Niềm hạnh phúc làm tan đi những giá lạnh thường ngày. Bên amh, người đời đang cười hạnh phúc!
Một tháng sau, điều kinh hoàng đã đến với Phương sau những dằn vặt khốn khổ mà Lam đem lại. Đó là một buổi tối đáng ghét và đen đủi. Phương tin rằng nếu không có hai chuyện ấy xảy ra thì đó sẽ là ngày anh cảm thấy thoải mái nhất.
Nhưng đó đã là định mệnh, có chối bỏ cũng không thoát. Và Phương đau đớn nhận ra rằng anh càng vùng vẫy sợi dây số phận càng xiết chặt. Chung quy chỉ tại chữ "tình" và "hiếu"!
Đang ngồi thư thả thưởng thức cà phê với cả nhà, Phương không để ý mấy đến thái độ của bố anh và dì Lương. Hôm nay cả Yên cũng lạ, riêng Lam thì vẫn ríu rít như thường. Phương rời mắt khỏi Lam khi nghe tiếng ông Thịnh gọi:
_ Phương! Bố có chuyện muốn nói với con và Yên!
Phương nhìn sang Yên, thấy cô cúi mặt. Anh toan hỏi thì Lam đã reo lên:
_ Có phải chuyện đính hôn mà mẹ nói với con hôm trước?
Phương giật mình. Bà Lương gật đầu:
_ Đúng rồi! Phương và Yên này, dì thấy hai đứa thân thiết lắm rồi. Bên nhà Yên cũng đã đồng ý. Dì và bố con quyết định...
Phương vội vã:
_ Dì... sao dì không hỏi ý kiến con vậy? Cả bố nữa... Yên nói gì đi? Phương không tin Yên không hiểu Phương!
Yên khẽ ngẩng lên, đôi mắt buồn rười rượi:
_ Phương... Yên thật lòng với Phương mà!
Phương lắc đầu:
_ Nhưng chúng ta không thể vượt qua được ngưỡng cửa tình bạn...
Lam chau mày:
_ Anh này thật là kì. Anh phai giữ thể diện cho chị ấy chứ? Hay là anh có cô nào rồi?
Cả Yên và Phương đều giật mình. Ông bà Thịnh nhìn con trai chờ đợi. Phương dằn giọng:
_ Đúng! Nhưng tôi đã nói rõ với Yên rồi.
Yên đỏ bừng mặt, lắp bắp:
_ Nhưng... Nhưng... Phương đã tìm thấy cô ấu đâu! Phương luôn gieo vào lòng Yên những hy vọng. Phương có hiểu rằng Phương đã làm tổn thương Yên không? Phương thường ngày rất tế nhị cơ mà?
Phương bối rối:
_ Xin lỗi Yên... Tại chuyện này bất ngờ quá... Phương không thể ngừng lại được...
Ông Thịnh không hài lòng về con trai. Ông nghĩ rằng anh sẽ là người vui mừng nhất trong vấn đề này, thế mà anh lại làm rối lên. Gương mặt Phương lạnh lạnh, ánh mắt nhìn xoáy vào Lam như trách móc, giận hờn. Lam vẫn vô tư:
_ Chuyện anh Phương dẹp sang một bên nhé? Con muốn thông báo một tin vui!
Bà Lương vuốt tóc con, ân cần:
_ Chuyện gì nào?
Lam tròn môi khoe:
_ Ngày mai con sẽ vào miền Nam...
Mọi người chăm chú hơn vào câu chuyện của Lam. Phương linh cảm thấy một điều xấu đang sắp xảy ra...
_ Con được Vũ Kha đưa về nhà anh ấy để dự đám cưới anh Vũ Nam và ra mắt gia đình...
Phương gắt lên:
_ Không thể như thế!
Lam tròn mắt:
_ Sao lại không thể? Em và Vũ Kha yêu nhau mà... Anh không muốn em hạnh phúc ư?
Phương bật dậy, bực tức:
_ Em đang diễn trò gì thế? Nói mau...
Lam lắc đầu nguầy nguậy:
_ Không... Sao anh nói thế?
Ông Thịnh mắng con trai:
_ Phương... Con thật quá đáng. Có bực tức ở đâu về thì đừng trút vào đầu em nghe chưa? Làm anh mà như thế à?
Phương như điên lên, không giữ nổi bình tĩnh:
_ Con không muốn làm anh của Lam. Bố và dì đã vô tình cắt đứt mối tình của tụi con rồi, có biết không?
Như có một tiếng nổ trên mái nhà của ông Thịnh. Mọi người ngồi sững sờ, kể cả Lam. Cô khẽ lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác khó nhọc và đau đớn lắm... Một giọng nói xa xôi vang lên "Hãy quên đi... quên đi... Nhớ là sẽ khổ đau!"
Yên bật khóc:
_ Sao lại thế? Phương ác quá!
Lam đứng bật dậy, mặt đỏ gay vì giận:
_ Anh đừng nói bậy. Giữa anh và em không có gì... Em lúc nào cũng coi anh là anh trai... Anh... Anh tồi qúa!
Phương nắm chặt cánh tay Lam, giọng anh nằng nặng:
_ Em có tin em là một người thất thường đến mức quá đáng không? Mới hơn tháng trước, em đã hứa với anh như thế nào? Chúng ta sẽ ở bên nhau mà... Thế nhưng chỉ sau vài ngày em đã thay đổi... Em thay mặt nạ nhanh lắm. Anh sẽ lột ra cho em thấy!
Bất chợt Phương kéo Lam vào lòng, hôn vội vàng lên môi cô trước những đôi mắt sững sờ của người thân. Lam cố đẩy anh ra và bật khóc nức nở. Phương lạnh lùng:
_ Em thấy sao? Em nhớ lại gì chưa?
Lam gằn giọng:
_ Anh ác lắm...
Cô chạy vụt lên lầu, Phương vội vã chạy theo sau. Yên gục đầu vào vai bà Lương, nức nở:
_ Sao lại thế dì ơi! Phương yêu Lam... anh ấy bất mãn với những gì đang có! Cháu có lỗi gì?
Ông Thịnh cương quyết:
_ Chúng nó là anh em và sẽ là thế! Có thể đó chỉ là tình yêu đơn phương của Phương thôi!
Trong khi đó, Phương đã giữ được Lam trong tại hành lang phòng. Nước mắt Lam vẫn chảy giàn giụa trên má, trên môi mặn chát. Lam thấy đau đớn quá. Phương đã dùng vũ lực để bắt cô thức dậy cái ý chí mà cô cố chôn vùi. Anh không hiểu cô đang cố gắng quên đi hận thù chỉ để được sống cạnh anh? Anh thật đáng trách!
Phương ép Lam tựa vào tường, giọng anh bực bội:
_ Em phải nhìn vào mắt anh hiểu không? Nhìn đi. Em xem em đã làm gì nào? Em tự chôn tình yêu của mình ư? Em tự chôn một phần con người của mình ư? Đấy là chạy trốn hiểu không? Trái tim em rồi sẽ đau lắm, nếu em cứ dấn tới... Nghe anh đi, hãy đối diện với sự thật và loại trừ nó bằng bản lĩnh của em. Anh sẽ giúp em!
Lam lắc đầu:
_ Không! Anh buông em ra... Đừng! Em không muốn...
Phương khẽ vuốt mái tóc đen óng của Lam, đôi mắt thương yêu nhìn như hút vào khuôn mặt đau khổ của cô:
_ Lam... Em có yêu Kha không?
_ Có... Không... Em không... Tha cho em! Đừng có ép em.
Lam gục mặt xuống nức nở. Cô sợ quá rồi! Gần anh rồi sẽ lại xa anh... Cô không muốn mất anh nhưng cô cũng không muốn níu kéo anh! Làm thế nào đây?
Phương thương quá dáng vẻ yếu đuối mảnh mai của Lam. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về:
_ Em lo sợ gì chứ khi anh luôn ở bên em. Dù em có chạy đi đâu anh cũng đuổi theo bắt về nhốt trong tim anh... Anh sẽ cưới em làm vợ... Lam! Đồng ý làm vợ anh nhé?
Lam không có phản ứng gì. Phương chỉ thấy vai mình nóng hổi những giọt nước mắt không ngừng của Lam. Phương tiếp tục nói:
_ Anh sẽ đi làm nuôi em học tiếp. Chúng ta sẽ cùng chăm sóc gia đình hoa đá, rồi đọc truyện "Trái tim yêu"... Tối đến ngắm sao và ca hát! Anh sẽ đạp bằng tất cả để có em, hiểu không? Chỉ cần em đừng trốn chạy...
Một không gian im lặng giữa hai người. Phương nín thở chờ đợi. Bất chợt, đôi cánh tay đang buông thõng của Lam ôm chặt lấy cổ anh. Giọng cô đã rõ và nhẹ:
_ Em tin anh! Cho em xin lỗi...
Phương sung sướng đến mức muốn hét toáng lên. Anh thấy phục mình qúa đi mất! Lam chủ động hôn lên má anh rồi nhoẻn cười thật đẹp. Phương cụng đầu vào trán cô, thì thầm: