_ Dạ, tôi hiểu.
_ Thời gian làm việc là từ 7h tối đến 12h đêm. Cô làm được chứ?
_ Vâng! – Lam gật đầu.
_ Lương tháng là triệu rưỡi. Cô có gì phàn nàn không?
_ Không ạ!
Người đàn bà có vẻ hài lòng về sự ngoan ngoãn của Lam. Bà ta nở một nụ cười:
_ Cô gọi tôi là chị Kiều An. Mọi người đều gọi thế! Còn cô tên gì?
_ Dạ, gọi là Huyền ạ! Ngọc Huyền!
_ Tối nay Huyền đến làm nhé?
Lam gật đầu và xin phép ra về. Có vẻ gay go đây. Cô Lam sao mà biết hết các loại rượu mà pha chế. Như cốc rượu vừa nãy cũng do may mắn thôi. Làm thế nào bây giờ? Lam vò đầu bứt ta suy nghĩ. Lúc ngẩng lên Lam mới nhận thấy mình đang đứng trước thư viện quốc gia. Trong đầu cô nãy ra một suy nghĩ và cô vội vã gọi xe ôm. Lam phải trở về nhà trọ lấy thẻ thư viện mới làm. Không ngờ cái việc hứng chí lúc rỗi rãi lại có ích thế!
Vào được thư viện rồi, Lam rụt rè hỏi người thủ thư:
_ Chị ơi! Cho em hỏi chút!
_ Chuyện gì thế? Người thủ thư có vẻ khó chịu.
Lam hỏi một hơi:
_ Em đang cần những quyển sách nói về rượu và cách pha chế... Chị có thể cho em mượn tất cả không?
_ Đợi đấy!
Lam chờ một chút thì cô thủ thư đi ra, đặt trước mặt cô hai quyển sách dày cộp như quyển từ điển. Lam le lưỡi nhìn và không quên cám ơn.
Đặt nó xuống bàn, ngắm nghía một chút, Lam tặc lưỡi:
_ Phải cố thôi!
Phía đối diện, một người con trai tròn mắt nhìn cô rồi nhìn nhan đề quyển sách. Lam cau mày:
_ Có gì lạ đâu? Chả lẽ con gái không được tìm hiểu về rượu?
Người con trai khẽ lắc đầu:
_ Dĩ nhiên là quyền tự do nhưng vẫn thấy lạ!
Lam hích mũi lên:
_ Kệ tui!
Lam lật sách và chú ý đến từng loại rượu. Người con trai cũng chú ý vào quyển sách của mình. Cả hai ghi ghi chép chép rất nhanh cứ như ngấm ngầm tranh đua vậy.
Cuối cùng Lam cũng ghi được những thứ cần thiết. Cô gom sách lại và nhìn đồng hồ. Đã hơn một giờ rồi. Người con trai cũng thu sách. Cả hai cùng đi lên phía quầy.
Lam nói nhẹ:
_ Em trả quyển sách.
_ Em cũng vậy nữa. – người con trai nhanh nhảu.
Cô thủ thư mỉm cười nhìn anh:
_ Đông Phi thấy sách này hay không?
_ Dạ hay ạ! - Đông Phi gật gù khiến cô thủ thư sung sướng.
Lam lấy thẻ, đi ra. Cô vươn vai, thở khoan khoái. Tối nay sô sẽ trổ tài cho người ta xem... Hà, hà... Có học có hơn!
_ Cô lạ lắm đấy!
Lam quay phắt lại, nhíu mày:
_ Lại là anh à?
_ Tôi là Đông Phi, còn cô?
Lam bặm môi:
_ Sao tôi lại phải nói tên cho anh biết nhỉ?
_ Vì như thế mới là lịch sự chứ? - Đông Phi nháy mắt – co bé biết tên tôi rồi mà.
Lam bực bội:
_ Vất sọt rác cái tên của anh đấy! Đúng là đồ rửng mỡ, vô duyên.
Lam bỏ đi một nước. Đông Phi khẽ mỉm cười. Anh thấy thích thú với cô gái gai góc này. Hay thật! Con gái mà có thể say mê rượu đến mức quên cả thời gian!
Buổi tối Lam làm cật lực mà vẫn không xuể số yêu cầu của khách. Tuy nhiên họ vẫn vui vẻ chờ đợi vì người pha chế rượu là một cô gái, hơn nữa, lại là một cô gái tuyệt đẹp. Lam không để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ ấy. Cô chăm chú vào công việc. Lúc đầu còn tính toán lượng pha nhưng sau làm theo bản tính. Cô thích nó thế nào thì nó sẽ thế ấy. Rượu mà! Lạ miệng sẽ ngon hơn.
Đứng mỏi rã rời suốt từ 7h đến12h, Lam dường như không còn sức để đi về nữa mặc dù nhà trọ của cô ở gần đấy. Lam nghiệm ra rằng, công việc có liên quan đến sắc đẹp đều dễ dàng hơn công việc tay chân cứng cáp nhiều. Rồi bất chợt Lam thấy thương thân mình lạ. Giá mà rũ bỏ được hết tất cả thì Lam sẽ thanh thản biết bao! Giá mà tâm hồn Lam còn trinh nghuyên như ngày nào thì bây giờ...
Một nhân viên đưa Lam về vì tiện đường, anh ta có vẻ phục cô lắm. Lam tin anh ta là người tốt lại thật thà nữa. Ánh mắt anh ta lúc nào cũng sáng ngời – đấy là đôi mắt của một tâm hồn yêu đời, yêu người. Ra còn nhiều người bình thường quanh Lam đang yêu cuộc sống đến mức giản dị, giản đơn. Lam thử cho mình một chút hơi thở mát lạnh của sương đêm vào đáy lòng. Chà! Có vẻ mát lạnh và dễ chịu. Lần đầu tiên sau gần hai năm Lam có cảm giác này. Tâm hồn cô thư thái và trẻ trung lại. Ước gì bấy giờ có người ấy ở đây để được chia sẻ... Chắc hẳn anh sẽ vui lắm!
Lam đi vào giấc ngủ dễ hơn mọi hôm. Trong mơ Lam hoàn toàn là người hạnh phúc. Và kì lạ hơn Lam trở nên hiền lành yếu đuối, hay cười nhưng cũng dễ khóc. Và anh, con người mạnh mẽ ấy luôn ở vên cô, dỗ danh, an ủi, thông cảm, yêu thương. Nhưng chẳng khi nào Lam thấy rõ khuôn mặt rạng rỡ của anh!
_Tôi tình cờ gặp hai người con gái trong công viên vào ngày đầu tiên tôi đặt chân lên Hà Nội. Một cô gái khóc còn cô kia thì dỗ dành. Tôi không cố ý nghe chuyện của họ nhưng nó cứ lọt vào tai tôi, rõ lắm. Câu chuyện đại loại là thế này. Cô gái đang khóc ấy yêu một anh chàng trong một lớp học thêm tiếng Trung. Nhưng anh ta lại chỉ yêu bạn thân của cô. Cô bạn ấy lại tỏ ra hờ hững, kiêu kì. Người con trai không lọt được vào trái tim của cô gai ấy đâm ra bất cần và làm đau khổ rất nhiều cô gái khác. Và cô gái khóc ấy dù biết nhưng không thể cưỡng lại được sự cuốn hút từ người con trai. Bây giờ trở nên bẽ bàng vì bị từ chối và bị người bạn thân khinh bỉ. Tôi thật không tin lại có người đùa bỡn tình yêu như thế. Tôi cố lắng nghe địa chỉ của cô gái tại lớp học. Tôi có ý định sẽ cho người con trai đó biết thế nào là sự nhục nhã khi bị từ chối. Và tôi đã làm được. Này, anh đừng nhìn tôi như thế. Dù tôi có biến thành quỷ thì tôi cũng không như cô gái mà anh yêu đâu. cái cô gái kiêu kì, luôn thích mình hơn kẻ khác ấy. Anh đừng ngắt lời tôi, để tôi nói hết đã... Tôi xin vào lớp học thêm với dáng vẻ một cô gái rụt rè, tóc lúc nào cũng bù xù, mắt đeo kính cận và có làn da ngăm đen. May mắn cho tôi là lúc tôi đến chỗ có mỗi Kiều Trang ở đó, còn anh thì chưa đến. Tôi lân la dò hỏi và ngồi cạnh Trang. Tôi nhận thấy trong mắt cô ta ánh lên sự mỉa mai, cô ta kinh tôi thì đúng hơn. Nhưng anh có biết vì sao cô ta cần tôi ngồi cạnh không? Vì cô ta đẹp, và càng đẹp hơn khi ở bên cạnh tôi. Tôi mặc kệ, rụt rè làm quen và cô ta ban nó như ban ơn. Lúc sau thì anh tới, anh ngạc nhiên và tức giận khi thấy tôi. Nhưng vì lịch sự anh lặng thinh ngồi xuốn cạnh. Kiều Trang đon đã:
_ Đây là Lam, còn đây là Hưng, bạn mình!
Anh khẽ gật đầu chào tôi. Còn tôi thì ngước nhìn anh, rồi lắp bắp:
_ Chào... chào anh!
Anh có tin lúc ấy tôi thấy thích thú thế nào không? Anh cũng thuộc loại đẹp trai đấy nhưng xem ra vẫn chưa bằng một vài người tôi bỏ rơi ngày trước. Chỉ có điều ánh mắt anh rất đặc biệt, nó như có lực thôi miên. Tôi tin người ta “૮ɦếƭ” anh vì ánh mắt đó. Tôi thì không sợ. Tôi quá nhàm rồi!
Sau đó tôi giả vờ là không có ai đến đón mà nhà thì xa. Kiều Trang tỏ ra quan tâm tôi, đề nghị anh đưa tôi về... Lúc về anh biết rồi đó. Tôi tỏ ra ngại ngùng, luôn miệng nói xin lỗi vì làm phiền anh. Còn anh thì thờ , lạnh nhạt. Anh tưởng tôi ngây thơ ư? Nhầm rồi. Mọi cái đều không qua khỏi mắt tôi, nhất là ánh mắt anh nhìn trộm Kiều Trang. Tôi lại càng không ngu dốt như Kiều Trang tưởng. Tôi chỉ giả vờ thôi. Mặc dầu mới học nhưng nói không ngoa tôi học bằng 10 cô ta. Sau một thời gian quen hai người tôi tình cờ biết được Kiều Trang muốn thử thách tình yêu của anh ra sao. Cô ta muốn anh phải làm cho tôi đau khổ thì cô ta mới nhận lời yêu... Tôi căm ghét cô ta đến cùng. Còn anh nữa, sao anh lại mù quáng thế?
_ Không! Lúc đầu thôi nhưng rồi sau đó anh yêu em thật sự. Anh nhận thấy tâm hồn em không phải là tầm thường. Em rất đẹp, một vẻ đẹp hướng nội. Anh yêu em trước lúc em “lột xác”.
_ Tôi có thể tin vì tôi nhạy cảm lắm. Tôi nhận thấy anh không còn nhìn Kiều Trang nữa mà anh dành ánh mắt ấy cho tôi. Tôi đã sửa lại bản thân mình nhưng một cách từ từ thôi. Đầu tiên là tóc không còn rối nữa. Sau đó đến da, và cuối cùng tôi bỏ kính trang điểm. Hừ! Tôi còn nhớ ánh mắt ngỡ ngàng của Kiều Trang và ánh mắt say đắm của anh khi nhìn tôi. Tôi biết tôi đã thành công. Tôi ríu rít bên anh và biết bên cạnh Kiều Trang đang tức ứa gan. Trong buổi học ấy, tôi đã chứng tỏ mình. Tôi nói chuyện với giáo viên sau hai tháng học. Kiều Trang chưa có bản lĩnh ấy. Kiều Trang đã được một bài học. Cô ta mất tất cả, trong đó có anh, người mà cô ta yêu.
_ Sao? Kiều Trang yêu anh? Không đâu!
Lam cười lạnh lùng:
_ Đúng vậy! Và bây giờ tôi trả lại lời yêu cho anh để anh tặng nó cho người anh yêu thật sự!
Hưng vội lắc đầu, anh nắm tay Lam khẩn khon:
_ Đừng nói thế em! Anh biết lỗi rồi. Anh yêu em thật sự mà.
Lam gằn giọng:
_ Liệu anh có chấp nhận nổi tôi khi tôi toan tính thế không?
Anh chấp nhận được, miễn là em cũng yêu anh.
Lam đứng bật dậy, gắt lên:
_ Không bao giờ có chuyện đó. Tôi làm việc này chỉ muốn trừng phạt anh thôi. Bao cô gái khổ vì anh rồi. Tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Chào anh!
Lam bỏ đi nhanh khỏi nhà hàng mặc cho Hưng ngồi im sững sờ, ૮ɦếƭ lặng. Đó là cái giá phải trả cho một kẻ tầm thường không biết phân biệt đâu là tình yêu chân thật, đâu là tình yêu mù quáng. Giờ anh đã nhận ra rôì thì đã quá muộn. Lam không bao giờ tha thứ cho anh. Mãi mãi cô ấy là người trên cao, đứng để mà phán xét.
Cuộc sống của Lam dần đi vào quỹ đạo. Buổi sáng lên giảng đường đại học, buổi chiều học ở thư viện, buổi tối đi làm thêm. Lam sống ở kí túc xá của trường và nói dối bạn về cộng việc tối. Lúc đi cô chỉ mặc bình thường, tạt vào nhà trọ thay quần áo trang điểm rồi mới vào quán. Cô đã quen với công việc, không những pha được rượu như ý của khách mà còn sáng tạo ra thứ rượu mới rất ngon. Cô đặt tên là Hoa Anh Đào và ngay lập tức nó trở nên đắt khách. Kiều An quý và tôn trọng Lam lắm. Có rất nhiều “công tử, đại gia” yêu cầu được Lam tiếp riêng nhưng Lam không tiếp, Kiều An không dám ép. Lam có cái lí của Lam. Kiều An luôn phải dè chừng Lam, vì trong con người Lam có khí chất cao sang của một kẻ có học thức cao. Lam tự tin nhưng không tự kiêu, vì thế chẳng có ai có thể ghét Lam được.
Lam kín đáo xem lại phần đã học, khi đang đứng ở quầy rượu. Tiếng ồn không làm Lam bận tâm. Bài học đã cuốn hút tâm hồn Lam rồi. Thời gian rỗi, Lam thường như thế. Cuốn sách hay vở được đặt trong một ngăn kéo, khi cần xem thì kéo ra, rồi lại đẩy vào khi phải pha chế rượu. Lam tận dụng thời gian để thấy mình vẫn còn sống có ích, sống trong sạch...
_ Cho một ly Rum chanh và hai Whisky nhẹ!
Lam vội đẩy ngăn kéo vào và nhanh nhẹn pha chế. Cô tiếp viên cười thân thiện:
_ Em phản xạ nhanh thật! Chị cứ tưởng em đang nghĩ ngợi gì lung lắm cơ đấy!
Lam cười nhẹ, đặt ba ly rượu vào khay, nói:
_ Công việc của mình mà chị! Chị mang cho khách đi.
_ Cô bé, cho anh một ly Hoa Anh Đào đi!
Giọng người con trai đàng ngồi ở quầy vang lên nhừa nhựa. Lam nheo mắt:
_ Anh uống nhiều rồi mà...
_ Không sao! Anh còn phải ngắm em thêm nữa chứ, cô bé xinh đẹp!
Lam nhăn mặt. Cô pha rượu và đặt trước mặt hắn. Hắn nhanh nhẹn nắm lấy tay cô, nheo đôi mắt đa tình lại. Lam không rút tay ra được, bực bội: