Trái Tim Đá - Chương 23

Tác giả: Bảo Nhung

_ Huyền, em sao thế?
Huyền giật mình, cô thoáng bối rối trước cái nhìn dò xét của Kha. Cô ấp úng:
_ Không... có gì đâu! à, anh Kha vào đấy... tình hình gia đình thế nào?
Kha che giấu ánh mắt oán hận, anh thở dài:
_ Bình thường... Ba mẹ vẫn còn buồn về chuyện xưa... Anh trai dù tập vật lý trị liệu nhưng cơ hội trở lại bình thường mong manh lắm.
Lam quay đi chỗ khác. Nỗi ân hận lại day dứt tâm can. Vũ Nam ngày xưa ấy... lẽ ra anh đã có một cuộc sống trọn vẹn hơn nhiều.
_ Em hy vọng anh ấy ***ng bình phục...
_ Có bình phục hay không thì anh ấy cũng sắp cưới vợ rồi. Một cô gái yêu anh ấy thật lòng!
Kha cố nhấn mạnh hai chữ “thật lòng” và chờ đợi phản ứng của Lam. Lam cười nhẹ nhàng:
_ Người tốt luôn gặp may mà!
_ à, chiều mai em có bận gì không?
_ Không ạ! – Lam ngoan ngoãn, chớp mắt chờ đợi.
Kha thân mật:
_ Chúng ta đi chơi nhé?
_ ở đâu?
_ Đã lâu rồi chúng ta không đi đâu xa... Em đễn công ty anh chờ anh được không?
Lam gật đầu. Cô không hề thấy nụ cười ở khoé miệng anh ánh lên thâm hiểm. Cô đâu biết vũ trụ mà cô xây dựng sắp đến ngày sụp đổ!
Đi chơi với Kha xong, Lam cố lê bước về kí túc xá. Trong đầu cô vẫn là bước chân lãng tử của Phương... Kỉ niệm xưa kia lại sống lại lung linh huyền ảo...
Cúc đón Lam ở cửa, lo lắng:
_ Mặt cậu sao tái xám vậy? ốm à?
Lam khẽ lắc đầu:
_ Không đâu! Chỉ mệt thôi! Đói quá! Cậu pha hộ tớ một tô mì đi.
_ ừ! – Cúc lăng xăng pha mì. Một chị năm cuối ngó xuống, chắt lưỡi:
_ Mày đi làm gì mà tối thế? Lúc nãy có anh Phi và con nhỏ Cẩm Loan đến rủ mày đi chơi đấy. Không có mày, họ có vẻ thất vọng, nhất là chàng Phi ấy!
Cúc lanh chanh:
_ Anh Phi kêu mày nên nghỉ làm đi. Hết dạy cho bé Phụng Tuyền rồi mà còn làm tới tận khuya, sức đâu.
_ Anh ấy nói thế à? – Lam bâng quơ hỏi khi thay áo.
_ ừ, Cẩm Loan còn đề nghị sẽ tìm cho mày việc khác nhàn hơn...
Lam cười khẽ. Họ có biết cô làm gì đâu mà giúp nổi. Nói thì chắc chắn gây ra sự sửng sốt.
Lam mở tô mì ra, hít hà vài cái, kêu lên:
_ Ngon quá! Cúc làm đầu bếp cho tớ suốt đời nhé?
Cúc bĩu môi:
_ Không dám đâu!
Lam cười và ăn vội vàng. Dù đang đói và mệt, Lam không thể ăn nhiều được. Nỗi buồn nghẹn ứ! Phương về bao giờ? Anh có biết chuyện gia đình cô không?
Dẹp mọi thứ sang một bên, Lam bỏ sách ra học, đồng hồ chỉ đúng 12h. Lam không thấy buồn ngủ vì đó đã là thói quen. Cô mở hòm lục ra hai chiếc hộp bằng nhung, một màu đỏ, một màu đen. Mở chiếc hộp màu đen, Lam mỉm cười. Sẽ có lúc cô đem trả lại chiếc nhẫn cho vợ Nam... Cô không thể cầm nó lâu hơn được nữa! Anh đã có mối tình thứ hai vĩnh cửu, mừng cho anh! Bỏ chiếc hộp vào túi xách, Lam cầm chiếc hộp đỏ lên, lòng lâng lâng. Chiếc nhẫn nhỏ xinh với những khe xoắn óng ánh bởi những hạt xoàn nhỏ ti như hạt bụi... Lam ướm nó vào ngón tay áp út, thật vừa vặn. Lần này là lần thứ ba cô đeo nó lên tay trong năm năm xa cách. Chiếc nhẫn tượng trưng cho trái tim Phương... Ôi! Phương ơi, sao bây giờ anh mới về? Anh có biết em đã khổ thế nào không? Sự sa ngã của em có thể cứu vãn được không anh? Em chỉ muốn đứng trước anh khi trong lòng thật sự trong sạch... Em muốn là em! Muốn lắm anh ơi!
_ Đi ngủ thôi Lam! – Cúc thò đầu ra khỏi màn.
Lam thu gọn sách vở, thở dài:
_ Bù đầu quá! Mai có chuyên đề công nghệ mới mà, tớ muốn chuẩn bị thêm... Mà thôi, ngủ cho sướng!
Dù nói thế nhưng Lam tin cô không thể ngủ được! Cô sẽ lại nhớ về ngày xưa, khi có Phương bên cạnh. Ôi! Ngày xưa yêu dấu!
Lam đứng trước cô thư kí của Kha, nói nhẹ:
_ Tôi muốn gặp anh Kha!
Cô thư ký bối rối:
_ Ông Kha đang có khách! Cô đợi chút nữa!
Lam lắc đầu:
_ Anh ấy hẹn tôi vào giờ này mà! Tôi là người trọng thời gian lắm. Tôi vào đây!
Lam xăm xăm bước vào. Cô thư ký vội vã chạy theo nhưng không kịp. Lam đã đẩy cửa vào. Cô sững người khi thấy cảnh tượng trước mắt. Kha và một cô gái đang “thân mật” với nhau. Lẽ ra Lam phải quay đi nhưng chân cô cứng đờ như có dính keo với nền gạch. Đôi tình nhân rời nhau quay ra, không một chút bối rối. Khuôn mặt Kha còn chút gì đó tự mãn. Còn cô gái cười đắc thắng.
Cô ta cất giọng nhão nhoẹt:
_ Ai vậy anh? Sao mà bất lịch sự thế?
Kha nhíu mày:
_ Sao em vào mà không gõ cửa?
Sau phút bàng hoàng Lam lấy được tự chủ. Cô không thể ngờ sau ba năm như thế Kha lại có thể phản bội cô. Giờ thì cô hiểu tâm trạng của những kẻ bị cô phản bội. Nó vừa bẽ bàng vừa đau đớn. Nhưng Lam còn đủ tỉnh táo để ứng phó vì cô có yêu anh ta đâu? Cô đã đợi chờ cái ngày mà anh ta trả đòn cơ mà?
Lam bước sâu vào trong, cười chua chát:
_ Nếu gõ cửa thì liệu tôi có thấy được sự phản bội của anh? Thật đểu cáng!
Kha bực bội song vẫn không buông cô gái ngồi trong lòng mình ra:
_ Em ăn nói cho cẩn thận... Tôi không phản bội em, tôi chỉ chán em thôi!
Lam nguẩy đầu:
_ Chúng ta có chuyện cần giải quyết... Anh cho cô ta ra ngoài đi!
Cô gái nũng nịu:
v_ Anh... em muốn ở đây. Vả lại việc có liên quan đến em mà...
Kha thoáng ngần ngừ khi thấy nụ cười khinh bạt của Lam. Nhưng Lam giỏi che giấu cảm xúc lắm, anh phải làm cho cô đau khổ anh mới thoát được khỏi oán hận...
_ Không sao! Em ngồi xuống đi. Có chuyện gì? Em có thể im lặng mà ra khỏi phòng thì quan hệ của chúng ta vẫn bình thường!
Lam ngồi xuống ghế. Cô thấy khinh bỉ Kha đến tột độ. Chưa có một kẻ nào dám qua mặt cô, dám nói “xù” cô... “Vũ Kha! Tôi không để cho anh toại nguyện đâu!”
Nhìn cô gái ngồi cạnh Kha bằng ánh mắt toé lửa, Lam m** mai:
_ Cô ta cũng là gái vũ trường như tôi?
Cô gái nhíu mày:
_ Cô ăn nói bậy bạ quá! Tôi là một cô gái đoan trang sao so sánh với cô...
_ Phải, cô ấy là con gái ông chủ hãng sản xuất máy xuất khẩu đấy... Chúng tôi chính thức công bố rồi!
ánh mắt Lam dịu lại, một nỗi buồn sâu thẳm được thay vào đó. Kha chựng lại. Sao có cảm giác hối hận này? Không thể tin được! Mình không thể yếu đuối, hãy nghĩ đến anh Nam, đến bà ngoại...
Lam chuyển tông sang mềm mại:
_ Sao anh lại đối xử với em như thế? Anh có biết em đau lòng lắm không?
_ Cô mà biết đau lòng ư? – Kha nhạo báng – Cô chỉ biết gieo rắc tội ác thôi... Cô biết cô ác lắm không?
Lam tròn mắt:
_ Em ác? Ba năm quan hệ cùng anh em không có một điều tiếng gì... Anh cũng từng rất hạnh phúc mà?
_ Đó là giả đấy! – Kha buông gọn – Tôi không bao giờ yêu cô, cô hiểu chưa?
“Ra thế! Anh giỏi lắm!” – Lam cắn môi. Cái cảm giác bị lừa dối khiến lòng cô bứt rứt. Cô chợt nhớ tới Phương. Nếu người phán xét là Phương cô có thể ngồi đây, bình thản gợi chuyện? Phương ơi! Liệu anh có oán em như Kha đang oán không?
Thái độ im lặng của Lam khiến Kha tưởng như mình đang thắng. Tâm hồn anh đã có chút hả hê. Cô gái ngồi cạnh anh đưa tay vuốt tóc làm anh hơi khó chịu. Sao anh lại thấy ngượng trước Huyền lúc này?
Lam đứng dậy, nói nhẹ:
_ Giờ tôi hiểu rồi, xin cám ơn anh đã cho tôi “sáng mắt”. Có lẽ tôi nên rút lui!
Kha bàng hoàng. Sao nhanh thế? Lẽ ra lời nói này phải để anh nói và cô phải là người năn nỉ. Lòng anh đang gào thét gì thế? Níu giữ Huyền lại ư? Không thể nào! Anh cứ ngồi im nhìn Lam loay hoay mở túi. Cô đặt chiếc hộp nhung đen trước mặt hai người, cười nhẹ:
_ Đây là món quà trước lúc chia tay Vũ Nam tặng tôi... Anh mang về đưa lại cho anh ấy để anh ấy tặng người vợ mới cưới. Tôi xin lỗi!
Kha nhận ra rằng Huyền đã biết tất cả ý nghĩ của anh... Anh cố lấy giọng lạnh lùng để che bớt sự bối rối lẫn bực bội:
_ Sao cô biết Vũ Nam?
_ Vì đó là anh trai của anh mà? – Lam nhếch môi – Và cũng là nguyên nhân mà anh trả thù tôi... Vậy thì anh đạt được mục đích rồi đấy. Tôi đang rất choáng váng đây. Lần đầu tiên, con trai làm tôi bẽ mặt!
Lam dợm bước đi liền bị Kha gắt:
_ Cô đứng đó! Chúng ta chưa nói chuyện xong. Cô nói đi, cô biết Vũ Nam là anh trai tôi từ khi nào? Nói!
Lam hếch mặt lên một chút, nhả từng chữ một:
_ Ngay từ hôm đầu tiên gặp anh! Chỉ có anh mới biết tôi là ca sĩ phòng trà thôi. Mà anh lại giống Nam nữa... Anh em nhà anh giống nhau ở chữ đa tình nhưng không chung tình!
