_ Nóng quá nhỉ?
Thuỷ gật đầu:
_ ừ. Lam ăn kem không?
Lam sáng mắt, gật nhanh:
_ Thế còn gì bằng, đâu nào?
Thuỷ đưa cho Lam chiếc kem được lấy từ gầm bàn. Lam cười tươi, cắn nhẹ một miếng. Cái lạnh thấm vào răng, buốt lạnh. Bình cố nén cười khi thấy Lam xuýt xoa, mặt nhăn như khỉ. Thuỷ hỏi:
_ Sao? Ngon không?
Lam giơ ngón tay lên, tỏ ý tuyệt vời. Cô cố nuốt gần hết nửa cái mới hỏi:
_ ở đâu ra thế?
Thuỷ chỉ vào Bình, mắt hấp háy:
_ Của Bình đó!
Lam nhìn Bình, hắn cười cười vẻ hiền lành. Cô lại nhìn vào chiếc kem, muốn vứt ngay đi để chứng tỏ mối thù muôn kiếp... Song, trời nóng vậy hiếm khi được ăn kem “chùa”... Vất thì tiếc thật!
Thuỷ nói “ve vuốt”:
_ Thôi mà Lam! Bình cũng rất ân hận về hành động bồng bột ngày ấy, phải không Bình?
Bình vội vã gật đầu:
_ Phải rồi, tớ rất xin lỗi về việc ấy. Tớ muốn làm lành với cậu. Lam, tớ biết rằng cậu rất nhâи áι, từ bi... còn tớ thì rất... hèn nhát!
Lam tròn mắt nhìn Bình. Rõ ràng hắn là một công tử bột, không bao giờ biết đến một câu xin lỗi, thế mà giờ hắn còn tự nhận mình là một tên hèn nữa... Thật không thể tưởng tượng nổi.
Thuỷ cố nén cười trước vẻ mặt rất ư thảm hại của Bình. Cô nói đế vào:
_ Lam ơi! Trời nóng vậy, giận nhiều càng nóng hơn nữa đấy... Tội nghiệp lắm mà!
Lam nhún vai:
_ Tuỳ thôi! Một mình tôi làm sao nói lại nổi hai người...
_ Thật nhé? – Thuỷ nhảy lên vui mừng khiến Lam phải nghi ngờ nhìn lại. Bình cười tủm tỉm... Niềm vui của cậu được giấu vào trong, cậu chỉ dám nhìn Lam với con mắt biết ơn.
Vừa lúc ấy, Xuyên và Quân bước vào. Cả hai ngạc nhiên khi thấy Thuỷ líu lo giữa hai kẻ, vốn có tử thù từ kiếp trước. Quân chợt hiểu ra, nháy mắt với Bình:
_ Xong rồi phải không?
Bình gật nhẹ:
_ Cám ơn các bạn nhiều, đặc biệt là Lam!
Xuyên vỗ nhẹ vai Lam, nhìn bạn với ánh mắt ấm áp.
_ Bình thật lòng đó, Lam nên bỏ qua... Không phải là tớ có ý khuyên can hay ra lệnh đâu...
Lam vất chiếc que vào sọt rác, bình thản trả lời:
_ Tớ cũng chán thù ghét rồi. Có những việc một người làm không nổi, nhiều người mới làm được. Mà này... – Lam nghiêng đầu, nheo mắt hỏi – Hình như các cậu có gì lạ?
Xuyên vụt đỏ mặt quay đi, còn Quân cười tủm tỉm. Bình thở dài, đùa:
_ Trời đất! Nóng thế này mà cứ thích đi gần nhau cho có đôi..., làm gì cũng có nhau... trời càng thêm nóng.
Lam và Thuỷ bật cười. Quân lườm:
_ Cậu làm gì mà xỏ xiên! Trời nóng là việc của trời chứ tại gì tụi tớ.
Lam chúm chím môi:
_ Đương nhiên rồi. Nhưng tớ không ngờ chỉ có hơn hai chục ngày mà các cậu đã...
Xuyên vờ giận dỗi:
_ Các cậu toàn trêu tớ, thế mà là bạn bè à?
_ Không trêu nữa! - Lam, Thuỷ và Bình cùng kêu lên khiến Quân và Xuyên bật cười.
Cả lớp lại tràn ngập tiếng cười. Không còn như đầu năm lớp 10 nữa. Lam trở thành bạn của họ, rất đỗi thân thương. Lam hay cười, hay đùa. Đôi mắt cô tròn, đen láy và trong suốt... Đã nhiều lần Bình vô tình nhìn vào đấy, Bình phải ngẩn ngơ suốt mấy ngày. Bây giờ, đối với Bình, Lam là một thiên thần thần ngây và đáng yêu vô cùng!
Chỉ có điều Lam làm Bình bực mình, là cứ một tháng Lam lại nhận được một lá thư của Quyền. Lẽ dĩ nhiên, Quyền sẽ viết rất nhiều lời mà chỉ tưởng tượng Bình đã muốn đập phá... Bình làm sao biết Lam đón thư như một người em gái đón nhận tin tức của người anh trai xa xôi. Lam biết cách giới hạn tình cảm của mình và của người khác, cho nên trong thư Quyền chỉ nói về việc học, về thành phố Paris tráng lệ. Lam ước ao sẽ có một ngày Lam được đi du học, ở Úc chẳng hạn, hay ở Anh, ở Nga Lam cũng vui lòng lắm... Lam tin, với sức của mình giành một suất học bổng như Phương không có gì là khó. Nhưng điều cô e ngại là sức khoẻ của bà ngoại cứ yếu dần đi. Cô đi rồi thì ai sẽ chăm sóc bà? Cô không thể bất hiếu để bà héo hon chờ đợi mình. Ước mơ du học hình như mơ hồ quá.
Ngoài trời mưa rả rích. Cái lạnh luồn lách vào tận trong nhà. Lam co ro trên ghế bành, vừa ăn bánh mì vừa đọc báo. Đọc để Gi*t thời gian thôi chứ Lam không nghiện mấy quyển báo vớ vẩn này. Lam chỉ khoái báo “Toán học tuổi trẻ” và “Văn học tuổi trẻ”. Xem ra sở thích có đá nhau nhưng bản tính Lam nó thế, không thể sửa được!
Lam nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ sáng. Trời thì mưa nặng hạt hơn. Lam rời khỏi ghế, nhón chân đi ra ngoài cửa. Bà đi chợ mãi vẫn chưa về. Lam thấy lo lo. Lúc bà đi, trời chưa mưa, giờ thì như thế này...
Một cái bóng lúp xúp đi vào cổng. Lam hét lên:
_ Bà! Bà ơi!
Cái bóng ngẩng lên, Lam thấy nụ cười của người bà thân thương, cô thấy nhẹ hẳn người. Bà ngoại đi vào nhà, bỏ áo mưa ra, nói chép miệng:
_ Mưa cứ ngày một nặng hạt, rét cứ căm căm. Lam này, bà mua 乃ún chả về cho cháu này, ăn đi! Bà mua chả nem nóng, phải vội về chứ khong còn dềnh dàng!
Lam nhìn bà, thương đến ứa nước mắt. Vai áo và lưng bà đã ướt hết. Mái tóc bạc cũng bết lại... Bà thương và chiều cô thế kia mà... Sao bà lại khổ thế bà ơi!
Bà ngoại ngẩn lên nhìn cháu, ngạc nhiên:
_ Sao thế? Định không ăn hả?
Lam vội vàng đỡ lấy bịch chả nem nóng hổi, ấp úng:
_ Sao bà lại khổ thế... Cháu ăn bánh mì người ta giao đến là được rồi!
Bà vuốt tóc Lam, dịu dàng:
_ Cháu gầy lắm! Bà lại biết cháu bà thích ăn vặt. Bà thương! Bà chỉ có cháu là niềm hi vọng, Lam ơi, dù thế nào cũng đừng bỏ bà nghe không?
Lam vội lắc đầu:
_ Sao bà nói thế? Bà như người mẹ hiền luôn yêu thương cháu, bà không bỏ cháu thì thôi... Bà ơi! Bà và cháu dù khổ thế nào cũng luôn ở bên nhau bà nhé. Bà hứa đi!
_ Cha bố cô! – Bà ngoại dí ngón tay vào trán cháu, ấn nhẹ – Xem kìa, nước mắt chy ướt cả áo bà...
_ Không, nước mắt của trời đó bà ạ! Trời khóc thương con ở dưới trần gian phải khổ... Trời khiến cho nhân gian lụt lội.
_ ờ...
Bà ngoại đi vào trong nhà, đôi mắt bà đỏ hoe. Ôi! Bà thương đứa cháu côi cút của bà quá. Cả cuộc đời bà dành cho nó cũng không thể bù đắp nổi nỗi thiếu vắng tình phụ tử, mẫu tử. Lam ơi! Bà biết phải làm sao?
Chuông điện thoại reo, Lam lau nhẹ nước mắt rồi mới nhắc máy:
_ Alô, ai thế ạ?
_ Giọng em sao lạ thế Lam?
Tim Lam như muốn ngừng đập. Vẫn cái giọng trầm trầm ấp áp ấy, vẫn những lời quan tâm ấy, Lam không thể quên. Dù cho Phương có ở cách cô nửa quả cầu, anh vẫn cứ như gần gũi bên cô, an ủi, che chở cho cô!
Lam ấp úng:
_ Không... không có gì!
_ Sao lại thế? Giọng em thường ngày rất trong... Bây giờ khàn... Có phải mới khóc không? Có gì xúc động hay là... nhớ anh?
Lam phụng phịu:
_ Ai mà thèm nhớ!
Phương cười vào máy:
_ Thế mà anh cứ hay từ bụng anh mà suy ra bụng người ta đấy. Quả thực anh rất nhớ... em, rất nhớ quê hưng, gia đình...
Lam im lặng. Lam đang tưởng tượng xem ở bên ấy, Phương sẽ như thế nào... Chắc chắn anh hay lông bông lắm!
_ Lam à! Nhận được thư của anh chưa? – Phưng hạ giọng thật thấp.
Lam thoáng đỏ mặt. Thư của Phưng rất khác thư của Quyền. Anh chẳng bao giờ kể về nước Mỹ hay công việc học hành của anh. Anh chỉ nói về Việt Nam, về anh và Lam... Những bức thư nồng đượm tình cảm đó, Phương gửi bằng thư bảo đảm về tận nhà Lam. Thỉnh thoảng anh lại gọi điện về.
_ Chưa nhận được à? Hay là để anh đọc cho vài phần quan trọng trong thư nhé?
Nghe giọng Phưng tỉnh bơ, Lam thấy run, cô vội vã nói:
_ Em nhận được rồi...
_ Vậy à? Em vui không?
_ Vui chứ! – Lam tủm tỉm cười – Anh viết toàn chuyện... khôi hài.
_ Vậy đấy! Nhưng em phải công nhận là anh viết rất chân thật chứ?
_ Vâng! – Lam gật nhẹ như có Phương ở trước mặt.
_ Em sắp phải thi quốc gia rồi phải không? Phải chiến thắng cái lạnh đấy.
Lam toan gật đầu thì bà đi ra nói:
_ Sao gọi điện lâu thế? Ra ăn đi chứ, nguội hết rồi!
Lam quay ra:
_ Vâng ạ! Cháu chào bạn đã.
_ Anh Phương, em phải dừng đây...
_ ừ, chúc em thành công nhé! Tạm biệt...
_ Tạm biệt!
Lam hạ máy, thấy hồn dâng lên một nỗi buồn vô cớ. Phương cứ như xa như gần, mơ hồ như một giấc mơ đẹp trong cuộc đời toàn màu đen của Lam. Lam nâng niu giấc mơ, cố giữ để nó không thể rơi vỡ... Lam sợ có ngày chính cô sẽ ném nó đi... Ném vào dĩ vãng... !Ngày đó có kịp lúc Phương về?
Mưa vẫn rơi! Lam thấy những chiếc lá nhãn reo vui, nhảy múa. Đúng là trời chẳng chiều lòng người. Lam thì có quá nhiều nỗi buồn, còn mọi thứ xung quanh sao nhiều thú vui thế? Lam không ghen tị ngưng Lam thấy chua chát đắng cay... Sao lại có Lam ở trên đời? Mẹ đâu? Bố đâu? Họ hàng đâu? Mọi gốc gác đều chối bỏ cô, chạy trốn cô! “Lam ơi, đời quay lưng lại với mày, mày phải làm gì đi chứ? Sắp có bão rồi... Sắp rồi....”
Lam dừng lại ở cửa quán, thấy một luồng khí lạnh thổi qua người. Lam vội vã chạy vào. Bóng tối choán hết cả tầm mắt. Linh tính mách bảo cô rằng: đang có chuyện gì nguy hiểm lắm, đáng sợ lắm! Lam hít một hi thật sâu, gọi khẽ:
_ Bà! Bà ơi! Bà à?
_ Lam về à cháu...
Lam nghe thấy tiếng của bà yếu ớt vọng ra. Tim cô thắt lại. Người bà nhỏ bé trong chiếc đi văng lớn. Hình như hơi thở của bà yếu ớt lắm!
Lam lo lắng đỡ bà ngồi dậy. Người bà nóng như hòn than. Bà sốt rồi. Lam nghĩ ngay đến trận mưa ngày hôm qua, thầm nguyền rủa ông trời vô tâm.
Bà cô xua tay:
_ Cháu à, bà không sao đâu! ốm sơ đó mà. Bà uống thuốc rồi. Mau đóng cửa hàng và đưa bà về đi. Có lẽ hôm nay cháu phải nấu cơm rồi.
_ Bà! Hay là đến bác sỹ? Bà già rồi, cẩn thận vẫn hơn!
Bà ngoại mỉm cười. Khuông mặt già nua nhợt nhạt đến tội nghiệp. Lam cầm bàn tay sưng gầy của bà, chờ đợi. Bà khẽ nói:
_ Bà không sao! Về nhà nằm nghỉ là khoẻ lại thôi. Có bị vài hạt nước mưa thôi mà...
Lam đưa bà về, chợt se lòng khi thấy mình cứ lớn dần lên, còn bà thì càng nhỏ bé lại. Bà chắt chiu từng sự sống của đời cho đứa cháu nhỏ bé côi cút của bà. Bà cứ đuối dần...
Lam bắt bà ăn bát cháo cô nấu và uống thuốc cô mua. Bà đã bớt nóng, hơi thở nhẹ nhàng hơn. Buổi tối, Lam ngồi cạnh giường bà, nắm tay và hát khe khẽ cho bà nghe. Bà ngoại nghiêng đầu hỏi:
_ Lam này, mai là kì thi quốc gia phải không?
_ Vâng ạ! – Lam chăm chú nhìn vào mấy ngón tay nhăn nheo của bà - Bà xem, ta bà
toàn da là da!
_ Thì bà già rồi! – Bà bật cười – cháu cứ kệ bà, mau vào ôn bài đi.
Lam tự tin vỗ иgự¢:
_ Cháu nạp hết vào đầu rồi! Đêm nay, ngồi nói chuyện với bà để lấy tinh thần thôi, bà ạ!
_ ừ, bà biết cháu bà giỏi lắm. Bà còn nhớ, mỗi khi đi học cháu toàn đứng đầu lớp, bất kể môn gì cũng thế. Hát, nhạc, rồi võ cũng được các thầy khen. Một người giỏi thế thì cuộc sống vất vả lắm!
Lam vuốt nhẹ bàn tay bà, dịu dàng nói:
_ Chỉ cần có bà bên cạnh là cháu thấy cuộc đời sung sướng và đáng sống rồi. Cháu chỉ muốn có bà thôi!
Bà khẽ thở dài:
_ Rồi bà sẽ đi gặp tổ tiên sớm thôi! Bà không thể ở bên cháu mãi. Đêm qua, ông về báo mộng cho bà là có hội ở dưới cửu tuyền, ông muốn có bà đi bên cạnh. Hội đấy, cả đời bà chỉ được đi hội với ông một lần thời trẻ thôi! Bà rất muốn đi...