_ Anh làm trò gì thế? Bỏ ra không?
_ Sao em khó thế?
_ Tôi ghét những kẻ như anh. Bỏ ra đi!
Hắn vẫn nghênh mặt như không nghe. Lam bặm môi, dồn sức bình sinh vào tay còn lại, tung cú đấm vào giữa mặt hắn. Hắn ngã kềnh ra. Một vài người con gái rú lên, còn đám con trai vỗ tay tán thưởng. Mãi một lúc sau hắn mới dậy được, mũi chảy máu ròng ròng. Hắn gằn giọng:
_ Cô nhớ đấy, hừ!
Nói rồi, biến hẳn. Lam nhún vai, tiếp tục công việc. Kiều An lại quầy, lắc đầu:
_ Lần sau em đừng làm thế nhé! Dù sao họ cũng là khách.
Lam lạnh lùng:
_ Hắn trêu em, em phải làm thế thôi. Nếu là người đứng đắn thì...
_ Nhưng em là con gái...
_ Con gái thì sao? – Lam nghênh mặt – làm con gái thì phải để người ta muốn làm gì thì làm à?
Kiều An thấy bực mình, toan mắng lại thì một đoàn khách vào. Cô nhận ra ngay là một đoàn rất “sộp” và lật đật bỏ đi. Lam nhếch mép: Thấy tiền là sáng mắt lên.
Kiều An đon đã mời đoàn khách vào trong phòng lạnh. Người thanh niên trẻ đứng giữa không lên tiếng, chỉ có những người xung quanh lên tiếng đề nghị.
_ Chị cho vài cô tiếp viên lên đi!
_ Vâng ạ! – Kiều An định đi thì bị người đàn ông kéo lại.
_ Đây là khách rất khó tính. Ông ấy cần sự hoàn hảo, chị hiểu chưa?
Kiều An mỉm cười gật đầu. Người đàn ông ngồi xuống cạnh người thanh niên, xum xoe:
_ Tổng giám đốc mới ra Hà Nội lần đầu nên không biết rằng vũ trường này nổi tiếng lắm, nhất là các cô gái...
_ Và cả rượu nữa! – một người đàn ông lên tiếng.
_ Cô gái pha rượu cũng rất tuyệt! – nhiều người khác đệ vào.
Người thanh niên chỉ nhếch môi, lạnh lùng ngồi im. Một vài tiếp viên bước vào. Toàn là những cô gái đẹp, ăn mặc đúng mốt. Kiều An đon đã:
_ Mời các quý khách thưởng thức rượu Hoa Anh Đào của vũ trường. Đây là do nhân viên của tôi sáng chế ra đấy. Mời các vị tự nhiên.
Nói rồi Kiều An đi ra. Một cô tiếp viên toan kề ly vào miệng tổng giám đốc thì anh đã gạt ra, tự mình cầm lấy ly. Cô gái thoáng sững sờ một chút song vờ nũng nịu:
_ Anh này! Để em làm cho!
_ Tôi tự uống được chứ! – Người thanh niên lạnh lùng.
Nhấp một chút rượu, khuôn mặt anh giãn ra. Hương vị rượu nồng cay đậm đà rất đặc biệt. Lần đầu tiên anh được uống thứ rượu pha chế ngon thế.
_ Chà, tuyệt vời! – một người kêu lên – có thật là cô ta tự nghĩ ra cách pha không nhỉ?
_ Tụi em cũng không biết! Nhưng nghe cô ấy nói thế! – Cô gái ngồi cạnh tổng giám đốc lên tiếng – vì có thứ rượu này mà bà chủ rất nể cô ấy.
_ Cô ta tên gì? – Tổng giám đốc lên tiếng.
_ Dạ, Ngọc Huyền.
Khuôn mặt anh tối sầm lại rồi lại nhanh ***ng trở nên lạnh lùng.
_ Gọi cô ta lên đây. Tôi muốn gặp cô ta!
Cô tiếp viên lo:
_ Không được đâu ạ. Cô ta không tiếp ai đâu. Kiêu kì hết chỗ nói.
Người đàn ông có lẽ là cấp dưới nên nghiêm mặt nói với cô gái:
_ Cô hãy nói với bà chủ của cô đi. Phải mời bằng được cô ta lên đây, bao nhiêu tiền cũng được!
Cô tiếp viên bực bội đi ra. Cô không ưa Lam. Ai đến đây cũng chỉ chú ý đến cô gái pha rượu nhất là các chàng công tử nhà giàu. Riêng cô chẳng thấy Lam có gì hay ho cả. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, kiêu hãnh. Hừ! ૮ɦếƭ tiệt thật!
Kiều An lân la lại gần Lam, cô dịu dàng:
_ Em có thể giúp chị một việc được không?
Lam mỉm cười tỏ vẻ dễ dãi:
_ Việc gì làm được em sẽ cố hết mình.
_ Em làm được thôi, thừa sức thôi mà... Chả là thế này... Có một ông khách...ông ta muốn gặp em để... biết công thức pha chế rượu Hoa Anh Đào. Ông ta sẽ bao hết số ly mà em sẽ pha cho khách trong vòng 30 phút. Em chịu không?
Lam cố kiên nhẫn nghe hết. Cô thoáng giận nhưng không thể lâu được vì vẻ mặt hết sức khẩn khon của Kiều An. Cô còn nhớ cách đây hai tháng Kiều An là một bà chủ khó tính và xa lạ. Nhưng bây giờ... Lam nghĩ đến cái ơn của Kiều An đã nhận cô vào làm lúc cô yếu kém nhất. Khi mang ơn thì phải trả ơn thôi.
Nhìn Kiều An, Lam nghiêm nghị:
_ Em sẽ giúp chị lần này, một lần duy nhất thôi! Và em sẽ chỉ ở đó 30 phút!
Kiều An mừng như bắt được vàng:
_ Ôi! Chị cám ơn em nhiều lắm...
Lam mang khay rượu lên tầng trên. Đứng trước cửa phòng bọc nhung, cô gõ khẽ rồi đẩy cửa vào. Năm người đàn ông cùng quay ra, chỉ có một người đàn ông trẻ ngồi giữa vẫn lãnh đạm ngồi uống rượu bên cạnh cô tíêp viên xinh đẹp. Lam cúi chào:
_ Các ngài có cần thêm rượu?
_ Ông Vũ Kha đây cần nói chuyện với cô! – Người đàn ông đứng dậy nhường chỗ cho Lam. Lam nheo mắt nhìn cô tiếp viên đang lã lơi bên cạnh.
_ Tôi không thích nói chuyện với kẻ không đứng đắn ngay trước mặt mình đâu!
Cô tiếp viên hừ nhẹ, ngồi thẳng lên. Lam đặt khay rượu xuống bàn, thản nhiên:
_ Tôi là Ngọc Huyền! Nghe chị An nói là ông muốn gặp tôi để hỏi công thức pha chế rượu Hoa Anh Đào, nhưng tôi nghĩ là chị ấy bịa để tôi đến đây!
_Cô có vẻ tự kiêu gớm?
Lam nhếch môi, vừa nhanh tay pha rượu vừa nói;
_ Đấy không phải là tự kiêu mà là tự bảo vệ mình. Làm việc ở đây, cần phải thận trọng với phái nam.
Vũ Kha cười nhạt. Anh nhìn chăm chăm vào gương mặt Lam, chế giễu:
_ Nghe cô nói tôi tưởng là một cô thánh nữ cơ đấy!
Lam cũng ngẩng lên, đón nhận ánh mắt của Kha không ngần ngại. Đôi mắt cô sâu thẳm, thoáng làm Vũ Kha xao động. Lam chớp mắt, tỏ vẻ thơ ngây:
_ Không hẳn vậy – phải gọi tôi là Quỷ nữ mới đúng. Tôi nguy hiểm chứ không đơn giản đâu.
Một vài người thoáng ngạc nhiên. Lam đặt ly rượu trước mặt Kha, thở dài vẻ luyến tiếc:
_ Đây là rượu của ông... Còn công thức pha thì là bí quyết rồi.
_ Tôi muốn cô một đêm có được không?
Câu hỏi sống sượng của Kha làm cho bao kẻ ૮ɦếƭ lặng. Mấy tay dưới quyền như từ trên trời rơi xuống. Xưa nay, tống giám đốc trẻ có thế đâu...
Lam nhún vai, đầu hơi ngửa ra sau:
_ Tôi không phải là hạng gái bán hoa. Có rất nhiều cô mong muốn điều ấy nhưng không phải là tôi. Tôi phải ở trên họ rất nhiều.
Vũ Kha bật cười. Tiếng cười của anh có vẻ chế giễu lẫn khinh miệt. Song anh cố hỏi:
_ Cô hơn họ cái gì nhỉ? Thật nực cười.
Lam tự tin trả lời;
_ Có thể về sắc thì không hơn nhưng về học vấn thì hơn rất nhiều. Ông chớ có chế giễu thế, tôi rất ghét. Có thể cho ông một quả đấm vào giữa mặt chăng?
_ Con nhỏ kiêu căng kia, sao mày lại nói thế? Mày nên nhớ khi mày chân ướt chân ráo lên đây, ai đã giúp mày chứ, chính chúng tao.....
Cô tiếp viên lên tiếng tức giận. Lam vẫn lặng thinh. Cô gái vẫn tiếp tục nói:
_ Mày có học vấn ư? Chỉ có ngựa non háu đá... May ra có tài “nháy mắt” với lũ đàn ông...
_ Chị có thể im lặng được không? – Lam lạnh lùng – Nên nhớ chị hơn tuổi tôi và được bon đàn ông bầu là “Nữ hoàng tinh tế” nhất đấy.
Cô gái cứng họng, ngồi im lặng. Lam cười nhạt:
_ Có gì bực bội hãy nói riêng với tôi, đừng nổi cơn như một con điên mất ý thức thế... Nhìn chướng lắm! Chị muốn biết tôi hơn chị ở điểm nào hả? Tôi hơn chị ở chỗ biết im lặng đúng lúc và làm cho kẻ khác phải im lặng lắng nghe.
_ Cô khá lắm! – Vũ Kha lên tiếng, miệng anh nhếch lên một nụ cười ban ơn – Cô quả là một người biết mình biết ta... lại còn biết giấu mình nữa chứ? Chẳng lẽ không ai biết có một thời cô là ca sĩ phòng trà đắt giá?
Lam tròn mắt nhìn Kha. Quá khứ đó cô đã giấu rất kĩ, đến cô còn không muốn nhớ nữa, thế mà người con trai xa lạ này lại biết. Có thể anh ta là một trong những khách hàng của mình ngày xưa. Không thể thế được... Hắn rất lạ... mà rất quen nữa chứ!
_ Sao? Cô không nhận ra tôi chứ?
“Anh có một gia đình rất ấm cúng. Có bà nội, ba mẹ và một thằng em trai. Nó tên là Vũ Kha... Nó đẹp lắm, lại tài nữa. Bên ngoài nó vẫn là một đứa con trai học giỏi, làm hãnh diện bố mẹ anh nhưng bên trong lại ngấm ngầm nổi loạn. Điều này chỉ có mình anh biết thôi” . Kí ức ùa về trong tâm hồn Lam. Những lời kể của Vũ Nam và khuôn mặt anh cứ ẩn hiện lung linh... Vậy là đã rõ Vũ Kha là em Vũ Nam. Hơn nữa anh em nhà họ thân nhau lắm và mọi điều về cô, Vũ Nam đều kể cho Vũ Kha nghe hết kể cả lời từ chối đáng ghê tởm kia...
Lam ngẩng đầu lên, cười nhẹ:
_ Xin lỗi ông! Tôi chưa được hân hạnh biết ông và cái điều ông nói kia thật hoang đường...
_ Vậy sao? Tôi thì biết rất rõ về cô... Và tự hỏi vì sao một người như cô lại có sức hút như thế?
Lam nhìn đồng hồ, nhún vai:
_ Rồi ông sẽ biết thôi... Xin lỗi, đã hết 30 phút rồi. Tôi phải trở về với công việc thật của mình.
_ Tôi không cho cô đi thì sao?
Lam đứng lên,nhếch môi:
_ Thử xem, tôi chờ đấy!
Lam bước bình thản ra cửa. Nhân viên của Vũ Kha toan đứng dậy giữ lại nhưng anh ra hiệu ngồi im. Vũ Kha để mặc cho Lam đi. Lòng anh lại chìm vào dòng kí ức đau buồn vừa mới xảy ra trong gia đình anh... Nỗi đau hằn lên cùng với nỗi căm thù rực cháy. Anh sẽ phải trả thù cho anh trai. Cô ta làm sao có thể yên ổn mà sống không chút nào dằn vặt suy nghĩ. Cô ta là con người máu lạnh và đáng khinh biết bao...
Vài ngày sau, Phương đến công ty của ông Thịnh để nhận việc. Mãi dề dà, đến hơn 9h anh mới tới nơi được. Trông cách ăn mặc và đi đứng của anh, bác bảo vệ không cho vào. Phương phải tốn thêm thời gian để giải thích việc mình là người tốt và đang đi phỏng vấn. Mải sau, ông ta mới mở cổng với thái độ hồ nghi. Đi xin việc mà đi tay không... cứ như bố tướng người ta!
Phương đi vòng vòng đến rã cẳng mà không tìm ra phòng giám đốc. Mắt ngó nghiêng, chân rảo bước, Phương không hề để ý đường và đâm vào một cô gái đi ngược đường khiến đống hồ sơ của cô văng tung toé. Phương vội vã cúi xuống đỡ cô lên, rối rít xin lỗi. Cô ta sững người không dậy nổi.
Phương ngạc nhiên:
_ Cô sao thế? Chân cô bị đau ư? Tôi xin lỗi, để tôi....
_ Không, ... không sao đâu...
Cô gái lắp bắp đứng lên theo cái đỡ tay của Phương rồi anh cúi xuống nhặt hồ sơ. Anh khẽ mỉm cười khi trao lại cho cô gái. Nụ cười của anh quá đẹp đã đánh gục trái tim kiêu hãnh của người đẹp. Không hẳn là Phương cười với cô mà anh chợt nhớ lại lần đầu gặp Lam, cũng kiểu đâm này nhưng người xin lỗi lại là Lam... Lúc đó anh cứ tin cô bé rất ngoan, hiền, không ngờ...
Cô gái dợm bước đi thì Phương hỏi:
_ Tôi đang tìm phòng Tổng giám đốc... Cô có thể chỉ dùm không?
_ Anh xin việc ư?
_ Vâng! – Phương gật đầu – Hôm nay tôi đến thử việc.
_ Vậy anh theo tôi! Tôi cũng đang có việc lên đó.
Phương gật đầu. Cả hai đi dọc hành lang. Cô gái không còn e dè nữa, cô nói:
_ Tôi làm ở phòng kế toán. Còn anh? Tôi đoán là anh làm việc bên phòng nghệ thuật?
Phương nheo mắt:
_ Sao cô đoán thế?
Cô gái cười:
_ Tôi trông anh rất lạ, bụi bụi như những nghệ sĩ lãng mạn vậy.
_ Cô hơi lầm một chút... Dáng người là tự tôi tạo ra thôi vì tôi thích vậy. Còn tôi lại xin vào chân kinh doanh cơ...
Cô gái tròn mắt nhìn Phương. Rồi cô quay đi trước nụ cười hiền lành của anh. Cô đoán một con người như anh thì không thể khô khan được. Tới cửa phòng giám đốc, cô khẽ nói:
_ Tôi là Kiều Trang. Hy vọng còn gặp lại anh. Anh chờ ở đây nhé!
_ Vâng!
Kiều Trang đi vào một lúc rồi ra. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khích lệ. Phương chỉ cười, không nói gì. Một lần nữa, nụ cười như mang đến niềm vui cho tâm hồn đang chìm ngập đau khổ của Kiều Trang sau sự ra đi của Hưng. Chẳng lẽ đây là số phận?