Kha bật dậy, hét lên:
_ Chính cô mới là loại đàn bà mất nết... Cô vô lương tâm đến mức lợi dụng người ta rồi đẩy ngã họ xuống hố bùn. Vì cô mà anh tôi bị tàn phế, gia đình tôi mang tang tóc đau thương. Tôi hận cô và không bao giờ tha thứ cho cô!
Lam nghiêng đầu, thở dài:
_ Tôi chưa là đàn bà... và lỗi không phải là ở tôi. Không yêu anh anh cũng là một cái tội sao? Đừng quá vô lý như thế. Hơn nữa, tôi cũng phải trả giá cho cái tội vô lý của mình rồi. Anh làm tôi bị bẽ mặt, một người tự trọng như tôi không thể chịu đựng được. Anh trả thù xong rồi thì xin buông tha cho tôi.
Kha trợn mắt:
_ Cô đau khổ ư?
_ Có chứ! – Lam gật đầu – Nhưng không phải vì tình mà vì tự trọng. Xin nói một câu cho anh hiểu: Tôi hiểu rõ mưu kế của anh từ ba năm trước... và tôi thấy thú vị lắm. Chưa có một người con trai nào đến với tôi chỉ vì lòng thù hận cả.
Kha toan bạt tai Lam thì cô gái kia níu lại. Cô ta dấm dẳng:
_ Việc gì anh phải mệt xác với con nhỏ bá vơ này. Anh cho người lôi nó ra khỏi đây là xong!
Lam háy mắt:
_ Tôi không đến nỗi chai mặt đến thế... Dù chẳng có chút gì liên quan đến mình cũng gan lì ngồi lại, diễn nốt vai “Thị Màu lẳng lơ”...
Cô gái giận tím mặt. Kha tựa người vào bàn, lạnh lùng:
_ Ra cô cũng rất cao tay.... Anh tôi nói quả không ngoa! Được rồi! Cô ra khỏi đây ngay!
_ Và sẽ mãi mãi không gặp anh nữa! – Lam lạnh lùng buông gọn.
Cô hùng hổ bước ra ngoài. Tự nhiên cô thấy thanh thản lạ. Vậy là xong, cô có thiệt thòi chút ít nhưng Kha sẽ không đau khổ như bao người khác. Cơ bản anh là người tốt, rất tốt nữa là đằng khác nhưng anh lại có tật cố chấp và lạnh lùng. Rồi sẽ có lúc anh hối hận vì những gì mình đã làm! Sẽ có lúc đấy!
Kha rút một điếu thuốc cài lên khoé miệng. Không hiểu sao lòng anh như có lửa đốt. Lam đi rồi, anh thấy hụt hẫng. Một vật rất quý giá, anh để tuột mất chỉ vì lòng oán hận... Kha lắc đầu, không thể như thế! Anh làm sao có thể yêu cô được! Cô gian xảo, tàn nhẫn lắm!
Lam dừng chân trước nhà Cẩm Loan. Một buổi chiều vô vị sắp hết, Lam muốn có Loan vào giờ phút này. Cô bấm chuông cửa với hy vọng Loan có nhà. Cái giọng nhí nhảnh như ngọc vỡ ấy luôn làm người ta vui!
Cửa mở, nhưng không phải là Loan mà là bà giúp việc. Lam lễ phép:
_ Bác à! Loan có nhà không ạ?
_ Cô chủ đang tiếp cậu Phi ở trong phòng khách. Mời cô Lam vào!
Lam gật đầu, đi thẳng vào. Cô đã quá quen thuộc với căn nhà này. Cô yêu quý mọi người ở trong gia đình Loan và họ cũng vậy. Lam chỉ ước có gia đình tuyệt vời như của Loan...
Tiếng cười của Loan vọng ra cùng với giọng nói nhẹ của Phi. Anh có vẻ hợp với Loan. Lam băn khoăn không biết có nên vào không. Họ đang vui thế cả mà!
Bà giúp việc nói to ở cửa:
_ Cô Lam, sao cô không vào?
_ ... Cháu...
Loan và Phi ngừng nói chuyện vì nghe tiếng Lam. Loan chạy ra, hồ hởi:
_ Lam à! Sao không vào hả con khỉ? Vào đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay